Vì Em Mà Đến
Chương 27
Editor. shpdarn
Tuy rằng Trần Ấu Linh và Hướng Tĩnh đều giương cung bạt kiếm, chỉ hận không thể đánh mấy cái lên mặt đối phương, nhưng cuối cùng hai người còn chưa kịp đánh đã bị đồng nghiệp khác kéo ra.
Sau đó trưởng phòng Tiền ở bên cạnh cũng chạy sang, đến nơi liền đen mặt, giáo huấn hai người họ một trận. Sau đó lại mắng, hai người các cô nếu không muốn làm việc ở đây nữa thì trực tiếp cút đi cho ông.
Hướng Tĩnh lúc trước đã bị Trần Ấu Linh chọc tức đến toàn thân phát lạnh, hiện tại lại nghe trưởng phòng Tiền răn đe như vậy, lập tức liền nằm trên bàn làm việc mà khóc.
Trần Ấu Linh thì ngược lại, cô ta ngồi ngả trên ghế vắt chéo chân, lôi một lọ sơn móng tay ra sơn móng, lại liếc mắt nhìn Hướng Tĩnh một cái, cười nhạo: "Cô cho là khóc như vậy thì người khác sẽ thương hại cô sao? Cô cũng không tự đi mà soi lại gương đi, nhìn cái bộ dạng kia của cô, khóc còn dọa chết người ta ấy chứ, ai mà dám lại gần cô?"
Hướng Tĩnh vừa nghe thế cũng không khóc nữa, đột nhiên cô đứng dậy, sau đó xách túi của mình, đỏ mắt nhìn trưởng phòng Tiền mà nói: "Trưởng phòng, tôi thật sự không ở nổi chỗ này nữa. Đơn từ chức ngày mai tôi sẽ gửi đến cho anh."
Nói xong cô liền khóc lóc chạy ra khỏi cửa văn phòng.
Trưởng phòng Tiền cũng tức giận, mặt biến sắc. Nhưng anh ta dường như cũng có chút kiêng kị Trần Ấu Linh, chỉ liếc cô ta một cái, quát lên, chỗ này là công ty, không phải cái chợ, mấy người đều làm việc hết cho tôi, nói xong anh ta liền xanh mặt rời khỏi văn phòng.
Trong văn phòng mọi người đưa mắt nhìn nhau, sau đó không ai nói câu nào, mỗi người đều cúi đầu làm việc của mình.
Mọi người tự quét tuyết trước cổng nhà mình, mặc kệ mái nhà người khác đóng sương, nhân tình thế thái chính là có lúc nóng lúc lạnh như vậy.
Có điều khi cùng ăn cơm trưa với nhau, mọi người vẫn là tụm lại nói về chuyện này.
Chu Tú Mẫn thở dài: "Cô bé Hướng Tĩnh này quá xúc động rồi."
Hướng Tĩnh mới tốt nghiệp được hai năm, trong mắt Chu Tú Mẫn thì vẫn là một cô bé.
Mã Lệ liền bĩu môi: "Trần Ấu Linh đúng là rất quá đáng. Có điều trưởng phòng của chúng ta cũng thật là, chuyện này xảy ra cũng không nói cô ta một câu. Nếu tôi mà là trưởng phòng, trực tiếp làm thịt cô ta. Dù sao cô ta đến công ty cũng không ra dáng đi làm, ngày nào cũng đi muộn về sớm, chính là đến lừa tiền lương mà. Cần loại nhân viên như vậy làm gì?"
Một nữ đồng nghiệp có khuôn mặt trứng ngỗng, tên là Đinh Yến, liền cười lạnh: "Trưởng phòng sao dám làm thịt cô ta? Trưởng phòng còn sợ mình chọc cô ta không vui, cô ta liền mỗi ngày thổi gối bên tai giám đốc khiến anh ta ấy bị làm thịt ấy chứ."
Ngay lập tức có một đồng nghiệp hỏi: "Trần Ấu Linh không phải nói cô ta là họ hàng của Chủ tịch sao? Sao còn bò lên giường của giám đốc vậy?"
Đinh Yến tiếp tục cười lạnh: "Cô ta chỉ nói mình là họ hàng của Chủ tịch, tôi đoán chính là cái loại họ hàng quăng tám sào không tới ấy, nếu không sao Chủ tịch không thèm quan tâm cô ta? Chỉ để cô ta làm một thư ký hành chính chứ?"
Nội dung sau đó các cô nói đến đều tương đối mập mờ, đều là tin đồn về Trần Ấu Linh và giám đốc hành chính.
Chu Tư Đồng vẫn luôn ở một bên im lặng lắng nghe, ăn cơm xong cô liền trở về chỗ ngồi của mình, mở ra máy tính bắt đầu xem trang web.
Kiếp trước cô cũng có máy tính của mình, nhưng sau khi xuyên qua thì mẹ Đinh không có tiền, mua không nổi máy tính cho cô. Hơn nữa cô còn là học sinh cuối cấp, ngày ngày gấp rút học hành, cũng không có thời gian mà chơi máy tính.
Trần Ấu Linh đeo tai nghe xem phim Hàn, chốc chốc lại cười rung cả người. Vừa xem được một nửa thì di động cô ta vang lên, cô ta nhanh chóng nghe máy.
Là điện thoại của người giao đồ ăn. Hình như là pizza.
Trần Ấu Linh chê cơm công ty ăn không vào nên mỗi ngày đều tự gọi đồ bên ngoài. Nhưng công ty có quy định, nhân viên giao đồ ăn bên ngoài không thể vào công ty, cho nên chỉ có thể xuống tầng tự nhận đồ ăn của mình.
Nhưng bây giờ trời nóng, Trần Ấu Linh lười đi xuống.
Cô ta treo máy, nhìn Chu Tư Đồng một cái, sau đó lấy từ ví của mình ra tờ một trăm, gọi Chu Tư Đồng: "Ê, thực tập sinh."
Chu Tư Đồng quay đầu nhìn cô ta, không nói gì.
Trần Ấu Linh giơ giơ tờ một trăm trong tay: "Cầm tờ một trăm xuống dưới mang pizza của tôi lên đây."
Chu Tư Đồng nhìn cô ta một cái, sau đó một câu cũng không thèm nói, quay đầu lại, tiếp tục nhìn trang web.
Trần Ấu Linh cho rằng cô không hiểu, lại nói lại: "Cầm tiền này, đi xuống dưới tầng lấy đồ ăn của tôi lên đây, cô nghe không hiểu à?"
Chu Tư Đồng hai mắt nhìn máy tính, thanh âm lãnh đạm: "Nội dung công việc thực tập của tôi không có mục thay cô xuống lấy đồ ăn."
Trần Ấu Linh nghe vậy liền tức điên. Cô ta "bộp" một cái đập tờ tiền lên bàn, sau đó đẩy ghế ra, đứng dậy: "Một đứa thực tập sinh nho nhỏ như cô mà chảnh cái gì?"
Chu Tư Đồng không để ý cô ta, coi như tiếng chó sủa.
Các đồng nghiệp khác đang ở phòng hội nghị ăn cơm, vừa nghe đến thấy bên ngoài có tiếng động, sôi nổi chạy ra xem.
Mọi người đều thấy ngứa mắt, Cao Lệ liền nói: "Trần Ấu Linh, cô làm gì vậy? Vừa mới chèn ép xong Hướng Tĩnh, bây giờ lại chèn ép đến Chu Tư Đồng? Chu Tư Đồng cô ấy chọc cô trêu cô chỗ nào hả?"
Lúc trưởng phòng Tiền gọi cô đến dẫn Chu Tư Đồng lại đây cô cũng thấy trợ lý Trương.
Trợ lý Trương là trợ lý của Chủ tịch, thực tập sinh được anh ta tự mình đưa đến chắc chắn có bối cảnh. Hơn nữa bối cảnh này tất nhiên có liên quan đến Chủ tịch.
Ngẫm lại, Trần Ấu Linh tuy rằng luôn tự thổi phồng bản thân mình là họ hàng của Chủ tịch, nhưng lúc cô ta đến nhận việc cũng chỉ một mình đến báo danh, cho nên so sánh mà nói, quan hệ giữa Chu Tư Đồng và Chủ tịch tất nhiên là càng thân thiết hơn. Vậy nên hai người có xung đột, Cao Lệ chắc chắn là muốn nói giúp cho Chu Tư Đồng.
Chu Tú Mẫn lúc này cũng hùa theo: "Tư Đồng cô ấy tuổi còn nhỏ, dù cho cô ấy có làm sai cái gì, Ấu Linh cô lớn hơn một chút, cũng không nên so đo với cô ấy."
Trần Ấu Linh không chịu thua. Càng nhiều người cô ta càng hăng máu.
Tuy rằng cô ta chỉ là họ hàng xa nhà ngoại của Trần Lệ Vân, nhưng nói cho cùng Trần Lệ Vân cũng là vợ Thẩm Diệu. Hơn nữa sau khi cô ta vào làm ở Thẩm thị, liền qua lại với giám đốc hành chính Cung Minh Viễn, cô ta cảm thấy chỉ với hai mối quan hệ này cô ta đã có quyền nghênh ngang ra vào ở công ty.
Cho nên liền vênh váo tự đắc nói: "Tuổi còn nhỏ thì ghê gớm lắm à? Chẳng lẽ cô ta tuổi còn nhỏ, làm sai chuyện thì tôi nên không so đo?"
Chu Tư Đồng cũng là người nóng tính. Hơn nữa cô cảm thấy mình đã nhịn đủ lâu rồi.
Trần Ấu Linh này chính là chó điên, vớ được ai cũng cắn.
Vì thế cô bắt đầu khóc.
Dù sao cô còn nhỏ tuổi, khóc cũng không quá mất mặt, chỉ cần cuối cùng bản thân thắng là được. Chưa kể Trần Ấu Linh đúng là gây khó dễ cho cô mà.
Cô cũng được coi như diễn xuất tốt, chớp chớp mắt hai cái, nước mắt cứ thế rơi xuống. Sau đó còn quay sang nhìn Trần Ấu Linh, giọng nói nghẹn ngào: "Chị Ấu Linh chị đừng tức giận, em ngay lập tức xuống lấy đồ ăn cho chị."
Nói xong liền đứng dậy. Nhưng cô vừa mới đứng lên, lại dường như rất tủi thân, gục trên bàn thút thít khóc lên.
Những đồng nghiệp đứng xung quanh liền hiểu ra chuyện này là thế nào.
Mọi người vốn đã không ưa Trần Ấu Linh. Ai mà không từng bị cô ta nói xấu sau lưng chứ.
Đầu tiên là Cao Lệ sẵng giọng với Trần Ấu Linh: "Trần Ấu Linh cô thật quá đáng. Cô không có tay hay là không có chân, đến cả đồ ăn của mình cũng sai người khác đi lấy? Có phải muốn người khác đút cho cô ăn luôn không?"
Đinh Yến lại kỳ quái nói: "Cô vừa mới làm Hướng Tĩnh tức đến bật khóc chạy đi, bây giờ lại bắt nạt thực tập sinh đến phát khóc, theo tôi thấy, người trong làm hành chính sớm muộn gì cũng bị cô chọc tức bỏ đi hết. Đã vậy, chúng tôi khỏi cần chờ đến ngày đấy, lập tức đi tìm trường phòng Tiền xin từ chức, để cô một mình ở lại cái phòng hành chính này cho rồi."
Cô nàng vừa nói xong liền có bốn năm người cùng đi đến chỗ trưởng phòng Tiền xin từ chức.
Đến chỗ nào mà chẳng phải làm việc, nhưng làm việc mà còn bị người khác khinh bỉ, thế này còn làm cái quái gì? Dứt khoát từ chức cho rồi.
Hiện tại là giữa giờ nghỉ trưa, trưởng phòng Tiền vừa định ghé trên bàn chợp mắt một lúc, bỗng nhiên cửa văn phòng lại bị gõ rầm rầm.
Ông không vui, cau mày đi mở cửa, sau đó lại Đinh Yến, còn có mấy nhân viên khác của phòng hành chính. Vẻ mặt ai nấy đều phẫn nộ, nhìn anh ta, ngay lập tức nói: "Trưởng phòng, chúng tôi đều từ chức."
Trưởng phòng Tiền trong lòng khiếp sợ.
Trong công ty có nhân viên từ chức là chuyện bình thường, Công ty thì bất di bất dịch nhưng nhân viên thì đều là người mà, có điều đột nhiên lại có bốn năm người đến xin từ chức tập thể như vậy, hơn nữa ai cũng mang vẻ mặt phẫn nộ, vậy không hay rồi. Truyền ra ngoài lãnh đạo khẳng định sẽ nói anh làm không tốt công việc, tất nhiên phải chịu phê bình.
Dù thế nào thì anh ta cũng là trưởng phòng, vậy nên dù trong lòng khiếp sợ nhưng, nhưng trên mặt quả nhiên trầm ổn uy nghiêm, hỏi: "Mấy người làm loạn gì ở đây?"
Đinh Yến kể ra chuyện Trần Ấu Linh với Chu Tư Đồng.
Trưởng phòng Tiền vừa nghe, mặt liền tái cả đi.
Trần Ấu Linh làm Hướng tĩnh tức giận bỏ đi rồi thì thôi đi, nhưng cô lại bắt nạt Chu Tư Đồng. Chu Tư Đồng này chính là người trợ lý Trương dẫn đến a, hơn nữa theo như ý trợ lý Trương, quan hệ giữa Chu Tư Đồng và Chủ tịch tất nhiên không phải qua quýt.
Bình tĩnh lúc trước của anh ta đều bay hết, nhanh chóng đi đến văn phòng hành chính.
Đến phòng hành chính, Chu Tư Đồng vẫn đang gục trên bàn khóc thút thít. Mà Trần Ấu Linh thì tức đến dậm chân.
Cô ta còn có thể không dậm chân sao. Rõ ràng vừa rồi chỉ có hai người thái độ Chu Tư Đồng đối với cô ta còn rất dửng dưng, nhưng sau khi thấy đồng nghiệp khác vừa đến, Chu Tư Đồng liền khóc, còn khóc đến nhu nhược đáng thương. Giờ hay rồi, cô ta khiến nhiều người tức giận, tất cả mọi người đều chỉ trích cô ta.
Chẳng qua Trần Ấu Linh cũng không sợ.
Cô ta thấy mình dù sao cũng là họ hàng nhà Chủ tịch, lại còn có quan hệ thân mật với Cung Minh Viễn, cho nên trưởng phòng có đến đây thì cô ta cũng không sợ. Hơn nữa cô ta còn tranh thủ cáo trạng trước: "Trưởng phòng, thực tập sinh này thật không phải người."
Chu Tư Đồng nghe thấy trưởng phòng Tiền đến, cô cũng ngẩng đầu lên.
Cô gái nhỏ khóc đến hai mắt hồng hồng, chóp mũi cũng đỏ, còn cực kỳ rụt rè bất an đứng lên, nhìn trưởng phòng Tiền, nhút nhát sợ sệt như vừa trải qua cơn hoảng loạn: "Trưởng phòng, là tôi không tốt. Chị Ấu Linh kêu tôi xuống lấy đồ ăn cho chị ấy thì tôi nên đi ngay, không nên chần chừ lưỡng lự."
Cô gái nhỏ vừa nói xong câu đó, nước mắt liền như hạt châu mà rơi xuống.
Trưởng phòng Tiền nổi đoá. Mẹ nó, quan hệ người ta với Chủ tịch đâu phải bình thường, lại còn được trợ lý Trương bộn bề trăm việc bớt chút thời gian đưa đến đây, trước khi đi còn dặn dò phải chiếu cố cho tốt, tuyệt đối không được để người ta bị ủy khuất, vậy mà người này dám coi người ta như tạp vụ mà sai đi lấy đồ ăn? Việc này nếu chọc đến Chủ tịch, không chừng ngay cả hắn cũng phải nhận phê bình.
Trưởng phòng Tiền tàn nhẫn trừng mắt với Trần Ấu Linh, mắng cô ta: "Cô không có tay hay là không có chân, đến cả đồ ăn của mình cũng sai người khác đi lấy? Đồ ăn cô gọi cũng phải sai người khác đi lấy? Có phải muốn người khác đút cho ăn luôn không?"
Cao Lệ ở bên cạnh độc thoại nội tâm: Trưởng phòng, lúc trước tôi mắng Trần Ấu Linh cũng nói vậy......
Trưởng phòng Tiền vẫn đang mắng Trần Ấu Linh: "Ngày nào cũng không phải đến muộn thì lại về sớm, chuyện chính nửa điểm cũng không làm, chỉ biết bắt nạt đồng nghiệp. Tôi tuyển cô để làm gì? Nuôi không cô à? Cô không muốn làm thì nhân lúc còn sớm mau biến đi cho tôi, còn rất nhiều người muốn làm việc."
Trưởng phòng Tiền một người 30 tuổi, trời sinh giọng khỏe. Bây giờ lại đang nổi nóng, lớn giọng đến muốn lật mái nhà.
Trần Ấu Linh bị trưởng phòng mắng ngây cả người, trong một chốc cũng chưa phản ứng lại. Đến lúc cô ta phản ứng lại liền tức đến mặt mũi trắng bệch, đến phấn má hồng cũng không che nổi: "Tôi thấy người không muốn làm nữa hẳn là anh. Anh chờ đấy, tôi sẽ khiến anh từ ngày mai phải lăn khỏi đây."
Nói xong cô ta xách túi lên, nổi giận đùng đùng định đi khỏi văn phòng.
Cô ta ngồi phía trong cùng, lúc ra phải đi qua Chu Tư Đồng. Mà lúc nãy khi trưởng phòng Tiền đến, Chu Tư Đồng đã đứng lên, ghế ngồi bị đẩy ra sau lung, vừa lúc chặn đường Trần Ấu Linh.
Trần Ấu Linh ôm một bụng tức. Cô ta cảm thấy Chu Tư Đồng căn bản là kẻ hai mặt, sau lưng một kiểu, trước mặt một kiểu, bản thân bị cô chơi một vố, bị người khác chỉ mặt mắng mỏ. Mà hiện tại ghế của Chu Tư Đồng lại vừa vặn chắn đường mình, cô ta liền tức giận, nhấc chân định đá cái ghế về phía Chu Tư Đồng.
Cô ta vốn muốn đá cái ghế vào chân Chu Tư Đồng, nhưng nói đến chuyện đánh đấm cô ta sao so được với Chu Tư Đồng? Cho nên Chu Tư Đồng chỉ hơi động chân một chút, cái ghế vừa bị đá đã bay về chỗ cũ.
Ngay sau đó liền nghe "ai da" một tiếng, cả người Trần Ấu Linh cả người đều bò trên mặt đất, ngã một tư thế tiêu chuẩn cẩu ăn phân. Hơn nữa còn vì chân cô ta đi giày cao gót nên khi ngã xuống liền bị trật chân, lập tức lại hô đau một tiếng.
Mấy người trong văn phòng thấy thế đều không nhịn được cười.
Cuối cùng trong tiếng cười nhạo của mọi người, Trần Ấu Linh từ trên đất bò dậy. Giày cao gót cũng không đi được, chỉ có thể cởi ra xách trong tay, khập khiễng đi về phía trước.
Lúc đi qua Chu Tư Đồng còn hung hăng trừng mắt một cái, buông xuống một câu tàn nhẫn: "Tôi với cô chưa xong đâu."
Chu Tư Đồng nhún vai không để tâm, không vấn đề, cứ việc tới đi, tôi tiếp.
Bất luận là kiếp trước hay kiếp này, cô cũng chưa từng sợ ai.
Sau khi Trần Ấu Linh rời đi, văn phòng trở nên thanh tĩnh hơn nhiều. Chu Tư Đồng cũng rất nghiêm túc học hỏi cũng Chu Tú Mẫn và Cao Lệ. Chờ đến lúc tan làm, cô thu dọn đồ trên bàn làm việc, sau đó đi thang máy xuống tầng.
Từ nhà cô đến tập đoàn Thẩm thị có thể đi một chuyến xe buýt, nhưng lộ trình vẫn rất xa, cơ bản giống như ngồi từ trạm đầu tiên đến trạm cuối cùng vậy.
Ra khỏi cửa công ty cô mới thấy bên ngoài trời mưa, nhưng cũng không phải mua lớn. Vì thế cô suy nghĩ một chút, bèn lấy cặp che đầu, định chạy thẳng đến trạm xe buýt.
Từ đây đến trạm xe buýt mất khoảng 25 phút.
Nhưng vừa chạy được một đoạn cô đã nghe thấy có người gọi mình. Trong màn mưa cô quay đầu lại nhìn, liền thấy ven đường đậu một chiếc xe, cửa sổ xe kéo xuống, Thẩm Kỳ ngồi bên trong khóe môi câu lên một nụ cười nhìn cô.
______________________
Tác giả có lời muốn nói: Một chương này có dài không?
Editor: Thật sự là dài, hơn 3000 chữ lận hiuhiu
Truyện khác cùng thể loại
19 chương
122 chương
5 chương
10 chương
50 chương
176 chương