Vì tránh mấy người Khoa Lặc nói dối, trước khi Bạch thẩm vấn họ, đã lấy lý do họ tấn công cai ngục, chia ra nhốt năm người vào mấy địa lao riêng, sau khi nhốt mười ngày, mới cho người dẫn họ ra, chia ra thẩm vấn. Mấy người Khoa Lặc xuất thân tốt, ở thành muối thân phận cao quý, từ khi ra đời đến nay đại khái chưa từng phải chịu qua khổ sở như thế. Trong địa lao âm u ẩm ướt, không có một chút ánh sáng, không có được chút tin tức nào của thế giới bên ngoài, ngày qua ngày, ngày qua ngày, cho dù thành Trường Hà mỗi ngày không thiếu thức ăn nước uống cho họ, cũng không đánh họ, nhưng loại tuyệt vọng tối tăm không ánh sáng dường như bị cả thế giới lãng quên này đủ để bức điên họ. Chưa từng trải qua huấn luyện đặc thù, đối diện với phương thức tra tấn đặc thù này, phòng tuyến tâm lý của họ gần như bại không thành quân. Mạnh mẽ như Khoa Lặc cuối cùng cũng thành thật khai báo, tất cả những gì hắn biết về Kalamunda, những người khác càng khỏi phải nói, ai cũng như đổ đậu, bất kể Bạch và Ngô Nặc hỏi gì, họ đều thành thành thật thật trả lời, không dám nói dối một chút. Sau khi chia ra thẩm vấn xong, Ngô Nặc và Bạch đối chiếu lại khẩu cung của cả năm người, xác định họ không nói dối. Tổng hợp khẩu cung của họ, Kalamunda trong lòng loạt cư dân thành muối chính là thần thú sống, nó có ngoại hình tựa như long thú, nhưng lại không giống với long thú, kỳ sinh trưởng của nó dài hơn long thú bình thường, gần như giống với thú nhân, có kỳ ấu sinh dài đến hơn mười năm, không giống long thú bình thường ngắn thì nửa năm dài cũng chỉ mấy năm, sẽ triệt để vào kỳ trưởng thành. Kalamunda kỳ ấu sinh vô cùng nhỏ yếu, da giòn máu mỏng, gần như không có sức chiến đấu nào, càng không thể nào một mình sinh tồn ngoài hoang dã, điểm này rất giống ấu thú nhân. Nhưng Kalamunda khác với thú nhân, thú nhân sau khi vượt qua kỳ ấu sinh, có thể hóa hình thành người nhưng Kalamunda thì không, Kalamunda sau khi thành niên vẫn giữ ngoại hình long thú. Kalamunda vô cùng thông minh, chúng có thể nghe hiểu ngôn ngữ của nhân loại, nhưng nhân loại không cách nào nghe hiểu ngôn ngữ của chúng. Kalamunda sau khi trưởng thành cực kỳ cường đại, cho dù là trong long thú thì lực chiến đấu cũng số một số hai, hơn nữa chúng còn có sức mạnh vô cùng thần bí cường đại, trong lịch sử thành muối, cho dù chiến sĩ thú nhân thuần huyết cường đại nhất, cũng không cách nào đối địch với chúng. Nhưng, nếu chỉ là thế, Kalamunda còn chưa thể được gọi là thần thú. Dù sao, chủng tộc có lực chiến đấu cường đại trên tinh cầu này không chỉ có thú nhân, long thú, còn có rất nhiều chủng tộc cường đại, ví dụ như mộc tộc nhân trường sinh, chẳng hạn như nhân ngư tộc sâu trong lòng biển, lại ví như một phần dực nhân có huyết mạch long thú vân vân. Tinh cầu sinh mạng cấp ss này thật sự quá mức to lớn bao la, thú nhân không phải là cường giả đỉnh cấp nhất trên tinh cầu này. Kalamunda sở dĩ có thể trở thành thần thú, là vì sức mạnh huyết mạch vô cùng thần kỳ của chúng. Chỉ cần Kalamunda nguyện  ý, nó có thể dùng sức mạnh thần bí của mình, giúp đỡ thú nhân và thuần nhân thức tỉnh và cường hóa sức mạnh huyết mạch. Thú nhân thức tỉnh sức mạnh huyết mạch là chiến sĩ huyết mạch, thuần nhân thức tỉnh sức mạnh huyết mạch lại là người huyết mạch đại vu. Chỗ thần kỳ nhất của Kalamunda là ở chỗ chúng trời sinh có vận may và sức mạnh phù hộ, bộ lạc có Kalamunda, sẽ giống như được thần linh chiếu cố, chuyện gì cũng thuận lợi mưa thuận gió hòa, tốc độ phát triển vượt xa bộ lạc cùng trình độ khác. Trước kia là ai phát hiện sự thần bí của Kalamunda sớm nhất đã không thể tìm rõ, nhưng sự thần kỳ thần bí của Kalamunda lại được mọi người truyền tai truyền miệng, đời đời truyền lại. Kalamunda ngoại hình cực giống long thú, vô cùng hiếm có, Kalamunda thành niên vô cùng cường đại hung hãn, căn bản không cách nào bắt được. Nhưng Kalamunda kỳ ấu sinh lực chiến đấu nhỏ đến mức gần như có thể bỏ qua không tính, không bắt được con lớn, thì nghĩ cách trộm con nhỏ. Nhân loại khi đối mặt với lợi ích dụ hoặc to lớn, luôn sẽ hóa thân thành con bạc điên cuồng đáng sợ. Kalamunda bản thân đã vô cùng vô cùng hiếm, sinh sôi cực kỳ khó khăn, tuy được người gọi là ‘thần thú’, nhưng tuổi thọ kỳ thật căn bản không hề dài như thần linh trong tưởng tượng, tuổi thọ của chúng thậm chí còn ngắn hơn thú nhân bình thường. Sự tham lam ngu muội của nhân loại, khiến Kalamunda gần như tuyệt chủng. Nhìn từ thời gian sau khi Kala được Bạch vô tình mang về bộ lạc, đến khi trứng nở ra, xem ra nó quả thật tới từ thành muối, cũng rất có thể nó là trứng thần cuối cùng trong miệng Vu Dương, Kalamunda cuối cùng trên thế giới. Không phải tất cả Kalamunda đều giống như Kala thân cận nhân loại, thậm chí xem nhân loại là cha mẹ của mình. Trong lịch sử kéo dài không có ghi chép văn tự, có vài Kalamunda trong quá trình bị người lùng bắt trộm cướp, thống hận nhân loại, chúng căn bản không nguyện ý sử dụng sức mạnh thần bí của mình giúp đỡ nhân loại, còn từng có bộ lạc nhân loại cực cực khổ khổ nuôi Kalamunda thành niên, chớp mắt Kalamunda đã hủy diệt cả bộ lạc họ. Nhân loại khát vọng Kalamunda, đồng thời lại sợ hãi Kalamunda. Vì có được sức mạnh thần bí của Kalamunda, nhân loại dùng hết thủ đoạn dã man tàn bạo, cuối cùng họ phát hiện huyết nhục Kalamunda có sức mạnh huyết mạch cực kỳ tinh thuần. Từ đó về sau, không cần phải khiến Kalamunda cam tâm tình nguyện nữa. Nhân loại vừa thờ phụng thần linh, lại vừa tàn sát giam giữ thần linh, muốn khiến mình có lực lượng cường đại như thần linh. Tham lam, là tội nghiệt nguyên thủy nhất trong tính người. Ngô Nặc và Bạch đều đoán được Kalamunda có lẽ có ý nghĩa đặc thù gì đó với người thành muối, nhưng không ngờ chân tướng lại thảm liệt máu tanh như vậy. Đợi hai người sắc mặt nặng nề trở về nhà, sắc trời đã tối hẳn, Kala đã từ trường trở về. Trẻ con năm nhất bài học rất ít, tạm thời không có bài tập về nhà, mùa đông trời tối sớm, tụi nhỏ bốn giờ chiều đã được ra về. Ngô Nặc lục tục bảo người xây một vài thiết bị thể dục trong trường, trừ những dụng cụ rèn luyện thể năng đơn giản, còn có mấy sân bóng đá, sân bóng rổ, sân cầu lông lớn. Lúc Ngô Nặc học trung học, từng đá bóng cũng từng chơi bóng rổ, đối với hai loại vận động này không đặc biệt nhiệt tình, cũng không tính là mê bóng gì đó, nhưng quy tắc cơ bản của hai loại vận động này y vẫn biết. Mấy năm trước sau khi trường học bước vào quỹ đạo, y đã đặc biệt bảo người xây dựng một vài thiết bị thể dục. Trẻ em ở thế giới nguyên thủy làm gì từng thấy qua trò chơi thú vị như vậy, đứa nào cũng mê mẩn, ngày ngày vừa tan học đã điên cuồng tranh nhau tới thao trường, thường vì thế mà đánh nhau. Học sinh năm học cao có ưu thế không cần nghi ngờ, chúng quanh năm bá chiếm các thiết bị giải trí thể dục của trường học, con nít năm nhất như Kala nhiều lắm chỉ có thể ở bên cạnh xem thi đấu, hoan hô cổ vũ cho đội mình thích. Hôm nay đúng lúc có một đội bóng đá năm mười Kala thích thi đấu, đối tượng thi đấu còn là binh sĩ quân đoàn, không chỉ các học sinh xem, rất nhiều người lớn cũng tới xem. Đợi khi thi đấu kết thúc, Kala mới phát hiện trời đã sắp tối, vội hỏa tốc chạy về nhà. Nó chân trước vừa chạy về, chân sau hai vị baba đã trở lại, nhóc rất có bản lĩnh quan sát sắc mặt, thấy hôm nay ngay cả baba luôn tươi cười cũng thúi mặt, lập tức chột dạ áy náy. Kala cho là mình bị phát hiện lần chần đi đến trước mặt Ngô Nặc, cúi đầu, chọt chọt ngón tay, đáng thương nhận sai: “A ba, Kala, sai rồi, sau này, không xem thi đấu nữa.” Ngô Nặc thở dài, ôm nhóc mập lên, sờ đầu trọc của nó, nói: “Xem thi đấu thì được, nhưng không được về nhà trễ như thế.” Kala vội gật đầu thật mạnh, thái độ vừa nghiêm túc vừa thành thật. Sau đó… thì không còn sau đó nữa. Baba hôm nay cư nhiên không đánh mông nó, cũng không la nó, quả thật quá kỳ lạ, lần trước nó về trễ còn bị baba đánh hai cái. Kala quả thật không dám tin vào vận may của mình! Nhìn kinh hỉ và đắc ý không thể giấu được trong vẻ mặt của nhóc mập, tâm trạng vô cùng nặng nề vì Kalamunda của Ngô Nặc thoáng cái được chữa trị rất nhiều, nhéo mặt nhóc con, nói: “Lần sau còn về nhà trễ như vậy, cho a ba con đánh con.” Kala vừa gật đầu vừa nói: “Dạ dạ, biết rồi, baba, không nhéo, Kala, Kala là, người lớn rồi, không thể nhéo mặt.” Ngô Nặc nhìn bầu trời âm u, làm như thật trêu con: “Tối nay có thể sẽ có sấm sét.” Mùa đông làm sao có thể có sấm, nhưng trẻ con dễ dàng bị baba lừa gạt. Kala lập tức cứng người, lấy lòng cọ cọ baba: “Baba, Kala, ngủ chung.” Bạch đại miêu từ lâu đã ngứa mắt thằng con ỷ trong lòng Ngô Nặc, nếu không phải tin tức nhận được buổi chiều quá mức chấn động, hắn đã muốn trực tiếp xách nó lên ném ra ngoài, cư nhiên còn muốn ngủ chung với tiểu sứ thần, nằm mơ! Bạch đại miêu duỗi tay dài, trực tiếp ôm thằng con lên, sau đó đặt xuống đất, nghĩa chính ngôn từ nói: “Vừa rồi con còn nói mình là người lớn, con đi hỏi xem có con lớn nhà ai còn sợ sấm sét không! Buổi tối tự ngủ.” Kala bĩu môi ấp a ấp úng không nói, trong lòng hối hận chết, sớm biết vậy cứ để baba nhéo thêm vài cái là được rồi, dù sao vừa không đau lại không ngứa, sấm sét không thể ngủ chung với baba mới thật đòi mạng được không. Không biết bản thân bị hai vị baba bất lương trêu chọc, nhóc mập biến thành tiểu long thú ủ rũ rầu rĩ đi theo sau lưng hai baba, đợi khi ăn cơm tối, Kala lại cao hứng. Vì baba tối nay đặc biệt cho phép nó ăn một muỗng mứt trái cây lớn. Chua chua nha, ngọt ngọt nha thật ngon nha. Buổi tối a ba còn biến thành đại miêu xinh đẹp, cùng baba chơi chung với nó một lúc. Sau khi chơi mệt, nhóc mập thuận thế chui vào ổ chăn của các baba, nhắm mắt lại giả ngủ, chuẩn bị tối nay nằm lỳ không đi. Ai biết ngủ rồi ngủ, nhóc mập thật sự ngủ mất. Nhìn long thú con đã ngủ bốn chân chổng trời, còn thỉnh thoảng chép miệng, Ngô Nặc và Bạch đều nhẹ thở dài một tiếng, trong mắt có chút cảm xúc phức tạp, đáy lòng càng thêm kiên định suy nghĩ phải nuôi con thật tốt. Khỏe mạnh, bình an, vui vẻ. Ngô Nặc và Bạch hy vọng Kala có một tuổi thơ hạnh phúc. Nhưng hai vị baba ngốc, nằm mơ cũng không ngờ được, tuổi thơ của nhóc con hình như hơi bị dài quá mức.