Vì Em Là Búp Bê Của Tôi

Chương 16 : Nhóc?!

-Anh này. -Sao?- Hắn ngồi xuống đôi diện nó trong phòng khách. -Em nghĩ sẽ đồng ý để họ làm phim. -Thế à? -Có thể đây sẽ là cơ hội tốt. -Ừ.- Hắn nói lạnh tanh, có điều nó vẫn đang chú tâm vào kế hoạch sắp tới nên không nhận ra. * -Giám đốc Lưu, Witch đã đồng ý về việc làm phim.- Cô thư kí hộc tốc chạy vào. -Thật sao?- Quên mất đang nói chuyện với ai, ông đứng bật lên, cười toe. -Gì vậy?- Anh lãnh đạm khiến giám đốc Lưu chột dạ ngồi xuống. -Thật ra là thế này…- Ông giải thích cho anh nghe. -Thế sao? -Vâng nhưng cô ấy nói là muốn đích thân chọn lựa diễn viên. -Sao lại thế được?- Anh hỏi. -Cô ấy nói không muốn nhân vật của mình bị mất hình tượng trước kha1n giả. Anh nhấp ngụm trà nóng rồi đặt cái tách men sứ xuống bàn. -Thế thì cũng không tổn hại gì nhiều, tôi rất mong việc này mang lại lợi nhuận cho tập đoàn chính. -Vâng, vâng…- Giám đốc Lưu xoa tay, cười cười.- Nhất định là như thế. -Tôi từng nghe vài người bạn ở nước ngoài bảo họ đọc truyện của Witch trên mạng, và thấy rất hay. -Vâng, phải ạ. Truyện của cô ấy gần như đứng đầu về lượng bán. -Thế sao? Tôi rất muốn biết cô ấy như thế nào. Một người quen của tôi thích sách của cô ấy. -Vâng, sắp tới buổi casting cô ấy sẽ có mặt, nếu công tử không phiền… -Được, tôi sẽ tới.- Anh cười lạnh rồi đi khỏi phòng họp. * Ngày casting. Quả nhiên tin tức báo chí đăng không sai. Để thực hiện bộ phim “Liệu anh có linh hồn?”, hai công ty giải trí hàng đầu, Quốc Thịnh và Nhã Thiên đã bắt tay nhau. Những ngôi sao của hai bên nườm nượm kéo tới công ty Quốc Thịnh để thử vai. Mà cũng đúng, chỉ cần có vai, thậm chí là vai nhỏ thôi nhưng trong phim làm tên truyện của Witch thì cũng đủ nổi tiếng rồi. Đã vậy đạo diện kì này lại là Vũ Tường, đạo diễn có tiếng trong giới điện ảnh, phim nào qua tay ông đều thánh công vang dội. Thế mà không ham cũng lạ. Trong đó, chỉ có gã là chán nản. -Sao lại phải đi tham gia cái bộ phim này chứ? -Công ty nói thì cứ đi thôi chứ sao?- Mỹ đi bên cạnh, nói. -Rốt cuộc cái cô nàng Witch này ra sao mà có thể bắt chúng ta làm vậy nhỉ?- Gã chép miệng. -Thôi phàn nàn đi.- Cô bẹo má gã, cười. -Thôi nhá.- Gã nói. -Biết rồi, giỡn chút mà cũng giận. * Mọi ngôi sao đều xuất hiện, cả ban quản lí của hai công ty, duy chỉ có nó và có lẽ cả anh vẫn chưa xuất hiện. Gã ngồi gác chân lên bàn không chút nể nang, nói: -Tới trễ lắm rồi đấy. Vừa dứt lời, cánh cửa bật mở. Một cô gái đôi mũ len, đeo đôi kính râm, một sự phối hợp đồ chẳng hợp rơ chút nào cả bước vào. -Xin lỗi, tôi tới trễ, đường kẹt xe quá. Gã đang nghe gì thế này? Cái giọng này lẽ nào của… Mặt gã biến sắc. Cô nhận ra ngay thái độ đó nên cũng nhìn kĩ về cô gái mới vào. -Xin chào, tôi là Witch.- Cô ta tháo kính ra. Một loạt tiếng ồ vang lên khi thấy rõ gương mặt Witch. Không ai ngờ Witch lại là một cô gái xinh đẹp như vậy, lại còn rất trẻ. Trông nó còn xinh hơn hẳn nhiều nữ diễn viên ở đây. -Chúng ta sẽ làm việc với nhau nên tôi nghĩ không cần thiết phải che giấu khuôn mặt mình.- Nó cười.- Cảm ơn mọi người đã có hứng thú về kế hoạch này. -Khoan đã, chẳng phải cô chính là…- Gã ngỡ ngàng. Thái độ của cô cũng chẳng khác gì gã. -Ơ?- Nó ngước lên nhìn.- Tôi quen biết người nổi tiếng như anh Bá Đình sao? Gã không hiểu, sao nó lại không nhận ra gã chứ? Hay là một người khác? Không, chính là nó mà, nhưng sao đôi mắt kia không phải màu tím mà là màu nâu. Một màu nâu đùng đục. -Sao? Nếu không có gì mời anh ngồi xuống.- Nó cười. Lẽ nào không phải nó thật ư? * -Lan, mau lên.- Anh giục. -Tại em thấy mấy bông hoa đẹp quá.- Nhóc cười. -Không hiểu sao em lại có thể là tiểu thư nhà họ Âu được nhỉ?- Anh nheo mày. -Thôi nhá, đứng có xỏ xiên. Quả thật nhìn nhóc chẳng có chút gì là tiểu thư cả, thậm chí chả có gì phù hợp với cái tên Lan đầy nữ tính. Nhóc khoác trên mặt bộ đồ tomboy cá tính, tóc cắt ngắn, gương mặt dễ thương nhưng không kém phần mạnh mẽ. Điều nổi bật chính là đôi mắt tinh anh hiếm thấy dù nhóc chỉ mới 15 tuổi. -Mà anh bảo hôm nay có thể em sẽ được gặp thần tượng của em sao?- Nhóc hỏi. -Ừ.- Anh gật. -Nếu không thì em sẽ giết anh đó. -Rồi…rồi… * “Cạch” Cửa mở lần nữa. Mọi người đều ngạc nhiên khi đi bên anh là một cô gài lạ mặt. -Chào mọi người. Đồng loạt những quản lí cấp cao của hai công ty đứng dậy cúi đầu chào. Mấy ngôi sao diễn viên kia thấy thế cũng làm theo, trừ gã và cô, hai người duy nhất có sự kiêu ngạo của một ngôi sao nổi tiếng như mình. Còn nó? Nó chỉ ngồi im, thậm chí còn không thèm quay lại nhìn họ. -Cô là…- Anh ngạc nhiên còn hơn gã nữa. -Anh là bạn của Bảo?- Gã chột dạ, lẽ nào nó đang ở bên hắn sao? Mà sao hai người họ cứ như chưa từng quen biết thế này? -Cô là Witch ư? -Thật sao?- Nhóc đứng im lặng nãy giờ bỗng hét toáng lên. Vội vàng chạy tới bên chỗ ngồi còn trống cạnh nó, ngồi xuống, chụp lấy hai tay nó, mắt long lanh.- Em hâm mộ chị lắm đấy. Mấy đứa bạn bên Anh của em cũng thích truyện của chị trên mạng lắm đó. Nó không biết nên làm thế nào trước một người có vẻ là fan cuồng của mình. -E hèm…- Anh tằng hắng.- Lan. -Thôi nào, cơ hội hiếm có của em đó.- Rồi nhóc quay lại nhìn nó, từ trong cái túi xách đeo chéo một bên có kiểu cách mà chỉ có thể dành cho lũ con trai, rút ra một cuốn sách có tựa “Forget me not”.- Chị kí tên giùm em nhé! -Được thôi.- Nó cười trước sự tự nhiên của cô nhóc này. -Đây là ai thế hả thiếu gia Kiên?- Gã nói giễu cợt. Nó và anh như không quen biết nhau, còn cô nhóc này nữa chứ, thế là thế nào vậy hả? Anh nhìn gã một chặp rồi giới thiệu: -Đây là Âu Mĩ Lan, 15 tuổi, cô ấy là con gái của tập đoàn Âu Lịch ở Đài Loan.- Mọi người ngạc nhiên, Âu Lịch là một tập đoàn lớn, hùng bá khắp châu Á. Những tập đoàn lớn như Chiến Thần cũng phải kiêng nể tập đoàn đó khi hoạt động tại châu Á.- Cô ấy về đây vì đây là quê hương của mẹ cô ấy. -Cô ấy với anh là thế nào nhỉ? Tò mò thật.- Gã cười.- Yên tâm, tôi không định bắn tin cho nhà báo đâu.- Gã phủi phủi tay. -Uhm…cô ấy là… -Tôi là hôn thê của anh ấy.- Nhóc cười nói. Không khí kì lạ bao phủ cả căn phòng. Tim nó chợt nhói lên. Có gì đó như đang muốn xé toạt trái tim nó mà chui ra ngoài. -Ra thế.- Gã cười khẩy. === Mắt tôi không phải màu tím, nó màu nâu. Cơn đau vẫn tiếp tục hành hạ nó trong suốt buổi casting. Thi thoảng nhìn sang nhóc, nó thấy nụ cười tươi rói đó lại càng đau hơn, đau khủng khiếp. Nó không nhận ra rằng mọi biểu cảm của nó giờ đây đều bị gã quan sát. Gã cười hềnh hệch. -Rõ ràng là cô ấy. -Sao thế?- Cô hỏi. -Không, mà làm ơn cho tôi hỏi cái câu chuyện “Liệu anh có linh hồn?” nội dung thế nào vậy? Cô ngạc nhiên, gã đâu có hứng thú với việc này, lẽ nào do Witch? Thật sự khi nó bước vô, cô đã ngỡ ngàng nhưng vì thái độ xa lạ của nó mà cô cho rằng biết đâu chỉ là người giống người. Nó mà cô từng gặp luôn lạnh lùng, ánh mắt buồn thăm thẳm chứ đâu giống nó bây giờ, ánh mắt lanh lợi, nụ cười tươi trên môi. Chắc chắn không thể là một, nhưng nếu thế thì sự giống nhau về ngoại hình thật đáng kinh ngạc. -Kể về một chàng trai nhà giàu yêu một cô gái bình thường nhưng cha cô gái đó lại là kẻ gây ra tai nạn giao thông hại chết bố anh. Anh ta vô cùng hận và gây ra đủ điều tệ hại với cô sau bộ mặt tử tế để trả thù. Cô gái biết rõ nhưng vẫn không nói gì, vẫn cứ im lặng dù sống trong tình cảnh như thế. Về sau họ vượt qua bao nhiêu sóng gió để đến với nhau. -Ok, đưa tôi mượn tập kịch bản của cô. * -Mời Bá Đình.- Có tiếng gọi. Gã mỉm cười đặc thắng như thể gã tin chắc mình sẽ đậu. Đứng đối diện với nó, gã cười phong lưu. Nó cười lại. -Anh muốn diễn thử đoạn nào? -Đoạn nào cũng được. -Được thôi.- Nó cười nhạt, ánh mắt bất ngờ thay đổi.- Chuyện đó là thật sao?- Ánh mắt nó trở nên tha thiết xen lẫn tuyệt vọng, nó nói như đang kiềm nén gì đó. Cả căn phòng rộng lớn nhìn nó đấy khó hiểu. Nó đang diễn, không, nó đang nhập tâm vào nhân vật của mình. Gã hiểu ngay việc gì đang diễn ra. Ánh mắt gã đanh lại, từng cơ mặt như căng cứng, giọng trở nên lạnh lùng: -Phải. Không khí im lìm. Trong thế giới riêng của câu chuyện đó giờ chỉ còn hai người, hai nhân vật trong câu chuyện. Bất giác, nó cười, cười như muốn khóc. -Em biết chứ. -Sao? -Em biết tất cả chứ, biết cả cái tội ác mà anh không thể thứ tha mà cha em đã gây nên. -Vậy sao em…em còn…- Gã lắp bắp như thể đây chính là cuộc đời của gã, của gã chứ không phải của một nhân vật hư cấu. -Vì cha em đã mất, em là con thì phải trả nợ thay cha mình. -Em… -Và vì em cũng yêu anh nữa.- Lần này, nó khóc thật, một giọt lệ nhỏ vương bên khóe mi nhưng không rơi xuống. -Anh…anh xin lỗi…nhưng thật sự anh không thể, vì anh cũng là một người con nên anh không thể… Nó không nói gì, chỉ cười buồn. -Em hãy đi đi. -… -Hãy đi khỏi nơi này đi, hãy đi khỏi cái chốn mà giữa chúng ta chỉ có hận thù. Xin em…em hãy đi đi… Nó trầm ngâm, nước mắt bắt đầu rơi, nó cười: -Em sẽ… đi… * “Bốp…bốp…” Tiếng vỗ tay của anh vang lên khiến mọi người trở về thực tại. Ngay lập tức, tất cả mọi người đều vỗ tay vang dội trước màn diễn xuất thần vừa rồi, thậm chí có người còn khóc thút thít. Nó quệt nước mắt, cười nói: -Chúc mừng, anh được nhận vai nam chính. Gã cười như thể đó là hiển nhiên. -Nhưng để vào vai này, tôi cần anh cắt mái tóc dài đi. Cả phòng bàn tán xôn xao. -Cô nghĩ cô là ai vậy chứ?- Mỹ lên tiếng.- Ai cũng biết mái tóc dài của Bá Đình đã trở thành biểu tượng của anh ấy, thế mà cô lại bắt anh ấy cắt đi sao? -Cái tôi cần không phải là Bá Đình idol mà là nhân vật nam chính của mình. Nếu anh ta không thể thì đứng đóng phim của tôi.- Nó nói rõ. -Cô… -Được thôi.- Gã cười, rút trong túi quần một cây kéo nhỏ, cắt xoẹt mái tóc dài của mình để bao năm. -Đình!!!- Cô nói lớn. -Nếu là vì vai diễn thì giản đơn thôi. Của cô đấy.- Gã quãng đuôi tóc của mình trước mặt nó. Nó nhìn, cười rồi cầm lấy. -Tôi sẽ nhận món quà này.- Nó cất vào trong túi xách.- Được rồi, giờ tới thử vai nữ chính. * Anh siết chặt hai tay lại với nhau dưới gầm bàn, gương mặt vẫn không bộc lộ cảm xúc. Thật ra vừa rồi anh vỗ tay vì đó là màn diễn hay chỉ vì một phần thôi, còn lại là vì anh ghét cái kiểu mà thế giới như chỉ có hai người họ. Anh có cảm giác mình bị đẩy ra ngoài bởi một tấm lưới vô hình, dù anh có gào thét, có đập mạnh thế nào tấm lưới cũng không suy chuyển. Có gì trong anh buộc anh phải phá vỡ tấm lưới đó, bằng bất cứ giá nào. * Suốt buổi casting vẫn chưa thấy ai có thể đảm đương nổi vai nữa chính, người khá nhất chỉ có Thánh Mỹ nhưng có gì vẫn chưa ổn. Việc bị khinh thường tài diễn xuất này khiến thánh Mỹ bắt đầu phát cáu. Thật ra ai cũng phải thừa nhận cách diễn xuất lúc nãy của nó là hợp nhất nhưng không ai dám nói, họ sợ Thánh Mỹ giận, mà cô đã giận thì đừng mơ yên ổn trong giới showbiz. -Được rồi.- Nó thở dài rồi nói.- Cô thánh Mỹ này, tôi mong cô về đọc lại giúp tôi cuốn sách để nắm bắt rõ nhân vật hơn, giúp cho bộ phim này thành công hơn. -Gì chứ?- Cô không ngờ chỉ là một con nhãi nhà văn mà lại dám nói cô như thế.- Cô nghĩ cô là ai mà tùy tiện nhận xét cách diễn của tôi như vậy? -Tôi là tôi. Điều duy nhất tôi nghĩ là hình tượng nhân vật của tôi không thể bị phá vỡ.- Mắt nó cương quyết, không có chút e dè hay yếu đuối.- Nhân vật nữ này, nếu cô không thích có thể không đảm nhận, tôi cũng sẽ suy nghĩ về việc làm phim lại một lần nữa. -Khoan đã, khoan đã.- Một người quản lí bộ phận vội vàng nói khi nó định đứng lên.- Nhất định Thánh Mỹ sẽ nghiên cứu kĩ nhân vật nhỉ? Thánh Mỹ nhỉ?- Anh ta quay sang cô nháy mắt ra ám hiệu. Cô không cam tâm. Nhưng cô cũng biết kế hoạch này được đầu tư không ít. Cô quay sang nhìn gã. Gã không nhìn cô, chỉ nhìn mái tóc mới của mình, huýt sáo khe khẽ. -Được rồi, tôi sẽ nghiên cứu nhiều hơn nữa. -Cảm ơn cô.- Nó nói.- Vậy thì hôm nay kết thúc ở đây vậy. Cảm ơn tất cả mọi người, tạm biệt. * -Khoan đã. Nó quay lại. Là anh. -Chuyện gì vậy? Anh không hiểu sao lại đuổi theo nó, anh chỉ muốn nói với nó một câu thôi: -Mắt cô, hôm trước tôi thấy nó màu tím kia mà. -Ơ…- Nó nghĩ lại, lẽ nào anh lại thấy cái màu mắt kì dị của nó. Chắc anh thấy kì quái lắm, trước giờ chả phải chỉ có hắn là coi đôi mắt đó bình thường thôi đấy sao.- Không…chắc anh lầm rồi, mắt tôi màu nâu kia mà. Anh nhìn kĩ, thật sự là đôi mắt màu nâu. Anh cười trừ. -Tiếc nhỉ? Tôi đã nghĩ đôi mắt đó…rất đẹp. Anh coi đôi mắt đó đẹp ư? Nó nhớ hình như lúc trước cũng đã có ai nói vậy. Một ai đó không phải là hắn. Nhưng là ai mới được? * Khi nó đã đi khuất, nhóc mới bước ra từ đằng xa. -Theo em biết anh đâu phải loại người trăng hoa. -Ừ. -Anh phải nhớ lời hứa đó, tuyệt đối đừng gần gũi người con gái nào quá, nhất là trước khi em đủ tuổi trưởng thành.- Nhóc vỗ bộp bộp vào vai anh.- Còn ba năm nữa đấy. -Anh nhớ rồi.- Anh gạt tay nhóc ra.