Vị Diện Giao Dịch Chi Nguyên Thủy Thế Giới
Chương 192 : Quốc vương
Theo kỳ tiểu băng hà kết thúc hai mươi năm trước, mùa đông dần khôi phục bình thường, tiến trình phát triển của nhân loại lập tức tăng nhanh hơn rất nhiều
Rất nhiều bộ lạc lớn, bộ lạc siêu cấp trước kia bị hoàn cảnh khách quan đè ép dã tâm, dần hiển lộ ra, trên cả đại lục bắt đầu liên tục chinh chiến, di chuyển.
Trong quá trình này vô số bộ lạc không ngừng hủy diệt rồi lại tái sinh, bộ lạc dần bắt đầu phát triển về hướng cự đại hóa, dần bắt đầu xuất hiện một vài thành trì, thành bang, còn có người dã tâm bừng bừng muốn biến bộ lạc thành vương quốc.
Tuy bộ lạc là tiền thân của vương quốc, nhưng hai cái tồn tại khoảng cách cực lớn. Từ ngoài tầng mặt đơn giản để nói, cái trước mấy chục trên trăm người là có thể tạo thành một bộ lạc, có chút gió thổi cỏ lay tùy thời có thể xua đi, vương quốc có nghĩa không dung kẻ xâm phạm quyền sở hữu quốc thổ, có nghĩa là quyền chế định giao dịch bang giao, có nghĩa là quân đội cường đại độc lập, có nghĩa là rất nhiều chức quan các cấp, có nghĩa là ổn định nguồn thu nhập của vương quốc, có nghĩa là có cả hệ thống quản lý có hiệu quả, có nghĩa là quốc dân quy thuộc một lòng, còn có nghĩa là một quốc vương có quyền thế tuyệt đối.
Trên đại lục lục tục xuất hiện qua một vài bộ lạc không tự lượng sức xưng quốc xưng vương, nhưng nhìn từ căn bản, những bộ lạc này chẳng qua là đổi xưng hô cho bộ lạc họ mà thôi, căn bản chưa hình thành một vương quốc chân chính về ý nghĩa, những tiểu quốc này hù dọa bộ lạc xung quanh còn được, bộ lạc có thực lực căn bản khinh thường thừa nhận họ.
Trên mảnh đại lục của thành Trường Hà, bộ lạc chân chính có tư cách thành lập vương quốc thật ra không nhiều.
Bộ lạc Trường Hà nhất định phải tính là một, thành dực hổ và thành muối mấy năm nay phát triển cũng không tồi, vốn dĩ họ đã là bộ lạc siêu cấp lâu đời, thực lực không hề bình thường, ngoài ra còn có một vài bộ lạc siêu cấp, chẳng hạn bộ lạc Đại Hồ, chẳng hạn bộ lạc Sào, tạm không nhiều lời.
Bộ lạc Trường Hà ở tận phía bắc, luận điều kiện gieo trồng tự nhiên còn lâu mới sánh bằng bộ lạc ở phía nam, cũng chính vì thế, xung quanh không có đối thủ cạnh tranh cường mạnh gì. Thành Trường Hà thông qua từng bước gặm nhấm mấy năm nay, gần như đã thu tóm toàn bộ bộ lạc và đất đai ở phía bắc bộ lạc Đại Hồ, nghiễm nhiên trở thành một đại bá chủ trên mặt bắc đại lục.
So ra, cạnh tranh của bộ lạc phía nam kịch liệt hơn nhiều.
Thành dực hổ và thành muối vốn cách nhau rất gần, hai bộ lạc này ban đầu vì giao dịch muối thô, hôn nhân ký kết này nọ, tuy ngẫu nhiên có xung đột, nhưng quan hệ đại thể vẫn coi như tạm được.
Nhưng từ sau khi Khoa Lặc lấy tốc độ sét đánh trở thành thủ lĩnh thành muối, quan hệ của hai bộ lạc càng lúc càng căng, hai bộ lạc chỉ riêng khoảng giao dịch muối thô không biết đã tranh đấu bao nhiêu lần.
Không sai, hiện tại thủ lĩnh thành muối là Khoa Lặc, Vu Dương tạm thời còn chưa lên làm đại vu, chẳng qua đã là đại vu đời kế chắc như đinh đóng cột, chỉ đợi tiếp nhận truyền thừa đại vu, thì hắn có thể thượng vị rồi.
Không ai biết được, tại sao Khoa Lặc vẫn luôn thiếu hụt hứng thú với vị trí thủ lĩnh, sau khi ra ngoài lịch lãm mấy năm trở về, liền mang theo một tốp chiến sĩ hung hãn không biết từ đâu ra, nổi bật lên trong một đống người kế thừa thủ lĩnh, đoạt được vị trí thủ lĩnh.
Không cần nghi ngờ, dực hổ Bạch quả thật đã thả đám người Khoa Lặc trở về thành muối, còn rất tốt bụng phái một đoàn chiến sĩ thú nhân lực chiến đấu hung hãn dùng thủ đoạn sắt thép giúp hắn trở thành thủ lĩnh.
Bạch đại miêu có thể là người lương thiện thế sao?
Nghĩ thôi cũng biết không thể nào.
Hắn có thể yên tâm thả đám người Khoa Lặc trở về thành muối, còn giúp họ đoạt được địa vị cao, toàn là nhờ một vài thứ nhỏ mà Ngô Nặc đổi được từ khu giao dịch hệ thống.
Vu cổ.
Các người huyết mạch đại vu đối với việc vận dụng vu lực hiểu biết rất cạn, đa phần đều là dùng để trị bệnh, tế lễ chúc phúc cho tộc nhân, đương nhiên đây chủ yếu cũng là vì thế giới này còn chưa có công pháp tu hành vu thuật của hệ thống, vu lực của các vu giả phần lớn đều dựa vào tự nhiên tích lũy, chỉ có thiểu số vu giả của bộ lạc siêu cấp mới có thể biết một chút cách rèn luyện vu lực, vu lực có thể cường đại mới là chuyện lạ.
Vu lực không đủ cường đại, tự nhiên cũng không có cách nào giúp các vu giả khai phá vận dụng sâu hơn đối với loại sức mạnh thần bí này.
Ngô Nặc có máy tác nghiệt hệ thống ở đây, mà hệ thống liên kết hơn mấy trăm ngàn tinh cầu sinh mạng, phí chút tâm tư, Ngô Nặc muốn giao dịch một vài đồ có liên quan đến ‘vu’ không phải là chuyện khó.
Có lẽ ở một vài tình huống ngẫu nhiên nào đó, từng có vu giả trong lúc vô tình sáng tạo ra được vu cổ, Ngô Nặc giao dịch mấy vu cổ này căn bản không tốn bao nhiêu tích phân.
Sau khi y và đại vu nghiên cứu một thời gian, thì làm rõ được nguyên lý của vu cổ, sau đó căn cứ theo những nguyên lý này, chế tạo ra vu cổ đa dạng.
Đám người Khoa Lặc, Vu Dương rất bất hạnh trở thành người sử dụng đầu tiên.
Người dưới mái hiên tạm thời phải cúi đầu, đầu đang ở trên thớt của người khác, không muốn chết trừ cam chịu ra còn có thể thế nào?
Vu cổ Ngô Nặc hạ lên người Khoa Lặc và Vu Dương là tác phẩm thành công nhất của y, y gửi vu lực lên người cổ trùng, có thể tùy thời phản hồi lại động tĩnh xung quanh ký chủ, khi vu lực của Ngô Nặc mạnh hơn từng bước, y thậm chí có thể thông qua cổ trùng trực tiếp đối thoại với Khoa Lặc, Vu Dương.
Khỏi nói, thật sự là rất tiện, so với điện thoại di động của hiện đại còn dễ dùng hơn, đã thế không cần phải nộp tiền điện thoại.
Đương nhiên rồi, điện thoại di động trong tình huống bình thường sẽ không đòi mạng người, cổ trùng lại có thể tùy theo tâm niệm Ngô Nặc biến động, thoắt cái giải quyết ký chủ, tùy thời tùy chỗ chịu nỗi đau đục khoét mục xương không hề dễ dàng chút nào.
Ngô Nặc không phải biến thái, y dùng cổ trùng khống chế mấy người Khoa Lặc, thì đã phản lại lương tri của y rồi, một ngày ba bữa giày vò người khác, y làm không được. Hơn nữa nếu y thật sự làm thế, đám người Khoa Lặc e là thà chết cũng sẽ không trở thành con rối của y.
Dực hổ Bạch thả đám người Khoa Lặc về thành muối đã được mấy năm, hắn cho họ rất nhiều tự do, trừ bảo họ minh tranh ám đấu với thành dực hổ ra, chưa từng chen tay vào nội vụ thành muối.
Khoa Lặc hiểu rõ, thành muối sớm muộn cũng là vật trong túi của dực hổ Bạch, nhưng thành Trường Hà cách thành muối thật sự quá xa, trời cao hoàng đế xa, dực hổ Bạch cũng không can thiệp hắn hành sự, nhiều lúc hắn sẽ có một ảo giác, hắn là thủ lĩnh nói một không hai của thành muối.
Khoa Lặc nguyên bản quả thật vô tâm với quyền lực, nhưng trong hơn nửa năm bị dực hổ Bạch nhốt lại, suy nghĩ của hắn đã thay đổi. Sau đó từ sau khi được thả ra, hắn lại sinh sống ở thành Trường Hà một thời gian, tận mắt chứng kiến dực hổ Bạch làm sao nắm quyền sinh sát, bày mưu sắp kế, hắn triệt để được đốt lên khát vọng với quyền lực.
Đối với Khoa Lặc mà nói, loại khát vọng này, so với nói là khát vọng với quyền lực, không bằng nói là một khát vọng khống chế. Càng bị người khác khống chế, Khoa Lặc càng khát vọng có thể khống chế người việc vật xung quanh.
Loại khát vọng này sau khi hắn bị khống chế trở thành thủ lĩnh thành muối, đã càng thêm cường liệt.
Khoa Lặc phỏng theo mô hình quản lý của thành Trường Hà, chỉnh lý lại thành muối theo tuần theo tự, chỉ có nhìn thấy thành muối ngày càng hưng thịnh, hắn mới có thể chân chính tìm được một chút cảm giác thành tựu và cảm giác an toàn.
Sau mấy năm phát triển, so sánh với thành dực hổ, thành muối không cần nghi ngờ càng có tư cách dựng nước xưng vương.
Nhưng chuyện nhà mình tự mình biết, Khoa Lặc hiểu rõ hoàn cảnh chân chính của bản thân, thành muối hơn bất cứ ai. Hắn làm theo phân phó của Bạch, không ngừng tạo nên mâu thuẫn với thành dực hổ, hiện nay hai bộ lạc sớm đã từ minh hữu quá khứ biến thành kẻ địch.
Chế độ nhường ngôi của bộ lạc thành dực hổ không giống mấy bộ lạc khác, bộ lạc khác là chọn người tài năng, thành dực hổ lại là chọn người có huyết mạch dực hổ thuần khiết. Huyết mạch dực hổ cường đại, sức mạnh hung hãn, lại sinh sôi khó khăn. Bộ lạc dực hổ tuy lấy tên là dực hổ, nhưng trong bộ lạc chân chính có huyết mạch dực hổ lại chỉ chưa đến mười ngàn người, rất nhiều người, bao gồm cả Ngân Dực năm đó có độ thuần huyết mạch cao nhất, sau khi thành niên đều không thể mọc cánh.
Dực hổ có thể mọc cánh, trong bộ lạc dực hổ có thể được gọi là thuần huyết, dực hổ thuần huyết có quyền kế thừa thủ lĩnh tuyệt đối, bất cứ ai cũng không cách nào lay động.
Chế độ nhường ngôi của thành dực hổ có khác biệt rất lớn với bộ lạc khác, do huyết mạch cường giả di truyền, và cố ý liên hợp cường cường, dẫn đến trong đời sau của thủ lĩnh đặc biệt dễ xuất hiện dực hổ thuần huyết.
Thế là chế độ nhường ngôi liền dần diễn biến thành truyền ngôi chân chính.
Ba Bạch là Ngân Dực, sau khi ra đời được đại vu kết luận có huyết mạch dực hổ độ thuần cao, rất có khả năng sẽ mọc ra cánh trở thành dực hổ thuần huyết. Đây vốn là một chuyện tốt, nhưng xấu là xấu ở chỗ thủ lĩnh thành dực hổ khi đó, tuy có huyết mạch dực hổ nhưng căn bản không có cánh, mà cha của Ngân Dực vừa khéo lại là anh em ruột của hắn, từng là đối thủ cạnh tranh mạnh nhất, nếu không phải ba của Ngân Dực cố chấp muốn lấy một giống cái nhược thú không chút bối cảnh làm bạn lữ, ai lên làm thủ lĩnh còn khó nói.
Kết quả vị trí hắn vừa đặt mông ngồi xuống còn chưa nóng, con của kẻ địch lại được đại vu kết luận rất có thể là thuần huyết. Hắn có thể nhẫn sao? Đương nhiên không thể nhẫn!
Một lần ngoài ý muốn, cha của Ngân Dực chết trong chiến đấu, mẹ của Ngân Dực phát giác bất thường, lập tức quả đoán ôm Ngân Dực khi đó còn đang bọc tã chạy khỏi bộ lạc, trong quá trình đào vong, bà bị trọng thương gần chết, may mắn là trước khi chết bà gặp được Vu Quyền từng trú ở nhà bà một thời gian.
Bà giao Ngân Dực cho Vu Quyền, thỉnh cầu Vu Quyền mang con của họ đi thật xa, tốt nhất vĩnh viễn đừng trở về thành dực hổ. Là mẹ, bà chỉ hy vọng con của mình có thể bình an vui vẻ trưởng thành, bà căn bản chưa từng nghĩ muốn Ngân Dực thay vợ chồng họ báo thù.
Vu Quyền qua loa mai táng mẹ của Ngân Dực, nhọc nhằn mang Ngân Dực trở về bộ lạc Trường Hà, rồi mới có chuyện sau đó.
Nhiều năm trôi qua, cái chết của cha mẹ Ngân Dực sớm đã bị người quên lãng, cho đến khi dực hổ Bạch của thành Trường Hà trồi lên mặt nước, mấy người già của thành dực hổ mới chậm rãi nhớ tới một đoạn chuyện cũ đã qua năm đó.
Thủ lĩnh thành dực hổ cùng thế hệ với ông nội của Bạch sớm đã chết hóa thành đất vàng, ông trăm phương ngàn kế giết chết cha mẹ Ngân Dực, cuối cùng lại bị con trai của mình đá xuống bệ.
Thủ lĩnh thành dực hổ hiện tại, dực hổ Lệ, tính theo thế hệ, là cùng thế hệ với Bạch, vì ông nội của họ là anh em ruột thịt, ít nhiều cũng có một chút quan hệ huyết thống.
Thành dực hổ đã rất nhiều đời không còn thấy dực hổ thuần huyết, bao gồm cả dực hổ Lệ hiện tại cũng không có đôi cánh đại biểu cho thuần huyết, cho nên, khi hắn biết được trên thế giới này còn có một dực hổ thuần huyết vô cùng cường đại, bất an trong nội tâm hắn không cần nghĩ cũng biết. Khi tra rõ được dực hổ Bạch còn có quan hệ huyết thống với mình, bất an đó gần như sắp chuyển hóa thành sợ hãi.
Dưới sự thôi thúc của bất an và sợ hãi, dực hổ Lệ càng tăng tốc nuốt chửng bộ lạc xung quanh, mà dưới lửa cháy đổ thêm dầu của Khoa Lặc, quan hệ của thành dực hổ và thành muối ngày càng ác liệt, hai bộ lạc này ở mọi mặt đều không thể ngừng nghỉ. Minh tranh cũng thôi đi, ám đấu, Khoa Lặc còn mượn thời cơ tuyên truyền tất cả tin tức liên quan đến dực hổ Bạch.
Thành dực hổ đã có rất nhiều đời chưa từng xuất hiện dực hổ thuần huyết, mọi người kỳ thật đối với dực hổ thuần huyết đã không còn xem trọng như tổ tiên nữa, nhưng không thể bài trừ có vài người lợi dụng đủ tin tức để chế tạo phiền toái cho dực hổ Lệ.
Dực hổ bình thường không mọc cánh, lực chiến đấu cũng mạnh hơn thú nhân mãnh thú bình thường một chút, thỉnh thoảng có một vài thú nhân mãnh thú đặc biệt lợi hại, họ chưa chắc không phải là đối thủ của những dực hổ này. Vì thế, thành dực hổ đã rất nhiều năm chưa từng xuất hiện dực hổ thuần huyết, kẻ lăm le vị trí thủ lĩnh sớm đã không chỉ có mỗi dực hổ.
Dực hổ Lệ trước sau thọ địch.
Vì phá vỡ thế cục này, dực hổ Lệ nghĩ tới dựng nước xưng vương, muốn dùng quyền lực của quốc vương, muốn dùng một phương thức thống trị hoàn toàn mới, cải biến tổ chế, để địa vị của mình trở nên danh chính ngôn thuận.
Vì lôi kéo người ủng hộ, hắn còn hứa hẹn sẽ phong quyền quý tộc, ban thưởng quân hàm quan chức.
Ngay khi thành dực hổ còn đang hừng hực trù bị dựng nước, thành Trường Hà đã giành trước một bước hoàn tất chuẩn bị.
Mùa đông kết thúc, đông đi xuân tới, vạn vật thức tỉnh.
Năm ngoái vào lúc này, mọi người đều bận rộn gieo hạt trồng ruộng, bận rộn chăn thả gia súc.
Năm nay, mùa đông qua được một nửa, phía trên liền truyền tin tức, thành Trường Hà sắp trở thành vương quốc, thủ lĩnh dực hổ Bạch vào sau đại điển tế lễ mùa xuân này sẽ trở thành quốc vương đầu tiên của vương quốc.
Tin tức ngoài mặt, kỳ thật mọi người không mấy hứng thú, mọi người cảm thấy hứng thú là, rất nhiều tin tức nhỏ đang lan truyền, nói dực hổ Bạch là thánh thú, là con của thần thú, ngày tế lễ điển lễ đó, rất có thể sẽ có thần tích khó tin xuất hiện.
Ba người nói xạo thành thật, tin tức truyền tới truyền đi không biết sao lại biến thành, dực hổ Bạch cử hành nghi thức tế thần, nếu thần linh nhận hắn là con của thần, hắn sẽ trở thành quốc vương, bộ lạc Trường Hà sẽ biến thành nước Trường Hà.
Dưới sự dẫn dắt cố ý của ai đó, trong lòng rất nhiều người đã chôn xuống một hạt giống là quân quyền thần trao.
Để được tận mắt nhìn thấy thịnh hội hiếm có một lần này, để tận mắt chứng kiến kỳ tích, vô số cư dân bỏ lại công việc, trước sau chen nhau tới thành Trường Hà.
Ngày tế điển, là một ngày nắng đẹp vô cùng hiếm thấy.
Địa điểm tế lễ, chọn ở trước cung điện nguy nga của thành Trường Hà, phụ trách thiết kế xây dựng tòa cung điện này toàn là mấy đứa nhỏ năm đó tham gia ‘kiểm tra của thần linh’. Chúng vắt óc tận sức tận lực phục chế thần điện trong mộng mình ở mức cao nhất. Cho dù cung điện chúng xây dựng ra, căn bản không thể sánh được sự hoa mỹ hào hùng từng thấy trong mộng, nhưng trong mắt rất nhiều người, mấy toàn cung điện này đã đẹp tới mức kinh tâm động phách.
Trên mảnh đất trống trước cung điện đứng đầy quan viên, tướng lĩnh trong quân tới từ các nơi của Trường Hà, cùng với khách được bộ lạc mời tới tham gia. Các cư dân bình thường chỉ có thể đứng ở ngoài tường cung xa xa, chen chút tới mức con đường nước trôi không lọt, rất nhiều người còn trực tiếp leo lên nóc nhà, cành cây, thò cổ nhìn vào trong tường cung.
“Chuẩn bị xong chưa?” Ngô Nặc giúp dực hổ Bạch chỉnh lý lại quần áo lần cuối, bộ lễ phục nền đen viền đỏ này, là y tốn giá cao đặt từ chỗ một tu chân giả, quần áo không những tinh mỹ tuyệt luân, phía trên còn kín đáo xa xỉ thêu tổ hợp lại một trận pháp đặc biệt, trận pháp này có thể tăng thêm khí tràng ngoại phóng của người mặc ở mức lớn nhất.
Khí tràng của Bạch vốn đã cực kỳ cường đại, sau khi mặc vào bộ lễ phục đặc thù này, càng thêm uy thế bức người, khiến người ta không khỏi sinh ra lòng thần phục quỳ lạy.
Bạch mỉm cười gật gật đầu, cũng giúp Ngô Nặc chỉnh lý quần áo, hôm nay chủ tế là đại vu, Ngô Nặc trừ phải theo Bạch tiếp nhận triều bái, trọng điểm là phụ trách thần tích quan trọng nhất hôm nay.
Quần áo y mặc cũng là đặt từ chỗ tu chân giả đó, kiểu dáng vô cùng tương tự dực hổ Bạch, màu sắc thì lại là nền trắng viền bạc, tơ bạc thêu lên ám văn như ẩn như hiện, dưới sự phụ trợ của trận pháp đặc thù, gương mặt búp bê hai mươi năm bất biến của Ngô Nặc thế mà có thêm mấy phần tiên khí phiêu nhiên xuất trần.
Cổ họng Bạch hơi động, màu mắt ám trầm, lặng lẽ nói bên tai Ngô Nặc: “Về sau không được mặc bộ đồ này trước mặt người khác, chỉ có thể mặc cho một mình anh xem!” Càng nhìn càng muốn lột đồ Ngô tiểu Nặc.
Ngô tiểu Nặc tặng cho hắn một cái trợn trắng ‘tiên khí phiêu phiêu’, nhẹ đá Bạch đại miêu một cước.
Kala đồng dạng cũng mặc đồ mới, lạch bạch chạy vào, hưng phấn nói: “A ba, baba, đại vu bảo hai ba mau lên! Ông lập tức bắt đầu rồi!”
“Được rồi, đi đây.”
Bạch và Ngô Nặc cùng khoan thai bước ra, Kala hiếu kỳ lại hưng phấn theo cạnh hai vị baba, họ vừa bước ra cửa điện đứng trước tế đài, đại vu đã bắt đầu ngâm xướng tế lễ.
Ngô Nặc gom tiền tom tích phân đổi cho đại vu một bộ công pháp thích hợp cho vu giả tu hành, sau khi đại vu tu luyện công pháp, không chỉ vu lực đại tăng, cả người cũng càng lúc càng trẻ ra, hiện tại nhìn ông còn trẻ hơn cả lần đầu tiên Ngô Nặc gặp ông vào hơn hai mươi năm trước.
Đại vu hôm nay trông còn cao hứng hơn cả Bạch và Ngô Nặc, nhảy tế lễ khiêu vũ, cũng đặc biệt ra sức.
Tế vũ nhảy được một nửa, mọi người mơ hồ nghe thấy được hình như có âm thanh vô cùng vui tai từ trên trời truyền tới, rất nhanh, cây cỏ xung quanh tế đài bắt đầu điên cuồng sinh trưởng, dưới ánh mắt trợn trừng kinh ngạc của mọi người, cây mới vừa nhú mầm đột nhiên nở ra từng chùm hoa, phồn hoa thành bông, cỏ xanh thành đệm.
Thần tích, không ngoài thế này.
Theo câu tế từ cuối cùng đại vu xướng lên, mỹ tửu mỹ thực trên tế đàn biến mất sạch, thay vào đó là ba thứ khiến những kẻ hậu thế tranh đến mức sứt đầu chảy máu.
Vương miện, vương trượng, vương ấn.
Không biết là ai la lên một tiếng thần tích, sau đó lại có người hô lên ngô vương vạn tuế.
Vô số người cùng hô vạn tuế.
Vô số người quỳ xuống thần phục.
Đây chính là vương quốc, đây chính là vương quyền.
Bạch nhìn người đang nâng vương miện vương trượng vương ấn đi tới chỗ mình, ánh mặt trời dịu hòa rọi lên mặt y, trắng ngần đến mức gần như trong suốt, Bạch không khỏi nhớ tới lần đầu gặp Ngô Nặc hơn hai mươi năm trước.
Khi đó hắn nghĩ thế nào nhỉ… ừm, tiểu thuần nhân này thật dễ nhìn, nếu không có ai cần, hắn sẽ nhặt về nhà làm bạn với mình.
Nhìn Bạch quỳ một gối trước mặt mình, Ngô Nặc cẩn thận đội vương miện bỏ giá cao mua từ tay ma pháp sư lên đầu Bạch, bảo thạch trên đỉnh vương miện lấp lánh phát sáng, càng thêm tô điểm cho người đàn ông trước mắt này.
Mỹ lệ, nguy hiểm, mê người, tràn đầy dụ hoặc, như quyền lực từ bản thân.
Giống như Alice và con thỏ bước nhầm vào tiên cảnh, ban đầu y chẳng qua là muốn đuổi theo con mèo xinh đẹp đó tìm tới nơi có hơi người mà thôi, nghĩ sao cũng không ngờ được con mèo này thế nhưng lại là người bầu bạn cả đời với y.
Từng cảnh tượng quá khứ dường như vụt qua trước mắt, bên tai Ngô Nặc đột nhiên vang lên một âm thanh lạnh lẽo: [Nhiệm vụ cưỡng chế: Xây dựng vương quốc. Nhiệm vụ đã hoàn thành, nhiệm vụ ban đầu đẳng cấp 3A, ký chủ hoàn thành đánh giá cấp 2S, phần thưởng tích phân 5 triệu, một lần rút thưởng tùy ý, ký chủ hoàn thành nhiệm vụ cấp 2S, đạt được phần thưởng đặc thù__ một lần truyền tống vị diện một chiều, có nhận phần thưởng không?]
Ngô tiểu Nặc: ‘Truyền tống vị diện một chiều’ lại là cái quỷ gì? Hệ thống mày nói rõ chút coi, nếu không đảm bảo đánh chết mày!
Hoàn chính văn
Truyện khác cùng thể loại
11 chương
30 chương
13 chương
14 chương
10 chương