Vì Em Là Búp Bê Của Tôi

Chương 47 : Trở về

Ba năm. Với nhiều người đó là thời gian dài, cũng có những người coi đó là khoảng thời gian ngắn. Tuy nhiên, với một số người, đó là thời gian đủ lâu để tìm cho mình một chốn bình yên, để xóa bỏ mọi dằn vặt đã từng có. Rebecca uống ngụm hồng trà, nhìn nó đang đùa giỡn với đứa con thứ hai của mình- bé Clara. Thi thoảng Clara lại vẫy tay với bà. Nụ cười con bé trông thật tới xinh. Gương mặt hai đưa con bà trông rất giống nhau, có điều mắt cô bé con kia không phải màu tím mà là hổ phách, giống anh và chồng bà. Trông nó đã có vẻ tốt hơn. Bà vẫn nhớ những ngày đầu tới đây, nó gặp ác mộng suốt. Nếu không phải Clara hay mò vào nghịch phá và ngủ cùng chắc nó còn gặp ác mộng khủng khiếp hơn thế. Bà cũng không hỏi nó mơ thấy gì mà chỉ im lặng. Có lẽ nó không muốn ai xen vào chuyện của nó. Vậy cũng tốt. Như thế sẽ khiến nó mạnh mẽ hơn. Và đúng như bà nghĩ, giờ nó mạnh mẽ, quyết đoán và không còn gặp những điều đáng sợ ấy trong mơ nữa. Vậy là quá đủ. * Anh ngồi trước máy tính, nhìn vào dãy ngân sách doanh thu hằng tháng mà mắt chỉ muốn díp lại vì mệt mỏi và buồn chán.Tháng nào cũng thế nhưng anh vẫn phải xem đi xem lại mấy lần. Những lúc thế này, anh lại nhớ cốc sữa nóng, tách café hay tách trà nó vẫn hay mang tới. Ngả người ra sau, anh nhìn lên trần nhà chạm khắc những bức tranh chìm nổi sống động, thì thào với chính bản thân mình: -Ba năm rồi.- bất giác anh thở dài. Nó vẫn hay gửi mail cho anh. Ngoài những dòng hỏi thăm anh, nó chỉ gửi những tấm ảnh nó chụp khung cảnh, bé Clara chơi đùa với nó khi đang cầm máy, thi thoảng là những clip nó quay và nói đủ thứ về chỗ ở mới hay những nơi nó ghé qua. Vậy nên ngày nào anh cũng vào check mail. Thế nhưng bốn ngày nay anh vì bận mà không vào mạng được. Đúng là bực mình mà. Nghĩ tới vậy, anh lúi húi vào gmail. Suốt bốn ngày chỉ có duy nhất một mail gửi từ nó cách đây ba ngày. Lai là một clip. Lần này, nó đang đứng giữa đồng hoa oải hương ở Pháp. Nó mặc một bộ váy trắng mà anh nhận ra đã mua cho nó sau đám cưới không lâu, cười nói. Có lẽ người cầm máy quay là Rebecca. Nó nhìn thẳng vào máy quay và mỉm cười: -Anh thấy chỗ này đẹp không Kiên? Lần sau anh nhất định phải đưa em tới đó. Anh phì cười trước vẻ mặt làm nũng của nó. Sau đó là một chuỗi hình ảnh nó cười nói, chạy đùa vui chơi trên đồng hoa. Có thể những hình đó chán với mọi người nhưng với anh, đó thật sự ấm áp và khiến anh vơi nỗi nhớ. -Kiên này, ba…ba…- Nó nói gì đó nhưng bỗng màn hình tối om. Có tiếng Rebecca nói: -Clara, đừng quậy, đưa máy cho mẹ. -Clara, ngoan nào em, đưa chị.- Nó nói lớn. Nhưng rồi sau đó không còn gì cả. Đoạn clip kết thúc. Anh bật cười. Có vẻ như nó đã ổn rồi. Nhưng khi nào nó mới về với anh chứ? Mà lúc nãy nó định nói gì chứ? -Anh Kiên!- Hoa đột ngột xông vào với điệu bộ hớt hơ hớt hải. -Sao thế? Không giống em mọi ngày chút nào. -Dạ…dạ…- Hoa hộc hơi, cố thở mà nói.- Thật ra…dưới nhà…về… -Sao? -Anh không định chào đón em trở về sao?- Giọng nói đó, thật quen. * Nó đứng đó, ngay trước mắt anh. Vẫn dàng vẻ tha thướt dịu dàng, vẫn nụ cười dịu dàng, vẫn đôi mắt tím nhưng giờ đã không còn chứa chất phiền muộn. Nó buông valise ra, tiến tới gần anh. Anh nhớ, đã lâu lắm rồi anh không được cảm nhận được sự ấm áp nơi nó, và cả thân hình nhỏ bé gầy gầy đó nữa. -Em đã về. -Em đã hứa là sẽ trở về. -Ừ.- Anh hít một hơi thật sâu để mùi hương trên người nó căng đầy buồng phổi mình.- Anh yêu em. -Em biết, em cũng yêu anh. * Sáu năm sau. Nó gõ lách cách bàn phím máy tình thì bị phá bĩnh. Còn ai ngoài tiểu quỷ đó nữa chứ? -Mẹ, cho con xem với.- Con bé trưng ra bộ mặt nũng nịu dễ thương, đưa bàn tay nhỏ nhỏ xinh xinh lên chân váy nó, kéo kéo. -Yên nào Mai, để mẹ viết xong đã. -Cho con lên ngồi trên đùi mẹ đi.- Con bé giả vờ như sắp không. Nó cười, thở dài nói: -Đúng là con quỷ nhỏ mà. Được rồi, lên đây.- Nó bế con bé lên, cho ngồi sâu vào lòng. Nó nhìn lên màn hình, đánh lách cách những dòng cuối cùng của câu chuyện nó tâm đắc nhất. -Mẹ ơi, cái này mẹ viết để làm gì? Nó hôn nhẹ vào mái tóc Mai. -Mẹ viết để kể lại một câu chuyện. -Về hoàng tử và công chúa hả mẹ? -Con có thể coi là thế.- Nó cười. -Hai mẹ con làm gì thế?- Anh mỉm cười bước từ ngoài vào.- Mai, con lại phá mẹ à? -Không có.- Mai dùng hai chân lẫn hai tay ôm chặt lấy nó. -Cái tính nó giống ai thế không biết?- Anh vò đầu bứt tóc khi nhìn đứa con của mình. -Ngang bướng hệt anh chứ ai.- Nó cười phá lên. -Anh không như nó nhá.- Anh vội bào chữa.- À, Bảo và Lan ghé qua đưa thiệp đám cưới kìa, em muốn gặp họ không? -Gửi thiệp mà cũng sẵn sang bỏ tiền mua vé máy bay qua đây nhỉ. -Đấy, hai người đó còn hoang phí hơn anh. -Vâng, em biết rồi.- Nó nói châm chọc.- Em tắt máy rồi xuống ngay. Nó tắt file đang mở. Nó mỉm cười hài lòng với bản thân. Câu chuyện này, mong rằng sẽ được mọi người trân trọng và đón đọc vì đây là câu chuyện thật của đời nó. VÌ EM LÀ BÚP BÊ CỦA TÔI Anh đưa tay nghịch nghịch một lọn tóc của nó. Ngước lên nhìn anh, nó cười, bảo: -Mình xuống đi anh. Anh cúi xuống hôn lên môi nó, nụ hôn nhẹ nhàng nhưng ngọt ngào, chứa đầy tình yêu của anh. Bế Mai đặt lên vai khiến con bé cười toe toét. -Ừ, không nên để khách đợi lâu. Một lần nữa, anh hôn nó. Lần này là trên trán. Hôm đó là một ngày nắng đẹp. ---HẾT---