Lần đầu tiên thấy Mạnh Dương,chính cái ánh mắt cương quyết của anh đã cuốn hút lấy cô,khiến cô nhận anh ngay mà không dò hỏi gì thêm.Trực giác cho cô biết,anh đúng là người mà “1.0.2” quán của cô đang cần. Trong con ngươi lãnh đạm ấy cô như thấy được 1 dòng nhiệt huyết sục sôi nóng bỏng,nó thôi thúc người đối diện,nó khiến người ta không thể lắc đầu từ chối. Việc chọn Mạnh Dương giữa 1 rừng người dày dạn kinh nghiệm cùng ngoại hình siêu long lanh chắc chắn là 1 quyết định đúng đắn. Như đã nói,Tâm Đan luôn tự tin vào tầm nhìn của bản thân mình(hên là chưa bao giờ thấy phản tác dụng ^^) Quả không sai. Và đúng là Mạnh Dương chưa từng làm ai phải thất vọng,thức uống do anh làm ra luôn độc đáo và lạ miệng,cũng là loại nước đó nhưng qua bàn tay pha chế của anh thì nó có 1 hương vị khác hẳn.Đúng là 1 bàn tay ma quỷ đầy ma lực. Dù không muốn cũng phải công nhận,cái tài của Mạnh Dương là cái tài mà bao người ao ước cũng không được. Mạnh Dương rất nhiệt tình,tận tâm,luôn tìm cách sáng tạo ra những thức uống mới theo tiêu chí ngon-bổ-rẻ,anh đến từ sáng sớm và ra về khi tối mịt mà không đòi hỏi thêm bất cứ cái gì khác. Người như anh,cũng thực là hiếm thấy. … Vì bận việc học ở trường nên những khi có buổi học trên giảng đường thì Tâm Đan lại giao quán lại cho Nhiên và Mạnh Dương.Cô hoàn toàn an tâm vào họ.Dù cho Nhiên hơi lóc choc một chút nhưng đã có Mạnh Dương thì sẽ ổn thôi. Nhiên cũng bằng tuổi cô và Xu Xu nhưng không học lên đại học.Nhiên ngại ngùng tâm sự cô phải vất vả trầy trật lắm mới qua được kì thi tốt nghiệp cấp 3,để chiều lòng ba mẹ cô cũng có nộp hồ sơ dự thi đại học nhưng rớt chỏng gọng vì học mãi mà chẳng vào đầu. Học hành không khiến cô cảm thấy vui mà trái lại nó khiến cô lúc nào cũng ở trong trạng thái hoá điên,người lúc nào cũng như phát bệnh,áp lực kinh khủng.Mà cô nào có lười biếng cho cam,ngày nào cũng học bài đến khuya,tờ mờ sáng đã dậy học bài,thế mà khi giáp mặt với thầy cô lại quên mất chữ.Lúc nào cũng ôm khư khư quyển sách bên mình nhưng có học vào đâu.Lắm lúc cô còn nghĩ,hay là đầu óc mình kháng chữ nghĩa luôn rồi? Học đại học lại không phải là con đường duy nhất để đến với thành công,ai dám khẳng định chỉ có thể học đại học mới có tương lai nào?Cộng thêm khả năng có hạn,nếu cứ đâm đầu vào nơi không thuộc về mình,sẽ không có lối thoát. Người thông minh là người thức thời,biết mình không thể nào đi theo con đường mà bố mẹ muốn được(cuộc sống của cô chứ có phải của họ đâu),chỉ tổ hoài phí thời gian mà thôi,thế nên cô đã quyết định không theo con đường quen thuộc xa tầm với và không đúng nguyện vọng này, mặc ba mẹ muốn cô ôn thi lại. Cô muốn mình thảnh thơi một thời gian để xác định xem,mình thật sự cần gì và muốn trở thành cái gì. … Việc Nhiên đến với quán cũng xem như là một kỳ duyên,vì cô vốn không định sẽ làm công việc này,dù chỉ là trong suy nghĩ. Một chiều lang thang dạo phố trên đường,ngẫu nhiên cô nhìn thấy tờ rơi tuyển nhân viên của quán.Cái tên “1.0.2” to oành đập vào mắt cùng slogan “ĐẾN VỚI 1.0.2 QUÁN,BẠN SẼ LÀ TẤT CẢ NHỮNG GÌ BẠN MUỐN” đã tạo một ấn tượng mạnh với cô,nó thôi thúc bước chân cô tìm đến với quán. -Mình sẽ làm tốt.Chắc chắn. Với câu nói đó đầy tự tin và bản lĩnh đó,đã có Nhiên của ngày hôm nay ^^ Nhiên khá xinh xắn với gương mặt bầu bĩnh đáng yêu,hai má phinh phính hồng hào,bên má phải của cô có lúm đồng tiền tròn xoay sâu hun hút,khi cười trông dễ thương không tả nổi. Mỗi tội Nhiên hơi…thấp bé nhẹ cân(Cô chỉ cao có 1m46 thôi >’’.