Vì Em Là Búp Bê Của Tôi

Chương 11 : Em phải đi

Anh đưa cho nó một chiếc hộp màu đỏ thắm, bên trong có một chiếc khuyên tai hình thập tự trong suốt bằng kim cương, giống hệt khuyên tai đang lấp ló sau lọn tóc anh, có điều của anh làm bằng kim cương đen tinh xảo. -Đây là... Anh đeo vào một bên tai nó, nói: -Đó là thứ ràng buộc hai chúng ta, thứ chứng minh em là búp bê của riêng tôi, mãi mãi. Anh hôn nó rồi bỏ đi. Nó chạm nhẹ bàn tay đang run rẩy lên chiếc khuyên tai đang dần nặng trịch trên tai nó. Ràng buộc. Búp bê. Lại là búp bê. * Anh vẫn đọc những cuốn sách mang tính cổ điển, có giá trị văn học cao. Hôm nay, anh đọc cuốn "Những người khốn khổ". Nó vẫn ngồi một bên, cũng đọc một quyển sách nhưng khác anh, nó đọc một cuốn sách tình yêu lãng mạn hiện đại, "Chạng vạng". Nó luôn thích những câu chuyện tình yêu mà chàng trai luôn yêu thương cô gái. Có lẽ vì nó không bao giờ được như thế khi bên anh. Bỗng nhiên, hắn lao tới, đôi mắt hung hãn khiến nó lo sợ. Hắn luôn là người hiền hòa dịu dàng, chưa bao giờ hắn như vậy. Hắn vơ một quyển từ điển dày cộp từ cái bàn gần đó, ném thẳng về phía anh. Anh dễ dàng nghiêng người né được. Cuốn từ điển rớt xuống sàn một cách chậm chạp như một cảnh quay chậm trong một bộ phim, kêu một tiếng khô khốc. -Làm trò gì vậy?- Mặt anh vẫn lạnh như băng. -Bảo, anh sao vậy? Nhưng hắn bỏ ngoài tai lời của nó, sững cồ tiến về phía anh đang ngồi. Hắn chụp lấy cổ áo, túm cổ anh lên. Im lặng. Cả chục đôi mắt sững sốt nhìn hắn và anh. Không một tiếng động. Chỉ có ánh mắt là đang gào thét điều gì đó, điều gì thật phẫn uất, thật kinh khủng. Anh gạt tay hắn ra, sửa lại cổ áo đã nhăn nhúm lại. -Sao thế hả? -Thằng chết tiệt!- Hắn đấm thẳng vào mặt anh. Thời gian như ngưng đọng. Lần thứ hai, lần thứ hai trong đời anh bị đấm, bởi cùng một người. -Bảo!!!- Nó hét toáng, xông tới chụp cánh tay hắn lại. Hắn quay ngoắt sang nhìn nó. -Sao còn cản anh? Em có biết vì cái tên này mà cô nhi viện Phong Linh...- Bỗng hắn khựng lại. Liệu có nên nói cho nó biết sự thật không? Cô nhi viện với nó quan trọng hơn với hắn rất nhiều. Nếu biết nó sẽ thấy như thế nào đây? -Cô nhi viện làm sao?- Giọng nó hốt hoảng. -Hừ...- Hắn gạt tay nó ra, bực bội bỏ ra ngoài trước ánh nhìn hiếu kì của mọi người trong thư viện. -Khoan...- Nó bước vội. -Không được đi!- Anh nói. Nó quay lại nhìn anh, đôi mắt đầy lo âu nhưng kiên quyết. Dưới ánh mặt trời, chiếc khuyên tai anh trao như lóe lên tia sáng giá lạnh. -Em phải đi. Em phải về cô nhi viện.- Và nó chạy đi mất. Sau tất cả mọi thứ ồn ào diễn ra, chỉ còn mình anh bơ vơ. * Anh vội vàng chạy trên hành lang. Lần đầu tiên anh có thái độ như thế. -Tuyệt đối không để cho An tìm tới cô nhi viện.- Anh hét một câu duy nhất vào chiếc Iphone. Chưa bao giờ anh như thế. Anh đã tìm mọi cách để ngăn không cho nó biết chuyện nhưng tất cả là do hắn, mà còn cả gã nữa. Tại sao chứ? Tại sao chỉ trong có thời gian ngắn ngủi, nó và anh đã bị tách xa nhau đến thế. Khoảng cách dường như đã không còn cứu vãn được nữa. Và giờ, chỉ cần nó biết tin, thế là chấm hết, kết thúc hoàn toàn giữa anh và nó. Tất cả do hắn và gã. Nếu không có hai tên đó... Nhưng anh chợt nghĩ lại, hình như còn... có lỗi do anh nữa. Lỗi do anh?! * Nó may mắn bắt được một chiếc xe taxi. Vôi vàng ngồi vào trong xe, nó nói: -Chú làm ơn cho cháu tới cô nhi viện Phong Linh. -Cô nhi viện Phong Linh? -Vâng. -Cháu tới cái nơi điêu tàn đó làm gì? -Gì cơ ạ? -Không biết sao? Ờ mà chả hiểu sao cái tin đó không đăng báo nhỉ? -Rốt cuộc là sao ạ?- Nó gắt khiến chú tài xế giật mình. -Ơ...à...thì nghe đâu cô nhi viện đó gặp khó khăn gì về tài chính ấy, cái cách đây không lâu tự nhiên nguyên cái cô nhi viện bị thiêu rụi luôn. Sét đánh ngang tai nó. Bầu trời, mặt đất, nhà cửa, cây cối, con người, tất cả như chao đảo, xoáy chiều không gian. -Có ai...- Nó nuốt nước bọt khi nhắc tới từ nó không muốn nhắc- chết không ạ? -Ờ, nghe đâu lũ trẻ ở đó kịp chạy ra nhưng giờ đứa nào đứa nấy bị gửi đi tứ tán khắp nơi, có mỗi bà viện trưởng thì vì bảo vệ đứa nhỏ nào đó nên bị kẹt, chết thì phải.- Chú tài xế man mán nhớ lại. -Ọe...- Nó bịt miệng lại. -Sao thế?- Chú tài xế lo lắng. -Không sao, chú cứ chở cháu tới đó đi ạ. Nó ôm chặt bụng. Cơn đau cuồn cuộn lên trong người nó. Nỗi đau thể xác và cả tinh thần. Nó ngẩng mặt nhìn lớp da bọc phía trên trần xe. Cố gắng không để nước mắt rơi xuống. Viện trưởng. Người luôn mỉm cười hiền lành, luôn khuyên nó sống sao cho tốt, đừng tự ti vì quá khứ của mình. Thậm chí đôi lần cô còn nói nó không thích thì đừng hi sinh để cô nhi viện được tài trợ. Phải rồi. Nó bật dậy. Sao lại có chuyện cô nhị viện gặp khó khăn về tài chính chứ? Chính anh đã đứng ra tài trợ kia mà? Vả lại đó là một trong những điều kiện nó bên anh, để giúp đỡ những đứa trẻ đáng thương kia. Lẽ nào...lẽ nào lại là do anh? Không lẽ nào...? Cơn đau lại quặn thắt lại. * Tới nơi. Nó đưa cho chú tài xế tiền xe. Trước mắt nó không còn là cái khung cảnh trước đây nữa. Đâu rồi cô nhị viện thân yêu với những tiếng cười đùa trong trẻo? Đâu rồi hình ảnh viện trưởng nghiêm nghị nhưng đôi lúc lại phì cười trước lũ nhỏ nhí nhố không thể tả? Đâu rồi cái bàn gỗ đơn sơ cứ cuối tuần cả lũ tụ tập lại? Đâu rồi cánh đồng cỏ mà lũ nhỏ đua nhau chơi trốn tìm mỗi khi có dịp dù sau đó bị viện trưởng và mấy cô trong cô nhi viện bắt phạt mà vẫn cười? Tất cả biến mất, chỉ còn lại cái chốn hoang sơ xa lạ. Nó muốn bước vào cái khung cảnh đáng sợ kia nhưng không dám, nó sợ lỡ như nó dẫm lên nơi cuối cùng cô viện trưởng hiện diện thì sao, nó sợ biết đâu còn chút tàn dư gì đó của cuộc sống trước đây mà nó lại dẫm đạp lên. Nó sợ. Nó khóc. Khóc lặng lẽ, không tiếng thổn thức. Mưa. Mưa tầm tã. Mưa như thay nó gào thét nỗi đau. Tất cả chấm dứt rồi. Mọi thứ đã chấm hết. Trong một ngày mưa gió. Trong một nỗi đau tột cùng.