-Mình nghe…sao…cậu đang ở đâu…được rồi,chờ đó đi…khoảng nửa tiếng…uhm..vậy nhé. Nói rồi tôi cúp máy,nhanh chóng bước lên lầu thay đồ. Mới 8h sáng thôi nhưng giờ này chỉ còn có mỗi mình tôi ở nhà.Kỳ Phong thì từ sáng sớm đã đi đâu mất dạng,chắc là bận công chuyện gì đó,nhưng anh ta không nói thì tôi cũng không hỏi(vì nếu muốn nói thì anh ta cũng đã nói rồi,đúng không nào?Tôi,vốn không phải là đứa lắm lời,nhiều chuyện,cũng chẳng rảnh đến mức quan tâm đến chuyện của anh ta.Nếu thực sự không có việc gì làm,thà…ngủ còn hơn). Sau “lần đó”,mối quan hệ giữa tôi và Kỳ Phong đã đỡ hơn một chút xíu,nhưng điều đó không đồng nghĩa với việc tôi và anh ta có thể chung sống hoàn toàn trong hoà bình,chỉ là tần suất của những lần cãi nhau vô cớ không dày đặc như hồi mới nữa thôi. Nói chung là nước sông không phạm nước giếng,phận ai người đó sống,việc ai người đó làm,chúng tôi cũng đã thoả thuận tôn trọng quyền tự do cá nhân của nhau ở mức tôi đa,thế nên tôi(và có lẽ cả anh ta nữa) đều cảm thấy cuộc sống vốn đã được sắp đặt từ trước này dễ thở hơn nhiều. … Anh ta có lẽ không hoàn toàn xấu như tôi vẫn nghĩ,con người mà,khi đã không thích ai thì trong đầu toàn những định kiến,tôi cũng nào có ngoại lệ. Ngẫm ra thì đâu ai hoàn hảo tuyệt đối được,có lẽ tôi cũng không nên đòi hỏi ở người khác quá nhiều.Cái gì cũng ở 1 mức độ tương đối thôi.Điều đó có lẽ sẽ tốt hơn cho 1 đứa nhiều suy nghĩ như tôi. … Riêng cái bản tính trẻ con vô đối của anh ta đôi lúc cũng làm tôi cảm thấy chết cười.Như cái lần mà tôi “chơi xỏ” anh ta gần đây nhất,cái phản ứng “quá khích” của anh ta nó quái đến nỗi bây giờ nghĩ lại mà tôi còn không nhịn được lòng mà ngoác miệng ra cười cho hả lòng hả dạ. Chuyện là thế này. .Anh ta làm tôi “sống dở chết dở”,lẽ nào tôi lại bỏ qua cho anh ta 1 cách dễ dàng được(tôi đây công tư phân minh lắm ^^). Tôi đã bí mật nhờ người đính kèm tấm hình Kỳ Phong lúc nhỏ mặt phụng phịu,hai má phúng phính,mặc bộ đồ pyjama trông …iu cực(mà tôi đã phải vận dụng những khả năng trời phú mới có được nó)_tôi đây dù không muốn cũng phải thừa nhận điều đó,vì quả thật,nhìn là chỉ muốn…nựng vào má,hic_ trong một phong thư,chẳng những thế tôi còn viết số điện thoại của anh ta lên đó với chú thích rõ ràng,1 cách thật nổi bật để ai nhìn vào cũng thấy,còn cẩn thận ghi thêm dòng tít quá ư hấp dẫn: “Khoảnh khắc đáng yêu của hoàng tử Royal..hãy liên hệ số điện thoại XXXX….Biết đâu bạn sẽ may mắn được trở thành công chúa của hoàng tử đấy ” rồi đem bỏ nó khắp các ngăn bàn lớn bé của tất cả các giảng đường trong khắp học viện. Tôi đã tính toán kĩ,giờ này anh ta vẫn đang nằm ngủ khò khò ở nhà(biết đâu còn đang mơ những giấc mơ ngọt ngào nữa ấy chớ) mà không hề biết chỉ vài giây phút nữa thôi thì đời anh ta sẽ bước sang trang mới,hắc hắc. Sao mà tôi phục tôi quá đi,không phải giỏi,mà phải nói là quá giỏi =))))))))) Tôi giờ chỉ có việc hí hửng ngồi vắt chân hình chữ ngũ,đợi trò vui. Không ngoài dự đoán của tôi,trong lịch sử chưa bao giờ học viện Royal lại trở nên hỗn loạn và mất trật tự đến thế,từ trong lớp cho đến các dãy hành lang,từ đông chí tây,từ nam chí bắc,xôn xao bàn tán.Đây toàn là những thông tin tuyệt mật luôn luôn được giấu kín,tại sao nay lại được tuyên truyền 1 cách rộng rãi?Ai,ai là người đã làm nên chuyện này?Hẳn phải là 1 người to gan lớn mật lắm(chứ gì nữa >.