Vì em hái xuống sao trời
Chương 42 : Vì em hái xuống sao trời
Vệ Lẫm sau khi trở về vẫn luôn bận rộn gây dựng sự nghiệp, đoạn thời gian đó, anh bận đến đầu tắt mặt tối.
Trần Nhược Tinh cũng bận phỏng vấn, có thể do vận khí năm nay của cô không tốt, phỏng vấn ở mấy công ty Giang thành, cô đều cảm thấy không thích hợp.
Hứa Lạc Lạc nói, bởi vì cô từng thực tập ở công ty XX, kiến thức quá tốt, trong lòng có kỳ vọng, nên bây giờ mới cảm thấy những công ty đó đều không thích hợp.
Trần Nhược Tinh ngẫm lại cũng đúng, đại khái ứng với câu nói, do kiệm nhập xa dịch, do xa nhập kiệm nan (*).
(*) Do kiệm nhập xa dịch, do xa nhập kiệm nan “ 由俭入奢易, 由奢入俭难 ”: Câu trên xuất phát từ quyển “Tư Trị thông giám” mục “Huấn Kiệm thị khang” của Tư Mã Quang, một nhà sử học, học giả, thừa tướng thời Tống. Ý muốn nói từ cuộc sống tiết kiệm, giản dị chuyển sang cuộc sống xa hoa giàu có thì tương đối dễ dàng đơn giản, nhưng đã sống cuộc sống xa hoa giàu có rồi mà chuyển về cuộc sống tiết kiệm thì khá khó khăn.
Cuối cùng, cô chịu khuất phục trước sự thật, ký hợp đồng với một công ty ở Giang thành, công ty đầu tư Hoa Vân, nhân sinh bắt đầu một hành trình mới.
Buổi lễ tốt nghiệp của học viện kinh tế được tổ chức vào buổi chiều thứ năm, rất nhiều phụ huynh đều đến tham gia lễ tốt nghiệp của con cái. Vệ Lẫm thân là sinh viên tốt nghiệp xuất sắc, đại diện lên sân khấu phát biểu, bố Vệ mẹ Vệ cố ý chuẩn bị quần áo.
Ngày hôm đó thời tiết trong lành, ánh mặt trời cũng không nóng rực như bình thường.
Mọi người đều thay quần áo cử nhân, thừa dịp còn có thời gian, đứng trước cổng chụp ảnh với bố mẹ. Phụ huynh tới tham gia lễ tốt nghiệp đều chuẩn bị quần áo và trang sức, tràn đầy ý thức nghi thức, khoảnh khắc đó sắc mặt mọi người đều tràn ngập vui sướng và kiêu ngạo.
Trần Nhược Tinh hỏi qua bà ngoại nhưng bà cụ không muốn đến. Cô có thể có ngày hôm nay, trong lòng vô cùng cảm kích ông bà ngoại. Có điều, bố Vệ mẹ Vệ đều đến đấy.
Hôm nay Đường Vận mặc sườn xám, ở trong đám người đặc biệt dễ thấy. Bạn học trong lớp không nhịn được qua chào hỏi, “Trần Nhược Tinh, mẹ cậu thật xinh đẹp!”
Trần Nhược Tinh đang nghĩ nên giới thiệu Đường Vận như thế nào, chợt nghe Đường Vận nói: “Các cháu là bạn học của Nhược Tinh phải không, mọi người đều rất xinh đẹp, cảm ơn các cháu bốn năm nay đã chiếu cố Nhược Tinh.”
“Dì à, dì khách khí rồi, bọn cháu đều là bạn cùng lớp mà.”
“Sau khi tốt nghiệp nếu tới Giang thành, nhớ liên lạc với Nhược Tinh, đến nhà chúng ta chơi.”
“Vâng ạ. Dì ơi, chúng ta cùng nhau chụp một bức ảnh đi.” Mọi người không nghĩ tới Trần Nhược Tinh bình thường khiêm nhường, thận trọng, mẹ cô không chỉ xinh đẹp, ăn nói cũng tốt, vừa nhìn liền không giống người bình thường.
“Không thành vấn đề.” Đường Vận kéo tay Nhược Tinh, “Đi thôi, lát nữa chụp nhiều bức một chút, chờ đến mười năm sau nhìn lại, khẳng định sẽ rất hoài niệm.”
Bố Vệ đang nói chuyện với viện trưởng và mấy vị giáo sư, Vệ Lẫm ở một bên. Qua một lúc, mấy người viện trưởng đi vào trước.
Bố Vệ hỏi: “Mẹ con đâu?”
Vệ Lẫm chỉ tới phía trước, “Đang chụp ảnh.”
Bố Vệ bật cười: “Đây là sự khác biệt giữa đàn ông và phụ nữ. Đi gọi mẹ con đi, chúng ta cũng phải chụp ảnh.”
Vệ Lẫm đành phải đi qua, “Mẹ, bố kêu mẹ qua.”
Mấy nữ sinh trong lớp đều nhìn hắn, nhất thời không biết anh đang kêu ai.
Mẹ Vệ Lẫm ở đâu?
Trần Nhược Tinh đứng đó, kéo tay Đường Vận, “Mẹ Vệ ——”
Đường Vận vẻ mặt thản nhiên, nói với Vệ Lẫm: “Đợt một lúc nữa đi. Vệ Lẫm, con qua chụp ảnh cùng bạn đi.”
Mọi người nhìn Vệ Lẫm, lại nhìn Trần Nhược Tinh.
Có người nhỏ giọng hỏi: “Vệ Lẫm và Trần Nhược Tinh là anh em à?”
Khóe mắt Vệ Lẫm cứng đờ, “Bọn tôi nhìn giống nhau sao?”
“Nhìn qua đúng là có chút giống.”
Vệ Lẫm nhìn mấy vị bạn học nhất thời không còn lời gì để nói.
Đường Vận cười, “Dì là mẹ của Vệ Lẫm, Nhược Tinh là vị hôn thê của Vệ Lẫm nên dì cũng là mẹ của con bé. Ai nha, Vệ Lẫm và Nhược Tinh đều chưa nói với mấy đứa sao?”
Mọi người nháy mắt ngây ra như ngỗng.
“Vị... vị hôn thê?”
Vệ Lẫm nhìn Trần Nhược Tinh, thấy sắc mặt cô căng ra. Anh cũng đen mặt nói: “Đi thôi, bố đang đợi chúng ta.” Nói xong kéo tay Trần Nhược Tinh đi đến đối diện.
Mọi người rốt cuộc ngây ngẩn cả người.
“Trời ạ! Ai có thể nói cho tôi biết, hai người bọn họ hẹn hò từ khi nào thế?”
“Không biết!”
“Đây là cặp đôi nhanh nhất của lớp chúng ta, đã đính hôn luôn rồi.”
“Cũng là cặp đôi đẹp nhất của lớp.”
“Hotboy cao lãnh và tiểu thư cafe, rất xứng đôi.”
Đường Vận vẫy tay, “Các bạn học, bọn dì đi trước nhé, chúc mọi người tốt nghiệp vui vẻ, tương lai rạng ngời.”
Vệ Lẫm nắm tay Trần Nhược Tinh không e dè, một đường đi qua, ánh mắt của mọi người đều tập trung vào hai người.
Trần Nhược Tinh nhẹ nhàng kéo tay anh, “Anh Vệ Triệt không tới à?”
Vệ Lẫm nhún vai, “Vừa rồi anh ấy gọi điện thoại đến kêu không đi được.”
Trần Nhược Tinh ừm một tiếng.
“Sao vậy? Anh hai không đến nên em không vui?”
“Đâu có.” Trần Nhược Tinh nói, “Anh đã chuẩn bị xong bài phát biểu chưa? Anh có muốn xem lại không?”
Bản lĩnh chuyển chủ đề tài càng ngày càng tốt nhỉ.
Vệ Lẫm nhìn cô, “Hôn lễ của chúng ta, đến lúc đó gọi mấy bạn học ở Giang thành đến, về chuyện phù dâu em nói với mấy bạn cùng phòng sớm một chút.”
Trần Nhược Tinh chớp chớp mắt, không hiểu vì sao anh đột nhiên nhắc đến chuyện này.
Vệ Lẫm nói: “Hôn lễ phải chuẩn bị rất nhiều thứ, mấy người bạn cùng phòng của em lại không ở Giang thành.”
Trần Nhược Tinh: “Vệ Lẫm, anh có cảm thấy quá nhanh rồi không?”
Vệ Lẫm trả lời cô ba chữ, “Không cảm thấy.”
Trần Nhược Tinh không còn lời nào để nói.
Đường Vận dắt tay bố Vệ, “Vệ Lẫm, chụp cho hai đứa trước nào. Hai đứa mau nhìn ống kính đi.”
Vệ Lẫm gật đầu, điều chỉnh tư thế, nhìn về phía trước.
Đường Vận: “Tới gần chút đi, cười lên nào, thân mật một chút.”
Trần Nhược Tinh cười không nổi, ở nơi đông người, bọn họ làm sao có thể thân mật một chút, nhất là trước mặt bố mẹ.
Vệ Lẫm nghiêng đầu, thấy tua mũ của cô bị rối, liền đưa tay lên chỉnh lại giúp cô.
Tiếng răng rắc vang lên, Đường Vận chụp được ảnh. “Bức này rất đẹp!”
Đúng chín giờ, lễ tốt nghiệp chính thức bắt đầu. Lãnh đạo của trường phát biểu xong, Vệ Lẫm đại diện sinh viên lên sân khấu phát biểu. Anh đứng trên sân khấu, tư thế tao nhã, trở thành cảnh khiến nhiều người chú ý nhất.
Anh phát biểu không cần nhìn giấy, câu chữ rõ ràng, hành văn liền mạch lưu loát. “Cảm ơn đại học Giang, cảm ơn mỗi một giáo viên, bạn học, cảm ơn bố mẹ tôi, cảm ơn mọi người. Tương lai chúng ta tiếp tục nỗ lực tiến lên! Không phụ thanh xuân không phụ cảnh xuân tươi đẹp!”
Dưới sân khấu không ít người lấy di động ra chụp ảnh, Trần Nhược Tinh cũng lấy di động ra, nhanh tay chụp được ảnh, rồi cất di động vào.
“Vệ Lẫm thật sự quá lợi hại!”
“Đúng vậy! Nghe nói cậu ấy đang lập nghiệp, so với cậu ấy, chúng ta thật sự thua kém cậu ấy rất nhiều.”
..........
Trần Nhược Tinh nhìn anh trên sân khấu, cô chân chính hiểu được, thế nào gọi là ý khí phong phát (*). Anh tựa như ánh trăng trên trời, trong trẻo nhưng lạnh lùng, mê người. Nếu không phải quan hệ giữa hai nhà, có thể bây giờ cô cũng giống như những nữ sinh kia, cũng chỉ có thể đứng ở xa nhìn anh.
(*) Ý khí phong phát: khí thế hừng hực
Đến khi Vệ Lẫm kết thúc bài phát biểu, ở dưới nhiệt liệt vỗ tay, dài đến một phút.
Sau khi hai người tốt nghiệp, đồ đạc của Trần Nhược Tinh đều được chuyển đến căn hộ. Ngày rời trường, là Vệ Lẫm lái xe qua giúp cô chuyển nhà. Hai người loanh quanh bốn vòng, mới chuyển hết đồ từ ký túc xá qua.
Trần Nhược Tinh: “Không nghĩ tới đồ đạc lại nhiều đến thế.”
Vệ Lẫm: “Đương nhiên, dù sao cũng ở tận bốn năm.”
Chuyển được hết đồ sang căn hộ, hai người đã mệt lả.
Trần Nhược Tinh: “Để đây trước đã. Ăn cơm thôi, chúng ta ra ngoài ăn, hay là đặt đồ ăn về?”
Vệ Lẫm nhìn cô, “Gọi đồ ăn đi.”
Trần Nhược Tinh đặt cơm xong, “Công ty của anh thế nào rồi.”
Vệ Lẫm: “Sửa sang cũng sắp xong rồi, đến khi xong hết, em qua nhìn xem xem.”
Trần Nhược Tinh không đáp lại. Địa chỉ của công ty Vệ Lẫm ở một tòa nhà lớn trong khu mới của Giang thành, chỗ đó và căn hộ một đông một tây, cách có hơi xa.
Vệ Lẫm: “Về sau em đi làm thế nào?”
Trần Nhược Tinh: “Em tra qua rồi, đi tàu điện ngầm rồi xe buýt.”
Vệ Lẫm “Mất bao lâu?”
Trần Nhược Tinh: “Hơn một tiếng.”
Vệ Lẫm gật đầu, “Có hơi lâu. Từ nhà tân hôn qua ngược lại nhanh hơn nhiều.”
Trần Nhược Tinh lúng túng.
Vệ Lẫm cười, cũng không nói gì nữa.
Trần Nhược Tinh cầm đồ về phòng. Nửa tiếng sau, di động cô vang lên, vốn tưởng là giao đồ ăn, cô nhận điện thoại, “A lô ——”
Bên kia nhất thời không nói gì.
“Xin chào ——” Trần Nhược Tinh nói lại.
“Xin chào, tôi là vợ của Hàn Minh, Tư San.” Tư San trực tiếp nói ra thân phận.
Trần Nhược Tinh hơi ngớ ra, “Ngài có việc gì sao?”
Tư San khẽ cười, “Thì ra cô cũng biết tôi.” Bà giống như độc thoại, “Có tiện gặp mặt không? Có một số việc tôi muốn giáp mặt nói chuyện với cô.”
“Tôi không biết tôi và ngài có chuyện gì để nói chuyện.”
“Về bố của cô.”
“Tôi không có bố, tôi từ nhỏ được ông bà ngoại nuôi lớn.”
Tư San cười, “Yên tâm, tôi không có ác ý gì, chỉ là muốn nói với cô về công việc của cô, tương lai của cô.”
“Tôi và ngài không thân.”
“Công ty đầu tư Hoa Vân, đúng không?”
Trần Nhược Tinh cắn răng, “Đúng.”
“Công ty này tôi rất quen thuộc, không bằng chúng ta gặp mặt nói chuyện đi.”
Trần Nhược Tinh trầm mặc vài giây, “Được. Nhưng hôm nay tôi không có thời gian.”
“Hai giờ chiều mai được không?”
“Được.”
“Vậy đi, chiều mai gặp.” Tư San tắt máy, bà uống một ngụm cafe, nhìn qua luật sư ở đối diện, “Thỏa thuận ly hôn đã xong chưa?”
“Xong rồi, ngài xem đi.”
“Không cần xem, tôi tin cậu. In ra rồi đưa tôi.”
“Vâng.”
Tư San đứng dậy, “Đi thôi, cùng tôi đi gặp Hàn Minh.”
Trần Nhược Tinh từ trong phòng đi ra, thấy Vệ Lẫm đang gọi điện thoại ở phòng khách, hình như đang bàn chuyện công việc, cô nuốt nước bọt, cũng không nói gì.
Vệ Lẫm quay đầu lại, nhìn cô một cái, rồi nói vài câu với người trong điện thoại. “Buổi tối tôi sẽ qua, tắt đây.”
Trần Nhược Tinh nói: “Nếu anh có việc thì đi làm đi.”
Vệ Lẫm đặt di động xuống, “Giao đồ ăn đến đâu rồi?”
Trần Nhược Tinh: “Sắp tới rồi, em vừa mới xem, còn 900 mét nữa.”
Vệ Lẫm: “Tôi đi rửa tay.”
Anh ở trong toilet rửa tay, thấy bồn trong góc phòng tắm có để chiếc chăn đơn của trường học, không ngờ Trần Nhược Tinh mang cả bộ chăn ra của trường về. Anh không khỏi bật cười, lúc dời mắt đi, anh đột nhiên nhớ tới, lúc trước hắn có một bộ ra giường màu cafe, hình như không thấy đâu nữa.
Anh lau tay, đi ra ngoài. “Trần Nhược Tinh ——”
“Hử?”
“Bộ ra giường màu cafe trong phòng tôi ở đâu rồi?”
Bầu không khí nháy mắt im lặng.
Mặt Trần Nhược Tinh trắng bệch, ngữ khí nghiêm túc, “Em không biết. Đồ trong phòng anh em không hề động tới.”
“Em khẩn trương cái gì? Tôi chỉ hỏi một chút thôi. Bên này có vài đồ tôi muốn chuyển đi.”
Trần Nhược Tinh mím môi.
“Em thực sự không thấy à? Không phải em lấy nhầm đấy chứ?”
“Em sẽ không lấy nhầm.” Cô bình tĩnh nói.
“Vậy cũng thật kỳ lạ, bỗng nhiên khi không lại không thấy?”
“Có thể là dì đem đi giặt xong để đâu đó rồi.” Cô nuốt nước bọt, “Em có thể đi mua một cái mới cho anh.”
Vệ Lẫm gật đầu, “Tôi biết rồi. Hôm nào đi mua đi. Giao đồ ăn sao còn chưa tới?”
Trần Nhược Tinh cũng nghi hoặc, mở di động ra xem lại, “Ký nhận rồi!”
Vệ Lẫm: “Đặt ở ngoài cửa à?”
Trần Nhược Tinh nhìn lại, “Xin lỗi, em chọn sai địa chỉ. Đồ ăn đã giao đến ký túc xá.”
Khoảnh khắc bốn mắt nhìn nhau, đôi mắt to tròn kia hàm chứa áy náy, sự sủng nịch trong mắt Vệ Lẫm chợt lóe lên rồi biến mất, “Bỏ đi, xuống lầu ăn đi. Anh mời.”
Trần Nhược Tinh nói thầm một câu, “Hệ thống bug à, sao lại chọn sai địa chỉ cơ chứ.”
Truyện khác cùng thể loại
162 chương
87 chương
93 chương
130 chương
114 chương