Vì em hái xuống sao trời
Chương 54 : Vì em hái xuống sao trời
Trần Nhược Tinh cầm lấy áo sơ mi, xấu hổ không thôi.
Vệ Lẫm cũng có chút không được tự nhiên, anh cũng không phải cố ý chiếm tiện nghi của cô, anh dời mắt đi, “Đưa chìa khóa cho anh, anh đi lấy quần áo giúp em.”
Sau khi Vệ Lẫm rời đi, Trần Nhược Tinh đi vào phòng tắm, cô nhìn chính mình trong gương, miệng bị rách da, tóc cũng rối bời, thật sự vô cùng thê thảm.
Lúc cởi quần áo, trên người cũng cảm thấy đau đớn.
Cô nhanh chóng tắm rửa, dùng sữa tắm của Vệ Lẫm, sữa tắm đàn ông có cảm giác mát lạnh. Đến khi cô tắm xong, mặc áo sơ mi trắng của Vệ Lẫm vào, áo sơ mi che đến đùi cô. Lúc này, cô mới nhớ đến, vừa nãy quên hỏi mượn quần Vệ Lẫm. cô vừa sấy tóc vừa ngóng trông Vệ Lẫm sớm trở về một chút.
Vệ Lẫm đi vào chỗ cô ở, giải thích với bạn cùng phòng của cô. “Tạm thời cô ấy sẽ không về ở.”
“Tôi hiểu.”
“Cô cũng chú ý an toàn.”
“Được. Cậu giúp cô ấy dọn đồ đi, cần giúp không?”
Vệ Lẫm: “Không cần.”
Đan Đan cười cười, “Vậy được, cậu dọn đi.”
Lần đầu tiên Vệ Lẫm đi vào phòng Trần Nhược Tinh, một chiếc giường, một cái bàn, một cái tủ quần áo, vô cùng đơn giản, cô bài trí căn phòng rất ấm áp, trên tường còn dán bảng kế hoạch công việc của cô.
Vệ Lẫm mở tủ quần áo ra, quần áo mùa hè của cô được treo chỉnh tề ở bên trong, phần lớn đều là áo sơ mi quần tây, anh cầm lấy hai bộ gấp bỏ vào túi, ánh mắt dừng trên nội y của cô, màu trắng, hồng nhạt. Vệ Lẫm nắm chặt tay, nhanh chóng cầm áo ngực và quần lót, còn có áo ngủ một bên nhét hết vào túi.
Thời điểm anh ra cửa, đúng lúc đụng trúng hàng xóm đối diện đang chuyển nhà. Người đàn ông nhìn anh một cái, ánh mắt né tránh.
Vệ Lẫm gật đầu với anh ta một cái rồi xuống lầu.
Lúc anh về đến nhà, Trần Nhược Tinh đã ngủ rồi. Cô quấn chăn lại, đại khái quá mệt mỏi, đèn phòng ngủ vẫn còn mở.
Vệ Lẫm đặt túi đồ ở trong phòng, thấy cô đang ngủ còn cau mày, anh khẽ thở dài, giơ tay tắt đèn.
Tiếng vang nho nhỏ lại khiến Trần Nhược Tinh bừng tỉnh.
Nháy mắt tối om, cô còn chưa thích ứng, cả người như kinh cung chi điểu (1) , đột ngột ngồi dậy, trán đụng vào ngực Vệ Lẫm.
(1) Kinh cung chi điểu: Chim sợ cành cong: để mô tả người đã từng gặp những tình huống bị tổn thương và làm cho sợ hãi thì thường sẽ trở nên hoảng sợ hay nghi hoặc khi gặp phải một tình huống, hoàn cảnh tương tự (mà trước đó đã từng xảy ra)
“A ——” cô kêu lên.
Vệ Lẫm vội vàng mở đèn lên, “Đụng vào đâu rồi?”
Trần Nhược Tinh ôm trán, “Không sao.”
Vệ Lẫm nâng cằm cô lên, tỉ mỉ nhìn, xác định không sao anh mới buông tay. “Lỡ đụng ngốc rồi thì phải làm sao?”
Trần Nhược Tinh xoa trán.
Vệ Lẫm nhìn lướt qua cổ cô, áo sơ mi anh quá to so với cô.
Trần Nhược Tinh thấy anh không có ý muốn đi, cô theo bản năng lôi kéo chăn, muốn quấn mình lại. Hai chân của cô ở bên ngoài chăn mỏng, rối rắm vặn vẹo.
Vệ Lẫm nhìn động tác nhỏ của cô, khẽ cười, “Quần áo của em đều ở trong túi.”
Trần Nhược Tinh thấp giọng nói: “Cảm ơn.”
Vệ Lẫm đứng dậy, “Em thay đồ đi. Anh đi lấy rượu thuốc.”
“Không không không, em không cần thoa rượu thuốc.” Trần Nhược Tinh liên tục xua tay.
Vệ Lẫm bước ra ngoài, “Lát nữa anh qua.”
Trần Nhược Tinh lập tức thay áo quần ngủ, đợi cô thay xong, Vệ Lẫm gõ cửa, “Đã thay xong chưa?”
“Xong rồi.” Trần Nhược Tinh cắn răng.
Vệ Lẫm cũng thay bộ đồ ở nhà, áo phông trắng quần màu xám, anh cầm qua rượu thuốc mà bác sĩ đưa. “Em nằm sấp xuống đi.”
Vẻ mặt Trần Nhược Tinh đầy đau khổ, “Vệ Lẫm, thật sự không cần, cũng đã chụp phim rồi mà, em không sao.”
“Chụp phim cũng chỉ chứng minh nội tạng em không bị thương.” Vệ Lẫm xụ mặt. “Vậy kêu mẹ anh qua đây.”
Trần Nhược Tinh lập tức ngăn cản: “Đừng!”
Vệ Lẫm khẽ nói: “Những thứ nên xem anh cũng đã xem rồi.”
Trần Nhược Tinh kinh ngạc nhìn anh, “Vệ Lẫm!”
“Nghe lời! Anh xem bị thương ở đâu.” Vệ Lẫm ôn nhu nói, hai tròng mắt sâu thẳm khiến cô từ từ thả lỏng bàn tay đang nắm chặt ra.
Trần Nhược Tinh xoay người, ôm gối, nửa nằm sấp xuống.
Vệ Lẫm mím môi, đưa tay vén áo ngủ của cô lên, phía sau lưng trắng nõn nổi lên một mảng xanh tím. Hô hấp của anh nháy mắt thay đổi, anh vô cùng tự trách, đổ rượu thuốc ra tay, hơi chà xát, rồi phủ lên lưng cô.
Cơ thể Trần Nhược Tinh không nhịn được run lên.
Động tác của Vệ Lẫm cũng dừng lại, anh dường như nghe được tiếng tim đập mạnh. Anh hít sâu một hơi, nhẹ nhàng mát-xa.
Trần Nhược Tinh đau đớn hít vào một hơi, cô nắm chặt lấy gối đầu.
“Đau cũng phải chịu đựng. Loại rượu thuốc này lưu thông máu tan vết bầm. Anh nhẹ một chút là được.”
Mặt Trần Nhược Tinh chôn sâu xuống gối.
Trong phòng tràn ngập mùi rượu thuốc, rất nồng đậm.
Vệ Lẫm xoa bóp cho cô hơn nửa tiếng đồng hồ, trong lòng Trần Nhược Tinh đầy phức tạp. Giữa hai người thật sự đã thẳng thắn với nhau rồi!
“Bả vai thì sao?” Vệ Lẫm trầm giọng hỏi.
Đầu vai Trần Nhược Tinh cũng đau, lúc thay đồ cô cũng phát hiện được, bả vai hơi nâng lên liền thấy vừa chua xót vừa đau. Chỉ là vị trí bên kia rất xấu hổ.
“Em kéo áo lên chút đi.” Thanh âm của anh trầm thấp.
Trần Nhược Tinh kéo áo lên, lộ ra nửa bả vai mềm mại.
Yết hầu Vệ Lẫm hơi động, anh giơ tay ra thoa rượu thuốc lên bả vai cô, động tác dịu dàng như trước.
Trần Nhược Tinh thở dài: “Anh từng học mát xa à?”
Vệ Lẫm: “Lần đầu tiên.”
Trần Nhược Tinh không nói nữa, trong lòng nghĩ kỹ thuật của anh rất tốt.
“Sao thế? Em thấy không thoải mái à?”
“Rất tốt.”
Vệ Lẫm cười cười, “Bố mẹ anh cũng chưa từng hưởng thụ sự phục vụ của anh.”
Đến khi thoa xong, Vệ Lẫm lấy khăn giấy lau tay. “Nghỉ ngơi sớm đi.”
Trần Nhược Tinh giống như con tôm lớn bị luộc chín, cứng nhắc nói cảm ơn.
Vệ Lẫm không buồn ngủ, anh đã cho người đi kiểm tra camera. Chuyện này anh nghĩ đi nghĩ lại, đều cảm thấy hai người kia không giống kẻ đi trộm cướp.
Kẻ trộm không cướp được tiền cũng sẽ không càn rỡ đánh người như vậy.
Lý do duy nhất chính là, người ta muốn tới đánh Trần Nhược Tinh.
Vệ Lẫm xoa mi tâm, việc này bây giờ không thể kinh động trong nhà, bằng không với tính cách kia của mẹ anh, khẳng định sẽ đón Trần Nhược Tinh về nhà ở.
Vệ Lẫm hơi khát nước, bưng ly nước lên, phát hiện trong ly đã không còn nước, anh đứng dậy đi phòng khách, rót một ly nước, vừa uống được một ngụm, chợt nghe tiếng la hét của Trần Nhược Tinh từ trong phòng truyền ra.
Anh lập tức đi vào, bật đèn lên.
“Đừng! Đừng!” Trần Nhược Tinh khóc kêu la, hai tay quơ quơ trên không trung.
Vệ Lẫm đi đến mép giường, cầm lấy tay cô, “Nhược Tinh, tỉnh lại —— không sao rồi ——”
Trần Nhược Tinh mơ mơ màng màng mở mắt ra, khóe mắt tràn đầy nước mắt.
Cô lại mơ thấy cái hẻm nhỏ kia.
Vệ Lẫm nhíu mày, thanh âm ôn nhu, “Không sao rồi, bây giờ đang ở nhà rồi.”
Ánh mắt Trần Nhược Tinh mơ màng, nhìn anh không nói một lời, không biết nghĩ cái gì, chỉ là cơ thể cô còn đang run rẩy.
Vệ Lẫm thở dài, “Anh ở cạnh em. Em nằm xuống nhắm mắt lại đi.”
Trần Nhược Tinh ngoan ngoãn nằm xuống, Vệ Lẫm ngồi trên giường, anh đưa tay chỉnh đèn tối lại. “Ngủ đi.”
Qua hơn mười phút, Trần Nhược Tinh tựa hồ đang ngủ, Vệ Lẫm nhẹ nhàng lấy tay ra.
Vừa động, Trần Nhược Tinh lại tỉnh lại, nháy mắt bắt được tay anh, cô nhìn anh không hề chớp mắt.
Vệ Lẫm cũng ngây người, anh nhìn cô thật sâu, ánh mắt kia giống như nai con bị dọa hoảng sợ, làm cho người khác rung động. Anh từ từ nghiêng người, “Nhược Tinh, em mà còn nhìn anh như thế, anh liền muốn ——”
Hôn em ——
Hai chữ kia còn chưa nói ra, anh đã hôn vào môi cô.
Không giống như nụ hôn lần trước, nụ hôn này, mang theo tâm trạng khẩn trương bất an của anh.
Hơi thở của Vệ Lẫm hoàn toàn vây quanh cô.
“Nhược Tinh, lần này anh không say.” Tay anh lặng yên tháo cúc áo cô ra, sờ soạng cơ thể cô từng chút một.
Một đêm động tình.
Thời điểm Trần Nhược Tinh tỉnh lại, chỉ cảm thấy xương cốt cả người đều sắp rời ra, cô khẽ nhúc nhích, phát hiện tay Vệ Lẫm còn gác trên eo cô.
Cô thầm hít vào một hơi, chuyện tối qua lại lần nữa hiện lên trong đầu cô.
Thật sự hỗn loạn không chịu nổi.
Mùi rượu thuốc trong phòng còn chưa tan, mũi Trần Nhược Tinh hơi ngứa, cô không nhịn được hắt xì một cái.
Vệ Lẫm giật mình tỉnh giấc, anh mở mắt ra nhìn Trần Nhược Tinh, đưa tay kéo chăn mỏng qua. “Bị cảm rồi?”
Trần Nhược Tinh không muốn nói chuyện, miệng đóng chặt.
Vệ Lẫm tiến lại gần, hôn lên khóe miệng cô, “Tỉnh rồi à?”
Trần Nhược Tinh vội vàng đẩy anh ra, tay vừa nhấc lên liền thấy đau, cô hít sâu vào.
Vệ Lẫm ngồi dậy, “Anh xem xem ——”
Trần Nhược Tinh hiển nhiên không chịu, “Đừng nhìn.”
“Tối qua không phải đều đã xem hết rồi sao.” vẻ mặt Vệ Lẫm đầy thỏa mãn, “Chỗ nào còn đau?”
Trần Nhược Tinh cắn răng, vừa ngượng ngùng vừa buồn bực, “Vệ Lẫm, một thân rượu thuốc như vậy sao anh lại gặm được thế?”
Vệ Lẫm sững sờ mấy giấy, đột nhiên ủy khuất nói: “Em sắp đi Anh rồi, về sau anh muốn gặm cũng không gặm được.”
Trần Nhược Tinh á khẩu không nói được gì.
Vệ Lẫm mặt dày nói: “Anh xem xem ——”
Trần Nhược Tinh để tùy anh.
Tối hôm qua anh nói rất nhiều lời, cái gì mà yêu cô, cái gì mà cầu hôn, Trần Nhược Tinh đầu óc không tỉnh táo, cũng không cẩn thận nghe.
Vệ Lẫm nhìn một mảng xanh tím lớn trên da cô, đau lòng không thôi. “Xin Chu Địch nghỉ một tuần đi.”
Trần Nhược Tinh biết bộ dạng này của cô cũng không thể đi làm được.
“Anh định gọi giao đồ ăn bên ngoài, em muốn ăn gì?”
Trần Nhược Tinh không có khẩu vị, “Cháo đi.”
Vệ Lẫm cười, “Được.”
Sáng sớm hôm nay giống như mỗi buổi sáng bình thường, mặt trời mọc lên như thường lệ, nhưng đối với hai người mà nói, cuộc sống từ đó đã có sự thay đổi.
Thể xác và tinh thần Vệ Lẫm thoải mái, chăm sóc Trần Nhược Tinh cẩn thận từng li từng tí.
Trần Nhược Tinh gọi điện thoại Chu Địch, cũng không giấu diếm chuyện tối qua.
Chu Địch vừa nghe liền chấn động, “Vậy đã bắt được hai gã kia chưa?”
“Chạy rồi.” Trong lòng Trần Nhược Tinh cũng ẩn ẩn nỗi bất an.
“Báo cảnh sát chưa?”
“Chưa ạ. Tối qua chuyện xảy ra quá đột ngột.”
“Hôm nay có thời gian thì đi báo cảnh sát đi.”
“Có muốn chị đi với em không?”
“Không cần đâu, hôm qua Vệ Lẫm qua đây rồi.”
Chu Địch cười cười, “Có cậu ấy ở đó cũng tốt. Em nghỉ ngơi đi, không cần lo về công việc.”
“Vâng.” Tắt điện thoại, Trần Nhược Tinh khẽ thở dài.
Vệ Lẫm đến gần, đúng lúc nghe được tiếng thở dài của cô, anh cầm tay cô, “Đừng lo lắng, việc này để anh giải quyết.”
Trần Nhược Tinh nhìn anh, “Có thể bắt được hai người kia không?”
Vệ Lẫm nhếch khóe miệng, “Trốn không thoát đâu! Ăn sáng trước đi.”
Anh gọi khá nhiều món, cháo trắng nấu với hột vịt bách thảo cùng thịt nạc, sữa đậu nành, trà trứng (trứng luộc trong nước trà), còn có bánh bao hấp.
Trần Nhược Tinh ăn mấy ngụm cháo trắng nấu với hột vịt bích thảo cùng thịt nạc, thấy Vệ Lẫm tựa hồ cũng không ăn uống gì, thỉnh thoảng nhìn cô.
“Sao thế?” cô hỏi.
Vẻ mặt Vệ Lẫm nghiêm túc, “Chuyện xảy ra tối qua không nằm trong dự liệu của anh.”
Trong lòng Trần Nhược Tinh run lên, loại chuyện này ai có thể đoán trước được chứ?
“Nhược Tinh, anh không chuẩn bị cái kia.”
“Cái gì?” Trần Nhược Tinh khó hiểu.
“Áo mưa.” Vệ Lẫm trả lời.
Trần Nhược Tinh thiếu chút nữa bị sặc, “Anh ——”
“Em bây giờ muốn đi Anh, lúc này không thích hợp mang thai.” Vệ Lẫm cũng là suy nghĩ cho cô, chuyện xảy ra tối qua quá đột ngột, hai người đều không có chuẩn bị. “Đương nhiên hiện tại anh không ngại làm bố.”
Trần Nhược Tinh thất thần nhìn anh, anh không nhắc cô, cô cũng quên mất. “Anh mau đi xuống lầu mua thuốc đi.”
Con ngươi của Vệ Lẫm chợt lóe lên mất mác rồi biến mất, rất nhanh, anh liền khôi phục lại như thường. “Được.”
Truyện khác cùng thể loại
162 chương
87 chương
93 chương
130 chương
114 chương