Vì Đó Là Anh

Chương 47

Buổi khởi quay đầu tiên cũng đã xong, anh lang thang trên bờ biển dài. Anh đang nhớ đến cô, một nổi nhớ gia giết. Cầm điện thoại trên tay anh không đủ can đảm để gọi về, anh sợ khi nghe giọng cô thì bản thân sẽ bỏ việc mà chạy ngay về bên cô mất. Đang phân vân có nên gọi cho cô không thì điện thoại sáng đèn, cô vẫn nhanh hơn anh một bước -Nhớ anh rồi hả?-Anh vui vẻ, cao giọng hỏi -Rất nhớ anh-Cô chân thành nói. Quả thật là rất nhớ anh -Đã ăn gì chưa?-Anh ấm áp, quan tâm cô -Em vừa mới đi diễn về đang mệt lắm, chưa muốn ăn-Cô lại giỡ giọng trẻ con mài nheo với anh nữa rồi. -Khi nào anh về?-Sợ anh sẽ mắng vì tội không lo ăn nên vội đổi đề tài -Ừ khoảng ba ngày nữa là anh về rồi -Em rất muốn biết cô gái nào mai mắn được đóng chính cùng anh-Cô cười tinh nghịch -Đi ngủ đi tiểu yêu. Hỏi gì mà lắm-Anh phớt lờ câu hỏi của cô. Nếu nữ chính là một người nào khác thì anh sẽ vui vẻ nói với cô nhưng người này lại là Trang Thuỳ. Anh đâu thể nói cho cô biết vì anh hiểu bất cứ cô gái nào cũng vậy họ đâu muốn người mình yêu thương làm việc cùng người yêu cũ đã vậy còn là đóng phim, phải thể hiện tình cảm trong phim chứ. -Em cũng buồn ngủ rồi em ngủ đây. Yêu anh-Cô hôn chụt vào điện thoại rồi dập máy. Anh nhìn vào màn hình điện thoại, đó là hình ảnh của con tiểu yêu nào đó đang say giấc. Quay lưng định trở về khách sạn, anh vô tình chạm mặt Trang Thuỳ,cô ta có sở thích dạo biển đêm từ bao giờ vậy nhỉ? Anh vờ như không thấy bước qua Trang Thuỳ. Nhìn thấy anh phớt lờ mình như vậy cô vô cùng tức giận nhưng vẫn kiềm chế -Anh không còn tình cảm với em sao?-Cô ta ôm lấy anh từ phía sau -Tôi đã có vợ-Anh lạnh lùng, kéo tay cô ta ra rồi bước về phía trước -Anh có biết vì sao em rời bỏ anh không?-Cô ta hét lớn, kèm theo tiếng hét đó là những giọt nước mắt đầy giả tạo. Anh cũng bởi vì câu nói của cô ta mà dừng chân lại, vẫn chất giọng lạnh lùng, vẫn kiểu nói xa cách đó -Vì không hợp. Cô quên rồi sao?-Anh nhếch mép đầy khinh bì -Không. Là vì ba anh ông ấy đã đến tìm gặp em, ông ấy yêu cầu em phải rời bỏ anh vì anh đã có vị hôn thê. Ông ấy nói nếu anh ở cạnh em thì con đường của anh sau này rất khó khăn. Anh có biết lúc ấy em đã đau đớn nhường nào không? Khó khăn lắm em mới có thể nói ra những lời chia tay mà lòng mình không hề muốn-Cô ta ngồi quỵ xuống cát khóc nấc lên -Cô nghĩ tôi tin sao?-Nói rồi anh lạnh lùng bỏ đi. Bề ngoài thì thể hiện không quan tâm nhưng tâm anh vô cùng hỗn loạn, những chuyện diễn ra trong quá khứ, khoảng thời gian tươi đẹp khi anh ở bên Trang Thuỳ mọi thứ như ùa về, anh có chút thương cảm cho cô ta Trang Thuỳ nhìn theo bóng lưng cao lơn của anh đã khuất dần trong màn đêm. Nhận thấy anh đã đi xa rồi, Trang Thuỳ mới đứng dậy lao đi những giọt nước mắt rồi nở nụ cười đắc ý. Những chuyện cô ta vừa nói là có thật nhưng từ lâu rồi cô ta không còn tình cảm với anh. Mục đích Trang Thuỳ muốn dành lại anh là vì hiện giờ anh đang là ngôi sao được săn đón nhiều nhất, nếu trở thành người yêu của anh thì sự nghiệp của cô ta sẽ thăng tiến. ******** Trở về phòng, anh mệt mỏi nằm ra giường. Từng câu nói của Trang Thuỳ cứ lập đi lập lại trong đầu anh, không tài nào ngủ được. Nếu đều đó là sự thật thì anh phải làm sao đây? Trang Thuỳ đã phải chịu nhiều uất ức vì anh nhưng còn Gia Hân cô là người vui vẻ, hoạt bát anh không muốn đánh mất đi người con gái này. Anh từng hứa sẽ ở bên che chở cho cô vậy mà bây giờ anh lại xiu lòng vì người cũ. ******** Cô ngủ một mạch đã đến sáng, hôm nay cô phải dậy sớm chuẩn bị cho buổi họp Fans tại khách sạn X, cuối năm rồi hoạt động của nhóm cũng trở nên sôi nổi hơn. Do anh đi diễn xa, ở nhà một mình buồn chán nên cô dọn vào công ty ở cùng hai con bạn của mình. -Hai người bọn mày có dậy không?-Cô đứng giữ phòng dùng hết sức lực bình sinh của mình hét thật to. Hai người kia đang say ngủ cũng phải lòm còm bò dậy -Đề nghị ngày mai bạn Gia Hân trờ về nhà-Diệp Vi giọng ngáy ngủ -Có mau chuẩn bị không?-Cô ra dáng người chỉ huy lớn tiếng nói -Mày bị chạm ở đâu hả con kia?-Lan Anh không thương tiếc ném cái gối vào mặt cô cũng mai là cô đỡ kịp nếu không là tiêu cái mặt xinh đẹp trời phú của cô rồi -Tao nói cho hai đứa bây biết tám giờ là phải họp Fans rồi đó. Bây giờ đã bảy giờ rồi, tụi mình còn một tiếng để trang điểm, ăn sáng và di chuyển đến địa điểm họp Fans-Cô nói một hơi về hoạt động trong buổi sáng của nhóm. Bây giờ cô thật giống quản lí hơn là ca sĩ rồi -Biết rồi-Hai người kia vì bị cô lào bào mà tĩnh ngủ, đi vào phòng thay đồ. Bọn cô đến nơi cũng vừa đúng giờ, Fans đã tụ tập gần đủ, xếp hàng chờ xin chữ kí của bọn cô. Buổi gặp gỡ Fans kết thúc lúc 12 giờ trưa cả bọn cô đều đói và mệt. Ngồi trên xe chờ chị quản lí mang cơm đến mỗi người làm một chuyện. Lan Anh thì lên trang cá nhân xem tin nhắn của Fans gửi đến, Diệp Vì thì vui vẻ nói chuyện điện thoại với Đăng Dương. Có mỗi cô là rảnh rổi, cô thật ghanh tỵ với Diệp Vi vì được nói chuyện điện thoại với người yêu còn cô thì chờ mãi vẫn không thấy anh gọi một cuộc nào, có muốn nói chuyện thì cô phải chủ động gọi cho anh. Cô tự trách cái tên chồng của mình không hiểu tâm lí gì cả, nói gì đi nữa thì cô cũng là con gái đâu thể chủ động gọi cho anh được. Đang nhớ đến anh thì anh gọi, cô vui lắm những vẫn tỏ ra lạnh lùng -Em đây -Đang giận ai sao?-Anh đúng là hay thật vừa nghe cô nói đã biết cô đang giận -Giận anh đó -Anh đã làm gì?-Anh có chút giậc mình, không lẽ cô biết chuyện nữ chính đóng cùng anh là Trang Thuỳ rồi sao? Lần này anh tiêu thật rồi -Anh không gọi điện cho em-Giọng cô trẻ con khỏi nói -Con nít vừa thôi-Anh bật cười vì cái lí do giận dỗi của cô -Bây giờ còn nói em con nít nữa đấy-Cô khoanh tay trước ngức, trách yêu anh -Ơ....ơ sau này anh không dám nữa-Anh thể hiện sự lo sợ của mình qua lời nói cho cô vui. Bên đây anh còn nghe tiếng cười khanh khách vô tư của cô -Em phải chuẩn bị đến nơi biểu diễn rồi-Cô nói rồi dập máy không cho anh nói thêm thêm câu nào. ****** Ở chổ anh mọi người cũng đang đi đi lại lại chuẩn bị cho cảnh quay kế tiếp. Đây là cảnh quay khá đơn giản trong mắt đạo diễn vì anh chỉ cần chạy đuổi theo Trang Thuỳ trên bờ biển rồi ôm lấy cô cả hai trao cho nhau nụ hôn nồng nàn. Khi nghe phần chỉ đạo của đạo diễn anh đã không hài lòng nhưng không thể phản bát. -Chuẩn bị diễn-Vị đạo diễn hô to Anh bắt đâu đuổi theo Trang Thuỳ đến lúc chuẩn bị hôn cô ta thì hình ảnh của cô cùng nụ cười hồn nhiên cứ bủa vây quanh anh. Anh biết đây chỉ là đóng phim nhưng sao anh cảm thấy mình đang làm việc có lỗi với cô -Phong em tập trung giúp anh được không?-Đạo diễn có chút không hài lòng Anh vì câu nói của đạo diễn mà trờ về thực tại -Xin lỗi nhưng em không hôn cô ấy được không ạ-Anh có đôi chút ái ngại vì lời đề nghị -Thôi được-Đạo diễn có vẻ là người dễ tính, ông không muốn làm khó diễn viên của mình, ông nói tiếp -Vậy em ôm Trang Thuỳ từ phía sau rồi nói anh yêu em được chứ Anh gật đầu, sau khi kết thúc buổi diễn Trang Thuỳ nhìn thấy anh đang đứng một mình nên bước đến góp ý -Em mong anh phân biệt rõ chuyện công và chuyện tư -Có vẻ như cô thất vọng lắm!-Anh cười chế giểu rồi gọi quản lí đến đi trở về khách sạn mà không hề để ý đến nét mặt tức tói của cô ta.