Vì em hái xuống sao trời

Chương 17 : Vì em hái xuống sao trời

Sáng hôm sau, có ba tiết kinh tế học, Trần Nhược Tinh đi sớm chiếm một chỗ ngồi ở giữa.   Cô vừa ăn bánh mì vừa xem sách.   Mọi người lần lượt đi vào phòng học.   Vệ Lẫm tối qua cả một đêm không ngủ ngon, dạ dày đau, anh căn bản không thể ngủ được, trong căn hộ cũng không có thuốc gì hết.   Vừa vào phòng học, anh liền nhìn thấy Trần Nhược Tinh, hôm nay cô mặc một chiếc áo len màu vàng, thật giống như một ngôi sao. Anh đi ngang qua, ngồi vào phía sau cô.   Trần Nhược Tinh ăn từng miếng nhỏ, mắt dán chặt lên sách.   Vệ Lẫm lấy sách từ trong cặp ra, tùy ý lật lật, nhất thời cảm thấy vô vị.   Kiến thức trong sách vở quá mức cứng nhắc.   Cũng không biết Trần Nhược Tinh làm sao lại xem được?   Vệ Lẫm khép sách lại, lấy di động ra, mở xem cổ phiếu. Thời điểm nghỉ hè, anh đi đăng ký một tài khoản, chơi vài lần, cũng kiếm được một khoản tiền.   “Vệ Lẫm, cậu chơi cổ phiếu à?” Lưu Vũ ngồi bên cạnh anh.   “Chơi đại thôi.”   “Kiếm được bao nhiêu?”   “Hơn trăm ngàn.”   “Mẹ nó! Trâu bò! Thị trường chứng khoán năm nay rớt xuống như cứt chó, vậy mà cậu còn có thể kiếm được tiền.”   Mấy nam sinh đều vây lại, mọi người cũng nhau thảo luận thị trường chứng khoán gần đây.   Chỗ bên cạnh Trần Nhược Tinh đều có người ngồi vào, cô cũng không xem được sách, bánh mì cũng không ăn vào. Cô vừa mới xin học bổng quốc gia, bởi vì túng thiếu, quần áo cũng không dám mua nhiều.   “Giáo viên đến rồi! Quay về chỗ đi.” Không biết là ai nói, nháy mắt, mọi người đều tách ra.   Hứa Lạc Lạc đi tới, sau khi ngồi xuống, phát hiện Vệ Lẫm ngồi phía sau các cô. “A, Vệ Lẫm, cậu đi học rồi à, chân cậu sao rồi?”   “Không có chuyện gì lớn.”   “Vậy thì tốt!”   Trần Nhược Tinh từ đầu đến cuối cũng không biết quan tâm anh một chút.   Vệ Lẫm nghĩ, tối hôm qua uổng công quan tâm cô, đồ vong ân phụ nghĩa.   Trần vong ân phụ nghĩa kia ngồi nghiêm chỉnh, tập trung chăm chú nhìn giáo viên.   Thầy giáo đã bắt đầu dạy, “Tiết trước bảo các em viết luận văn, phân tích về hình thức kinh tế hiện nay. Luận văn của mọi người tôi đều xem rồi, có vài sinh viên rất quan tâm đến kinh tế, phân tích rất thấu đáo, cũng có nhận xét của riêng mình. Luận văn của Vệ Lẫm viết rất tốt, tiết sau gửi qua mail lớp, mọi người có thể tham khảo, học tập lẫn nhau.”   Người so với người thật sự tức chết người rồi.   So sánh với người như Vệ Lẫm, bọn họ đúng là đã thua từ vạch xuất phát rồi.   Nghỉ giữa giờ, ủy viên học tập phát bài chữa luận văn của thầy giáo cho mọi người, thầy giáo còn rất nghiêm túc, đều viết lời bình cho mỗi người.   Trần Nhược Tinh mở bài của mình ra, nhìn thấy điểm và lời bình, sắc mặt cô trắng bệch. Cô từ nhỏ đã học rất tốt, lần đầu tiên chỉ nhận được 60 điểm.   “Lão Trương quá nghiêm khắc rồi, thế mà chấm điểm mình chỉ có 70 điểm!”   “Lạc Lạc bao nhiêu?”   “85.”   Trần Nhược Tinh buồn bực nghe mọi người báo điểm.   “Vệ Lẫm 99 điểm á!”   Trần Nhược Tinh nháy mắt ngồi không yên, đem bài luận văn giấu vào sách, đứng dậy đi ra ngoài.   Tiết thứ hai, thầy giáo giảng cô đều không nghe vào được gì. Cô nghĩ bản thân chọn sai chuyên ngành rồi, lúc đầu cũng không quá hiểu về ngành này, chỉ là cảm thấy tương lai có thể thể tìm được một công việc tốt, có thể kiếm tiền, nên chọn đại.   “Vấn đề này, tôi gọi một bạn đứng dậy trả lời.” Thầy giáo nhìn xuống dưới, “Vậy bạn số 1 đi.”   Bạn số 1...   Trần Nhược Tinh còn chưa phản ứng lại, sau lưng đã bị đẩy một cái.   Cô đứng lên.   Thầy giáo ôn hòa cười, “Em tới trả lời vấn đề này đi.”   Trần Nhược Tinh nuốt nước bọt.   Vệ Lẫm nhíu mày, trên lớp mà thất thần, bị giáo viên bắt tại trận, cũng là do cô vận khí không tốt. Nhưng vấn đề này, cũng không có đáp án cố định.   Trần Nhược Tinh xấu hổ đứng đó.   Thầy giáo: “Cứ nói đi.”   Giáo viên cũng không trách móc cô, “Bạn số 1 có chút khẩn trương. Lớp đại học chính là có thể thoải mái phát biểu, các cô cậu nha, phải học cách thay đổi bản thân. Có bạn học nào muốn trả lời không?”   Có người đứng lên, đĩnh đạc nói.   Trần Nhược Tinh ngồi xuống, vẫn luôn vùi đầu xuống, tâm tình rơi xuống đáy cốc.   Hứa Lạc Lạc an ủi nói: “Không sao, mình cũng không hiểu.”   Trần Nhược Tinh thở dài, “Mình cảm thấy mình dường như chọn sai chuyên ngành rồi.” Thật ra cô thích khoa văn hơn.   “Đừng nghĩ nhiều, bây giờ cậu chỉ là chưa thích ứng với cuộc sống đại học. Đại học dù sao cũng không giống chương trình học của trung học, cần tự học nhiều mới được.”   Sau khi tan học, Trần Nhược Tinh chậm chạp cất sách vở vào cặp.   Vệ Lẫm còn chưa đi, “Tối nay đi tập nhảy.”   Trần Nhược Tinh quay đầu, “Nhưng chân cậu không phải...”   “Tôi không sao! Tập nhảy cũng không cần dùng sức.” Vệ Lẫm nhìn cô, “Nếu đã chọn rồi thì không được dễ dàng từ bỏ.”   Trần Nhược Tinh không nói gì. Nếu có những chuyện rõ ràng đã biết là không thể, thì nên sớm từ bỏ, bằng không cũng phí công.   Hai người cùng đi ra phòng học.   Vệ Lẫm đi đường có chút chậm, có điều còn chưa tới mức đi khập khiễng. “Cô muốn đi đâu?”   “Đi thư viện.”   “Đúng lúc tôi cũng muốn đi.”   Hai người cùng đi thư viện, Trần Nhược Tinh muốn đi mượn sách tâm lý học, Vệ Lẫm không nói gì, cứ đi theo cô.   Tới tầng ba, Trần Nhược Tinh đột nhiên đứng lại.   Vệ Lẫm hỏi: “Sao vậy?”   Trần Nhược Tinh: “Giáo sư Tư.”   Vệ Lẫm nhìn qua, “Anh ta hả.”   Trần Nhược Tinh: “Cậu quen thầy ấy?”   Vệ Lẫm: “Tư Triết, giáo sư tâm lý. Dượng nhỏ của Tư Triết là bạn học của mẹ tôi. Hai nhà chúng tôi có qua lại. Cô làm sao cũng quen biết anh ta?”   Trần Nhược Tinh nghĩ nghĩ, “Trường học sắp xếp giáo sư Tư giúp mình khai thông tâm lý.”   Vệ Lẫm có chút ngoài ý muốn, Trần Nhược Tinh thế mà lại chủ động đi khám bác sĩ tâm lý, mà anh lại không biết gì. Nghiễm nhiên, bất tri bất giác, anh đã đưa cô vào phạm vi của mình.   Tư Triết và đồng nghiệp nói chuyện xong, nhìn thấy hai người, liền đi tới phía họ.   “Vệ Lẫm ――”   “Giáo sư Tư.” Vệ Lẫm cung kính kêu.   Tư Triết cười, “Tôi nhớ trước kia cậu luôn gọi tên tôi.”   “Anh bây giờ là giáo sư trẻ tuổi nhất trường chúng tôi. Tôi cũng không dám làm càn.”   Tư Triết nhìn về phía Trần Nhược Tinh, “Đến mượn sách à?”   Trần Nhược Tinh gật đầu, “Giáo sư Tư, chào thầy.”   Tư Triết nói: “Có hứng thú với tâm lý học?”   Trần Nhược Tinh: “Em chỉ là muốn hiểu thêm về tình trạng của mình.”   Tư Triết nghĩ nghĩ: “《 Tâm linh, bản thân và xã hội 》, em tìm xem quyển sách này có còn trong thư viện không.”   “Vâng.”   Vệ Lẫm bất động thanh sắc, lúc trước anh đã mượn quyển sách này rồi.   Tư Triết gật đầu, “Tôi đi trước, mấy ngày nay tôi không ở trường. Có chuyện gì có thể gọi điện cho tôi.”   “Cảm ơn thầy, giáo sư Tư.”   Vệ Lẫm không cho là đúng.   Trần Nhược Tinh thật sự nghe lời của Tư Triết, tìm một vòng vẫn không thấy quyển sách kia. Cô đứng trước giá sách, xem từng quyển một.   Vệ Lẫm ở bên cạnh cô, vẻ mặt cô chuyên chú, bởi vì không tìm thấy sách, thỉnh thoảng cắn cắn miệng. Lúc không với tới sách, còn kiễng mũi chân lên, cố gắng với lên.   Vệ Lẫm giơ tay, tay nhẹ nhàng gác lên phía trên sách. “Trên đó không có sách cô cần đầu.”   Trần Nhược Tinh thất vọng, “Có thể là ở đây.”   Vệ Lẫm: “Có lẽ người quản lý còn chưa để sách vào. Xem sách khác là được rồi. Nhà tâm lý học rất nhiều, như Sigmund Freud, Carl Jung.”   Trần Nhược Tinh trầm tư, “Nhưng đó là giáo sư Tư giới thiệu.”   Vệ Lẫm: “Tôi nói đều là những nhà tâm lý học lớn!”   Trần Nhược Tinh không tìm được quyển sách kia nên vẫn có chút mất mát, cô lại kiễng mũi chân lên, muốn xác nhận lại.   Vệ Lẫm lười ở đây, vừa muốn đi, chân Trần Nhược Tinh xiêu vẹo, thân mình đột nhiên ngã về bên phải.   Vệ Lẫm duỗi cánh tay ra, giữ chặt đầu vai cô, giữ cô lại, cả người Trần Nhược Tinh đụng vào ngực hắn.   Thời gian dường như ngừng lại.   Trần Nhược Tinh chưa từng dựa vào con trai gần đến như vậy, tay cô nắm chặt cánh tay Vệ Lẫm, mặt cô dán lên ngực Vệ Lẫm, một luồng hơi thở ấm áp phả lên, cô cũng không bài xích.   Cô vẫn giữ nguyên tư thế.   Vệ Lẫm nhếch khóe miệng, ngữ khí nghiền ngẫm. “Này, cô còn muốn ôm tôi bao lâu nữa?”   Trần Nhược Tinh bối rối lui ra sau, “Xin lỗi!” cô cúi đầu, làn da trắng nõn dường như nhiễm một rặng mây đỏ.   Sắc mặt Vệ Lẫm không thay đổi, nữ sinh thích hắn cũng không ít, bình thường dám tới gần hắn cũng không có mấy người. “Cô còn muốn tìm sách nữa không?”   Trần Nhược Tinh liên tục lắc đầu.   Vệ Lẫm cười khẽ, lúc này làm sao lại giống nàng dâu nhỏ vậy chứ.   Trần Nhược Tinh tim đập nhanh, tay cũng căng thẳng mà run run, cô biết nếu lúc này nói chuyện, thanh âm khẳng định sẽ không như bình thường.   Hai người đi ra thư viện, trong tay Trần Nhược Tinh cầm ba bốn quyển sách về chuyên ngành, trên lưng Vệ Lẫm đeo cặp sách màu đen của hắn.   “Tôi có sách cô muốn mượn.”   Trần Nhược Tinh rốt cuộc ngẩng đầu, cô chớp chớp mắt, con ngươi trong suốt nháy mắt sáng lên.   Vệ Lẫm cười, “Ở nhà tôi. Cuối tuần đưa cho cô. Đi ăn cơm thôi.”   Vệ Lẫm: “Chân tôi như vậy, cô để tôi tự đi lấy cơm sao?”   Hình như cũng đúng! Nhưng anh như vậy rồi vì sao muốn cùng cô tới thư viện?   Trần Nhược Tinh đè xuống nghi vấn, cùng anh đi vào căn tin, tìm một bàn ăn.   Vệ Lẫm ngồi xuống, “Tôi muốn ăn sườn xào chua ngọt, một cái đùi gà, cô xem có rau dưa gì, tùy tiện lấy hai món.” Nói xong anh đưa thẻ ăn cho cô. “Vất vả rồi.”   Trần Nhược Tinh: “... Mình có thẻ ăn.” Anh xem cô là người gì? Nha đầu thiếp thân?!   Vệ Lẫm: “Tôi chưa bao giờ để con gái mời khách.”   Trần Nhược Tinh ừ một tiếng, xoay người đi lấy cơm.   Vệ Lẫm nhìn bóng dáng cô đi xa đột nhiên thấy đau đầu.   Không nói nhiều, có người qua đây.   “Bạn học, chỗ này có người chưa?” Cô gái ôn nhu hỏi. “Có người rồi!” Vệ Lẫm lạnh lùng trả lời.   Sắc mặt cô gái kia cứng đờ, “Nhưng bên cạnh cậu có tận hai chỗ ngồi.”   Vệ Lẫm ngước mắt nhìn, nhẹ nhàng nhếch khóe miệng, ý là tùy cô.   Tiêu Tịnh Ngữ kéo tay bạn học, “Chúng ta tìm chỗ khác đi.”   Bạn nữ kia không can tâm, Vệ Lẫm sao lại như vậy chứ. Người khác ước gì cùng ngồi với bọn cô đấy.   “Tiêu Tịnh Ngữ, bên bọn mình có chỗ này.” Bạn học nam bàn bên cạnh kêu lên.   Tiêu Tịnh Ngữ đi qua bàn bên cạnh. “Cảm ơn nhé.”   Một lúc sau, Trần Nhược Tinh lấy cơm về, thật sự làm khó cô.   Vệ Lẫm gọi bốn món ăn! Đồ ăn căn tin rất nhiều, khay cơm tràn đầy. Hai tay Trần Nhược Tinh cầm hai khay cơm, may mà cô có sức, bằng không không cầm nổi rồi.   Vệ Lẫm không nghĩ tới cô một lần cầm luôn hai khay cơm, cũng phục cô luôn.   “Cảm ơn.” Lại nhìn khay cơm của cô, lại là hai món chay.   Trần Nhược Tinh ừ một tiếng, cúi đầu ăn cơm.   Vệ Lẫm nghĩ nghĩ, cầm đũa lên gắp đùi gà trong khay mình đưa qua khay cô.   Trần Nhược Tinh ngẩng đầu nhìn anh đầy ngạc nhiên.   Vệ Lẫm nhẹ nhàng nói: “Tôi đột nhiên không có khẩu vị.”   Trần Nhược Tinh nhất thời không nhúc nhích.   “Cô không thích ăn đùi gà?” Vệ Lẫm hỏi.   Trần Nhược Tinh lắc đầu, chỉ là cô không có thói quen. Ngoại trừ ông bà, đây là lần đầu tiên có người chủ động đưa đùi gà cho cô. Mặc dù cô cũng biết, Vệ Lẫm căn bản không phải không có khẩu vị.   Người ở mấy bàn bên cạnh vây xem một màn này.   “Khó trách không cho bọn mình ngồi, thì ra hai người hẹn hò nha.”