Vì em hái xuống sao trời

Chương 56 : Vì em hái xuống sao trời

Ngày hôm đó sau khi trở về, Vệ Lẫm đem đầu đuôi chuyện này nói với Trần Nhược Tinh.   Trong lòng Trần Nhược Tinh chua chát, nhất thời trầm mặc, không nghĩ tới còn có thể có được tình thương của bố.   “Sao thế? Còn đang sợ à?” Vệ Lẫm lo lắng lòng cô còn chưa bình phục lại.   “Chỉ là không nghĩ tới người ở đối diện kia lại là tội phạm cướp bóc.” Trần Nhược Tinh đã tiếp xúc với ông ta mấy lần, cảm thấy đối phương thật thà chất phác.   “Cho nên anh mới bảo em đừng ở đấy nữa, người xấu thường thuê chỗ ở nơi vàng thau lẫn lộn đó.”   Trần Nhược Tinh cắn môi.   “Em muốn nói gì à?”   “Nơi vàng thau lẫn lộn cũng có rất nhiều người tốt. Bà cụ ở hộ nhà lầu dưới, còn có học sinh tiểu học ở lầu một, vừa tốt bụng vừa đáng yêu, đều rất tốt.” Mặt cô nghiêm túc.   Hai người trưởng thành trong hai hoàn cảnh khác nhau, vì thế có một vài quan niệm cũng không giống nhau. Không ai áp đặt suy nghĩ của nhau được.   Vệ Lẫm thở dài, anh nhượng bộ trước, “Em nói đúng.”   Trần Nhược Tinh: “...”   Vệ Lẫm đưa tay ôm lấy vai cô, “Mẹ kêu chúng ta cuối tuần này về nhà.”   “Dì biết chúng ta ——”   “Mẹ tạm thời chưa biết chuyện chúng ta hòa hảo. Anh không dám nói chuyện em bị thương cho mẹ, em cũng biết mẹ là người rất dễ căng thẳng, chỉ là mẹ nhớ em, em cũng lâu rồi chưa về.”   Trần Nhược Tinh nói quanh co, “Ai hòa hảo với anh.”   Vệ Lẫm cắn răng, nghiêng người qua hôn. “Không hòa hảo với anh? Tối hôm đó em vẫn luôn kéo tay anh còn gọi tên anh làm gì? Kẻ lừa đảo miệng nói một đường tâm nghĩ một nẻo!”   Trần Nhược Tinh “Ai u” một tiếng.   “Làm đau em rồi?” Vệ Lẫm khẩn trương không thôi, “Đau ở đâu?”   Trần Nhược Tinh đảo mắt.   Vệ Lẫm chợt hiểu, “Em lại lừa anh!”   Trần Nhược Tinh giơ tay lên ngăn anh lại, ánh mắt long lanh. Vệ Lẫm nhìn qua, “Trần Nhược Tinh, em đừng nhìn anh như vậy.”   Vẻ mặt Trần Nhược Tinh thất thố.   Vệ Lẫm đứng dậy, “Bỏ đi, anh đi tắm đây.” Rốt cuộc anh vẫn là chú ý đến thân thể cô.   Buổi tối, Trần Nhược Tinh dựa vào giường xem chương trình cuộc sống ở Anh, xem được một nửa, di động cô bỗng vang lên, cô nhìn thông báo, sửng sốt vài giây mới nhận máy.   “Nhược Tinh ——”   “Thầy Tư ——”   Hai người cơ hồ đồng thanh.   “Em không sao chứ?”   “Chỉ là một vài vết thương ngoài da thôi.”   Tư Triết nhíu mày, “Tối nay tôi mới biết được chuyện.” Lúc tối anh gặp bạn bè, bạn bè hỏi anh, “Anh rể cậu có con gái riêng ở bên ngoài từ khi nào thế, chị cậu dễ dàng cho qua à?”   Anh biết Trần Nhược Tinh xảy ra chuyện, anh rể nổi giận thay con gái, đánh cậu em vợ của Hoàng tổng đến nhập viện.   Khoảng thời gian này Tư Triết bận việc công ty, sau khi Tư San và Hàn Minh ký thỏa thuận ly hôn, một lòng muốn đưa công ty cho anh. Cổ phần công ty của anh cũng không kém Hàn Minh là bao.   “Thầy Tư, em thật sự không sao.”   Tư Triết ừm một tiếng.   “Thầy Tư, thầy đang ở đâu thế?” trong lòng Trần Nhược Tinh hiện lên một suy nghĩ.   Tư Triết cười cười, “Tôi ở dưới lầu căn phòng em thuê, bạn cùng phòng của em nói với tôi em đã chuyển đi rồi.”   Trần Nhược Tinh nuốt nước bọt, “Xin lỗi thầy, thầy Tư.”   “Không cần phải nói lời xin lỗi với tôi.” Anh cũng chỉ ít vận khí hơn Vệ Lẫm mà thôi, nhưng ai bảo người cô thích trước là Vệ Lẫm cơ chứ. “Em nghỉ ngơi cho tốt đi.”    “Thầy cũng vậy.” Tắt di động, cô thở dài một hơi.   Qua vài giây, Trần Nhược Tinh mở miệng, “Vệ Lẫm ——”   Vệ Lẫm đẩy cửa ra, cầm một ly nước, còn có một ly lọ vitamin C. “Nghe thấy em đang nói chuyện điện thoại nên anh không vào. Cái này bác sĩ kê, mỗi ngày uống một viên.”   Trần Nhược Tinh nhận lấy, “Cảm ơn.”   Vệ Lẫm hơi trầm mặc, cuối cùng vẫn hỏi, “Là Tư Triết à?”   Trần Nhược Tinh uống một viên Vitamin C, “Là thầy Tư.”   “Xem ra anh ta đã biết chuyện em bị thương rồi.” Vệ Lẫm rất thông minh, “Lần này chú Hàn cho Hoàng tổng mặt mũi, anh đoán chú ấy đã nghĩ thông suốt chuyện này, muốn để mọi người biết thân phận của em.”   “Mọi người biết rồi thì thế nào?”   Vệ Lẫm đặt ly qua một bên, “Nếu Lý Tranh biết em là con gái của chú Hàn, ông ta tuyệt đối không dám làm như vậy với em. Đương nhiên, anh cũng không hy vọng em dựa vào sự che chở của chú Hàn.”   Trần Nhược Tinh nhìn anh.   “Điều người ta phải biết chính là em là vợ của Vệ Lẫm.” Vệ Lẫm gằn từng chữ một.   Trần Nhược Tinh tim đập thình thịch.   Vệ Lẫm đi qua bên kia giường lớn rồi nằm xuống.   Trần Nhược Tinh: “... Sao anh lại ngủ đây?”   Vệ Lẫm cười khẽ, “Nửa đêm em bảo anh phải làm sao?” Anh kéo tay cô qua, “Anh sẽ không làm gì hết.”   Trần Nhược Tinh túng quẫn, thấy anh nhắm mắt lại, cô chậm rãi nằm xuống.   Trong phòng im ắng, đứa bé luyện đánh đàn ở phía trước tòa nhà còn chưa nghỉ ngơi, tiếng đàn dương cầm nhẹ nhàng ôn nhu truyền tới bên tai hai người.   Vệ Lẫm đột nhiên nói: “Về sau cũng cho con chúng ta học đàn dương cầm.”   Trần Nhược Tinh dở khóc dở cười, “Anh nghĩ xa xôi thật.”   “Có chút xa.” Vệ Lẫm nghĩ nghĩ nói, “Tối thiểu chắc còn phải bốn năm năm nữa.”   Trần Nhược Tinh không muốn phản ứng lại anh.   Hơn mười phút sau, cô đã ngủ rồi. Vệ Lẫm nghe thấy tiếng hít thở đều đều của cô, anh nhẹ nhàng nghiêng người, sửa lại tóc bên tai của cô, rồi hôn xuống bên trán cô.   Ngày hôm sau, Vệ Lẫm đi làm như bình thường, Trần Nhược Tinh ở nhà nghỉ ngơi.   Giữa trưa cửa lớn đột nhiên mở ra, cô ngồi trên sofa xem chương trình ti vi mà chán muốn chết. “Anh về rồi à.”   “Nhược Tinh?” Đường Vận vừa mừng vừa sợ, “Sao con lại ở đây?”   Trần Nhược Tinh lập tức đứng lên, “Dì ——”   Đường Vận thấy cô mặc bộ đồ ngủ, trên người có vết xanh vết tím. “Vệ Lẫm cũng chưa nói cho ta biết cái gì! Hai đứa thật là.” Cô tiến lên bắt lấy tay Trần Nhược Tinh, “Đứa nhỏ này sao không biết nặng nhẹ gì hết.”   “Không phải! Dì, con gặp phải tên côn đồ, xảy ra chút chuyện, là Vệ Lẫm giúp con. Những cái này đều là vết thương.” Trần Nhược Tinh vội vàng giải thích.   Đường Vận cũng ngây ngẩn cả người, “A! Vậy không sao chứ? Có nghiêm trọng không? Đã đi bác sĩ chưa?”   “Tĩnh dưỡng vài ngày là được ạ.”   Đường Vận quan sát từ trên xuống, “Ta xem xem ——” Vừa nhìn liền phát hiện ra vấn đề.   Vết hôn và vết thương đều không giống nhau.   Đường Vận đương nhiên cũng không vạch trần, “Không sao là tốt rồi! Xảy ra chuyện lớn như vậy thế mà hai đứa không nói cho bọn ta biết.”   “Sợ dì và chú lo lắng, bọn con chuẩn bị qua một đoạn thời gian nữa mới nói.” Khuôn mặt Trần Nhược Tinh đầy vẻ áy náy.   Đường Vận vừa đau lòng vừa bất đắc dĩ, “Người con như vậy nên lo bồi bổ vào. Vệ Lẫm làm sao biết chăm sóc người khác được, nhìn con gầy tận một vòng này.”   Trần Nhược Tinh chỉ muốn nói: “Lần này Vệ Lẫm đã giúp con rất nhiều.”   Trong mắt Đường Vận tràn đầy kinh ngạc và vui mừng, “Vậy thì tốt.”   Trần Nhược Tinh cũng sợ Đường Vận hỏi chuyện của cô và Vệ Lẫm, trong lòng bất ổn, dù sao bây giờ cô ở lại chỗ này của Vệ Lẫm, cũng không thích hợp lắm.   Giữa trưa Vệ Lẫm trở về đưa cơm, nhìn thấy mẹ anh, cũng thấy hoảng sợ. Anh lặng lẽ nói với Trần Nhược Tinh: “Sao em không nhắn tin nói cho anh biết một tiếng.”   Trần Nhược Tinh liếc anh một cái, “Dì vẫn luôn ở bên cạnh em.”   “Mẹ anh có nói gì không?”   Trần Nhược Tinh lắc đầu.   Vệ Lẫm thở ra, “Ăn cơm trước đi.”   Đường Vận cũng ở lại ăn cơm với hai người họ, bà bắt bẻ nói: “Đáng lẽ con phải nói sớm cho mẹ biết, để mẹ bảo dì hầm canh xương.”   Vệ Lẫm: “Mẹ, sao mẹ lại đột nhiên tới đây?”   Đường Vận trừng mắt liếc anh một cái, “Nếu mẹ không đến thì làm sao biết được hai đứa ở chung với nhau.”   Khóe mắt Vệ Lẫm co rút, anh nhìn thoáng qua Trần Nhược Tinh.   Trần Nhược Tinh cúi đầu yên lặng ăn cơm.   Vệ Lẫm sợ mẹ anh khiến Trần Nhược Tinh thấy áp lực, “Nhược Tinh tạm thời ở chỗ con dưỡng thương.”   Trong lòng Đường Vận cười thầm, “A, dưỡng thương à. Vậy con chăm sóc con bé cho tốt vào, quay về để mẹ kêu dì Trương qua đây nấu cơm cho hai đứa.”   Trần Nhược Tinh nói: “Bác gái, con phải về rồi, qua mấy ngày nữa con phải đi Anh.”   Nụ cười của Đường Vận cứng lại, “Sao lại muốn đi Anh rồi?”   Vệ Lẫm giải thích giúp cô: “Huấn luyện của công ty, đi nửa năm.”   Trong lòng Đường Vận thoải mái hơn một chút, “Nửa năm cũng được.” Thấy sắc mặt Vệ Lẫm có hơi mất tự nhiên, bà cũng không nói thêm gì.   Bữa cơm này không tính là phong phú, Đường Vận ăn khá hài lòng. Vệ Lẫm và Trần Nhược Tinh lại tẻ nhạt vô vị.   Đại khái là do đã trải qua chuyện hôn ước, hai người cũng không hy vọng trưởng bối lại nhúng tay vào chuyện giữa hai người họ.   Ăn cơm xong, Đường Vận về nhà, “Vệ Lẫm, tiễn mẹ xuống lầu đi.”   Vệ Lẫm biết mẹ anh có chuyện muốn nói với anh, nên đi ra với anh.   Đường Vận nhìn anh, “Nhược Tinh tha thứ cho con rồi?”   Vệ Lẫm hơi nhếch môi, “Sắp rồi.”   Đường Vận bất đắc dĩ cười, “Sớm biết có ngày hôm nay thì lúc trước hà tất gì phải làm vậy! Nhược Tinh còn muốn đi Anh, con xem con và Vệ Triệt đúng là cá mè một lứa. Lần này mẹ sẽ không lo nữa.”   “Mẹ không lo thì tốt.”   “Chờ mong tin tốt của con. Con đừng tiễn mẹ nữa, trở về với Nhược Tinh đi. Chăm sóc nó cho tốt!”   Vệ Lẫm về lại, giải thích với Trần Nhược Tinh: “Anh cũng biết vì sao mà mẹ đột nhiên tới đây.”   Trần Nhược Tinh: “Em biết.”   Bả vai Vệ Lẫm thả lỏng, “Em đừng về đó ở nữa, cứ ở đây đi, dù sao cũng không ở được bao lâu.”   Trần Nhược Tinh: “Vậy làm phiền anh rồi.”   “Em biết không, anh không sợ em làm phiền.” Anh nhìn thời gian, “Anh phải về công ty ròi, đúng rồi, thứ bảy là hôn lễ của Kỳ Dương, nếu em không muốn đi thì chúng ta không đi.”   Trần Nhược Tinh nghĩ nghĩ: “Đi đi. Lạc Lạc bọn họ cũng sẽ đi.”   Vệ Lẫm cười, ánh mắt trong trẻo, “Vậy chúng ta cũng nhau đi.” Anh đưa tay sờ lên bên lông mày cô, “May mà vết thương trên mặt em không nhiều lắm, bằng không rất dễ làm người khác hiểu lầm.”   “Hiểu lầm gì?” Trần Nhược Tinh hỏi lại anh.   Vệ Lẫm cúi đầu ghé vào bên tai cô, “Mọi người sẽ cho rằng nhà anh bạo hành em.”   Đôi mắt Trần Nhược Tinh chớp chớp: “... Anh nghĩ nhiều rồi đấy. Bây giờ chúng ta cũng không có quan hệ gì.”   Vệ Lẫm cảm giác trái tim như trúng đạn, anh nhìn cô đầy khó tin, “Tài ăn nói của em bây giờ thật sự càng ngày càng tốt!”