Vì em hái xuống sao trời

Chương 47 : Vì em hái xuống sao trời

Trong lòng Tư Triết cười khổ, lúc trước khi phát hiện tình cảm của mình đối với cô, anh cũng suy nghĩ rất nhiều ngày. Đoạn tình cảm này giống như chị anh nói, đối mặt với rất nhiều vấn đề.   “Chuyện tình cảm có gì mà không thể. Tôi thích em, là chuyện rất bình thường.”   “Em chỉ là cảm thấy giữa chúng ta chênh lệch quá lớn. Em và thầy căn bản không phải là người cùng một thế giới.” Trần Nhược Tinh cũng từ từ tỉnh tảo lại, “Thầy Tư, có thể thầy chỉ là yêu mến em mà thôi.”   Tư Triết mỉm cười, “Nhược Tinh, tình cảm mà tôi đối với em là gì tôi rất rõ ràng. Nếu ngay từ đầu, tôi tiếp cận em là vì lời dặn dò của Vân Vân, thì về sau tôi quả thật muốn bảo vệ em, nhét em vào dưới cánh chim mình. Sau khi biết em và Vệ Lẫm có hôn ước, tôi ở Mỹ đợi hai năm, trong hai năm này tôi thường xuyên nhớ đến em.”   Trần Nhược Tinh đứng yên ở đó.   “Nhược Tinh, tôi biết em nhất thời khó có thể tiếp nhận, nhưng hy vọng em đừng lấy sự khác biệt thân phận ra để từ chối tôi.” Vẻ mặt Tư Triết nghiêm túc.   Trần Nhược Tinh nhìn anh, đáy mắt lúc này rất tỉnh táo. Cô rất rõ ràng, bản thân không thể dây dưa quá nhiều với Tư Triết. “Thầy Tư, thật sự xin lỗi. Em chưa từng nghĩ tới, em... tạm thời cũng không muốn yêu đương, em chỉ muốn chăm chỉ làm việc. Thật sự xin lỗi...” đôi mắt cô dần đỏ lên, đến thanh âm lúc nói chuyện cũng nghẹn ngào.   “Tôi từng nghĩ, nếu em biết được tình cảm của tôi đối với em, thì sẽ có thái độ gì. Đứa ngốc, không cần phải thấy gánh nặng gì. Giữa chúng ta vẫn là giống như trước.” Trong lòng Tư Triết chua xót, trên mặt vẫn duy trì ôn nhu. “Là vì Vệ Lẫm sao?”   Nước mắt Trần Nhược Tinh chậm rãi chảy xuống, “Không liên quan đến anh ấy.”   Cái gọi là ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc u mê, Tư Triết nhìn ra được rất rõ, anh không nói thêm gì nữa. Có một số việc, giữa anh và Vệ Lẫm đều rất rõ ràng.   “Được rồi, tôi đưa em về.”   Tư Triết gọi một chiếc taxi, hai người ngồi ở phía sau.   Một đường trầm mặc, tới trước cổng tiểu khu.   Tư Triết nhìn tòa nhà trước mặt, “Ở tầng mấy?”   “Tầng sáu.”   “Tôi không đưa em lên nữa. Nhược Tinh, quên chuyện đêm nay đi, xem như chưa xảy ra chuyện gì cả.”   Trần Nhược Tinh gật đầu, “Thầy Tư ——”   “Có gì muốn nói với tôi à?”   “Thầy Tư, thầy có biết chứng bệnh trước kia em hơn một nửa nguyên nhân là do hoàn cảnh tạo ra không. Bà em đối với em yêu cầu rất nhiều, em cũng rất tôn trọng bà. Cho tới nay, em cũng chưa từng nói với bà chuyện của bố ruột em. Em biết bà cũng hy vọng em không liên lạc gì với ông ấy.”   “Thậm chí đến cả người bên cạnh ông ấy sao?” Tư Triết giúp cô bổ sung đầy đủ. Chuyện của Vân Vân, anh khâm phục bà cụ từ tận đáy lòng, dù sao năm đó bà cụ hoàn toàn có thể không để ý tới yêu cầu của Tư San. “Nhược Tinh, tôi cũng là thầy của em. Tôi nghĩ bà ngoại em cũng từng dạy em phải tôn trọng thầy giáo.”   Trần Nhược Tinh không nói chuyện.   “Được rồi, về nghỉ ngơi sớm đi.”   “Thầy Tư, cảm ơn thầy.”   Tư Triết: “Không cần cảm ơn gì tôi, tôi cũng không làm gì cho em cả. Toàn bộ thành tích hôm nay em đạt được đều là do em cố gắng có được.”   Sáng sớm hôm sau, Trần Nhược Tinh vừa đến văn phòng, Chu Địch cười hỏi: “Tối qua sao rồi?”   Trần Nhược Tinh: “Không có gì.”   “Không có gì? Quầng thâm dưới mắt em cũng không che được kìa.” Chu Địch lắc đầu, “Bây giờ chị mới biết bữa cơm tối qua, là dụng ý của Tư tổng.”   Trần Nhược Tinh nhíu mày.   Chu Địch vỗ vỗ bả vai cô, “Phụ nữ xinh đẹp có người ái mộ là chuyện rất bình thường. Đối tượng như Tư Triết, em cũng không suy nghĩ một chút?”   Trần Nhược Tinh vội vàng lắc đầu, “Anh ấy là thầy của em.”   “Cậu ta bây giờ cũng không phải thầy em, hơn nữa em cũng là người trưởng thành rồi.”   “Em và thầy ấy không có khả năng.” Trần Nhược Tinh thở dài.   “Được rồi, đừng ưu sầu nữa. Lát nữa nhớ xem thông báo trên web công ty, hôm nay sẽ công bố danh sách được cử đi học tập. Chị đi báo cáo công việc cho ông chủ đây.”   Buổi sáng Trần Nhược Tinh uống hai ly cafe, hơn mười giờ, thông báo của công ty được đăng lên, cô nhìn thấy tên của mình.   Quả thật có vài phần không thể tin được, cô f5 lại trang web, xác định đó là tên của mình.   Tổng cộng chỉ có hai người.   Trần Nhược Tinh nuốt nước bọt, trong khoảng thời gian ngắn có chút mờ mịt.   Sau khi Chu Địch đi báo cáo công việc về, đi tới trước bàn của cô, “Xem rồi à? Chị đã nói là em không có vấn đề gì mà. Có thể sắp xếp đồ đạc được rồi.” Chu Địch dường như rất vui vẻ.   Thời gian đi là ngày 15 tháng 9, qua lễ Trung thu.   Trần Nhược Tinh gật đầu, trước khi đi, cô phải nói với Đường Vận một tiếng.   Thời gian cứ thế trôi qua từng ngày.   Trần Nhược Tinh sống một mình tuy rằng quạnh quẽ, nhưng cũng rất phong phú, trong thời gian này, cô chuẩn bị tốt tài liệu đi Anh.   Từ ngày đó, cô không liên lạc với Vệ Lẫm nữa, thậm chí ngay cả tin tức của anh cô cũng không biết.   Cô và Vệ Lẫm cũng không thích đăng bài lên vòng bạn bè, Wechat cũng chỉ là công cụ làm việc mà thôi.   Vệ Lẫm đương nhiên cũng không nói chuyện Trần Nhược Tinh chuyển đi với mẹ anh, ngược lại còn che dấu cho Trần Nhược Tinh.   Trên bàn cơm Đường Vận có nhắc tới Trần Nhược Tinh vài lần, Vệ Lẫm lấy lý do cô công việc bận rộn, bảo Đường Vận đừng đi quấy rầy cô.   Đường Vận: “Con bé là con gái sống một mình cũng không dễ dàng gì.”   Vệ Lẫm: “Cô ấy cũng không phải con nít bảy tám tuổi, không đói chết được.”   Đường Vận trừng mắt với anh, “Mẹ nói này, nếu con không thích Nhược Tinh, thì xem con bé là em gái là được.”   Vệ Lẫm: “Lát nữa con gửi cho cô ấy một số tiền.”   Đường Vận bị nghẹn, “Con cái đứa này, EQ là số âm phải không.”   Vệ Lẫm nghĩ nghĩ, “Mấy hôm trước mở hội nghị gặp được người của công ty bọn họ, nghe nói cô ấy được chọn đi Anh học tập.”   Đường Vận há to miệng, “Nhược Tinh muốn đi Anh? Đi bao lâu? Một mình con bé sao?”   Vệ Lẫm: “Con không hỏi.”   Đường Vận lấy di động ra, “Không được, mẹ gọi điện cho con bé đây, mẹ phải hỏi rõ ràng. Con bé lớn như vậy cũng chỉ có ở Vi Chu và Giang thành.”   Vệ Lẫm bật cười: “Ngài đã quên hai năm trước cô ấy còn đi qua Thượng Hải rồi à.”   Đường Vận: “Đó không phải còn có con đi cùng sao? Mẹ yên tâm.”   Lúc này đến lượt Vệ Lẫm bị nghẹn.   Khi Trần Nhược Tinh nhận được điện thoại của Đường Vận, cô đang tới một nhà hàng gần công ty ăn cơm với đồng nghiệp nam đồng hành lần đi Anh này.   Đồng nghiệp nam tên là Triệu Mân, người thành phố Tô, bộ dạng cao gầy trắng nõn, đeo kính, nhìn rất nhã nhặn.   Hai người vừa mới kiểm tra sức khỏe xong, Triệu Mân đề nghị đi ăn chút gì đó.   Trần Nhược Tinh gọi một phần bún, Triệu Mân gọi mì hoành thánh.   Hai người vừa ăn vừa nói đến chuyện đi Anh. Trần Nhược Tinh lúc này mới biết, Triệu Mân vì cơ hội lần này mà lùi ngày kết hôn lại.   “Bạn gái của anh rất tốt.” Trần Nhược Tinh nói.   Triệu Mân cũng cười, “Cô ấy rất ủng hộ công việc của anh, anh cũng rất cảm ơn cô ấy và bố mẹ cô ấy hiểu cho.”   Trần Nhược Tinh gật đầu, “Hai người yêu đương bao lâu rồi?”   Triệu Mân có chút ngượng ngùng, “Bọn anh học cùng cấp 3, khi đó anh có ý với cô ấy, tốt nghiệp trung học nghỉ hè liền thổ lộ.”   Trần Nhược Tinh cong khóe miệng cười, “Thật tốt.”   “Em thì sao? Em và bạn trai làm sao quen nhau?”   Trần Nhược Tinh hơi trầm mặc, “Người trong nhà là bạn bè.”   “Vậy cũng không tồi, như thế hiểu tận gốc rễ.”   Trần Nhược Tinh cười cười, cúi đầu tiếp tục ăn bún.   Cô không biết, ở bàn bên trái của bọn họ, Chương Nhất Thần kinh ngạc nhìn Trần Nhược Tinh.   “Anh nhìn gì thế?” cô gái đối diện Chương Nhất Thần mở miệng hỏi, cô ta xoay người nhìn, “A, Trần Nhược Tinh! Đối diện cô ấy là Vệ Lẫm à?” cô ta và Tiêu Tịnh Ngữ quan hệ khá tốt, bình thường cũng chú ý không ít đến Vệ Lẫm.   Chương Nhất Thần vừa nhìn bóng lưng kia liền biết đó không phải là Vệ Lẫm.   “Hình như không phải Vệ Lẫm.” cô gái kia cũng đã nhận ra, “Hai người còn vừa nói vừa cười.”   Chương Nhất Thần cũng phiền não, chẳng lẽ Trần Nhược Tinh thật sự có bạn trai mới rồi.   Cô gái kia hỏi: “Vệ Lẫm và Trần Nhược Tinh khi nào thì kết hôn?”   Chương Nhất Thần thở dài.   “Làm sao vậy? Hai người họ chia tay rồi?”   “Sao em biết?”   “Không phải là thật đấy chứ? Em nói bừa thôi!”   “Em xem như không biết đi. Vệ Lẫm không hy vọng người khác nói về chuyện riêng của cậu ấy.”   “Vì sao lại chia tay? Là do Trần Nhược Tinh có bạn trai mới sao?”   “Tính cách không hợp.” Chương Nhất Thần đột nhiên cảm thấy mình nói nhiều rồi, cậu và Thi Uyển vừa mới tiếp xúc, ăn cơm hai lần. Cậu cảm thấy tính cách cô rất đáng yêu, cho nên muốn tiếp tục qua lại với cô.   Thi Uyển gật đầu, “Em hiểu.”   Nhân lúc Chương Nhất Thần đi toilet, cô nhanh chóng chụp ảnh lại rồi gửi vào nhóm!   Uyển Uyển: “Tin tức lớn! Vệ Lẫm chia tay với Trần Nhược Tinh rồi, Trần Nhược Tinh có bạn trai mới rồi!”   Tiêu Tịnh Ngữ: “Thật hay giả vậy?”   Uyển Uyển: “Mình đang ăn cơm thì nhìn thấy Trần Nhược Tinh, còn có một người đàn ông lạ, hai người vừa nói vừa cười. Hẳn là không giả được.”   Tiêu Tịnh Ngữ: “Không phải cậu đang qua lại với Chương Nhất Thần sao? Hỏi cậu ta xem.”   Uyển Uyển: “Lát nữa nói tiếp.” Cô cảm thấy con người Chương Nhất Thần không tồi, cũng không muốn đem bạn trai bán đi.   Chương Nhất Thần quay về, cô cất di động lại. “Chúng ta đi thôi.” Nói xong cậu quay đầu lại nhìn thoáng qua, trong lòng yên lặng thay Vệ Lẫm bi ai.   Vừa vặn, di động Trần Nhược Tinh vang lên, lúc cô cầm di động lên thì nhìn thấy Chương Nhất Thần.   Chương Nhất Thần vội vàng kéo theo Thi Uyển chạy đi.   Trần Nhược Tinh nghe máy, “Dì Đường ——”   Đường Vận thở dài một hơi, “Nhược Tinh, ta nghe nói con muốn đi Anh à?”   Trần Nhược Tinh sửng sốt, “Đúng vậy. Con định mấy ngày nữa sẽ nói với dì.”   Đường Vận: “Đủ tiền chưa? Nếu không đủ thì nói với chúng ta.”   Trong lòng Trần Nhược Tinh vừa chua xót vừa đau lòng, “Đủ ạ. Bây giờ con làm việc rồi, tiền đủ tiêu ạ.”   Đường Vận: “Đi Anh nhớ chú ý an toàn.”   Trần Nhược Tinh: “Vâng ạ.”   Đường Vận: “Được rồi, con làm việc trước đi.”   Tắt máy, Trần Nhược Tinh vẫn luôn nghĩ, dì Đường sao biết được chuyện cô đi Anh chứ?   Hôm sau đi làm, Chương Nhất Thần vẫn do dự không biết có nên nói chuyện hôm qua cho Vệ Lẫm không, sau khi ngẫm lại, cậu vẫn là nhịn xuống.   Buổi chiều, Vệ Lẫm làm việc xong. Kêu Chương Nhất Thần vào. Anh nộp vào 200 ngàn vào thẻ, định bảo Chương Nhất Thần đưa thẻ cho Trần Nhược Tinh.   “Cậu đi xem gần đây Trần Nhược Tinh đang bận gì đi.”   Chương Nhất Thần nuốt nước bọt, “Hôm qua vừa mới gặp cô ấy, ăn cơm với một soái ca, cũng không biết có phải là bạn trai cô ấy không nữa.”   Động tác lấy thẻ của Vệ Lẫm ngừng lại, “Sao buổi sáng không nói cho tôi biết?”   Chương Nhất Thần: “A! Bây giờ Trần Nhược Tinh cũng không phải là con dâu nuôi từ bé của cậu nữa.”   Vệ Lẫm nhíu mày, “Không có việc gì nữa, cậu đi làm việc trước đi.”   Chương Nhất Thần hơi trầm mặc, rồi nói thẳng: “Vệ Lẫm, đừng tổn thương đến Trần Nhược Tinh.”   “Tôi thương tổn cô ấy?”   “Đúng vậy. Cũng chỉ có cậu có thể tổn thương đến cô ấy, bởi vì cô ấy thích cậu.”   “Cô ấy thích tôi? Cô ấy nói với cậu?”   Chương Nhất Thần dừng một chút, “Bởi vì rất lâu trước kia tôi đã nhận ra, cho nên tôi không thích cô ấy nữa.”   Vệ Lẫm cũng ngây người.   “Vệ Lẫm, Trần Nhược Tinh không biết biểu đạt, thậm chí không dám biểu đạt. Tôi không biết cô ấy có chuyện gì, điểm này cậu hiểu rõ hơn tôi mới đúng.”   Khóe miệng Vệ Lẫm khô khốc, nhất thời đại não ong ong lên.   Chương Nhất Thần xoay người đi ra ngoài.   Vệ Lẫm ngồi đó không nhúc nhích rất lâu, giống điêu khắc ngồi xổm không có độ ấm. Thẳng đến khi di động anh vang lên, anh mới cử động, “A lô, dì Trương, có chuyện gì vậy?”   “Vệ Lẫm, căn hộ dì đã quét dọn xong rồi, lát nữa con về xem xem, đồ gì không cần dì đều vứt rồi.”   “Vâng. Vất vả cho dì rồi.”