Vì em hái xuống sao trời

Chương 59 : Vì em hái xuống sao trời

Thời gian trong nước nhanh hơn nước ngoài bảy tiếng, sau khi Trần Nhược Tinh tới Anh, liền gửi tin nhắn cho Vệ Lẫm.   Vệ Lẫm đang họp đột nhiên nghe thấy thanh âm báo tin nhắn vang lên, vội vàng cầm lấy di động, sau khi nhìn thấy nội dung tin nhắn, lòng anh mới thả lỏng xuống, không nhịn được mỉm cười.   Mọi người trong phòng họp nhìn thấy anh, mấy người đàn ông độc thân cố ý hắng giọng, “Lão đại, hội nghị kết thúc rồi à?”   Vệ Lẫm đặt di động xuống, “Cứ theo những gì vừa nói mà làm.”   Mọi người đứng lên, nói lảm nhảm vui đùa ầm ĩ.   “Lão đại, thời gian nửa năm trôi qua rất nhanh, không cần phải nóng vội.”   Chương Nhất Thần cười khẽ: “Cậu đi học bên Mỹ, Nhược Tinh đã đợi cậu tận hai năm đấy.”   Vệ Lẫm cười cười, hai năm kia cô cũng không như mình bây giờ.   Một khi để tâm, sao có thể giống như trước kia được chứ?   Trần Nhược Tinh lúc đầu tới Anh cũng không quá thích ứng, không thích đồ ăn bên này, nhớ nhà. Những lời này cô cũng không nói với Vệ Lẫm. Ngược lại, Vệ Lẫm ở Mỹ hai năm lại rất nhanh thích ứng. Đây là sự khác biệt giữa người và người.   Thời gian trôi rất nhanh, đặc biệt là ngày tháng học tập.   Đợi đến khi cô thích ứng với hoàn cảnh bên này, hơn nữa tâm tư cũng đặt vào việc học, thì không còn nhớ nhà nữa.   Người ta nói “Đọc vạn quyển sách không bằng đi ngàn dặm đường”, sau khi đến Anh một tuần, cô cũng từ từ hiểu được đạo lý này.   Mỗi ngày cô đều bận rộn, có khi quên gửi tin cho Vệ Lẫm, tên gia hỏa này sẽ gửi liên tục mấy tin nhắn, qua một lúc tin nhắn thoại cũng gửi tới. Trần Nhược Tinh chưa từng nghĩ tới Vệ Lẫm sẽ biến thành như vậy.   Một tháng sau, Hàn Minh đến Anh công tác, tới gặp mặt Trần Nhược Tinh.   Hàn Minh dẫn cô tới nhà hàng Trung quốc, ông không hỏi Trần Nhược Tinh, trực tiếp gọi ra mấy món.   “Ta thấy gần đây con có gầy đi một chút, học tập rất vất vả à?”   “Vẫn bình thường.” Bây giờ Trần Nhược Tinh gặp ông, trong lòng cảm thấy rất bình tĩnh, chỉ là vẫn không thể đưa ông vào vai một người bố được.   Hàn Minh cười cười, “Cảm thấy nước Anh như thế nào?”   Trần Nhược Tinh ăn ngay nói thật: “Qua một thời gian nữa sẽ quen.”   “Điểm này con rất giống mẹ con. Năm đó ta bảo bà ấy xuất ngoại học hai năm, bà ấy cũng không đồng ý.” Đại khái là do già rồi, bây giờ ông cô đơn một mình, nên thường xuyên nhớ tới chuyện hồi trẻ, nhớ về Trần Tử Lê.   Trần Nhược Tinh thấy bồi bàn bưng đồ ăn lên, đồ ăn rất đẹp mắt.   “Nếm thử đi ——” Hàn Minh cầm lấy đũa, gắp một miếng sườn xào chua ngọt cho cô. Đây là lần đầu tiên ông gắp đồ ăn cho cô, tâm tình phức tạp, vừa chua xót vừa ngọt ngào. Lúc còn trẻ vì sự nghiệp mà phấn đấu cả đời, đối với lựa chọn lúc trước tuyệt đối không hối hận. Bây giờ ngẫm lại, nếu lúc ấy ông không chia tay với Trần Tử Lê, cho dù ông không thành nghiệp lớn, vậy ít nhất cũng có vợ có con gái ở bên phải không.   Sau khi ăn xong, Hàn Minh chở cô về chỗ ở.   Trần Nhược Tinh: “Tôi tới rồi.”   Hàn Minh gật đầu, “Chú ý an toàn, gặp phải chuyện gì thì gọi vào số điện thoại ở trên đó.” Ông lấy danh thiếp ra đưa cho cô.   Trần Nhược Tinh nhận lấy, tuy cô biết bản thân sẽ không gọi.   Hàn Minh nhìn cô đi vào phòng, hồi lâu, ông mới nói, “Đi thôi.”   Như vậy là tốt rồi, ông quan tâm cô, cũng không cần cô đáp lại gì.   Thỉnh thoảng ăn một hai bữa cơm, ông cũng đã thỏa mãn rồi.   Sau khi Trần Nhược Tinh gặp Hàn Minh, tâm tình trầm xuống. Lúc nói chuyện với Vệ Lẫm, Vệ Lẫm cũng nhận ra được.   “Sao thế? Có phải gặp khó khăn gì trong việc học không?”   “Hôm nay ông ấy đến Anh.”   Vệ Lẫm rất nhanh liền hiểu ra, “Ông ấy” là ai. “Hai người nói chuyện gì?”   “Cũng không có gì, chỉ là cùng nhau ăn bữa cơm mà thôi.”   “Vậy sao em không vui? Chú Hàn không phải nói gì về anh chứ?” Vệ Lẫm biết hiện tại Hàn Minh nhìn mình không thuận mắt.   “Đúng thế. Ông ấy nói em và anh kết hôn rất qua loa.”   Vệ Lẫm cắn răng, “Em nghĩ thế nào?”   “Em cũng thấy có hơi qua loa!” nói xong Trần Nhược Tinh bỗng nở nụ cười.   “Được lắm! chờ em trở về xem anh làm sao thu thập em!”   “Chú và dì gần đây có khỏe không?”   Vệ Lẫm bật cười: “Chú dì?”   Trần Nhược Tinh nuốt nước bọt: “Em không quen gọi bố mẹ.”   “Không sao. Tùy em, muốn gọi thế nào cũng được. Đúng rồi, có chuyện bát quái em có muốn nghe không?”   “Của ai?”   “Anh hai.”   “Anh hai? Anh ấy làm sao? Có bạn gái rồi à?”   Vệ Lẫm sờ sờ mũi, “Nghe nói gặp nhau mấy lần.”   “Đúng là kỳ lạ. Điều kiện của anh hai tốt như vậy, sao đến bây giờ còn không tìm bạn gái.” Trần Nhược Tinh hiếm khi cảm khái với Vệ Lẫm.   “Điều kiện tốt?” Vệ Lẫm ung dung hỏi, “Tốt hơn anh? Hử?”   Trần Nhược Tinh: “Ấu trĩ!”   Vệ Lẫm: “Em nghỉ sớm đi, đừng học quá muộn, sẽ hư mắt đấy.”   “Em biết rồi.”   Thời gian nửa năm nói nhanh cũng rất nhanh.   Mỗi lần Vệ Lẫm về nhà, Đường Vận đều nhắc đi nhắc lại bên tai anh. “Con không đi thăm con bé à?”   “Con đi thăm cô ấy không phải sẽ ảnh hưởng đến việc học của cô ấy sao.”   Đường Vận tức đến không nói lên lời.   Tháng tư, Trần Nhược Tinh sắp trở về, Vệ Lẫm cũng sắp xếp xong hành lý, đi tới Luân Đôn nước Anh, cũng không nói gì với Trần Nhược Tinh.   Ngày đó mưa phùn kéo dài liên miên.   Anh một tay cầm dù, một tay kéo theo vali. Tới dưới lầu, anh nhấn chuông cửa, một người đàn ông ngoại quốc đẹp trai mở cửa.   “Cậu tìm ai?”   Vệ Lẫm ngây người, anh đương nhiên biết bạn cùng phòng của Trần Nhược Tinh là ai. Chưa từng nghe cô nói qua, chỗ này của cô còn có một người đàn ông ngoại quốc ở.   “Trần Nhược Tinh.”   “Nhược Tinh? Người cậu nói là Candy phải không?”   “Candy?”   “Cô gái Trung quốc xinh đẹp kia. Cậu là anh trai cô ấy?”   Vẻ mặt Vệ Lẫm đầy bình tĩnh, “Không! Tôi là chồng của cô ấy.”   Nụ cười trên mặt người đàn ông ngoại quốc cứng lại. “Xin chào xin chào! Tôi là David.”   Trần Nhược Tinh nhận được tin nhắn, lập tức từ thư viện chạy về.   David nói trong điện thoại, “Chồng cô tới rồi.”   Trần Nhược Tinh hoảng sợ, dù sao ngày hôm qua khi cô và Vệ Lẫm gọi video, anh nói anh phải đi Bắc Kinh công tác, có thể không thể liên lạc với cô được. Vừa đến ký túc xá nhìn thấy Vệ Lẫm, tim cô không hiểu sao lại đập nhanh.   Vệ Lẫm ngồi trên sofa ở phòng khách, nhìn cô.   Trần Nhược Tinh đi tới trước mặt anh, “Sao anh lại đột nhiên tới đây?” Rõ ràng cuối tuần cô sẽ về rồi mà.   Vệ Lẫm đứng dậy ôm lấy cô, “Nhớ em.”   David ở bên cạnh cũng không biết lảng tránh, cứ thế nhìn hai người.   Trần Nhược Tinh nhìn thoáng qua chiếc vali của anh: “Anh đã đặt chỗ ở chưa?”   Vệ Lẫm nhìn cô, “Anh đã qua đây rồi, chẳng lẽ em còn muốn hai người ở hai nơi?”   Trần Nhược Tinh: “... Nhưng phòng của em rất nhỏ, giường cũng rất nhỏ.   David khẽ hắng giọng, “Candy, cậu ta thật sự là chồng của cô?”   Trần Nhược Tinh gật đầu, “Đúng vậy, chồng tôi, Vệ Lẫm.”   Vệ Lẫm nhìn cậu ta cười, “Đến khi chúng tôi kết hôn, hoan nghênh cậu tới tham gia hôn lễ.”   Trần Nhược Tinh lôi kéo tay anh, “Không phải đã nói là không tổ chức hôn lễ rồi sao?”   Vệ Lẫm: “Làm đơn giản một chút.”   Phòng của Trần Nhược Tinh quả thật không lớn, Vệ Lẫm vừa tiến vào, cảm giác phòng càng nhỏ hơn. Anh nhìn quanh một vòng, ánh mắt dừng lại trên chiếc giường trong phòng. “Quả thật có chút nhỏ.”   “Em không lừa anh.”   “Chen chúc cũng có thể ngủ.”   Trần Nhược Tinh: “...”   Anh đưa tay lên khóa trái cửa, rồi kéo cô qua hôn xuống.   Nụ hôn vừa kết thúc, Trần Nhược Tinh đỏ mặt thở hổn hển.   Vệ Lẫm khàn giọng hỏi: “David là ai?”   “Bạn trai của bạn cùng phòng em, gần đây qua du lịch, ở tạm nơi này.” Trần Nhược Tinh giải thích.   “Ở bao lâu rồi?”   Nhược Tinh giơ hai ngón tay lên.   “Hai ngày?”   “Hai tuần.”   “Trần Nhược Tinh, em lại gạt anh.”   “Con người David rất tốt, hơn nữa còn là sinh viên của trường có tiếng.”   “Ai nói sinh viên của trường có tiếng đều là người tốt?” Vệ Lẫm cảm thấy vợ mình thật ngốc.   Trần Nhược Tinh cong khóe miệng, “Anh có đói không? Ăn cơm chưa?”   Vệ Lẫm quả thật đói bụng. “Vừa xuống máy bay liền đến tìm em, cũng chưa ăn gì cả.”   “Trong tủ lạnh còn nguyên liệu nấu ăn, em nấu cho anh bát mỳ.”   “Không cần phải phiền phức thế, chúng ta ra ngoài ăn uống, trò chuyện.” Vệ Lẫm nắm lấy tay cô, cùng nhau xuống lầu.   Hai người đi tới một nhà hàng đồ Tây ở gần đó, Trần Nhược Tinh từng nghe bạn cùng phòng nói, đồ ăn ở nhà hàng này rất ngon, nhưng giá cũng rất đắt, cô cũng chưa từng ăn.   Vệ Lẫm nhìn cô dùng tiếng anh nói chuyện với bồi bàn, so với nửa năm trước, cũng đã thay đổi rất lớn.   “Đồng nghiệp kia của em đâu?” Vệ Lẫm hỏi.   “Anh ấy còn đang ở thư viện, em nhận được tin nhắn của David liền trở về.”   Vệ Lẫm gật đầu.   “Sao anh đột nhiên lại tới đây?”   “Làm sao? Không muốn nhìn thấy anh?”   Trần Nhược Tinh liếc hắn một cái, “Vô cùng kinh hỉ (kinh ngạc vui mừng).”   Vệ Lẫm cũng cười, “Nghỉ đông rồi qua Anh với em. Vừa vặn chụp luôn ảnh cưới.”   Trần Nhược Tinh đang uống nước, thiếu chút nữa bị sặc.   Vệ Lẫm cười, “Anh đã đặt lịch chụp rồi.”   Trần Nhược Tinh ừm một tiếng.   Ăn cơm tối xong, hai người đi bộ về. Vệ Lẫm nắm tay cô, “Em gầy rồi.”   “Vẫn được mà, cũng chỉ một hai cân mà thôi. Đồ ăn ở đây rất khó ăn, thời tiết cũng không tốt.”   “Nửa năm nay em cũng không nói với anh.”   “Anh không biết con người ta ở bên ngoài đều chỉ nói chuyện tốt, không nói chuyện xấu sao?”   Vệ Lẫm thở dài, “Hy vọng về sau con của chúng ta đều có thể nói thật, vui hay buồn đều có thể nói với chúng ta.”   Trần Nhược Tinh: “...”   Hai người lại đi siêu thị một chuyến, mua một ít đồ dùng cá nhân. Lúc thanh toán, Trần Nhược Tinh thuận miệng hỏi một câu, “Anh còn cần mua gì không?”   Vệ Lẫm hơi sửng sốt, sau đó lấy một cái hộp nhỏ.   Trần Nhược Tinh: “... Em không phải nói cái này.”   Vệ Lẫm cười: “Vậy thì là gì?”   Trần Nhược Tinh: “Em phát hiện da mặt anh càng ngày càng dày.”   Vệ Lẫm: “Sao em không nói tình cảm vợ chồng chúng ta càng ngày càng sâu đậm. Nhưng -----”   “Nhưng gì?”   “Thứ này đã không dùng được nữa rồi.”   Trần Nhược Tinh nhanh chóng phản ứng lại, đàn ông kết hôn rồi tính cách cũng thay đổi.   Sau khi hai người trở về, trời cũng tối hẳn.   Bạn cùng phòng của Trần Nhược Tinh cũng đã trở lại, nhìn thấy Vệ Lẫm, cô ta kinh ngạc.   Vệ Lẫm lấy bao lì xì mà anh mang theo đưa cho cô ta.   Cô gái vui vẻ nhận lấy, “Thật không nghĩ tới hai người còn trẻ vậy mà đã kết hôn rồi, chúc mừng chúc mừng! Khó trách Nhược Tinh đều không nhìn trúng chàng trai nào ở đây.” Cô ta thầm nói với Trần Nhược Tinh, “Chồng cô thật sự là người đàn ông Trung Quốc đẹp trai nhất mà tôi từng gặp.”   Trần Nhược Tinh: “...” Có thể nói không phải được không.   Đêm đó, Vệ Lẫm và cô chen chúc trên chiếc giường nhỏ.   Nửa năm không gặp, có một số việc tự nhiên không khống chế được.   Chiếc giường nhỏ không chỉ nhỏ, chất lượng cũng không tốt lắm, luôn luôn phát ra tiếng.   Trần Nhược Tinh khóc cầu xin anh, nhẹ một chút.   Vệ Lẫm cũng cực kỳ bất đắc dĩ, “Tinh Tinh, anh nhớ em nửa năm rồi, 176 ngày rồi.”   Cuối cùng, cũng không dùng đến chiếc hộp kia.   Trần Nhược Tinh vừa mệt vừa buồn ngủ, nhưng Vệ Lẫm lại tràn đầy tinh lực, một mực lôi kéo cô nói chuyện.   “Sao em không nói với anh em có một tên tiếng Anh? Vì sao lại lấy tên Candy?”   “Tùy tiện lấy thôi.”   “Vậy à?” tay Vệ Lẫm trượt đến bên hông cô, cô sợ ngứa.   “Bởi vì kẹo rất ngọt.” Trần Nhược Tinh trốn tránh, “Hộp kẹo mà anh tặng em trước kia rất ngọt.”   Vệ Lẫm cảm thấy hài lòng, vuốt ve mái tóc cô.   Trần Nhược Tinh bấu cánh tay anh, “Anh không buồn ngủ à?”   Vệ Lẫm khẽ nói: “Anh bị lệch múi giờ.” Anh hôn khóe môi cô, “Em ngủ trước đi.”   Trần Nhược Tinh ừm một tiếng, mí mắt như đang đánh nhau.   Vệ Lẫm lại hỏi một câu, “Nhược Tinh, em có nhớ anh không?”   Trần Nhược Tinh nghiêng người, mặt tựa vào dưới cằm anh.   Hồi lâu, cô lẩm bẩm một câu, “Nhớ.” Thanh âm ôn nhu triền miên.