Vì Em Gặp Anh
Chương 18 : Đối mặt với nỗi giày vì của gái ế
Lễ Giáng Sinh chúng tôi vẫn phải lên lớp. Đến tối Hà Xứ và Triệu An Phi kéo nhau ra ngoài chơi, trước khi đi còn rủ tôi theo cùng, nhưng tôi chẳng muốn làm kỳ đà cản mũi, nên cương quyết đòi nằm trong phòng, đọc tiểu thuyết trên di động. Tôi cuộn tròn trong chăn ấm áp, đọc đến đoạn hai nhân vật chính trao nhau nụ hôn, lửa tình ngùn ngụt, thì đột nhiên vang lên tiếng chuông rõ lớn, màn hình lập tức nhấp nháy số điện thoại gọi đến. Cú điện thoại bất ngờ suýt chút nữa làm tôi khí huyết chảy ngược, nhưng cơn giận bốc lên bị tắt ngấm ngay khi nhìn rõ tên người gọi.
“Vâng, sao thế?” Chẳng biết có phải vừa đọc tiểu thuyết tình tiết nóng bỏng hay không, lúc mở miệng, tôi thấy giọng mình rất đỗi mỏng manh sến súa.
Rõ ràng đối phương không ngờ giọng của tôi lại trở nên như thế, nên nhất thời chẳng nói được gì. Tôi tự cứu mình bằng một tràng cười, cố che giấu cơn xấu hổ, mặt dày hỏi: “Nhớ em rồi chứ gì?”
Lấy tay sờ má, ôi mặt tôi nóng phừng phừng.
“Ừm, nhớ em rồi”, anh khẽ hắng giọng, giọng nói gợi cảm truyền đến nhanh như viên bi, làm nóng bừng tai tôi.
Ôi giọng nói này, giọng nói này, trời đất, tôi muốn lăn lộn trên giường ngay lập tức. Kéo chăn ngồi dậy, tôi nói: “Không được nghĩ đến, không được nghĩ đến”.
“Hử? Sao lại không được nghĩ đến?”
Tôi sững người, câu nói trên là để nhắc nhở bản thân không được có ý nghĩ đen tối mà, vội nói: “Nghĩ rồi cũng chẳng được gặp nhau, khổ lắm”.
“Ừm, khổ lắm, lúc nào cũng thế, nhớ em nhưng chẳng được gặp mặt đã khổ sở, gặp rồi cũng không được hôn em càng khổ sở, được hôn song chẳng được vuốt ve khổ sở hơn, được vuốt ve nhưng…”
“Anh nói tiếp đi, nói tiếp đi.” Tôi cược là anh không dám nói tiếp, nếu dám nói tiếp lời đó thì anh đã chẳng phải là Lỗ Nguy.
“Được vuốt ve nhưng không được chiếm hữu khổ sở nhất!”, anh rành rọt từng chữ.
Kết thúc câu nói, đến hơn một phút chúng tôi không ai lên tiếng, chẳng biết anh đang nghĩ gì, còn tôi thì chui trong chăn, cảm thấy khuôn mặt nóng bừng, toàn thân bất giác run lẩy bẩy không lý do, phản ứng của cơ thể khá kỳ quái!
Hồi lâu, anh mới hắng giọng, lúng túng: “Cái đó, chỉ là anh nhớ em thôi, trời lạnh lắm, giữ gìn sức khỏe, Giáng Sinh vui vẻ, nghỉ sớm đi.”
“Vâng.” Tôi cố nín cười, chắc anh đang xấu hổ. Đầu dây bên kia vừa cúp máy, tôi liền bật cười ha hả. Màn hình di động lại quay về trang truyện khi nãy. Hai nhân vật chính đang âu yếm trên giường, sau đó là chiếm hữu và bị chiếm hữu. Chẳng còn tâm tư nào mà theo dõi họ ân ái mặn nồng nữa, tôi bèn thoát khỏi chương trình đọc truyện, cuộn chăn lộn qua lộn lại trên giường. Nghĩ lại một năm trước, vì sắp gặp được Lâm Tương, tôi cũng mất ngủ và lăn lộn như thế này. Nhưng tâm trạng bây giờ dữ dội hơn nhiều, không chỉ ngứa ngáy trong lòng, mà dường như mọi dây thần kinh của tôn cứ quấn quýt lấy nhau, chẳng chịu yên phận, các cảnh tượng hư hỏng nối đuôi nhau hiện ra trong đầu tôi, tất thảy đều là Lỗ Nguy không mảnh vải che thân. A! Hư hỏng quá, tôi hư hỏng quá. Nếu thấy bộ dạng của tôi lúc này, chắc chắn Ân Dĩ sẽ bảo tôi đang “phát dục”.
Trong lúc đang chìm đắm trong cảnh hư hỏng, điện thoại chợt reo lên, lúc tôi nhấc máy cũng là lúc Hà Xứ cắm chìa khóa mở cửa. Triệu An Phi đứng ngoài lưu luyến bịn rịn chào tạm biệt vợ yêu. Tôi rúc vào chăn nghe máy. Lần này là mẹ gọi. Sau khi hỏi han về thời tiết, mẹ nóng lòng muốn biết dạo gần đây tôi và Lỗ Nguy có gần gũi thân thiết không, liệu tôi có lạnh nhạt với chàng rể tương lai của bà không.
Tôi dán mắt vào nhẫn cưới trên tay, tươi cười rạng rỡ báo cáo tình hình với mẹ. Tôi nói có lẽ mình sắp kết hôn rồi, nhẫn cưới cũng mua rồi.
Đôi tai nhạy bén của Hà Xứ lập tức bắt được tin quan trọng, bèn lao tới đè lên người tôi kéo chăn ra. Tôi vô cùng đắc ý né tránh trò đùa của bạn, cứ nắm chặt di động, bắt chước giọng điệu đủng đỉnh của vị giáo sư nào đó trên lớp: “Ngài thẩm phán, xin có thái độ nghiêm túc!”
Mẹ tôi phấn khởi khôn nguôi, bảo đồng chí Tiểu Lỗ tốt hơn Con cừu non nhiều, tốt nhất tôi phải thôn minh mà bắt anh đi đăng ký kết hôn cho sớm, đàn ông tốt phải tóm thật chặt.
Tôi không vui, sao mẹ lại so sánh Tiểu Lỗ với Con cừu non chứ? Vì căn bản là không thể so sánh được! Tôi nói ngắn gọn thêm vài câu rồi cúp máy. Hà Xứ vẫn chưa chịu tha cho tôi, cười gian tà bảo tôi đã không tìm bạn trai thì thôi, tìm rồi thì sẽ kết hôn chớp nhoáng.
Đó là bởi cô ấy không biết quá trình sự việc, mà chỉ cảm thấy tôi đột nhiên rơi vào chĩnh gạo. Hà Xứ không biết mối quan hệ của tôi và Lỗ Nguy đã kéo dài một năm rồi. Đúng vậy, từ lúc gặp nhau, nảy sinh quan hệ mờ ám rồi đến xé toang rào cản đã được một năm rồi.
Như vậy mà cũng gọi là kết hôn chớp nhoáng sao? Tôi đã nóng lòng muốn được kết hôn với anh rồi, để ngày nào đêm nào chúng tôi cũng được ở bên nhau.
Hì hì, thật chẳng biết xấu hổ mà!
Cuối cùng tết Dương Lịch cũng đến trong nỗi mong chờ mòn mỏi của tôi. Hôm Ba mươi mốt, Lỗ Nguy vẫn chưa được nghỉ. Tôi chẳng còn hy vọng đón năm mới cùng anh nữa. Cặp đôi Hà Xứ và Triệu An Phi thì rất đỗi lãng mạn, họ mua vé xem đêm hội ca nhạc chào mừng năm mới, định sẽ vui vẻ thả cửa một phen, còn đặt cả phòng khách sạn, tối nay không về ký túc nữa. Để đỡ buồn tẻ, tôi vào phòng học xem tivi. Tivi đang phát chương trình văn nghệ tổng hợp chào mừng năm mới, chương trình của các đài truyền hình trong tỉnh tương đối thú vị. Tôi lại đang ở tỉnh, nên rất muốn đi xem đêm hội ca nhạc chào năm mới như vợ chồng Hà Xứ. Thực ra họ cũng rủ tôi cùng đi, nhưng một mặt tôi không muốn làm kỳ đà cản mũi, mặt khác lại tiếc mấy trăm tệ mua vé, vì thế không dám nhận tấm thịnh tình của họ. Tôi lấy cớ phải chờ điện thoại của Lỗ Nguy, từ chối thành ý của họ. Sau đó tôi nhét máy sưởi vào túi áo, chạy tới phòng học ngồi xem chương trình văn nghệ sôi động trên tivi cùng mấy học viên không thân thiết lắm.
Trên tivi giới thiệu vị minh tinh nào đó sẽ xuất hiện trong phần tiếp theo của chương trình. Người ấy đã đến thành phố này rồi. Tôi dán mắt nhìn khuôn mặt vô cùng thân quen kia, nghĩ đến sáu, bảy năm trước, chắc chắn tôi sẽ chẳng ngồi yên mà phóng như bay khắp đường phố rồi. Hồi đó, tôi yêu biết bao những vị minh tinh, suốt ngày mong ước nếu được gặp một ai đó trong số họ, tôi nhất định sẽ nằng nặc đòi chụp ảnh ký tên, hoặc cũng giống như những người khác, bắt tay một cái rồi chẳng buồn rửa tay suốt một tuần lễ.
Nghĩ đến đây, tôi vui quá bật cười ha hả. Ai cũng có thời khắc ấu trĩ khờ khạo mà. Ở đây, đại minh tinh chạy đầy ngoài đường, nhưng bầu nhiệt huyết của tôi đã nguội từ lâu. Nếu một ngày nào đó thực sự gặp được minh tinh, chắc tôi chỉ đứng xa nhìn thôi, sau đó sẽ mỉm cười bước tiếp con đường của mình, sống cuộc đời của mình. Dường như cảm xúc sôi nổi cuồng nhiệt ngày xưa đã lắng xuống, tôi trưởng thành rồi!
Chẳng biết liệu điều này có phải dấu hiệu chứng tỏ trái tim tôi đã già nua không? Chỉ mới vài năm trôi qua, rất nhiều cảm xúc mãnh liệt của tôi đã nhạt dần. Giờ tôi dốc hết sức lực vào tình yêu và sự nghiệp, chẳng biết mấy năm sau, tôi có đánh mất nhiệt tình với chúng như các vị minh tinh không?
Nghĩ đến có thể đánh mất nhiệt tình với Lỗ Nguy, tôi đột nhiên có chút buồn phiền, thầm nghĩ không biết lòng nhiệt tình với một người có thể kéo dài bao lâu, bất luận là tôi đối với anh, hay anh đối với tôi. Tôi đã thụ lý vô số các cuộc tranh chấp ly hôn. Hôn nhân của Lâm Tương chưa đến một năm đã chẳng thể tiếp tục nữa. Trung tuần tháng Sáu năm ngoái, tôi cũng thụ lý vụ ly hôn của cặp vợ chồng già. Họ đã sống cùng nhau nhiều năm, trải qua bao chuyện vặt vãnh trong cuộc sống, gồng mình trước muôn vàn thử thách cam go, phong ba bão táp của cuộc đời. Khi những thứ này bào mòn sức hấp dẫn giữa hai người, làm nhạt dần tình yêu nồng nàn say đắm năm nào, tôi không biết phải có tấm lòng thủy chung nhường nào, hai người phải kiên trì và tin tưởng nương tựa vào nhau mức nào, mới có thể cùng nhau bước đến điểm cuối con đường?
Tôi ít khi chứng kiến một tình yêu viên mãn, mà thấy rất nhiều những mối tình tan vỡ. Giống bố mẹ tôi, tôi không cho rằng họ đến với nhau đơn thuần chỉ vì tình yêu, sở dĩ họ đến với nhau chỉ vì bố muốn lấy vợ, mẹ muốn lấy chồng, đến tuổi kết hôn, có người làm mối, hai người gặp nhau, thấy đối phương dễ nhìn, môn đăng hộ đối, thế là về sống với nhau, thế là hết một đời người.
Cuộc hôn nhân của bố mẹ tôi có thể vững vàng lâu dài như thế, một phần nhờ thái độ biết đủ thường vui của họ. Họ chẳng yêu cầu cao, không đòi hỏi nhiều, ngày tháng trôi qua êm đềm nhưng bền lâu trăm năm không dứt tựa dòng suối là được. Dù ngày nào đó dòng suối cạn khô, thì cũng là do cội nguồn cuộc sống khô cạn, chứ tuyệt đối không phải bởi dòng nước tràn lan mà chảy sang kênh suối khác.
Có lẽ Hà Xứ và Triệu An Phi sẽ ở bên nhau rất lâu, rất lâu nữa, bởi tôi đã thấy họ trải qua khoảng thời gian dài như thế, mà vẫn kiên trì chọn đối phương. Sự kiên trì sẽ giúp cuộc hôn nhân của họ được dài lâu. Còn Lỗ Nguy đối với tôi, và tôi đối với anh thì sao?
Anh nói tình cảm anh dành cho tôi tuyệt đối không ít hơn tình cảm Triệu An Phi dành cho Hà Xứ. Nhưng, tôi đã lơ anh bao năm nay, vì cái đầu ngờ nghệch và suy nghĩ ngổn ngang hồ đồ, chẳng biết tôi đã uổng phí bao nhiêu tâm tư tình cảm của Lỗ Nguy rồi?
Trên tivi, một vị minh tinh tiếng tăm đình đám đang nhảy nhót hát ca, người hâm mộ dưới khán đài điên cuồng vung vẩy gậy phát sáng, gào thét tên thần tượng. Mỗi lần ống kính hướng về phía khán đài, tôi lại chăm chú nhìn xem có Hà Xứ và Triệu An Phi không. Tôi không hình dung nổi bộ dạng lúc ở đại hội âm nhạc của họ. Họ có ra sức khua gậy sáng như đám thanh niên kia không? Có đồng thanh hát theo cả vạn người không? Có kêu gào tên thần tượng không?
Nếu có Lỗ Nguy bên cạnh, tôi mà nổi cơn đắc ý, chắc chắn sẽ làm thế!
Xem đến mười giờ cũng chưa thấy di động đổ chuông lần nào. Sau màn cao trào náo nhiệt trên tivi, tôi đột nhiên cảm thấy, di động im lặng bất thường. Tôi nhấc điện thoại lên xem, vẫn còn pin, gọi tra số tiền trong tài khoản, vẫn hoạt động được mà. Chẳng lẽ đồng chí Tiểu Lỗ đang bận?
Tôi gọi ngay cho anh, nhưng đợi nửa buổi cũng chẳng thấy động tĩnh, hồi lâu sau thì có thông báo: Số máy quý khách vừa gọi hiện giờ không liên lạc được.
Tôi rầu rĩ, đoán anh vẫn đang thi hành nhiệm vụ. Cơ quan anh luôn như thế, một khi thi hành nhiệm vụ gì thường sẽ bận rộn hai, ba ngày liền. Tôi lo mai anh cũng không đến đây được, hơn nữa còn tự thấy mình phải chuẩn bị trước tâm lý, có thể sau khi kết hôn, chuyện này sẽ liên tục xảy ra, anh sẽ thường xuyên vắng mặt trong những cuộc tụ tập quan trọng. Nếu tôi tức giận vì vấn đề này, thì kiểu gì hai đứa cũng phát sinh mâu thuẫn.
Cứ cách mười lăm, hai mươi phút tôi lại gọi cho anh một lần, song đầu dây bên kia vẫn chẳng có tín hiệu. Sau nhiều cuộc gọi không thành, tôi hết hẳn hứng thú với tivi, tâm trạng ỉu xìu, không đợi được đến giây phút đếm ngược đón năm mới, bèn đơn độc bỏ về phòng nghỉ ngơi.
Về đến phòng, không khỏi cảm thấy lạnh lẽo, tôi đánh răng rửa mặt qua loa, rồi chui ngay vào chăn, không quên bật đệm sưởi. Trước khi nằm xuống, tôi ngó qua di động, vẫn chẳng có cuộc gọi đến, rồi cũng không thấy tin nhắn, sắp mười hai giờ rồi.
Tôi với tay tắt điện. Nằm trong chăn không biết được bao lâu, đang lúc mơ màng, tôi giật mình tỉnh giấc bởi tiếng gõ cửa đột ngột. Hà Xứ không có nhà, trong đêm khuya vắng lặng bất chợt nghe thấy tiếng gõ cửa, tim tôi như muốn nhảy vọt ra ngoài, nhất thời thu mình trong chăn, chẳng dám cử động. Tôi không nhớ lúc nãy đã khóa cửa phòng hay chưa. Dưới gối chẳng có dao nhỏ hay gậy sắt, tôi nghĩ đến chiếc chổi cạnh cửa, còn một cây vợt cầu lông treo trên tủ quần áo, đúng rồi, tôi có cả di động nữa, có thể gọi điện báo cảnh sát.
Tiếng gõ cửa lại vang lên, tôi kinh hãi lo lắng, hàng loạt ý nghĩ hình thành trong đầu. Nhưng lại thấy có lẽ mình nghĩ nhiều quá, tay nắm chặt di động, tôi phỏng đoán nếu đối phương là kẻ xấu, thì sẽ không gõ cửa trước đâu. Tám, chín phần hắn không phải người xấu.
Tôi hỏi: “Ai đó?”
Di động nắm chặt trong tay đột nhiên vang lên, cơn rung bất ngờ khiến tôi sợ hãi suýt chút nữa thì vứt nó đi. Kinh ngạc nhận ra cuộc gọi đến với dòng chữ Tiểu Lỗ hiện trên màn hình, tôi vội vàng ấn nút nghe. Qua điện thoại, đồng chí Tiểu Lỗ hạ thấp giọng bảo: “Là anh, mở cửa.”
Trong phút chốc tim tôi quên cả đập. Tôi đờ đẫn cúp điện thoại, chợt nhớ ra phải bật đèn trước đã, còn vội vàng phủi chăn, hoảng loạn xỏ dép vào. Người mặc áo ngủ mỏng tang, nhưng cơn lạnh bất ngờ khi rời khỏi chăn cũng không làm tôi chần chừ nửa bước. Tôi lao thẳng đến bên cửa, nhanh chóng mở cửa. Đồng chí Tiểu Lỗ khoác áo gió dài dày cộm đứng trong hành lang tối tăm, màn hình di động trong tay vẫn nhấp nháy sáng. Tôi liếc anh, anh cười với tôi, nói: “Chúc mừng năm mới!”
Sững người trong vài giây, tôi mới mở toang cửa để anh bước vào. Anh đặt chiếc túi nhỏ cầm trên tay xuống đất, ôm trọn tôi vào lòng. Một luồng khí lạnh chui vào cánh mũi, toàn thân tôi run lẩy bẩy.
Anh cũng nhận ra điều đó, lập tức buông tôi ra, cởi áo khoác đặt xuống ghế. Bên trong, anh mặc áo len cổ chữ V màu xanh nhạt, áo sơ mi trắng, cà vạt màu xanh chỉ lộ nút thắt. Thật ra lối ăn mặc này rất đỗi thông thường, nhưng chẳng hiểu sao tôi cứ không tự chủ nuốt nước miếng ừng ực, cảm thấy anh quá đẹp trai
“Sao anh lại đến đây lúc này?” Quá đỗi bất ngờ, tôi cứ ngỡ anh vẫn đang ở thành phố xa tít tắp, vậy mà anh lại đột nhiên xuất hiện trước mắt tôi. Mới nãy tôi còn oán trách anh mà? Nhưng bây giờ tôi lại thấy căm ghét bản thân, sao có thể oán trách anh vì không gọi điện cho mình chứ?
Anh cúi đầu nhìn bộ đồ ngủ mỏng tanh của tôi, không cử động, hỏi: “Không lạnh à?”
Tôi bất giác run rẩy, lạnh chứ, nhưng tôi chẳng buồn bận tâm. Tôi trưng ra nụ cười khờ khạo si tình, cơ thể trước mắt tôi chợt nghiêng về một phía, đầu anh ngẩng lên một góc ba mươi độ. Tôi lờ mờ nhìn thấy những sợi râu ngắn ngủn lởm chởm trên cằm anh. Sau đó cằm anh thu lại, tôi nghe thấy tiếng anh cười một tiếng, quay người nhìn đối diện tôi bằng ánh mắt thâm trầm. Tiếp tục, tôi thấy eo mình bị túm lấy, rồi bỗng lao rầm vào lòng anh, môi anh tới tấp hôn lên mặt tôi.
Cọng râu mới nhú của anh cọ lên má tôi, buồn buồn ngứa ngáy, rồi chẳng biết từ lúc nào, cảm giác ấy lan dần xuống cả vùng cổ. Tôi vừa cảm thấy có gì bất ổn thì bàn tay lạnh cóng của anh đã chui tọt vào áo ngủ. Vừa chạm vào eo tôi đã giật mình run rẩy, nhờ thế tôi tỉnh táo hẳn, vội thoát khỏi cơn mộng mị. Phát hiện ra tôi và anh đang đứng ngay trước cửa cuống quýt ôm hôn nhau, mặt tôi đỏ bừng xấu hổ. Tôi vội khóa cửa lại, song lại thấy hành vi của mình không được thỏa đáng, nhưng mà, nhưng mà…
Tôi chần chừ đứng cạnh cửa, cuộc tranh đấu tức khắc diễn ra trong lòng, một bên là “lời mẹ nói” và bên kia là Tiểu Lỗ đẹp trai. Theo pháp luật, nam nữ chưa kết hôn không được ở chung một phòng, tôi đã hiểu luật thì phải chấp hành theo mới đúng. Nhưng pháp luật lại nói nam nữ chưa kết hôn ở chung một phòng không cấu thành tội danh, hơn nữa cũng chẳng phải chịu trách nhiệm dân sự gì cả. Trong trường hợp đồng chí Tiểu Lỗ không phải chồng của người khác, thì hành vi của tôi không bị pháp luật truy xét.
Làm sao đây, làm sao đây, làm sao đây?! Ở chung một phòng? Cự tuyệt? Tôi khóa cửa lại để làm gì chứ? Như thế khác nào bảo đồng chí Tiểu Lỗ, đêm nay anh muốn làm gì thì làm?
Tôi lấy tay ôm mặt, da mặt nóng rực. Tôi thật ngốc quá đi!
Quay đầu nhìn đồng chí Tiểu Lỗ, anh đang nới cà vạt, cởi bỏ áo len, rồi cởi nốt cả thắt lưng da.
Đấy, nhìn mà xem, hành động của tôi đã dung túng anh. Hành vi của anh rõ ràng như thế, dù tôi có ngốc nghếch thì cũng biết tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì. Nhưng mà việc này bất ngờ quá, hình như tôi vẫn chưa chuẩn bị chu đáo về mặt tâm lý.
Đột nhiên tôi nhớ ra câu nói hôm trước của anh, anh bảo nhớ tôi mà không được gặp đã khổ sở, gặp tôi nhưng không được hôn càng khổ sở, được hôn nhưng không được vuốt ve khổ sở hơn, được vuốt ve nhưng không được chiếm hữu khổ sở nhất. Hôm nay, chúng tôi đã gặp nhau, đã hôn nhau, đã vuốt ve, tiếp theo sẽ là gì?
Còn khổ sở nữa không?
Tôi lấy xô nước nóng từ bình nước nóng trong nhà tắm, để Lỗ Nguy ngâm chân, mong anh thấy dễ chịu hơn. Nhìn bộ dạng có lẽ anh vô cùng dễ chịu, anh làu bàu: “Đúng là phải ngâm chân thật, lái xe hơn một ngày, bàn chân tê dại mất hết cảm giác.”
Nghe anh nói vậy, tôi vô cùng xót xa, vì thế ân cần đưa khăn mặt cho anh, còn chủ động bóp vai cho anh nữa.
Lúc đi đổ thùng nước, tôi chợt thấy mình giống cô dâu nhỏ của người ta quá, chăm sóc hầu hạ người ta tự nhiên thành thục như vậy.
Không có dép lê, Lỗ Nguy co chân ngồi trên giường, nhìn tôi chạy đi chạy lại, sốt ruột bảo: “Đừng dọn dẹp nữa, cẩn thận kẻo lạnh. Mau lên giường đi ngủ thôi.”
Tôi nghe mà tim đập chân run, liếc nhìn đồng chí Tiểu Lỗ vừa nói vừa cởi sạch quần áo, chỉ sót lại áo may ô và quần đùi. Tôi không biết phải nhìn đi đâu cả, ánh mắt hoảng loạn tìm nơi đáp xuống. Đồng chí Tiểu Lỗ vén chăn của tôi, cho hết chân tay vào trong chăn, rồi thở dài nói: “Ấm thật…Còn có mùi của em nữa.”
Tôi khịt mũi ngửi thử, mùi gì cơ? Tôi tắm rồi mà!
Anh lại gọi: “Không lạnh à? Mau lên đây.”
Dám chắc anh chẳng thấy có chút gì không ổn đâu nhỉ? Hành động khóa cửa khi nãy chẳng hề sai, nhưng tôi chỉ không muốn có người đột nhiên xông vào nhìn thấy phòng tôi chứa một người đàn ông mà thôi, ngoài ra hoàn toàn chẳng có ý nào khác.
“Anh…Sao anh lại đến thẳng phòng em, không sợ Hà Xứ có trong phòng à? Anh không sợ bị người khác bắt gặp sao?” Đêm hôm khuya khoắt, sao anh lớn gan lớn mật thế?
“Hà Xứ gọi điện bảo tối nay không về, nói em ở trong phòng đợi anh. Đúng là lúc mới đến, bảo vệ không bằng lòng cho anh vào, anh nói vợ sắp cưới của mình đang chờ để cùng đón năm mới, giả bộ đáng thương nói phải vượt mấy trăm cây số mới đến được đây, còn giơ thẻ công an ra, bảo vệ mới chịu cho vào. Anh nói mai anh sẽ mời anh ta đi uống rượu, ha ha.”, đồng chí Tiểu Lỗ khoái chí kể. Thấy bộ dạng ấp úng của tôi, anh bèn vỗ lên giường, ra hiệu cho tôi nằm xuống.
Tôi đột nhiên cảm thấy mình đã rước hổ về nhà. Giường của tôi nhỏ thế, cơ thể to lớn của tôi đã chiếm hai phần ba diện tích rồi, tôi nằm xuống khác nào nằm vào lòng anh?
Thôi vậy, nhắm mắt lại, nằm xuống, cũng đâu phải lần đầu ngủ chung với anh. Chuyện đã đến nước này, tình cảm đã phát triển đến mức này, dù có thất thân, thì đã làm sao?
Tôi tắt đèn, nghiêm nghị vén chăn nằm xuống giường, quả nhiên nằm ngay vào lòng anh. Hơi ấm của chiếc chăn làm cơ thể lạnh toát của tôi run rẩy một hồi. Lỗ Nguy nhận ra, liền siết chặt vòng tay. Tôi nằm gọn trong lòng anh, bất giác thở dài: “Ấm quá!”
Chúng tôi ôm nhau hồi lâu, tôi biết anh vẫn tỉnh táo, tôi cũng chẳng buồn ngủ chút nào. Trong đêm tối, hơi thở chúng tôi hòa cùng một nhịp, luồng khí ấm nóng quyện mùi cơ thể đối phương, tràn ngập nơi cánh mũi. Tay tôi đặt trước ngực anh, lòng bàn tay áp vào trái tim anh, mỗi chuyển động dù nhỏ bé cũng khiến tôi an lòng. Bỗng nhiên tôi lờ mờ nhận ra cánh tay đang ôm tôi của anh khẽ động, ngón tay đặt trên eo cũng nhúc nhích. Toàn thân tôi co lại, vô cùng căng thẳng nhìn anh. Anh phì cười, nói: “Làm gì mà căng thẳng thế?”
Nghe anh nói vậy, tôi định thả lỏng người ra, cảm thấy bộ dạng nơm nớp lo sợ của mình thật có chút buồn cười. Nhưng vừa thả lỏng cơ thể, eo đã bị túm mạnh, Lỗ Nguy siết chặt bờ vai tôi. Tôi thành ra dính sát vào anh, không một kẽ hở. Tôi sợ quá, kinh hãi thở hắt ra, đột nhiên cảm thấy ướt át nơi cổ, hơi thở nóng hổi tiến xuống dưới. A a a, đồng chí Tiểu Lỗ hóa thân thành lang sói rồi, tôi phải thất thân rồi, tôi sắp thất thân rồi. Tôi không ngừng kêu thét điên cuồng trong lòng. Anh không chịu nổi cơn giày vò nữa rồi. Tôi luống cuống, tay chân vung loạn xạ, chẳng biết đang phải đối hay sờ soạng anh nữa.
Trước đây tôi đã xem nhiều tiểu thuyết và truyện ngắn về đề tài này, lên mạng cũng tiếp xúc nhiều, còn thường xuyên theo dõi các cuộc bàn luận của bạn bè trong nhóm chat trên QQ, tự cảm thấy bản thân rất dũng mãnh, sẵn sàng bỏ qua một tràng nghị luận, vì thế tư tưởng xem như đã được khai hóa. Đáng nói nhất là, trong lúc đọc tiểu thuyết, tôi thường đưa đồng chí Tiểu Lỗ vào truyện, ngẫm nghĩ nếu một ngày thất thân vì anh, tôi sẽ thế nào. Song suy cho cùng thì tưởng tượng vẫn chỉ là tưởng tượng. Chuyện ập xuống trước mắt, tôi không thể ung dung như vẫn tưởng tượng được, đầu óc trống rỗng. Cự tuyệt và tiếp đón không có giới hạn rõ ràng, cảm giác của cơ thể và ý nghĩ trong đầu là hai khái niệm khác nhau, chúng giao tranh nảy lửa vượt ra ngoài tầm kiểm soát của tôi. Rốt cuộc nên tiếp tục hay cự tuyệt đây?
“A!”, anh cắn tôi.
Tôi đưa tay sờ cổ, tất cả suy tư quay trở lại, bất mãn lườm anh trong bóng tối. Cơ thể anh chơi vơi trên không trung rất lâu, sau đó ảo não nằm lên người tôi, cười chẳng ra tiếng, càng cười càng dữ dội. Tôi chẳng hiểu gì hết, anh có định tiếp tục không đây?
Hồi lâu sau, anh ngừng cười, cúi đầu nói bên tai tôi: “Chúng ta tiếp tục chịu đựng nỗi giày vò vậy.”
Nói thế tức là không tiếp tục nữa?
Anh lật người nằm xuống giường. Tôi bất giác có chút thất vọng, chớp mắt mấy cái, vẫn không hết thấy thất vọng, trong lòng nghĩ dù tiếp tục cũng chẳng sao cả. Tôi cứ thất vọng mãi, nhưng không dám chủ động nhảy vào anh, bồn chồn ngứa ngáy, tôi đành cố đè nén nhẫn nhịn, cuối cùng mơ màng chìm vào giấc ngủ cùng nỗi thất vọng.
Hôm sau vừa mở mắt, trời đã sáng trưng, ngắm nhìn khuôn mặt say ngủ của đồng chí Tiểu Lỗ, tôi thở ngắn than dài. Haizzz! Trời sáng mất rồi! Thất vọng quá!
Trước khi Lỗ Nguy tỉnh dậy, tôi đã hoàn thành xong vệ sinh cá nhân, quần áo gọn gàng. Anh ngủ rất ngon, có lẽ tại mệt quá, hôm qua anh lái xe mấy trăm cây số cơ mà. Tôi bất giác thương anh vô cùng.
Khuôn mặt ngái ngủ của anh khiến người ta có cảm giác như đang ở nhà. Tôi từng nói với Hà Xứ, sao Lỗ Nguy lại đặc biệt thế nhỉ?
Cô ấy nghiêng đầu hỏi: “Đặc biệt chỗ nào?”
Tôi bảo: “Bầu không khí bao quanh anh ấy rất đặc biệt, đến gần sẽ thấy anh ấy khác với mọi người. Luồng khí đó rất ôn hòa bình yên, khiến người ta muốn đến gần anh ấy.”
Cô ấy lườm tôi một cái, nói: “Chỉ Triệu An Phi nhà mình mới thế thôi.”
Tôi không cưỡng nổi ý định đến gần đồng chí Tiểu Lỗ đang say giấc nồng trên giường mình. Luồng khí bao quanh anh quả nhiên rất đặc biệt, vô cùng hấp dẫn tôi. Ở cách anh một cánh tay mới cảm nhận được, nó rất đỗi ôn hòa hiền hậu, khiến người ta xiêu lòng.
Lúc tôi trấn tĩnh lại, anh đã ngồi dậy, đưa tay dụi mắt ngái ngủ. Chăn bông rơi xuống, anh chỉ mặc chiếc áo may ô màu trắng, lộ ra cánh tay rắn rỏi trơn láng. Tóc anh hơi rối, che một phần trán, trông rất trẻ con, nhưng chiếc cằm lún phún râu đã minh chứng anh là người đàn ông đích thực.
Anh mỉm cười với tôi, nụ cười có chút uể oải, khàn giọng: “Sao dậy sớm vậy?”
“Năm mới mà, mẹ em nói kế hoạch một năm mới khởi đầu từ mùa xuân, kế hoạch một ngày khởi đầu từ sáng sớm, mồng Một tết Nguyên Đán và ngày đầu năm mới tết Dương Lịch không được ngủ nướng.”
Nhìn bộ dạng buồn ngủ khôn cùng của anh, tôi bước đến nhéo má anh, hỏi: “Hôm qua ngủ không ngon sao?”
“Đúng đấy!” Anh tức tối lườm tôi, rồi hất chăn định xuống giường. Tôi bật cười ha hả, nghe thấy tiếng cười của tôi trước khi chui vào nhà vệ sinh, anh quay đầu lừ tôi một cái. Tôi hỏi: “Nhu cầu sinh lý không được thỏa mãn hả?”
Anh lập tức quay người, lao đến trước mặt tôi chỉ bằng vài bước chân, rồi cụp mắt nhìn tôi uy hiếp: “Em có tin việc đầu tiên anh làm trong năm mới là làm thịt em, để em nhớ suốt đời không?”
Tôi nuốt nước miếng, thận trọng khuyên nhủ, không dám vuốt râu hùm nữa, xung phong xuống lầu mua đồ ăn sáng cho anh.
“Không cần đâu, lát nữa chúng ta ra ngoài ăn. Anh biết quán làm phở hấp ngon vô cùng, anh đưa em đi.”
Tôi rất thích phở hấp, một bát phở nóng hôi hổi rắc thêm hành tươi, nhỏ thêm chút xì dầu, đặt trên khay có sẵn dưa chua tương ớt, kèm theo bát canh rong biển, mùi vị mới tuyệt làm sao.
Lỗ Nguy cũng thích ăn món ấy, nhưng không đến nỗi mê mẩn như tôi. Ngày đầu tiên của năm mới, được cùng anh đi ăn món mình yêu thích, đột nhiên tôi cảm thấy hôm nay cũng như cả năm nay mình sẽ vô cùng hạnh phúc.
Chúng tôi ăn một bữa sáng thịnh soạn, sau đó mười đầu ngón tay đan vào mhau, tay trong tay bước thong dong trên con phố xe cộ đông đúc. Đâu đâu cũng rõ mồn một bầu không khí rạo rực của năm mới. Nhiều cửa hàng vẫn chưa tháo gỡ đèn màu và cây thông Noel trang hoàng mấy ngày trước, không ít thanh niên vẫn đội mũ đỏ của ông già Noel. Dù nhiệt độ hôm nay giảm mạnh, bên ngoài gần như xuống tới 00C, nhưng sự nhộn nhịp huyên náo khắp con phố khiến ai cũng thấy ấm lòng. Tôi và Tiểu Lỗ vai kề vai hòa vào dòng người, không ngừng chỉ những thứ mình cho là thú vị, nói những lời chẳng đâu vào đâu, rồi cùng nhau bật cười thích chí. Tôi đòi anh mua một xâu hồ lô đường, vì ăn không cẩn thận nên vụn đường dính đầy mặt. Anh đưa tay quệt vụn đường, nhân tiện véo má tôi.
Tôi liếm môi, mùi vị ngọt ngào thơm ngon, ngẩng đầu mỉm cười mãn nguyện, bỗng bắt gặp nét thâm trầm trong mắt anh, bất giác làm khẩu hình: “Nhu cầu sinh lý không được thỏa mãn hả?”
Anh nhéo tai tôi, hôn đánh chụt một cái lên má tôi ngay giữa đường phố đông người qua lại. Tiếng huýt sáo lập tức vang lên bốn phía, vài người trẻ tuổi ném cho chúng tôi nụ cười mờ ám. Mặt tôi bỗng chốc nóng bừng, vội kéo anh bước nhanh về phía trước.
Buổi chiều chúng tôi đến công viên Cửa sổ Thế giới chơi. Nơi đây vẫn cảnh người đông đúc chật chội. Gặp trò gì chúng tôi cũng chơi, dù có phải xếp hàng dài dằng dặc cũng chẳng thấy tẻ nhạt vô vị, dường như niềm vui ngày hôm nay còn nhiều hơn niềm vui cả năm qua gộp lại.
Buổi tối chúng tôi ăn cơm cùng vợ chồng Triệu An Phi.
Chúng tôi chọn nhà hàng nổi tiếng nhất nơi dãy phố thương mại phồn hoa nhất. Ngồi xuống ghế, mỗi người tự chọn món ăn mình yêu thích, rồi lao vào tán phét.
Triệu An Phi nói: “Ân Khả, anh thực sự không tưởng tượng nổi cái tên Lỗ Nguy lại có bụng dạ thâm sâu như thế. Anh em chơi với nhau bao lâu nay, vậy mà cậu ấy giấu tiệt, không lộ chút sơ hở nào. Nhớ hồi tốt nghiệp tiểu học, cậu ấy nghe nói lớp mình tổ chức liên hoan chia tay liền nhất định đòi tham dự. Lúc đó anh cứ nghĩ, thằng nhóc này sắp chuyển trường đến nơi rồi, lại chẳng thân quen lớp mình, đến liên hoan làm gì chứ? Thật không ngờ, cậu ấy tham gia là có mục đích cả. Quả là cậu bé hư thân mà, bé thế đã mưu mô rồi.”
Tôi che miệng cười. Năm đó dù anh có mưu mô thế nào cũng vô dụng thôi, tôi căn bản chẳng phát hiện ra tiệc liên hoan chia tay của lớp xuất hiện thêm một người lạ. Lúc ấy tôi còn bận khóc thương thời thơ ấu quý giá đã trôi qua, khóc thương tình bạn khăng khít bấy lâu, khóc thương cả Triệu An Phi mà sau này khó được gặp. Giờ nghĩ lại, sao ngày đó tôi lại chẳng mảy may bận tâm đến hình tượng của mình thế, thật khó coi!
Hà Xứ bảo: “Mình nghĩ hồi ấy đám con gái lớp mình đều thích Triệu An Phi. Nói không chừng Ân Khả cũng chẳng ngoại lệ đâu. Vậy thì Lỗ Nguy thật đáng thương làm sao. Đúng là ‘Tôi trải lòng mình với ánh trăng, ai ngờ ánh trăng chiếu kênh mương’.”
Nói xong Hà Xứ che miệng cười, Triệu An Phi bất mãn nhéo má vợ, nói: “Sao anh lại là kênh mương chứ?”
Nhìn họ vui vẻ đùa giỡn, tôi bỗng rầu rĩ. Thật sự thì lúc đó trong tim tôi chỉ có mình Triệu An Phi thôi!
Đang lúc thất thần tôi chợt thấy có bàn tay đặt lên đùi mình, rồi nhẹ nhàng véo một cái. Tôi cau mày, nâng cốc uống ngụm nước, vờ như chẳng có gì xảy ra. Đặt cốc xuống, bàn tay tôi cũng chui xuống gầm bàn, trả thù bàn tay hư hỏng đặt trên đùi mình.
Khi nhân viên mang đồ ăn lên, anh mới chịu đặt tay lên bàn. Tôi nghiêng đầu nhìn bàn tay anh, quả nhiên chi chít vết đỏ, bất giác bật cười thành tiếng.
Hà Xứ liếc mắt hỏi có chuyện gì, Lỗ Nguy nhìn tôi nói: “Bị bọ cạp cắp.”
Tôi lại cười, Triệu An Phi ôm vợ khoa trương: “Bà xã anh dịu dàng nhất.”
Tiểu Lỗ nghe thế, cũng khoác vai tôi. Tôi sững sờ nhìn anh, anh nói với Triệu An Phi: “Mình yêu nhất điểm này của bà xã mình, vừa thông minh vừa hồ đồ, còn có cá tính nữa, từ bé mình đã thích điểm này của cô ấy rồi.”
Đột nhiên cổ họng tắc nghẹn, tôi hoảng loạn cúi đầu, nơi khóe mắt cay cay.
Hà Xứ chưa chịu buông tha, tiếp tục trêu chọc: “Xem anh làm cô bé Ân Khả cảm động kìa, lát nữa sẽ khóc cho anh xem đấy.”
Tôi trợn mắt lừ bạn, không thèm nói gì.
Triệu An Phi cười ha hả, vẫn ôm bà xã nói: “Mình cũng yêu bà xã mình từ bé.”
“Hai người sến súa đủ chưa hả?”, tôi và Hà Xứ đồng thanh quát lên. Hai người đàn ông mới chịu thu tay về, rót rượu, bắt đầu dùng bữa.
Trong bữa ăn, Hà Xứ và Triệu An Phi kể chuyện đêm hội âm nhạc chào mừng năm mới hôm qua. Tôi vô cùng ngưỡng mộ thèm thuồng. Dù sao ở miền đất xa xôi này, hiếm hoi lắm chúng tôi mới có thể đi xem đêm nhạc đầu năm hoành tráng như thế. Hà Xứ kể tên các ngôi sao, tôi chu miệng nói biết cả rồi, tivi tường thuật trực tiếp mà. Hà Xứ đủng đỉnh nói: “Đâu có giống nhau, tận mắt chứng kiến với xem qua tivi không giống nhau mà.”
Thế là tim gan tôi xáo trộn dằn vặt, cuối cùng hóa thành cái lườm oán trách dành cho Lỗ Ngiu.
Đang hào hứng nói chuyện với Triệu An Phi, thấy tôi lừ mình, mất hồi lâu Lỗ Nguy mới phản ứng lại, vò tóc nói: “Hay là chúng ta đi xem đại bản doanh XX?”
Tôi hờn giận quay đầu, không thèm nói gì. Tôi muốn tham gia một chương trình người đông như kiến, đèn lửa lộng lẫy, vạn người đồng thanh kêu gào cơ!
“Thôi bỏ đi, lúc cậu xem tivi, người ta phải lái xe trong gió rét cả mấy trăm cây số để đến đây gặp cậu, cậu phải thấy hài lòng mới phải.”, không nỡ nhìn Lỗ Nguy bị hành hạ, Hà Xứ lên tiếng nói đỡ anh.
Nghe vậy tôi lập tức khoác tay Lỗ Nguy nhà tôi, vô cùng khí thế nói với Hà Xứ: “Người đàn ông của mình, mình cứ thích hành hạ đó. Nếu ghen tỵ thì bảo Tiểu Triệu của cậu đi về rồi lại đến đây.”
Thế là, tôi và Hà Xứ bắt đầu một cuộc đôi co. Hai người đàn ông chẳng buồn chấp sự ấu trĩ của chúng tôi, bèn quay ra bàn những chủ đề mà phái nữ rất không có cảm hứng, nào là vật giá, khí đốt, kế hoạch dân sinh quốc gia…
Cơm no rượu say xong, hai cặp tách ra đi riêng. Lỗ Nguy thuê phòng trong một khách sạn không xa trường Luật lắm, cứ khăng khăng không cho tôi về ký túc. Tôi nhéo anh, bảo sao anh lại hư hỏng thế? Nói anh không sợ giày vò à?
Anh oán trách bảo: “Anh có thể chịu đựng được, chỉ chẳng chịu nổi khi không có em bên cạnh thôi.”
Tôi bật cười, anh chàng này ngày càng sến súa.
Tắm xong chúng tôi đi ngủ, anh ôm tôi hỏi: “Lý Hàm đã đến đây phải không?”
Anh đột nhiên nhắc tới chuyện này, lưng tôi bất giác căng cứng. Chắc anh cũng nhận ra nên vội vàng siết tay ôm tôi chặt hơn.
“Từ lúc biết cô ta đến gặp em, anh luôn rất lo lắng, cho tới khi gặp em rồi, thấy em không giận, anh mới yên tâm. Cái gì em cũng chẳng chịu nói ra, lần này cũng không chịu nói, anh chỉ sợ em lại giận.”
“Tại sao mẹ anh lại bảo Lý Hàm đưa đồ đến cho em?” Dù bây giờ tôi đã chẳng còn tin vào những lời khiêu khích một phía của Lý Hàm nữa, song trong lòng vẫn mãi lăn tăn về chuyện mẹ chồng tương lai nhờ cô ta đến gặp tôi.
“Ngày trước động một chút là Lý Hàm lại đến gặp bố mẹ anh, tìm cách lấy lòng họ, hy vọng bọn họ có thể gây áp lực với anh.”
Tôi khẽ cử động, muốn ngẩng đầu nhìn biểu cảm của người yêu, anh oán thán: “Đừng cử động.”
Tôi lại nằm yên, nghe anh nói tiếp.
“Hôm ấy Lý Hàm lại đến nhà anh, nghe cô ta kể sắp đến đây, mẹ anh bèn nhờ cô ta mang chút đồ cho em. Em không hiểu ý bà sao?”
Tôi ngẫm nghĩ, sau đó bật cười. Đây là thái độ của mẹ chồng tương lai đối với Lý Hàm, bác ngầm nói với cô ta rằng đã công nhận tôi làm con dâu chính thức của bà rồi.
Tôi di bàn tay trên ngực xuống eo Lỗ Nguy. Anh cọ cằm vào đỉnh đầu tôi, bất mãn bảo: “Người ta đối với anh hao tâm tổn trí như vậy, còn em sao cứ dửng dưng, có cũng được mà không cũng chẳng sao thế?”
“Đâu mà có cũng được mà không cũng chẳng sao? Dĩ nhiên là phải có rồi.” Tôi nằm trong lòng anh mỉm cười. Cảm thấy cơ thể anh đột nhiên căng ra, tôi ngẩng đầu hỏi: “Khó chịu rồi sao?”
Anh đè mạnh cằm lên đỉnh đầu tôi, đè rất đau, sau đó bất mãn nói: “Ngủ đi!”
Nhưng tôi lại chẳng yên phận, nũng nịu: “Thật ra, cũng có thể mà…”
Tôi nghe thấy anh thở dốc, giọng khàn đặc: “Phải nhẫn nhịn thôi, mẹ vợ đã dạy, nhất định phải cưới xong mới được!”
Tôi bỗng thấy chóng mặt. Mẹ tôi nói những lời này với anh lúc nào chứ? Tôi ôm anh thật chặt, ôi người đàn ông đáng thương của tôi!
Tôi cứ ôm như thế, im lặng lắng nghe tiếng tim anh đập thình thịch. Nghĩ lại thì tôi chưa từng nói lời ngọt ngào với anh, cũng chưa từng nói lời êm tai: “Em thích anh” hay “Em yêu anh”, vì thế anh cho rằng thái độ của tôi với tình cảm của anh là: Có cũng được mà không cũng chẳng sao. Thật ra anh đâu có biết tôi yêu anh đến nhường nào. Yêu đến nỗi mỗi lần nghĩ về anh, trái tim tôi sẽ đan xen hai loại cảm xúc: Ngọt ngào và xót xa. Tôi không biết đây là bệnh gì, có lúc trong đầu chỉ toàn hình bóng anh, còn nghĩ ngợi lung tung sợ anh bị cô giá khác để mắt tới, cô gái ấy có liều lĩnh nhiệt tình với anh như Lý Hàm không. Nghĩ đến anh là người đàn ông của tôi, trong lòng tôi rất đỗi ngọt ngào, song nghĩ về những thứ khác thì lại vô cùng đau xót. Khi anh không ở trước mặt tôi, tôi sợ sẽ mất anh. Lúc anh đến trước mặt tôi, tôi lại tính toán từng giây từng phút anh sẽ phải rời xa, sau đó lại sợ sẽ mất anh.
Lúc này toàn thân anh căng cứng ôm chặt tôi vào lòng, ánh mắt nâng niu trân trọng anh dành cho tôi, tôi bỗng thấy xót xa. Tôi không muốn giày vò anh thêm nữa, không muốn giày vò tình yêu của chúng tôi thêm chút nào cả.
Tôi cầm bàn tay đang ôm quanh người mình của anh, lồng tay mình vào tay anh, mười ngón tay chầm chậm đan xen vào nhau. Trong đêm tối yên ắng, hơi ấm của anh bao trùm lấy tôi, tôi khẽ nói: “Lỗ Nguy, em đọc thơ cho anh nghe nhé!”
Anh không lên tiếng, nhưng tôi biết anh vẫn đang tỉnh, im lặng lắng nghe.
Nếu như em yêu anh
Bất giác toàn thân anh rung động, bàn tay anh siết chặt tay tôi, phản ứng của anh dấy lên cơn xúc động không cưỡng lại được trong tôi, suýt chút nữa thì giọng nói bình lặng của tôi bị lạc điệu:
Nếu như em yêu anh…
Em sẽ không như đóa lăng tiêu, bám cành cây khác làm mình nổi bật;
Nếu như em yêu anh…
Em không như chú chim nhỏ si tình, ẩn trong vòm cây hót mãi khúc ca đơn điệu;
Cũng không chỉ giống nguồn suối, quanh năm đem đến sự an ủi lạnh băng;
Cũng không chỉ giống rặng núi hiểm trở, giúp anh đứng cao, làm nền cho sự uy nghi của anh.
Không phải ánh dương. Cũng chẳng phải mưa xuân.
Thời trung học, tôi đã từng giành một giải nhỏ trong cuộc thi đọc thơ bằng bài thơ này. Thầy giáo nhận xét tôi vẫn chưa hiểu được ẩn ý của bài thơ, nên cảm xúc khi đọc chưa nhiều. Giờ nghĩ lại, hồi đó chưa biết yêu là gì, đương nhiên tôi không thể dốc cạn tình cảm nhức nhối tâm can vào bài thơ và không lĩnh hội được hết ý thơ. Nhưng hiện tại, tôi đã không cần phải cố ý diễn tả tình cảm sâu sắc trong lòng nữa. Nằm trong vòng tay anh, tôi chậm rãi chỉ muốn đọc cho anh nghe, cảm động gấp trăm ngàm lần ngày xưa. Đêm tối rét mướt, tôi chỉ muốn mượn bài thơ để thổ lộ tình cảm của mình, để anh hiểu mối tâm tình dạt dào nhưng vì ngượng ngùng mà tôi chẳng dám nói ra.
Chúng ta cùng nhau gánh vác sóng biển, bão táp, sấm sét;
Chúng ta cùng nhau chia sẻ sương mù, mây mờ, cầu vồng;
Tựa như mãi mãi xa nhau, nhưng lại luôn bên nhau.
Đó mới là tình yêu cao thượng, kiên định chính là ở đây.
Yêu…
Không chỉ thân thể cường tráng của anh,
Mà yêu cả tính kiên định của anh, và mảnh đất dưới chân anh đứng.
Đêm đó, tôi đã dùng một bài thơ chôn vùi lần đầu tiên của mình. Đồng chí Tiểu Lỗ điên cuồng chiếm trọn tôi, chẳng thèm để tâm đến cái gọi là “mẹ vợ nói”.
Mùng Hai Lỗ Nguy về nhà. Để hoàn thành mục tiêu kết thúc chương trình học trước khi hai đại hội khai mạc, chúng tôi tiếp tục lên lớp học.
Thực ra chương trình học không nặng lắm, cũng chẳng đặc biệt quan trọng. Phần lớn thời gian lên lớp tôi dành để thừ người thất thần. Thấy tôi chốc chốc thì cười ngốc, lát lại thẹn thùng, Hà Xứ liền véo tôi mấy lần một ngày. Tập trung tinh thần nghe giảng, thì tôi toàn thấy nội dung liên quan tới quan niệm tư pháp, tư pháp vì dân, hiệu quả của hoạt động tư pháp. Chưa đầy ba phút, tôi lại thất thần một cách không tự chủ.
Lỗ Nguy thường xuyên gửi tin nhắn cho tôi. Trong lúc rảnh rỗi, tôi chép tin nhắn của anh vào cuốn sổ ghi chép hết lần này đến lần khác. Trên cuốn sổ to dày, tôi nắn nót viết: Chúng ta cùng nhau gánh vác sóng biển, bão táp, sấm sét; Chúng ta cùng nhau chia sẻ sương mù, mây mờ, cầu vồng…
Chương trình học kéo dài đến ngày Hai mươi ba tháng Một. Từ mồng Một đến trước ngày Hai mươi ba, thời tiết khá dễ chịu. Tôi nói với Hà Xứ chẳng lẽ mùa đông năm nay sẽ ấm áp thế này mãi sao? Tôi vô cùng phấn khởi mong chờ nhiệt độ giảm xuống thấp nữa, nếu giảm đến dưới 00C, nói không chừng sẽ có tuyết.
Hai ngày cuối cùng, chúng tôi tiến hành thi. Vậy là cuộc tập huấn tại tỉnh đã hoàn toàn kết thúc sau buổi thi. Nghĩ đến có thể về nhà rồi, ai cũng hớn hở vui mừng, nỗi mong ngóng thiết tha của tôi càng rõ nét hơn.
Truyện khác cùng thể loại
82 chương
114 chương
120 chương
89 chương
58 chương
164 chương
6 chương