Vì em hái xuống sao trời
Chương 3 : Vì em hái xuống sao trời
Sau khi Vệ Lẫm rời đi, Trần Nhược Tinh đóng cửa lại, vô lực tựa vào tường. Cô nắm chặt mười ngón tay, cúi đầu nhìn đôi dép lê trên chân mình, cặp mắt kia không có chút ánh sáng nào. Cô vẫn không khống chế được chính mình, nói chuyện với con trai, nội tâm khẩn trương bất an, thậm chí tay còn hơi run. Cô chậm rãi đưa hai tay lên, đầu ngón tay trắng bạch, mười ngón tay còn đang run rẩy.
Cô phát hiện căn bệnh này là lúc học cấp 3, sau đó mới biết, đây là căn bệnh thuộc về tâm lý. Tình trạng này của cô cũng chỉ có chủ nhiệm lớp cấp 3 của cô biết. Sau khi thi lên đại học, chủ nhiệm lớp còn dặn dò cô, lên đại học phải đi khám bác sĩ tâm lý.
Qua vài phút, Trần Nhược Tinh mới bình tĩnh lại.
Cho dù mẹ Vệ đã vì cô mà đổi ra giường mới, chiếc giường này chắc là chiếc giường sang quý nhất mà từ khi cô chào đời đến giờ được ngủ, nệm không mềm không cứng, ngủ thoải mái đến mức cô phải than thở.
Một đêm nay, Trần Nhược Tinh ngủ rất ít. Cô mơ thấy rất nhiều khung cảnh, lặp đi lặp lại, cô đã mơ thấy rất nhiều lần.
Một cô bé hơn mười tuổi đứng ở hành lang.
Bà cô cầm trong tay một cây gậy trúc, “Về sau còn cùng con trai đi chơi nữa không?!”
“Bà ——”
“Đưa tay ra!”
Tiếng nói vừa dứt, lòng bàn tay cô bé bị gậy đập mạnh một cái, lập tức liền đỏ lên.
“Còn đi nữa không?”
Chất vấn một câu liền đánh một gậy.
Trần Nhược Tinh giống như một người ngoài cuộc, nhìn cô bé trong mộng, không tiếng động chảy nước mắt.
Lòng bàn tay cô bé chậm rãi chảy máu, màu sắc tiên diễm.
“Bà, đau!”
“Có nhớ kỹ lời ta không?”
“Con sẽ nghe lời, con không bao giờ đi chơi với bọn họ nữa.”
Rồi sau đó, cô nhìn thấy ông băng bó vết thương cho cô bé. Ông thở dài, “Nhược Tinh, bà con là muốn tốt cho con. Không nên trách bà ấy.”
“Con biết.” Thanh âm cô bé mềm mại ngọt ngào. “Ông, tay của con đã không đau nữa rồi.”
..........
Ngày hôm sau, thời điểm Trần Nhược Tinh tỉnh lại, ánh mắt vừa đỏ vừa sưng. Cô nhanh chóng vào toilet dùng nước lạnh tiêu sưng một lúc.
Sau khi xuống lầu, vẫn là bị mẹ Vệ phát hiện được. “Nhược Tinh, tối qua không ngủ được à? Vì giường không thoải mái sao?”
“Không phải, là con hơi nhớ nhà.”
Mẹ Vệ trìu mến sờ đầu cô, “Đứa bé ngoan, đừng lo lắng, ông bà con sẽ tự chăm sóc tốt cho bản thân.”
“Con biết. Đợi đến kỳ nghỉ con sẽ quay về thăm bọn họ.”
Mẹ Vệ: “Ăn sáng trước đi.”
Trong nhà ăn, Vệ Triệt và Vệ Lẫm đều đã ở đó. Vệ Lẫm như đã ăn xong, anh cũng chưa đi, dường như là đang đợi cô.
“Anh, buổi sáng tốt lành.” Trần Nhược Tinh kêu lên.
Vệ Triệt mỉm cười nhìn cô. “Buổi sáng tốt lành, ăn cơm đi.”
Trần Nhược Tinh quan sát một chút, Vệ Lẫm an vị ngồi ngoài mép bàn ăn, cô muốn đi vòng qua ngồi đối diện anh ta.
Mẹ Vệ từ trong bếp cầm đồ ăn đi ra, trực tiếp đặt xuống bên tay phải Vệ Lẫm. “Nhược Tinh, đừng đứng nữa, ngồi xuống đây đi.”
Trần Nhược Tinh dừng động tác, ngoan ngoãn ngồi vào bên cạnh Vệ Lẫm. Sau khi ngồi xuống, cô hơi nghiêng đầu, nhẹ nhàng nói: “Buổi sáng tốt lành.”
Vệ Lẫm trầm mặc vài giây, ăn xong trứng chiên, anh quay đầu, “Hình như tôi lớn hơn cô, cô vì sao không kêu tôi.”
Trong khoảnh khắc bốn mắt nhìn nhau, Trần Nhược Tinh cảm giác tim đập nhanh, không khí dường như yên lặng. Cô mím môi, tay cầm đũa run nhẹ.
Vệ Lẫm thấy cô không nói lời nào, lại dùng ánh mắt vô tội mà mơ màng nhìn anh, anh nhún nhún vai quay sang tiếp tục ăn sáng. Bộ dạng ngốc nghếch nhìn không thông minh chút nào này, rốt cuộc làm sao thi đậu hai trường đại học được cơ chứ?
Trần Nhược Tinh ngơ ngác một chỗ.
Mẹ Vệ nhìn mắt con trai, giả vờ tức giận nói, “Con nha, đừng bắt nạt Nhược Tinh, muốn để Nhược Tinh kêu con một tiếng anh, thì ở trường con phải lo chiếu cố con bé.”
Vệ Lẫm vui đùa nói: “Không phải hôm nay con làm cu li rồi sao?”
Vệ Triệt: “Đừng nhiều lời nữa, nhanh ăn sáng đi. Ăn xong rồi, anh đưa hai đứa đến trường.”
Vệ Lẫm: “Vậy vất vả cho anh hai rồi.”
Vệ Triệt bật cười.
Sau khi ăn sáng xong, Vệ Triệt giúp Trần Nhược Tinh đem vali để vào cốp sau, anh xách lên mới phát hiện bên trong vali 24 phân này cũng không có đồ gì nhiều. Cũng đúng, tới đại học đều có thể mua. Anh cũng không để ý nữa.
Mẹ Vệ đứng trước cổng, lưu luyến không rời nhìn ba đứa nhỏ ra cửa. “Nhược Tinh, có chuyện gì nhớ tìm Vệ Lẫm giúp nhé.”
Trần Nhược Tinh nhẹ nhàng lên tiếng. Cô biết mẹ Vệ nói lời thật lòng.
Vệ Triệt nhìn vẻ mặt không nỡ của mẹ, liền quay qua nói với Trần Nhược Tinh: “Cuối tuần được nghỉ, bảo chú Dương đến đón em về.”
Mẹ Vệ liên tục gật đầu, “Dì sẽ làm đồ ăn ngon cho con.”
Trần Nhược Tinh không đành lòng từ chối, huống hồ cô còn có chút chuyện muốn hỏi dì Đường. “Tạm biệt dì.” Cô lại nhìn mẹ Vệ, trong lòng không hiểu sao có cảm giác không nỡ. Cơ hội cô gặp mẹ Vệ cũng chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay, mẹ Vệ đối xử với cô vô cùng tốt.
Vệ Triệt lái xe, Vệ Lẫm cùng Trần Nhược Tinh ngồi phía sau, đều trầm mặc không nói gì.
Nửa đường, Vệ Triệt nhận điện thoại, “Tôi sẽ đến công ty muộn một chút, buổi chiều rồi họp, bảo các bộ phận chuẩn bị tốt bản kế hoạch.” Vệ Triệt lúc học đại học đã mở một công ty điện tử. Bố Vệ còn mong chờ anh về công ty trong nhà giúp đỡ, thấy con trai để tâm đến công ty kia của anh như vậy, ông cũng không yêu cầu anh về nữa. Từ đó, bố Vệ liền đem chú ý dời lên người Vệ Lẫm, mong con trai nhỏ trở về giúp đỡ ông.
Trần Nhược Tinh đoán Vệ Triệt có thể đang nói chuyện với thư kí, không kìm được nhìn về phía anh. Vệ Triệt hôm nay thay một bộ tây trang, ánh mặt trời ngoài cửa xe chiếu vào làm nổi bật vẻ đẹp trai của anh. Quan trọng nhất là, thời điểm ở chung một chỗ với anh, cô sẽ không khẩn trương, sợ hãi.
Vệ Triệt lơ đãng nhìn ánh mắt của Trần Nhược Tinh, khóe miệng anh nhếch lên, tươi cười mang theo một tia trào phúng.
Chưa đến một tiếng, bọn họ đã tới đại học H.
“Anh, cảm ơn anh.” Trần Nhược Tinh thành tâm nói lời cảm tạ.
Vệ Triệt gật đầu, đưa một tấm card ra, “Đây là số điện thoại cá nhân của anh, có việc nhớ tìm anh. Nhược Tinh, không cần cảm thấy bản thân làm phiền bọn anh.”
Vệ Lẫm đứng một bên, bất động thanh sắc.
Vệ Triệt lại lấy ra hai cái chìa khóa, “Em và Vệ Lẫm mỗi người một chìa.”
Vệ Lẫm biến sắc, “Anh hai, đây là căn hộ ở gần trường của anh?”
“Phòng ở đã được quét dọn sạch sẽ, hai đứa rảnh thì có thể đi qua nhìn xem.” Căn hộ này là Vệ Triệt trước kia kiếm tiền mua được.
Vệ gia có tiền, nhưng đối với hai đứa con, tuyệt không cưng chiều. Đương nhiên Nhược Tinh là con gái, nên đối đãi khẳng định không giống nhau.
Trần Nhược Tinh có chút do dự, cô cũng không muốn nhận.
Vệ Triệt hiểu rõ, cầm lấy tay cô, tay con gái mềm mại nhỏ nhắn, “Cầm đi, có lẽ sẽ dùng đến.”
Vệ Lẫm vừa muốn nói gì đó, ánh mắt dừng ở khóe miệng cô, lời nói cũng nuốt xuống.
Trần Nhược Tinh cười với hắn. “Vâng.”
“Anh phải về rồi.”
Hai người đến trường báo danh, Vệ Lẫm đi trước, sau một lúc Trần Nhược Tinh cũng cùng anh tách ra. Có điều ký hiệu của các trường cũng rất rõ ràng, Trần Nhược Tinh đi vào chỗ chịu trách nhiệm báo danh. Một tiểu sư muội xinh đẹp như vậy vừa xuất hiện, học trưởng năm hai liền nhiệt tình tiếp đãi cô. Chỉ một lúc sau, Trần Nhược Tinh đã làm xong thủ tục nhập học.
Học trưởng năm hai thấy cô có một mình, “Còn có đồ dùng hàng ngày, anh đi lấy với em nhé.”
Trần Nhược Tinh khách khí nói: “Không —— không cần đâu ạ, tự em có thể lấy được.” Lúc cô nói chuyện, ánh mắt cũng không nhìn thẳng học trưởng.
“Không cần khách khí. Anh giúp em xách vali.” Học trưởng trong lúc lơ đãng tay đụng trúng Trần Nhược Tinh, Trần Nhược Tinh hoảng sợ lùi ra sau, đúng lúc va phải người phía sau, chỉ nghe thấy một tiếng “Ai u” của nữ sinh phía sau.
“Thực xin lỗi!” Trần Nhược Tinh lập tức xoay người, khom lưng xin lỗi.
“Vu Hâm, cậu có thể thân sĩ chút không! Xem cậu làm tiểu sư muội của chúng ta sợ tới mức hoa dung thất sắc rồi kìa.”
Ánh mắt bốn phía đều dừng trên người Trần Nhược Tinh.
Vu Hâm vẻ mặt nghi hoặc, cậu ta nhìn Trần Nhược Tinh, lịch sự hỏi han: “Có phải em không thoải mái không? Bị cảm nắng à?”
Trần Nhược Tinh một tay để sau lưng, ngón tay đều đang run rẩy.
Vệ Lẫm bên kia đã điền xong thông tin, quay đầu lại nhìn thoáng qua Trần Nhược Tinh, cũng nhận ra sự khác thường của cô.
Anh giao bảng biểu cho đàn chị, rồi nhanh chân đi tới. Ánh mắt nhìn lướt qua Trần Nhược Tinh, thấy vẻ mặt cô hơi hoảng loạn, “Làm sao vậy?”
Học trưởng cũng cảm thấy đàn em này có chút kỳ lạ.
Vệ Lẫm nhàn nhạt hỏi một câu: “Cô đã khỏe chưa?”
Trần Nhược Tinh nhìn anh, tâm tình khẩn trương thoáng thả lỏng. “Đỡ rồi.”
“Vậy đi thôi.”
Học trưởng nhìn hai người, “Hai người cùng nhau à.”
Vệ Lẫm cười cười, “Bọn em ở chung một lớp. Đi lấy đồ dùng hàng ngày ở đâu, em giúp cô ấy đi lấy.”
“Ở phòng 102 tòa nhà xx.”
“Cảm ơn.” Vệ Lẫm nói xong nhìn về phía Trần Nhược Tinh, “Đi thôi.”
Trần Nhược Tinh lập tức kéo vali đuổi theo anh.
Vườn trường hôm nay quả thật náo nhiệt.
Đi vào phòng 102, Trần Nhược Tinh ký tên nhận chăn, “Tự tôi cầm.”
“Cô có thể cầm nổi?” tiếng nói vừa dứt, anh đã xách cái túi kia lên. “Đi thôi.”
Quãng đường từ phòng học đến ký túc xá nữ mất nửa tiếng đồng hồ, Vệ Lẫm xem như cũng hiểu được vì sao có nhiều phụ huynh như vậy đi cùng.
Tới dưới lầu ký túc xá nữ, Trần Nhược Tinh thấy trên má anh lăn xuống mấy giọt mồ hôi, cô vô cùng áy náy.
“Tầng mấy?”
“Tầng sáu.” Trần Nhược Tinh nhỏ giọng trả lời.
“A ——” Vệ Lẫm thở nhẹ một tiếng.
“Vệ Lẫm ——” Trần Nhược Tinh đột nhiên trịnh trọng gọi tên anh, Vệ Lẫm hơi sửng sốt.
“Mình tự cầm lên được, ở đây nhiều người.” Cô cũng sợ người khác hiểu lầm. Hồi cấp 3, nam sinh nữ sinh ở chung một chỗ lâu, cũng sẽ bị đồn đãi. Một đường này, không biết có bao nhiêu nữ sinh ngước nhìn Vệ Lẫm.
Trần Nhược Tinh tự nhiên cũng biết nam sinh như Vệ Lẫm khẳng định được rất nhiều nữ sinh hoan nghênh.
“Không giúp cô cầm đồ, quay về tôi làm sao ăn nói với mẹ?”
Nói xong anh liền xách túi lên.
Một đường đi không dừng, trực tiếp đi vào phòng ký túc xá 608.
Trong ký túc xá đã có người đến trước, cô gái cười tươi, “Xin chào, mình là Tôn Diệc Nặc.”
“Xin chào, mình là Trần Nhược Tinh.”
Tôn Diệc Nặc nhìn thấy Trần Nhược Tinh đứng phía sau Vệ Lẫm, đáy mắt sáng ngời.
Trần Nhược Tinh lại không biết nên giới thiệu Vệ Lẫm như thế nào.
Vệ Lẫm cũng không nhiệt tình gì, “Tôi đi đây.”
“A, được, cảm ơn.” Cô thở phào một hơi, loại áp lực vô hình này nháy mắt tan biến một nửa.
Tôn Diệc Nặc cười, “Cậu ta là bạn trai của cậu?”
Sắc mặt Trần Nhược Tinh nháy mắt thay đổi, vội vàng giải thích, “Không phải, cậu ấy cũng là bạn học cùng lớp với chúng ta, giúp mình xách đồ lên thôi.”
“Cùng lớp với chúng ta? Cậu ta tên là gì?”
“Vệ Lẫm. Vệ trong bảo vệ, Lẫm trong lẫm liệt.”
“Thật đẹp trai nha. Không biết đã có bạn gái chưa?”
Trần Nhược Tinh nghi hoặc nhìn bạn cùng phòng.
Tôn Diệc Nặc cười, “Cậu ấy nếu chưa có bạn gái thì mình liền theo đuổi. Gần quan được ban lộc!”
Trần Nhược Tinh nhíu mày.
“Làm sao vậy?”
Trần Nhược Tinh hơi do dự, “Cảm giác sẽ không dễ theo đuổi được cậu ấy.”
“Cậu xem, cậu và cậu ấy không quen, cậu ấy lại có thể giúp cậu đem đồ lên, theo mình quan sát, Vệ Lẫm này chính là ngoài lạnh trong nóng, chỉ cần đả động được cậu ấy, làm bạn gái cậu ấy liền không thành vấn đề.”
Truyện khác cùng thể loại
162 chương
87 chương
93 chương
130 chương
114 chương