Vì em hái xuống sao trời

Chương 52 : Vì em hái xuống sao trời

Trần Nhược Tinh nhìn anh đầy vẻ khó có thể tin được, “Anh nói bậy bạ gì thế!”   Vệ Lẫm lạnh nhạt nói: “Trước kia anh cũng chưa từng cầm tay người con gái khác. Sau khi biết mình có hôn ước với em, anh cũng luôn thủ thân như ngọc.”   “Anh còn nói bậy!” Trần Nhược Tinh đưa tay lên che miệng anh lại.   Vệ Lẫm cong mày, đáy mắt đều là ý cười.   Trần Nhược Tinh chỉ cảm thấy lòng bàn tay nóng hầm hập, giống như bị phỏng vậy.”   “Chị Tinh Tinh, chị đang làm gì thế?” Đột nhiên trước ngõ xuất hiện một cô bé sáu bảy tuổi.   Trần Nhược Tinh vội vàng thu tay lại, “Á Á ——”   Cô bé nhìn hai người, vẻ mặt nghi hoặc.   Vệ Lẫm mỉm cười.   Trần Nhược Tinh đành phải giải thích: “Miệng của anh ấy có con sâu, chị lấy xuống giúp anh ấy.”   Cô bé chớp chớp mắt.   Trần Nhược Tinh hỏi :”Em đến tìm chị à?”   “Vâng ạ. Mẹ em nói chị đã trở về, bảo em qua đưa bánh mật cho chị.” Cô bé giơ bao trong tay lên.   Trần Nhược Tinh nhận lấy, “Chị cũng đem về cho em vài đồ ăn vặt, tới nhà chị chị lấy cho em.”   “Vâng ạ.”  Cô bé lại nhìn Vệ Lẫm, cười hì hì, “Trên miệng anh không có sâu, có thể là có kẹo.”   Vệ Lẫm theo bản năng nhếch khóe miệng, “Kẹo?”   “Đúng thế. Lúc mẹ em ăn kẹo, bố em liền thích hôn mẹ em. Moa —— moa —— hôn như vậy.” Cô bé bắt chước, biểu cảm thanh âm sinh động.   Trần Nhược Tinh dừng bước, “Á Á, vừa nãy em nhìn thấy rồi?”   “Nhìn thấy rồi ạ, hai anh chị đang hôn môi. Bố em nói chỉ có người lớn mới có thể làm vậy! Con nít hôn môi sẽ bị đau răng, đau bụng, phải đi bệnh viện tiêm.”   Trần Nhược Tinh thầm thở vào, lạnh lùng trừng Vệ Lẫm.   Vệ Lẫm vẻ mặt thẹn thùng, anh nào biết được nửa đường sẽ xuất hiện một bạn nhỏ. “Á Á, chuyện anh hôn chị, em phải giữ bí mật cho bọn anh.”   “Vì sao ạ?”   Vệ Lẫm ngồi xổm xuống, nhẹ giọng nói một câu bên tai cô bé.   “Vâng ạ! Em nhất định sẽ giữ bí mật.”   Sau khi về đến nhà, Trần Nhược Tinh lấy một chiếc váy mới và sách ra đưa cho Á Á.   Á Á rất vui vẻ, “Ba quyển sách! Đều là tặng cho em sao?”   “Đúng thế, đều là cho em.”   “Cảm ơn chị Tinh Tinh!” cô bé đoan trang khom người, “Vậy bây giờ em có thể cầm về nhà xem không?”   Trần Nhược Tinh sờ tóc cô, “Đi thôi.”   Á Á: “Vậy em về nhà đây. Anh chị, tạm biệt.”   Vệ Lẫm dựa vào cửa, nhìn cô đầy hứng thú, “Không nghĩ tới em lại thích con nít như vậy.”   Trần Nhược Tinh nói: “Trước kia mẹ của Á Á rất chiếu cố em, Á Á rất thông minh, biết được rất nhiều chữ.” Cô dừng một chút, “Lúc nãy anh nói gì với Á Á thế?”   Vệ Lẫm nhếch khóe miệng, “Em muốn biết đến vậy?”   Trần Nhược Tinh lập tức thay đổi suy nghĩ: “Được rồi! Anh không cần phải nói!” cô chạy nhanh xuống lầu giúp bà làm cơm tối. Vốn cô và bà tùy tiện làm chút đồ ăn là được rồi, Vệ Lẫm đến đây, bà đương nhiên muốn làm thêm vài món.   Vệ Lẫm cười, Trần Nhược Tinh kỳ thực thật sự không nhìn được bị đùa giỡn, vừa chọc cô, cô liền nổi đóa.   Canh gà đã hầm hơn hai tiếng, mùi thơm tỏa ra khắp phòng bếp.   Bà cụ nhìn cô, hỏi: “Lát nữa rồi rán bánh mật, mẹ của Á Á cho quá nhiều rồi.”   “Con đi làm tương.”   “Nhược Tinh, lúc nãy Á Á hỏi ta con và Vệ Lẫm có phải đã kết hôn rồi không?”   Trần Nhược Tinh sửng sốt, “Bà, chuyện của con và anh ấy tạm thời đừng nói. Chờ thêm vài năm nữa, mọi người sẽ biết.” Cô cầm rổ qua, rửa rau và nấm.   “Con và Vệ Lẫm sao lại thế này?”   Trần Nhược Tinh không có phản ứng gì lớn, “Anh ấy nói anh ấy muốn kết hôn với con.”   “Con thì sao? Bây giờ con nghĩ gì?”   “Con không biết.” Cô nói thật.   Bà cụ khẽ cười, “Tách ra một đoạn thời gian cũng tốt, hai đứa đều có thể bình tĩnh lại. Nhưng ta nhìn ra được, lần này Vệ Lẫm rất nghiêm túc.”   Trần Nhược Tinh trầm mặc không lên tiếng.   Bà cụ cũng chuyển đề tài, “Canh gà được rồi, con bỏ nấm vào đi, thêm chút muối. Nấu xong thì đi dọn giường cho Vệ Lẫm, móc màn giúp nó, buổi tối nhiều muỗi.”   Trần Nhược Tinh buồn bã nói: “Bà, sao bà đối với anh ấy tốt như vậy?”   Bà cụ cười nói: “Vậy đừng móc nữa, để nó bị muỗi cắn.”   Trần Nhược Tinh bật cười, xoay người lên lầu.   Vệ Lẫm còn đang ở trong phòng cô, anh ngồi trước bàn học, trong tay cầm gối ôm hình ngôi sao của Trần Nhược Tinh. Nghe thấy động tĩnh của cô, anh quay đầu lại, cong môi cười.   Trần Nhược Tinh nhìn lướt qua gối ôm, “Anh vẫn ở căn phòng trước kia đi.”   Vệ Lẫm đáp lại, “Gối ôm này cũ như vậy, sao em vẫn còn dùng?”   Trần Nhược Tinh: “Em thích.” Gối ôm này là năm đó Vệ Triệt mang tới.   “Cũng không có gì đặc biệt.” Vệ Lẫm thản nhiên nói, “Nên sớm vứt đi rồi.” Dường như rất không đành.   Chút ôn nhu trên mặt Trần Nhược Tinh nháy mắt biến mất.   “Sao thế? Em quý cái gối ôm này đến vậy à?”   Trần Nhược Tinh cầm lấy gối ôm, bao nhiêu đêm, cô đều ôm chiếc gối này ngủ.   Vệ Lẫm đứng dậy, đi đến phòng đối diện, vừa đi vừa nói chuyện: “Chiếc gối ôm này là anh Vệ Triệt tặng cho em phải không?”   Con ngươi Trần Nhược Tinh sáng lên.   “Đây là món quà anh nhận được khi anh tham gia cuộc thi kể chuyện xưa lúc học lớp lớn ở nhà trẻ.” Vệ Lẫm chậm chạp để lại một câu rồi trở về phòng đối diện.   Trần Nhược Tinh giật mình, trong lòng giống như bị con mèo nhỏ cào một cái, cô đuổi theo anh.   Vệ Lẫm nhìn cô, “Có gì muốn hỏi à?”   Trần Nhược Tinh khẽ cắn môi, “Bà bảo em móc màn giúp anh.”   Vệ Lẫm: “... Không cần đâu!”   Trần Nhược Tinh: “Tùy anh.”   Vệ Lẫm: “Em không hỏi chuyện gối ôm?”   Trần Nhược Tinh mỉm cười: “Chỉ là một cái gối ôm bình thường, anh nói đúng, cũng nên thay rồi.” Nói xong, cô nhanh chóng về lại phòng của mình, đóng cửa phòng lại, còn khóa trái từ bên trong.   Cô cầm lấy gối ôm, nhẹ nhàng vỗ hai cái.   Bởi vì là gối ôm hình ngôi sao, nên cô rất thích, rất quý trọng.   Ai có thể nghĩ đến đây là của Vệ Lẫm tặng cho cô.   Khi đó cô còn nhỏ, sao nhớ được rốt cuộc là ai tặng quà cho cô chứ.   Hơn mười giờ tối, tiếng ếch và côn trùng kêu trong vườn. Thị trấn nhỏ tràn ngập yên bình.   Trần Nhược Tinh tắm rửa xong, vừa làm việc vừa để tóc tự khô.   Ngoài cửa vang lên thanh âm “Cốc cốc cốc ——”.   Trần Nhược Tinh thả chuột máy tính ra, đi tới cửa, mở cửa phòng ra, Vệ Lẫm đứng ở cửa. “Trong phòng nhiều muỗi quá.”   Anh nhìn lướt qua giường cô, màn màu trắng đã được mắc lên. “Còn có màn không?”   Trần Nhược Tinh lắc đầu, “Chỉ có một cái, em dùng rồi.”   “Vậy thì thôi.” Vệ Lẫm nhíu mày.   Trần Nhược Tinh thấy bên trán và cánh tay anh nổi cục do bị muỗi đốt, “Anh ngủ phòng em đi.”   “Vậy em ngủ đâu?”   “Em ngủ phòng bên cạnh, em không hay bị muỗi đốt.” Cô bắt đầu thu dọn máy tính.   Vệ Lẫm giữ chặt tay cô, “Không cần đâu. Có nước hoa không?”   Trần Nhược Tinh lấy một lọ ở trên bàn, “Bám mùi có hơi lâu.”   “Không sao.” Anh xịt một ít nước hoa, nháy mắt hắt hơi ba cái. “Anh đi ngủ đây, em cũng nghỉ ngơi sớm đi.”   Vệ Lẫm nằm trên giường, bên tai vẫn có muỗi kêu ong ong, anh đành phải lấy chăn che đầu lại. Anh đời này cũng chưa gặp qua nhiều muỗi như vậy, vừa đen vừa to, chích một cái sưng một cục.   Trần Nhược Tinh đi quanh dưới lầu, tìm được nhang muỗi trong ngăn kéo.   Bà cụ nghe thấy động tĩnh, cũng đi ra. “Sao thế? Tìm gì à?”   “Nhang muỗi ạ. Phòng của Vệ Lẫm có muỗi.”   “Màn đâu?”   “Cái màn kia con thấy bị rách mấy lỗ lớn nên cũng không mắc cho anh ấy.”   “Xông nhang muỗi lỡ bị sặc thì sao, con xuống đây ngủ với ta, để nó ngủ ở phòng con đi.”   “Vâng.”   Trần Nhược Tinh cầm nhang muỗi lên lầu, gõ cửa phòng Vệ Lẫm, nói cho Vệ Lẫm sự sắp xếp của bà.   Vệ Lẫm nhướng mày, hướng tới dưới lầu hô một tiếng, “Bà, con không sao, bà nghỉ ngơi sớm đi.”   Bà cụ không nói gì, trở về phòng, cũng không quan tâm nữa.   Trần Nhược Tinh cũng không có cách nào khác, đành phải đốt nhang muỗi để ở góc tường cho anh, một lúc sau trong phòng bị ngạt bởi khí hương, “Hay là ra sân hít thở không khí một chút?”   “Em đi với anh.” Anh đề nghị.   Dưới ánh trăng sáng tỏ, hoa ở góc tường tản ra mùi hương thoang thoảng.   Hai người ngồi trên ghế đá, mỗi người một suy nghĩ.   Trần Nhược Tinh có thể cảm giác được ánh mắt thâm trầm của Vệ Lẫm dừng trên người cô.   “Lúc chiều, anh nói với Á Á, anh là chồng của em, cho nên mới có thể hôn em.” Vệ Lẫm cười, thanh âm trầm thấp, “Nhược Tinh, phản ứng tình cảm của anh đối với em có hơi chậm, nhưng anh thật sự nghiêm túc.”   Trong lòng Trần Nhược Tinh rung động, cô đan hai tay vào nhau.   “Nhược Tinh, anh biết nếu em không có cảm giác gì với anh, tối hôm đó sẽ không tùy ý để anh...”   “Được rồi, anh đừng nói nữa.”   Vệ Lẫm: “Anh sẽ chờ em, chờ em từ Anh trở về.”   Trần Nhược Tinh: “Ngộ nhỡ em không về thì sao.”   Vệ Lẫm cắn răng: “Anh đi Anh tìm em.”   Hai người đều lặng im.   Trần Nhược Tinh đá chân lên đất, đột nhiên đụng phải cái gì đó mềm mềm, cô sợ tới mức nhảy dựng, vội vàng đứng lên né tránh.   “Gì thế?” Vệ Lẫm lập tức đi tới phía trước, kéo tay cô lại ra sau người, rồi tập trung nhìn vào, “Là con cóc.” Anh khẽ cười một tiếng, “Quả nhiên là cóc ghẻ muốn ăn thịt thiên nga.”   Trần Nhược Tinh: “...”   Vệ Lẫm nói: “Anh cũng muốn ăn.”   Trần Nhược Tinh gỡ tay anh ra, “Sao bây giờ da mặt anh lại dày như vậy?”   Vệ Lẫm nhìn cô, “Chương Nhất Thần nói người yêu đều như thế, nắm tay nói chuyện yêu đương hôn môi làm – tình, bởi vì thích nên mới buông thả suy nghĩ của bản thân.”   Khó trách anh đột nhiên muốn hôn cô, thậm chí là cắn cô, thế cho nên đến bây giờ môi của cô còn hơi sưng đỏ. “Chương Nhất Thần căn bản chưa từng yêu đương hẹn hò.”   “Đoạn thời gian trước cậu ta hẹn hò rồi.” Vẻ mặt Vệ Lẫm nghiêm túc.   Trần Nhược Tinh nhất thời không thích ứng được bộ dạng như vậy của Vệ Lẫm, “Nhang muỗi có lẽ đốt hết rồi, chúng ta đi ngủ thôi.”   Lời vừa dứt, cô liền cảm thấy lời này rất dễ khiến cho người liên tưởng tới gì đó.   Vệ Lẫm nhìn cô, ánh mắt thâm trầm.   Trần Nhược Tinh lấy di động ra, giả vờ xem Wechat của bạn học, đúng lúc tối nay Hứa Lạc Lạc bọn họ vẫn luôn nói chuyện phiếm, tin nhắn đã góp lại hơn 100 tin.   Cô mở ra, vừa vặn thấy bức ảnh hotboy của trường bọn họ do Tôn Diệc Nặc gửi qua, hotboy ngũ quan tinh xảo, ôn nhuận như ngọc (1), quả thất rất đẹp trai.   (1) Ôn nhuận như ngọc: ấm áp, ôn nhu như ngọc.   “Em đang nhìn ai thế?” Vệ Lẫm đúng lúc cũng nhìn thấy bức ảnh kia.   Trần Nhược Tinh cả kinh, “Là hotboy trường của Tôn Diệc Nặc, cũng rất đẹp trai.”   “Anh có thể xem không?”   Trần Nhược Tinh đưa di động cho anh, Vệ Lẫm lại lướt ảnh xem, đều là ảnh của chàng hotboy kia. Còn có một bức, hotboy kia để lộ ra nhân ngư tuyến (2).”   (2) Nhân ngư tuyến: (人鱼线) là hai đường chéo xuống bụng dưới tạo thành hình chữ V.   Chụp ảnh cố ý khoe ra, rất làm ra vẻ.   “Nhân ngư tuyến này có lẽ là do vẽ ra.” Vệ Lẫm nói.   “Vẽ?”   “Giống như con gái trang điểm vậy đó. Em thấy cậu ta đẹp trai?”   Trần Nhược Tinh kiên trì nói: “Cũng đẹp.”   Vệ Lẫm hơi trầm mặc, híp mắt nhìn cô, “Vậy em thấy anh thế nào?”   Trần Nhược Tinh quay đầu, cô chớp chớp mắt. “Vệ Lẫm, anh đang ghen à?”