Vì em hái xuống sao trời

Chương 48 : Vì em hái xuống sao trời

Vệ Lẫm nhìn đồng hồ, trở về căn hộ một chuyến.   Trong nhà quét dọn rất sạch sẽ.   Dì Trương rót một ly nước cho hắn, “Nhân viên quét dọn mới vừa rời đi, đồ không cần, dì đều vứt rồi, tránh cho để đó rồi nổi mốc.”   “Dì vất vả rồi.”   “Đúng rồi, chăn trong tủ, dì đã đem phơi nắng hết rồi, cũng hút chân không xong cất rồi. Lát nữa kêu Tiểu Dương qua, chuyển qua chỗ con.”   Vệ Lẫm tỏ ý đã biết.   “Còn có, phòng của Nhược Tinh cũng để lại ít đồ.”   “Gì vậy ạ?” Vệ Lẫm nhớ rõ đồ của cô đã chuyển đi hết rồi.   “Có cái ra giường, hình như là mới, cất trong bao lớn.” Dì Trương vừa nói vừa dẫn theo Vệ Lẫm vào phòng, “A, chính là cái này.”   Vệ Lẫm xách lên, thản nhiên nhìn lướt qua. “Cứ ném bỏ đi.”   Dì Trương: “Gấp rất ngăn nắp, hình như là mới. Vứt đi thì hơi tiếc, con hỏi xem Nhược Tinh có cần không?”   Vẻ mặt Vệ Lẫm bình tĩnh.   “Không thể làm vợ chồng, cũng là bạn bè.” Dì Trương cười cười, “Vậy lát nữa dì xuống để vào hòm quyên tặng, có thể có người cần. Màu sắc và kiểu dáng này, đàn ông có thể dùng. Nhược Tinh cũng thích loại này sao? Lúc đầu dì còn tưởng là của con.”   Vệ Lẫm vừa xoay người đi vài bước, bước chân đột nhiên dừng lại, lập tức đứng yên đó.   Dì Trương đi theo sau anh, hỏi: “Sao thế?”   Đại não Vệ Lẫm đột nhiên hiện lên gì đó, anh cầm lấy ra giường, rồi đi vào phòng ngủ của Trần Nhược Tinh, tay như đang run lên, anh mở bao trong suốt, lấy ra giường ra.   Hơn hai năm trôi qua, màu của ra giường vẫn không thay đổi. Suy nghĩ vừa nãy cũng có lẽ không phải là anh nghĩ ngợi lung tung.   Dì Trương chớp chớp mắt, “Hình như ra giường này là của con phải không?” Bình thường bà sẽ đến giúp quét dọn, nên cũng có chút ấn tượng với đồ của Vệ Lẫm. Vệ Lẫm thích loại ra giường thế này.   Ánh mắt Vệ Lẫm gắt gao nhìn chằm chằm ra giường.   Buổi tối đó, không phải giấc mơ của anh, mà là thật sự đã xảy ra.   Vệ Lẫm nắm lấy một góc ra giường, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên.   Trần Nhược Tinh thật sự là tâm sư sâu mà! Cô rốt cuộc có ý gì?   “Vệ Lẫm —— Vệ Lẫm ——” Dì Trương nhìn sắc mặt anh có chút không đúng lắm, vội vàng kêu hai tiếng.   Vệ Lẫm thở ra một hơi, “Con không sao. Có thể là lúc trước cầm nhầm.” Anh gấp ra giường, cất lại vào túi. “Dì Trương, dì đi về trước đi. Ở đây không còn việc gì nữa rồi.”   Dì Trương có chút lo lắng, “Vậy dì về trước, con nghỉ ngơi đi, gần đây gầy đi không ít rồi.”   Vệ Lẫm cong miệng cười.   Chờ dì rời đi, anh liền gọi điện cho Trần Nhược Tinh.   Lần đầu điện nhưng cô không nghe máy. Anh đặt di động xuống, ánh mắt không khỏi nhìn về phía ra giường kia, hận không thể ngay lập tức chất vấn Trần Nhược Tinh.   Cái gì mà nhu thuận nghe lời, đều là cô giả bộ cả.   Giữa hai người xảy ra chuyện lớn như vậy, thế mà cô không nói một chữ nào. Rốt cuộc cô xem anh là người gì?   Thậm chí hai người còn hủy bỏ hôn ước!   Vệ Lẫm hận đến nghiến răng nghiến lợi.   Mười phút sau, di động anh vang lên, là Trần Nhược Tinh gọi tới.   Vệ Lẫm ấn phím nghe.   “Anh tìm em à?” Ngày ấy buồn bã chia tay, cô không nghĩ tới anh còn có thể chủ động điện thoại cho cô.   Vệ Lẫm nghe thanh âm lạnh nhạt của cô, thực sự hiểu được cảm giác xương cá mắc trong cổ họng là Nhược Tinh.   “Vệ Lẫm?”   Vệ Lẫm nuốt nước bọt, thanh âm vừa lạnh nhạt vừa khắc chế, “Em tan làm rồi?”   “Còn đang tăng ca.” Trần Nhược Tinh trả lời.   “Mấy giờ tan làm?” Vệ Lẫm tiếp tục hỏi.   “Chắc hơn chín giờ.” Trần Nhược Tinh thành thật khai báo.   “Được.” Vệ Lẫm nói, “Tối nay tôi tới nhà em tìm em.”   Trần Nhược Tinh sửng sốt, “Có chuyện gì không thể nói bây giờ sao?”   Vệ Lẫm khẽ a một tiếng, “Không thể!”   “Vậy thì em đi tìm anh.” Tới nhà cô thì có chút không tiện.   Vệ Lẫm híp mắt lại, “Không cần. Chín giờ tôi tới dưới lầu nhà em đợi em.”   Sau khi tắt máy, vẻ mặt Trần Nhược Tinh đầy khó hiểu, cô dụi mắt, tiếp tục làm việc.   Hơn tám giờ bốn mươi, Trần Nhược Tinh nhìn thời gian trên máy tính, cô quyết định tối nay về sớm hơn một chút.   Lúc xuống thang máy, đúng lúc gặp Triệu Mân.   Hai người nhìn nhau cười.   Triệu Mân: “Em cũng vừa tan làm à?”   Trần Nhược Tinh gật đầu, “Anh thì sao? Còn chưa về à?”   Triệu Mân: “Anh còn vài việc, bạn gái anh quên mang chìa khóa, anh đi xuống đưa khóa cho cô ấy.”   Trần Nhược Tinh hiếm khi khen: “Đúng là bạn trai điểm mười.”   Triệu Mân cộc lốc cười, “Đó là đương nhiên.”   Hai người cùng nhau xuống lầu, đi qua cửa lớn, Triệu Mân đi tìm bạn gái, Trần Nhược Tinh đang tìm Vệ Lẫm, cô nhìn bốn phía, xe Vệ Lẫm quả nhiên ở đây. Cô đành phải đi qua, gõ lên cửa kính xe.   Cửa kính xe được kéo xuống, Vệ Lẫm nhìn cô, ánh mắt thâm trầm, “Lên xe đi.”   Trần Nhược Tinh nhíu mày, “Anh rốt cuộc có chuyện gì vậy?”   Vệ Lẫm cười khẽ, “Chuyện rất quan trọng, lên xe đi.” Lúc này anh đã bình tĩnh hơn rất nhiều. “Yên tâm đi, tôi sẽ không làm gì em. Tôi có năng lực có thể làm gì em sao?”   Trần Nhược Tinh cảm thấy tối nay anh là lạ, anh mặc áo sơ mi trắng, cúc trên cổ tay áo được tháo ra, quần áo hơi nhăn. Cô thuận tay chuẩn bị đi mở cửa sau ra.   “Ngồi chỗ phó lái đi, phía sau tôi có để đồ.”   Trần Nhược Tinh vòng nửa vòng, lên xe cài dây an toàn vào.   “Muốn đi đâu?” cô hỏi.   “Bờ sông.”   Xe nhanh chóng đi ra đường lớn, lúc này đã qua giờ cao điểm, đường ra bờ sông cũng không nhiều xe lắm, ạn một đường lái bay như tên bắn.   Trần Nhược Tinh nhíu mày, “Có thể lái chậm một chút không?”   Vệ Lẫm nhìn qua cô, trên mặt cô mang theo vài phần sợ hãi, anh chậm rãi giảm tốc độ.   Trần Nhược Tinh mở cửa kính xe ra, gió nhẹ thổi vào, mang theo mùi hương sông nước.   Tàu chở hàng trên sông cách đó không xa, đèn pha trên ca-nô lóe lên, Trần Nhược Tinh tò mò nhìn.   Xe một đường chạy ra bờ sông gần công viên trò chơi, Vệ Lẫm dừng xe.   Trần Nhược Tinh nhìn bốn phía, nơi này đối với cô mà nói là một chỗ hoàn toàn xa lạ.   Vệ Lẫm tháo dây an toàn ra, nhưng cũng không định xuống xe.   Trần Nhược Tinh hỏi: “Anh đến đây có việc gì à?”   Vệ Lẫm cũng không biết vì sao mình lại đưa cô đến nơi này, anh đột nhiên nhớ tới lời anh hai nói với anh bốn năm trước, khi đó Trần Nhược Tinh vừa tới Giang thành không lâu.   “Anh còn nhớ nợ Trần Nhược Tinh một chuyện, năm đó đồng ý đưa con bé tới công viên trò chơi nhưng vẫn không thực hiện được, em có thời gian thì giúp anh thực hiện nhé.”   Lúc ấy anh không thèm để ý, bố mẹ và anh hai đều dặn anh chiếu cố Trần Nhược Tinh, anh cảm thấy có chút phiền toái, dù sao nam nữ cũng có khác biệt.   Vệ Lẫm quay đầu, ánh mắt dừng trên khuôn mặt cô. “Có phải em bỏ quên đồ gì ở nhà trọ không?”   Trần Nhược Tinh giật mình, “Không có, đồ đạc em đều cầm đi hết rồi.”   Vệ Lẫm cười khẽ, “Phải không. Hôm nay nhân viên quét dọn tới dọn dẹp, dì Trương phát hiện một chiếc ra giường trong tủ của em.”   Trên mặt Trần Nhược Tinh nhất thời lạnh xuống, cô mím môi, cả người đều cứng đờ.   “Em không có gì muốn nói với tôi sao?” Vệ Lẫm hỏi từng chữ một.   Dây an toàn của Trần Nhược Tinh còn chưa tháo ra, cô cảm thấy khó thở, ngực giống như bị tảng đá lớn chặn lại, cô không thở được nữa, trong lòng vừa đau vừa chua xót.   Sau một lúc lâu, cô cũng không nói chuyện, thậm chí cũng không giải thích.   Vệ Lẫm nhìn chằm chằm cô, gặng hỏi, “Vì sao không nói với tôi?”   Trần Nhược Tinh đột nhiên cong môi mỉm cười, ngữ khí trào phúng, “Nói với anh? Sau đó ép anh cưới em sao?”   Vệ Lẫm chỉ cảm thấy bị tát mạnh một cái, “Em từ khi nào thì trở nên chanh chua như vậy?”   Trần Nhược Tinh quay sang, cô bấu chặt lòng bàn tay, thanh âm yếu ớt, “Bây giờ nói chuyện này đã không còn ý nghĩa gì nữa.”   Vệ Lẫm: “Em rốt cuộc xem tôi là người gì?”   Trần Nhược Tinh cười lạnh: “Vậy anh muốn phụ trách với em sao? Cho em một khoản tiền, hay là kết hôn với em?”   Vệ Lẫm bùng nổ, khuôn mặt u ám. “Em muốn cái gì?”   Trần Nhược Tinh không khỏi bật cười, “Em không muốn gì hết. Cũng không cần anh phụ trách.” Ngữ khí của cô vừa cứng rắn vừa cương quyết, “Theo như lời anh nói, bây giờ là thế kỷ 21, qua một hai năm nữa là năm 2020, nam nữ hoan ái, không phải rất bình thường sao?”   Vệ Lẫm nhìn cô, khó có thể tin nổi, “Vậy em giữ lại ra giường là có ý gì? Hai năm này tôi ở Mỹ, vì sao em không vứt nó đi?” Nếu hôm nay anh không nhìn thấy chiếc ra giường đó, có lẽ anh cũng không dám khẳng định.   “Giữ lại ra giường cũng chỉ là vì từ đầu em quá căng thẳng, sau đó liền... quên mất.” Hoặc chính cô không quên được ngày hôm đó, dù sao đối với cô mà nói đó là một chuyện rất quan trọng. “Vệ Lẫm, anh không cần phải cảm thấy có gánh nặng gì. Buổi tối hôm đó anh uống say, anh xem như là nằm mơ đi.”   “Nằm mơ? Em thật biết lừa mình dối người.” Vệ Lẫm xoa trán, “Trần Nhược Tinh, bây giờ tôi cảm thấy mình như một thằng đàn ông cặn bã vậy.”   Anh đưa tay lên nện vào vô lăng, vừa thở nặng nề.   Thời gian dường như trôi qua rất lâu, Vệ Lẫm mở miệng nói, thanh âm khàn khàn, “Trần Nhược Tinh, chúng ta kết hôn đi.”   Trần Nhược Tinh quay đầu, kinh ngạc nhìn anh.   Anh cũng từ từ quay đầu lại, bốn mắt nhìn nhau.   “Đi lĩnh chứng trước, hôn lễ chờ em từ Anh trở về rồi bổ sung sau.”   Trần Nhược Tinh cơ hồ buột miệng nói ra, “Em không đồng ý.”   Vệ Lẫm đưa tay ra nắm chặt lấy tay cô, “Em đừng kích động.”   Trần Nhược Tinh vung tay anh ra, “Anh cho rằng kết hôn là trò đùa sao? Chúng ta vừa mới hủy bỏ hôn ước, bây giờ lại đi lĩnh chứng? Vệ Lẫm, anh xem em là gì? Em không phải là con rối để anh điều khiển. Em cũng có cơ hội lựa chọn.”   Vệ Lẫm bình tĩnh nói: “Tôi không xem em là con rối.”   Hai tròng mắt Trần Nhược Tinh đỏ bừng, “Vệ Lẫm, em không quan tâm.”   Anh vô cùng hối hận, chính mình sao lại làm ra chuyện đó với cô. Anh biết lời Trần Nhược Tinh vừa nói một nửa là lời tức giận, cô là cô gái rất bảo thủ, bà cô quản thúc cô nghiêm khắc như vậy, sao cô lại có thể dễ dàng xảy ra quan hệ với đàn ông cơ chứ.   Bởi vì là anh?   Hay là bởi vì anh là con trai của Vệ gia?   “Tối hôm đó em nên đẩy tôi ra.” Anh thăm dò nói.   “Em nợ gia đình anh quá nhiều.”   Vệ Lẫm hiểu rõ, trong lòng chua chát. “Đề nghị vừa nãy của tôi là nghiêm túc. Em suy nghĩ đi.”   Trần Nhược Tinh cắn răng, “Vì sao?”   Vệ Lẫm nhìn bầu trời đêm, hôm nay bầu trời tối đen, không có một ngôi sao nào.   Thời tiết thay đổi thất thường, gió đêm xen lẫn nước mưa tiến vào trong xe.   Một lúc sau mưa lốp bốp rơi xuống.   “Tôi nghĩ tôi có cảm giác với em.” Thanh âm anh ở trong tiếng mưa đặc biệt rõ ràng.