Thanh Di ở lại biệt thự Mạc gia, vui vui vẻ vẻ, tự tung tự tại, đem thẻ đi quẹt lung tung, thứ gì cũng mua, thứ gì cũng bảo cần, thế là cứ tiện tay vứt thẻ là xong. Giai Kỳ kéo Thanh Di: "Em đừng mua nữa, nhiều quá rồi." Thanh Di nghe vậy liền cười rất tươi: "Không nhiều không nhiều!" nói xong lại tiếp tục lựa đồ. Giai Kỳ hết cách, đành đứng một bên đỡ trán, lại quay đầu nhìn tứ đại vệ sĩ đang vất vả khiêng một đống đồ, tự dưng có cảm giác thương xót. Vác một đống đồ kia cơ mà, không thương xót sao được.... Cô cúi xuống nhìn cái chân mình, thở dài, đang định đi ra chỗ dành cho khách để ngồi thì bên kia đã vang lên tiếng mắng chửi loạn xạ. Cô thấy Thanh Di đang chống nạnh, bên cạnh là một người phụ nữ mặc váy body màu đỏ, dưới chân là chiếc điện thoại bị bể màn hình. Nhìn thôi cũng đủ hiểu chuyện gì đang xảy ra. "Bà cô này, va vào người khác, làm vỡ điện thoại của người khác mà còn dám to mồm chửi à?" Thanh Di trừng mắt. Người phụ nữ kia nghe một tiếng "bà cô" thì tức giận: "Giai Kỳ! Cậu hơi bị quá đáng rồi đấy! Dù sao cũng làm bạn mấy năm, ít nhất lúc gặp mặt phải để lại cho nhau ít mặt mũi chứ. Đằng này lại đứng trước mặt mọi người, kêu tớ một tiếng bà cô!?" Thanh Di nghe vậy nhíu mày: "Tôi không phải Giai Kỳ, bà cô nhầm rồi, nên đi đo lại kính đi thôi." Người kia nghe vậy mím môi tức giận: "Cậu....!!" Giai Kỳ cùng lúc đấy bước lên giảng hòa, vỗ vỗ vai Thanh Di: "Thanh Di, bình tĩnh, bình tĩnh." rồi lại quay sang người kia, lời vừa tới cổ liền nghẹn lại. "Giai Kỳ!?" người phụ nữ kinh ngạc, hết nhìn Thanh Di rồi lại nhìn Giai Kỳ. "Phương Dư Khả?" Giai Kỳ chớp chớp mắt. Thanh Di nghe vậy nghiêng đầu hỏi: "Bạn của chị hả?" Giai Kỳ gật gật đầu, mày liễu hơi nhíu lại, ánh mắt ghét bỏ nhìn Phương Dư Khả. Thấy chị mình có biểu hiện như vậy, hiển nhiên cái loại trước mặt chẳng tốt đẹp gì, cục tức ban nãy bỗng dưng dâng cao: "Bà cô này đúng là loại chẳng ra gì, va vào người ta thì thôi, còn đem người ta ra mắng chửi, làm vỡ điện thoại của người ta còn không đền, lại vênh mặt cãi cùn. Đúng là loại người không có văn hóa, cha mẹ không dạy nổi!" Phương Dư Khả nghe vậy tức giận đùng đùng, nắm tay siết chặt lại, khuôn mặt xinh đẹp hết đỏ rồi lại trắng. "Mày còn ở đây nói à? Bố tao vào tù là vì ai? Công ty bố tao sụp đổ là vì ai? Tao phải sống một mình là vì ai? Hai đứa mày còn dám mở mồm ra chửi tao không có cha mẹ dạy à?" Giai Kỳ nghe vậy bỗng lúng túng, giữ tay áo Thanh Di, lắc đầu một cái. Thanh Di đang định bật lại thì thấy Giai Kỳ không đồng ý, đành nghiến răng ngậm miệng. Phương Dư Khả tức giận tới mức mặt biến sắc, thấy hai người không đáp lại thì càng được nước lấn tới. Hai nhân viên chạy qua ngăn cản cũng bị chửi cho thụt lùi lại. Đột nhiên cánh tay Phương Dư Khả giơ lên, hạ thẳng xuống mặt Giai Kỳ, đôi mắt tức giận tới mức trừng lên, nghiến răng nghiến lợi phun ra một câu: "Đều là tại mày!" Cánh tay giáng mạnh xuống, mọi người đều tròn mắt, bên má trái trắng nõn in một vết bàn tay năm ngón, miệng còn rỉ ra chút máu. Giai Kỳ kinh hãi, vội vàng xem xét mặt Thanh Di, mày nhíu lại, giọng nói mang chút lo lắng: "Thanh Di, em có sao không?" Thanh Di đôi mắt chợt lóe sát khí, đưa tay lau vết máu trên khóe miệng, đẩy nhẹ Giai Kỳ sang một bên, vung tay tát hai phát mạnh lên hai bên mặt Phương Dư Khả. Phương Dư Khả bị hai phát tát làm đôi chân hơi chao đảo, cố gắng đứng vững, ả đưa tay ôm mặt, nghiến răng nhìn Thanh Di, điên cuồng lao tới: "Con đĩ này! Mày dám đánh tao!?" Thanh Di không chút sợ hãi lao đến, túm lấy mái tóc xoăn của Phương Dư Khả: "Sao tao không dám!?" Phương Dư Khả nghe vậy rít lên, đôi tay túm lấy áo Thanh Di: "Một con đĩ mà cũng dám ra tay đánh tao!?" Thế rồi hai người người túm tóc người túm áo, người chân đá người tay đánh, chẳng mấy chốc đã vật nhau ra sàn, quần áo xộc xệch, tóc tai bù xù. Kính Minh, Hiếu Chính, Hạ Mộc, Trình Thiên lao lên ngăn cản đều bị tiếng chửi của Thanh Di với móng tay của Phương Dư Khả đuổi ra, Giai Kỳ đứng một bên không biết làm gì, tay chân luống cuống. Hai nhân viên kia thấy cảnh này thì sợ hết hồn, chỉ dám đứng ngoài khuyên can. Tứ đại vệ sĩ đành cắn răng xông lên, giữ chặt hai người lại, Phương Dư Khả bên kia điên cuồng cào loạn, Thanh Di bên này tức sôi máu, dãy dụa liên hồi. Cuối cùng thì hai bên tan rã trong những tiếng chửi bới không kiêng dè. Biệt thự Mạc gia. "Ai ui!" Thanh Di nhíu mày nhắm mắt, kêu lên một tiếng. Giai Kỳ vừa thả lỏng tay, vừa xoa xoa nói: "Lần sau đừng tùy tiện như vậy." Tiểu Mạt bên cạnh gâu gâu một cái hưởng ứng. Thanh Di thấy chị giận liền cười hì hì: "Em biết sai rồi." Giai Kỳ bấy giờ mới thở dài một hơi, chăm chú xử lí mấy vết bầm tím trên mặt Thanh Di. "Có đau không?" "Đau." Thanh Di chu môi nói. Giai Kỳ nghe thế liền nhẹ tay hơn một chút, miệng không khỏi trách mắng, Thanh Di một bên cười hì hì một bên nhận sai, trông chẳng có tí thành ý nào cả. "Chị." cô nũng nịu gọi một tiếng. "Ơi?" Giai Kỳ cầm miếng bông lau lau vết bầm trên mặt cô. "Sau này em sẽ bảo vệ chị." Đôi tay Giai Kỳ khựng lại, một lúc sau khóe miệng bỗng chốc cong lên: "Ừ." "Thật đó!" Thanh Di chu môi nói, bộ dáng đáng yêu đến cùng cực. Giai Kỳ cười búng trán cô một cái: "Chị biết rồi!" Thanh Di ôm trán, miệng vẫn toe toét cười. Tiếng bước chân trầm ổn đi tới, Tiểu Mạt vẫy vẫy cái đuôi nhỏ, sủa sủa mấy tiếng, đôi mắt đen tròn như bi ve bỗng sáng lên, tiếng bước chân càng gần thì nhịp vẫy đuôi của nó càng tăng. Sau đó là Mạc Thiệu Khiêm với một thân âu phục đen bước vào, ánh mắt dừng trên người Thanh Di 2s rồi dán luôn lên người Giai Kỳ, anh mở miệng, hờ hững nhả ra một câu: "Có chuyện gì?" Giai Kỳ thấy anh liền cười, đặt miếng bông xuống rồi nhào tới: "Khiêm!" Anh ôm cô vào lòng, tay vuốt vuốt mái tóc cô, giọng nói bất giác dịu đi: "Ừ." Thanh Di đưa hai tay che mắt, ngồi im bất động, tự biến mình thành tượng đá. Bỗng một giọng nói vang lên, Huân Thiên Hàn giật giật khóe môi: "Này! Hai người bớt tình tứ đi có được không?" Thanh Di đột nhiên tròn mắt, buông tay xuống, khi nhìn thấy người trước mặt đột nhiên trước mắt cô nhòe đi, bao nhiêu kí ức trỗi dậy, như một thước phim quay chậm hiện lên trong đầu cô, rõ ràng, sắc nét. Thanh Di nhìn anh không chớp mắt, từ từ đứng dậy, có chút không tin tưởng gọi: "Huân Thiên Hàn?"