Vì em hái xuống sao trời
Chương 15 : Vì em hái xuống sao trời
2 giờ chiều, lớp 1 và lớp 2 tổ chức thi đấu bóng rổ, xem như trận đấu làm nóng người đầu tiên trong trường.
Chưa đến thời gian bắt đầu trận đấu, bên trong sân bóng rổ đã có hơn trăm người đến, một nửa là nữ sinh.
“Nữ sinh khóa này sao lại thích xem đấu bóng rổ vậy nhỉ?”
“A, cậu nghĩ nhiều rồi. Có dụng ý khác! Không phải tới xem chơi bóng đâu!”
Thành viên của lớp 1 đều đang ở phòng thay đồ thay quần áo, mọi người nói nói cười cười.
Lúc này có người tiến vào, lớn tiếng reo lên: “Bên ngoài đến xem có hơi một nửa là nữ sinh!”
“Tôi phải mang khăn trùm đầu vào mới được, nhìn có giống Đạo Minh Tự (*) không?”
(*) Đạo Minh Tự: Nam chính trong phim Vườn sao băng bản Đài Loan (2001).
“Xí!”
Chương Nhất Thần nhìn trạng thái tinh thần của mọi người đều rất tốt, nhẹ nhàng thở phào, “Đi thôi.”
Vệ Lẫm đi ở cuối, vừa ra sân, trên khán đài truyền đến tiếng hét chói tai.
“Mẹ nó! Đều là fan của Vệ Lẫm!”
“Mình thấy tên của Vệ Lẫm rồi, băng rôn hồng nhạt!”
Vệ Lẫm thản nhiên nhìn lướt qua, không nhìn thấy Trần Nhược Tinh. Anh mở miệng nói: “Thành viên mang áo số 9 kia của lớp 2 trước kia là thành viên đội bóng rổ của trường, tỷ lệ ném bóng vào rổ là 80%. Nhất Thần, cậu phụ trách nhìn chằm chằm cậu ta!”
“Được. Nửa trận đầu cậu khoan lên sân đã, Lưu Vũ, dựa vào cậu rồi.”
Lưu Vũ: “Không thành vấn đề!”
“Cố lên!”
Trận đấu còn chưa bắt đầu, hai đội đều ở trong khu nghỉ ngơi của mỗi đội làm nóng người.
Chương Nhất Thần xoay người nói chuyện với bạn học nữ ở phía sau.
“Lớp trưởng, lần này chúng ta chuẩn bị không được đầy đủ lắm, đợi lát nữa vào trận, bọn mình cũng đi lấy băng rôn cổ vũ.”
Chương Nhất Thần: “Lát nữa các cậu hò hét cổ vũ nhiều lên là được.”
Lưu Vũ: “Đừng chỉ kêu tên của Vệ Lẫm! Bằng không bọn mình ở trên sân đấu hộc máu mất!”
Nữ sinh cười: “Bọn mình cổ vũ cho các cậu, Vệ Lẫm có nữ sinh lớp khác cổ vũ rồi!”
Lưu Vũ: “Nữ sinh lớp chúng ta có mấy người đến?”
Nữ sinh: “Mấy người Trần Nhược Tinh đi mua nước cho các cậu rồi, chắc là sắp đến rồi.”
Chương Nhất Thần quay đầu lại nói với Vệ Lẫm: “Tôi đã nói Trần Nhược Tinh sẽ đến mà.”
Vệ Lẫm nhếch miệng, “Tôi cũng không hỏi cô ấy.”
Chương Nhất Thần gãi gãi đầu, nghĩ thầm, chẳng lẽ hắn hoa mắt nhìn nhầm? Vừa rồi không phải cậu ta tìm Trần Nhược Tinh sao?”
Hai phút sau, bốn người ký túc xá của Trần Nhược Tinh xách một thùng nước suối tới.
Mấy nam sinh khác chạy nhanh tới giúp đỡ. “Nhóm mỹ nữ, loại công việc nặng nhọc này gọi bọn tôi tới làm là được!”
Mấy nam sinh của đội bóng rổ cười cười, “Các cậu đúng là không biết xấu hổ! Ngồi nửa ngày cũng không biết giúp chúng tôi lấy nước!”
“Vì mỹ nữ phục vụ là niềm vui của tôi!”
Trần Nhược Tinh yên lặng đưa nước cho mọi người, Vệ Lẫm ở phía trước cách cô ba bốn mét, anh ngồi đó không nói chuyện với ai. Trần Nhược Tinh rối rắm, đưa nước cho Chương Nhất Thần.
Chương Nhất Thần cười, “Ai nha, tôi có nước rồi, cậu vừa mới đưa tôi mà!”
Trần Nhược Tinh: “Đưa cho Vệ Lẫm.”
Chương Nhất Thần xấu hổ không thôi, cầm chai nước lập tức đưa qua. “Vệ Lẫm, Trần Nhược Tinh đưa nước cho cậu!”
Vệ Lẫm quay đầu, Trần Nhược Tinh đã quay trở lại khán đài. Anh cầm chai nước, mở nắp ra, uống một hai ngụm, cũng không tệ lắm, có chút giác ngộ, vẫn biết quan tâm anh.
Trần Nhược Tinh và bạn cùng phòng ngồi ở hàng đầu tiên, chung quanh đa số là nữ. Mọi người không khỏi thảo luận đội viên trên sân, tên của Vệ Lẫm xuất hiện tần suất nhiều nhất.
Giả Gia thấp giọng, “Mình nghe nói trước kia Vệ Lẫm có chơi bóng rổ, thu hút một đống nữ sinh vây xem, sau đó chủ nhiệm của bọn họ tìm cậu ấy nói chuyện!”
Trần Nhược Tinh hỏi: “Vì sao?”
Tôn Diệc Nặc cười: “Trêu hoa ghẹo nguyệt! Giáo viên hận đến nghiến răng nghiến lợi!”
Lời này hình dung đúng là chuẩn xác.
Một lúc sau trận đấu bắt đầu, điểm số của hai lớp vẫn đuổi sát nhau. Vệ Lẫm phân tích rất đúng, thành viên mang áo số 9 của lớp 2 thật sự rất mạnh, cậu ta bị nhìn chằm chằm mà vẫn ném được hai quả 3 điểm, lớp 1 tạm thời thua 5 điểm.
Nữ sinh lớp 1 gấp đến độ hò hét cố lên rầm rộ.
Trần Nhược Tinh vẫn là lần đầu tiên xem đấu bóng rổ, không biết rằng một trận đấu có thể khiến mọi người nhập tâm hăng hái đến như vậy.
“Vệ Lẫm làm sao còn chưa vào sân nhỉ?”
“Lớp 1 muốn giữ cậu ấy lại để xoay chuyển tình thế cho nửa trận sau.”
“Vệ Lẫm ném bóng 3 điểm rất chuẩn, hai ngày trước mình và Tịnh Ngữ đã thấy cậu ấy chơi bóng rồi.”
Tiêu Tịnh Ngữ nhìn về phía Vệ Lẫm, “Mọi người đừng nóng vội! Có lẽ điểm đáng xem sẽ ở nửa sau trận đấu.”
“Đúng rồi, Tịnh Ngữ, hôm nay mình ở căn tin nghe được Vệ Lẫm và lớp trưởng bọn họ nhắc đến cậu.”
Tiêu Tịnh Ngữ mỉm cười, “Chắc cậu nghe nhầm rồi, mình và cậu ấy không quen nhau.”
“Cậu chính là hoa khôi của trường chúng ta, cậu ấy làm sao có thể không biết cậu được!”
Tiêu Tịnh Ngữ cười cười, “Xem trận đấu đi.”
Nửa trận đầu kết thúc, lớp 2 dẫn trước 1 điểm.
Thời gian nghỉ, Hứa Lạc Lạc thuận tay kéo Trần Nhược Tinh đi xuống, đi tới phía trước Vệ Lẫm.
Vẻ mặt Trần Nhược Tinh mờ mịt.
Vệ Lẫm đang thương lượng sách lược với đội viên, nhìn thấy cô, nhíu nhíu mày, lại hỏi: “Còn nước không?”
Trần Nhược Tinh: “... Còn!”
“Lát nữa tôi muốn uống.”
Trần Nhược Tinh theo phân phó của anh, lập tức gật đầu.
Khóe miệng Vệ Lẫm hơi động, tiện tay đưa chai nước còn thừa một nửa nhét vào tay cô. Anh khom người, thắt chặt dây giày.
Trên sân có không ít ánh mắt đều tập trung lên người hai người họ.
“Đó là Trần Nhược Tinh à?”
“Cậu ấy và Vệ Lẫm quan hệ rất tốt!”
“Trần Nhược Tinh người thật so với trong ảnh còn đẹp hơn nha!” nữ sinh nói xong, nhanh chóng bổ sung, “Nhưng mà vẫn không đẹp bằng Tịnh Ngữ.”
Tiêu Tịnh Ngữ đã sớm nhận ra Trần Nhược Tinh, cô thấy qua ảnh chụp của Trần Nhược Tinh mấy lần, thời điểm đi học từng gặp nhau. Trần Nhược Tinh luôn im lặng, nói rất ít, nhưng lại khiến người ta nhịn không được mà quan sát. Cô biết, lần chọn hoa khôi trường này, số phiếu của Trần Nhược Tinh vẫn rất cao, cuối cùng số phiếu của cô vẫn nhiều hơn. Nhưng lúc khai giảng cô đại diện tân sinh viên lên phát biểu, nên có nhiều hảo cảm, thật ra cô tựa hồ cũng không thắng Trần Nhược Tinh.
“Vệ Lẫm lên sân rồi!”
Ánh mắt của mọi người nhìn chằm chằm Vệ Lẫm, anh là át chủ bài của lớp 1, mọi người sau khi bắt được bóng liền truyền cho anh. Vệ Lẫm ném vào một quả 3 điểm, nháy mắt làm cho không khí trên sân nóng hẳn lên.
“Vệ Lẫm cố lên! Vệ Lẫm cố lên!”
Giả Gia bọn cô cũng hét theo, “Vệ Lẫm cố lên! Vệ Lẫm cố lên!”
Trần Nhược Tinh mím môi, vẫn không nhúc nhích, nội tâm kìm không được có một thanh âm: Cố lên!
Vệ Lẫm chạy băng băng trên sân, giơ tay nhấc chân hăng hái. “Nhất Thần ——” kêu anh một tiếng, đột nhiên nhảy lên.
Quan Húc nhìn chằm chằm Vệ Lẫm, mắt nhìn Vệ Lẫm sắp ném bóng vào rổ. Cậu ta theo bản năng đụng lên phía trước.
Vệ Lẫm vốn làm động tác giả, anh cũng không định chuyền bóng, hơn nữa trực tiếp ném vào rổ!
“Lại là quả 3 điểm!”
Quả bóng vẽ một đường cong duyên dáng giữa không trung rồi lọt vào rổ.
Cùng lúc đó, trọng tài thổi còi. “Số 6 phạm quy!”
Vệ Lẫm lại có cơ hội phạt bóng. Chỉ cần một điểm nữa, lớp 1 liền lật ngược tình thế!
Trần Nhược Tinh cảm giác được tim như muốn nhảy ra ngoài, lần đầu tiên cô hồi hộp như vậy.
“Vào! Vào! Vào!” miệng Giả Gia huyên thuyên nói.
Vệ Lẫm vỗ nhẹ bóng, giơ tay lên nhẹ nhàng ném bóng vào rổ!
Sân đấu lại sục sôi.
Sau đó, lớp 2 bắt đầu toàn lực đề phòng Vệ Lẫm, hai ba người nhìn chằm chằm anh!
Cũng không có cách nào khác.
Nữ sinh xem gấp đến độ muốn nhảy vào sân.
Đúng lúc này, Quan Húc đang phòng thủ Vệ Lẫm đột nhiên không khống chế được sức lực, trực tiếp đẩy ngã Vệ Lẫm xuống mặt đất.
Trận đấu tạm dừng.
Vệ Lẫm được đỡ dậy.
Nam sinh lớp 1 xông lên, “Quan Húc, cậu có biết chơi bóng không hả?”
Quan Húc vừa đứng vững đã bị bọn họ đẩy về sau mấy bước. “Nếu tôi phạm quy, trọng tài sẽ phán quyết.”
“Không dám nhận thua thì đừng chơi!”
Vệ Lẫm mở miệng: “Trên sân có mồ hôi, cậu ta trượt chân thôi!”
Chương Nhất Thần hỏi: “Cậu sao rồi?”
Vệ Lẫm biết chân hắn vừa rồi ngã đã bị đụng không nhẹ.
Lưu Vũ kiểm tra một chút, “Có phải đụng vào mắt cá chân rồi không? Cậu không thể tiếp tục đấu nữa, đi bệnh viện chụp phim đi.”
Vệ Lẫm nhìn thoáng qua điểm số.
“Yên tâm! Bọn tôi còn chơi được.” Mấy nam sinh giơ nắm đấm lên thể hiện quyết tâm.
Vệ Lẫm cười cười, “Cố lên.”
Vệ Lẫm vừa ra khỏi sân, nữ sinh xem trận đấu càng thêm lo lắng.
“Sao lại vậy nha! Quan Húc cố ý phải không?” Hứa Lạc Lạc lo lắng nói.
“Vệ Lẫm quá mạnh rồi, nhưng bọn họ cũng không thể như vậy được!” Giả Gia bực bội.
“Trên sân bị thương là chuyện bình thường, Diêu Minh cũng bị thương! Các cậu đừng có ngậm máu phun người được không?” Nữ sinh lớp 2 vẻ mặt tức giận!
“Quan Húc trước đó đã phạm quy một lần rồi, lần này còn không phải cố ý à!”
“Cậu ấy cố ý, trọng tài có thể không phán sao? Cậu không hiểu trận đấu thì đừng xem.”
Trần Nhược Tinh kéo tay Giả Gia, không nghĩ tới Giả Gia nhìn ôn nhu, lúc này nói chuyện lại hùng hổ như vậy. “Giả Gia, bình tĩnh một chút.”
Tiêu Tịnh Ngữ cũng mở miệng: “Mình tin đây chỉ là ngoài ý muốn, mọi người không cần vì một trận đấu mà làm ảnh hưởng đến tình cảm. Nhìn xem Vệ Lẫm có bị sao không đi?”
Trần Nhược Tinh và Tiêu Tịnh Ngữ bốn mắt nhìn nhau.
Trần Nhược Tinh thần sắc bình tĩnh, “Giả Gia, mình phải đi rồi, chúng ta cùng đi đi.”
“Đúng! So với việc ở đây tranh cãi, vẫn là đi quan tâm Vệ Lẫm của lớp các cậu đi.”
Sau khi mọi người đi ra, vẻ mặt Giả Gia mất hứng, “Mấy người đó của lớp 2 càng nhìn càng thấy đáng ghét!”
“Được rồi! Tiêu Tịnh Ngữ nói đúng đấy. Chúng ta đi xem Vệ Lẫm đi!” Hứa Lạc Lạc nói.
Trần Nhược Tinh nhìn thời gian, “Mình phải tới quán cafe rồi.”
“Chúng ta liên lạc sau.”
Trần Nhược Tinh vẫy tay với bọn họ, nhanh chóng chạy đi.
Quán cafe hôm nay không có nhiều khách lắm, Trần Nhược Tinh học được cách làm cafe mocha, còn vẽ được hình trái tim. Cô nhất thời có cảm giác thành tựu, trên mặt không khỏi hiện lên ý cười.
Đại Kha cũng không keo kiệt khen, “Làm tốt lắm.” Mấy ngày nay cô tiến bộ rất lớn.
Trần Nhược Tinh nhẹ nhàng nói: “Đúng vậy.”
Đại Kha cười, “Tám giờ rồi, em cũng về đi.”
Trần Nhược Tinh cầm di động, nhìn thời gian, thuận tiện xem Wechat, phát hiện số tin nhắn hiện lên: 100+.
Cô nhanh chóng xem lại một lần, mới biết được Vệ Lẫm đi bệnh viện chụp phim, mắt cá chân phải bị trật!
Trần Nhược Tinh vốn định về thư viện xem sách, nhưng cô hiện tại lại do dự, hay là quan tâm Vệ Lẫm một chút?
Cô một đường rối rắm, tới trước cổng trường học, rốt cuộc gửi tin nhắn cho Vệ Lẫm.
“Bảo trọng!”
Vệ nhị thiếu một mình cô đơn trong căn hộ, lúc nhìn thấy hai chữ này trong lòng nghẹn lại. Trần Nhược Tinh dùng hai chữ này xua đuổi anh à!
Anh nghiến răng nghiến lợi, gọi điện cho Trần Nhược Tinh.
Trần Nhược Tinh vừa thấy anh điện tới, trực tiếp nghe máy. “A lô ——”
“Là tôi!”
“Ừm.”
“Tôi đang ở nhà, cô qua đây đi.”
Đáp lại anh chính là trầm mặc.
“Tôi còn chưa ăn tối! Không phải cô có chìa khóa sao?”
Truyện khác cùng thể loại
162 chương
87 chương
93 chương
130 chương
114 chương