“… Kalamunda… Kalamunda…” Bạch đột nhiên nghĩ tới gì đó, sau khi hơi trầm tư, nói với người trước mặt: “Cậu xuống trước đi, tiếp tục lặng lẽ theo dõi mấy người đó, nếu họ có hành động gì, ngay lập tức cho tôi biết.” “Vâng, thủ lĩnh!” Thử Mạt vì không hiểu ngôn ngữ của đối phương, hắn đi theo nhóm Khoa Lặc mấy ngày, chỉ có thể phán đoán được họ đang nghe ngóng tin tức gì, từ ‘Kalamunda’ có tần suất xuất hiện vô cùng cao trong miệng họ, Thử Mạt không nghe ngóng được bất cứ tin tức hữu dụng nào khác, chỉ có thể nói từ này cho thủ lĩnh. Đợi Thử Mạt đi rồi, Bạch nhíu mày, Kalamunda… hắn nhớ rất lâu về trước, Ngô Nặc từng nói, Kala là một con long thú Kalamunda, y còn bảo hắn lưu ý tìm thử đồng tộc của Kala. Nhưng, nhiều năm nay, hắn chưa từng thấy qua long thú nào giống với Kala. Mấy người này, sao lại biết long thú Kalamunda? Họ cố gắng tìm kiếm Kalamunda như thế, vậy rốt cuộc Kalamunda có tác dụng gì sao? Nghĩ tới một vài chỗ đặc thù của Kala, mắt Bạch hơi híp lại. Tuy Kala có lúc hơi ngứa mắt, nhưng dù sao là đứa trẻ hắn đã nuôi hơn mười năm, không phải tùy tiện ai cũng có thể dòm ngó! Bạch búng tay một cái, một nam nhân thấp lùn tựa như từ khoảng không xuất hiện trong phòng, hắn cung kính hành lễ, an tĩnh đợi mệnh lệnh. “… Có người đang nghe ngóng Kalamunda, đi tra một chút lai lịch của họ, đừng kinh động đến họ.” “Vâng, thủ lĩnh.” Chiều, Bạch về nhà, nói lại chuyện đoàn quân ảnh tử hồi báo cho Ngô Nặc, sau đó lại cảnh cáo thằng con mập: “Gần đây  ngoan ngoãn ở trong nhà không được chạy loạn, cũng không được phép lộ thú hình của con trước mặt người ngoài.” Kala tuy trông chỉ như một đứa nhóc thân ba khúc, tâm trí cũng ấu trĩ như trẻ con cùng tuổi, nhưng nó không ngốc, ngược lại nó còn rất thông minh, nhóc đại khái nghe ra được có người muốn bắt nó đi, gật đầu thật mạnh, giọng non nớt nói: “Kala, rất ngoan, không chạy.” Hóa hình chưa tới một tháng, Kala còn đang chậm rãi thích ứng quá trình nói chuyện, nó đã từ từ đơn biến thành hai chữ hai chữ rồi. “Bắt, Kala, người xấu, a ba, lợi hại, nhất, đánh, bọn họ!” Nhóc mập vung nắm tay nhỏ, vừa cáo trạng còn không quên vỗ mông ngựa. A ba lợi hại nhất gì đó, Bạch đại miêu trong lòng rất thích nghe, nhưng ngoài mặt vẫn lạnh nhạt, ừ một tiếng, “Chuyện người lớn, con nít đừng lo lắng nhiều, hôm nay con luyện hóa hình thế nào rồi?” Mặt mập Kala lập tức nhăn lại, đáng thương chu miệng cúi đầu, giọng thấp đi ba độ, “Cái đuôi, không tốt.” “Ngốc.” Bạch lạnh lùng phun ra một chữ, ngữ khí cực giống một vài phụ huynh không thể rèn sắt thành thép. Cái vuốt nho nhỏ của Kala rụt lại, cái đuôi to đen lộ ra dưới vạt áo, chóp đuôi ủ rũ cụp xuống, nhóc nhìn đáng thương khỏi phải nói. Bạch nhìn nó một cái, sau đó chậm rãi nói: “Ăn cơm xong, ba muốn đi Hắc Sắc sâm lâm…” Cái đuôi mập lập tức dựng lên, con mắt to đen láy chăm chú nhìn Bạch, vuốt mập túm lấy cổ tay Bạch cố sức lắc: “Muốn đi, muốn đi, a ba, Kala, muốn đi, bay, cao cao!” “Con có thể thuyết phục mẹ con đi với chúng ta, ba mang con đi.” Trên mặt Bạch tuy không có ý cười, nhưng nhu hòa trong đáy mắt tuyệt đối không lừa được người. Bạch từ khi còn rất nhỏ rất nhỏ đã không còn ba mẹ, khi nhỏ, đứa trẻ khác đều có ba mẹ thương yêu, nhưng hắn chỉ có thể ở chung với đại vu nhìn hung tợn. Không phải là đại vu đối với hắn không tốt, trên thực tế, đại vu vô cùng tốt với hắn, có gì ngon cũng chừa cho hắn, còn nghĩ mọi cách giúp hắn điều chỉnh thân thể, nhưng đại vu có tốt với hắn thế nào, cũng không thể bù đắp được khát vọng về cha mẹ sâu trong nội tâm hắn. Đặc biệt là, mỗi lần nhìn mấy đứa nhỏ bị bệnh sau khi được đại vu rót thuốc, ba mẹ sẽ luân phiên lại dỗ, hoặc đứa nào đó gây họa, ba muốn đánh mẹ bảo vệ hoặc ngược lại, người một nhà luôn náo nhiệt vui vẻ, hắn liền đặc biệt ngưỡng mộ. Sau đó hắn trưởng thành, chậm rãi dần quên đi những ngưỡng mộ này. Nhưng sự ngưỡng mộ và tiếc nuối trước kia kỳ thật vẫn luôn tồn tại trong góc nào đó ở đáy lòng hắn. Cho đến khi hắn gặp Ngô Nặc, xây dựng gia đình thuộc về bản thân, hiện tại lại có Kala tinh nghịch đáng yêu, những ngưỡng mộ và tiếc nuối giấu sâu đó cuối cùng mới hoàn toàn biến mất. Chính vì những nguyên nhân này, tuy có lúc Bạch rất phiền Kala quấy nhiễu thế giới hai người của hắn và Ngô Nặc, nhưng có lúc lại cảm thấy có một đứa trẻ như thế cũng không tồi, trở thành một người cha hợp chuẩn, vừa hay bù đắp tiếc nuối khi còn nhỏ của hắn. Từ một trình độ nào đó mà nói, Ngô Nặc cũng có suy nghĩ giống Bạch. Tuy y có cha, nhưng sau khi mẹ ruột chết cha ruột liền biến thành cha dượng, y ở trong nhà mình mà cứ như đang ở nhờ nhà người khác. Cha, mẹ kế, e gái con mẹ kế, em trai cùng cha khác mẹ, họ mới giống một gia đình, mà bản thân ở trong gia đình đó vĩnh viễn giống như một kẻ dư thừa. Y chán ghét ở trong gia đình như thế, y muốn một gia đình hoàn toàn thuộc về mình. Ngô Nặc trưởng thành sinh sống ở xã hội hiện đại, tiếp nhận tư tưởng truyền thống của Z quốc mà trưởng thành, kỳ thật ở một vài phương diện so với thổ dân chính tông Bạch còn ngang bướng cố chấp hơn. Ban đầu y vốn chưa từng nghĩ tới mình sẽ sống chung với một người đàn ông, trong kế hoạch đời người của y, mở một cửa tiệm, mua một căn nhà, lấy một cô gái hiền thục thiện lương, sinh một đôi trai gái, bình an qua hết một đời, đại khái chính là kết cục tốt nhất. Nhưng một hệ thống ngoài ý muốn đã triệt để thay đổi quỹ tích vận mệnh của y. Không cần nghi vấn, trong tiềm thức của Ngô Nặc, có đứa con mập Kala này mới càng thích hợp với định nghĩa và chờ đợi của y đối với gia đình. Còn về Kala, sau khi nó mở mắt ra người nhìn thấy đầu tiên chính là Ngô Nặc, Ngô Nặc là mama mà nó nhận định, Bạch lại là ba nó, nó chính là con của họ. Tới mức khi hóa hình, hình thái người của Kala rất tự nhiên biến thành bản kết hợp của Ngô Nặc và Bạch, không có chút cố ý nào. Có thể trải qua vô số trùng hợp trở thành người một nhà, đại khái chính là chuyện may mắn nhất và hạnh phúc nhất trong sinh mạng của ba người họ. Kala biết làm nũng, sau một phen nài nỉ, cam kết rất nhiều điều khoản ‘nhục nước mất chủ quyền’, cuối cùng thuyết phục được baba, để y đi chơi cùng, Kala vểnh đuôi rất có cảm giác thành tựu! Đáng tiếc, nhóc con ngây thơ căn bản không biết, Bạch đại miêu mấy ngày trước đã cùng Ngô tiểu Nặc nói trước muốn vào rừng dạo, hóng gió rồi. Gừng càng già càng cay. Nếu Kala biết chân tướng, nhất định sẽ rớt nước mắt, vì một trong những điều kiện nó đáp ứng chính là ba ngày không ăn mứt trái cây! Trong mười năm này, biến hóa của Hắc Sắc Sâm Lâm cũng rất lớn, khi bộ lạc Trường Hà và các bộ lạc xung quanh không ngừng phát triển lớn mạnh, nhân khẩu tăng mạnh, đồng thời còn không ngừng xây nhà mới, cây cối sinh trưởng lâu năm trong rừng khó tránh khỏi tai ương. Rừng thu nhỏ hơn trước kia rất nhiều, nhưng mọi người đã thêm một bước nắm giữ được kỹ xảo gieo trồng và thuần dưỡng gia súc, sau khi có thể bảo đảm được nguồn thức ăn, người vào rừng săn bắt ngược lại ít hơn trước nhiều, vì thế, các loại dã thú trong rừng vẫn rất nhiều, náo nhiệt như trước. Trên thế giới này rất khó có bí mật vĩnh viễn,  người biết càng nhiều, bí mật cũng trở nên không còn là bí mật, mấy năm trước, vị trí mỏ muối huyết đã bị lộ. Nhưng bộ lạc Trường Hà lúc đó đã là bộ lạc lớn mạnh nhất gần đó, cho dù xung quanh tất cả mọi người đều biết vị trí của mỏ muối tinh, cũng không dám vì vậy mà đối địch với bộ lạc Trường Hà. Bạch còn dùng tư thái tuyệt đối cường thế, thu cả Hắc Sắc Sâm Lâm vào lãnh địa của bộ lạc Trường Hà. Tiểu trấn phụ thuộc bộ lạc Trường Hà tự nhiên không có ý kiến, vì quyền sở hữu Hắc Sắc Sâm Lâm thay đổi ngược lại càng có lợi cho họ. Bộ lạc có ý kiến, đối mặt với quân đoàn đáng sợ của bộ lạc Trường Hà, cường đại như Mục Nguyên và Khê Cốc cũng biết điều giữ trầm mặc, những bộ lạc khác nào còn dám lên tiếng. Mà khi phần lớn bộ lạc gần Hắc Sắc Sâm Lâm đều trở thành tiểu trấn của Trường Hà, còn có ý kiến hơn nữa ý kiến càng lúc càng lớn cũng chỉ còn lại một mình bộ lạc Khê Cốc mà thôi. Bộ lạc Khê Cốc tuy ỷ trời cao hoàng đế xa liều chết không chịu phụ thuộc thành Trường Hà, nhưng họ không thể không nhờ vào giao dịch muối huyết, muối tuyết của thành Trường Hà, không dám dễ dàng đắc tội thành Trường Hà. Mười năm nay, bộ lạc Khê Cốc phát triển không tồi, khi mùa đông càng lúc càng ngắn, họ chiếm cứ Khê Cốc quanh năm ấm áp, vô cùng thích hợp gieo trồng và chăn nuôi, họ cũng học cách làm của Bạch, lợi dụng đủ thủ đoạn, thu phục rất nhiều bộ lạc nhỏ vừa khác, thế lực sớm đã xưa không bằng nay. Mùa đông năm ngoái, lão thủ lĩnh của họ chết vì bạo bệnh, thủ lĩnh vừa nhận chức rất có dã tâm và thủ đoạn cứng rắn, mơ hồ có xu thế chọi cứng với thành Trường Hà. Theo tin tức Bạch thu được, gần đây người bộ lạc Khê Cốc nhiều lần xuất hiện ở ngoại vi Hắc Sắc Sâm Lâm, chỉ cần hơi không chú ý, họ sẽ chuồn vào rừng, nghĩ cách tiếp cận vị trí mỏ muối tinh. Nhưng bộ lạc Khê Cốc không biết là, giao dịch muối của thành Trường Hà, trọng điểm đã từ muối huyết chuyển sang muối tuyết. Không có công cụ và tri thức chuyên nghiệp, Ngô Nặc không cách nào tính được sản lượng mỏ muối tinh của Hắc Sắc Sâm Lâm, nhưng không cần nghi vấn, loại tài nguyên không thể tái sinh này, khi giao dịch muối huyết không ngừng mở rộng, mỏ muối không ngừng bị đào sâu, diêm giáp trùng Ngô Nặc nuôi trong mỏ muối tinh cũng bị ảnh hưởng rất lớn. Diêm giáp trùng vô cùng đáng giá trong khu giao dịch hệ thống, hơn nữa loại trùng này bản thân cũng là một loại vật liệu vu dược vô cùng quý, Ngô Nặc thông qua tin tức mua được từ hệ thống và sau nhiều lần nghiên cứu thử nghiệm của y và đại vu, lấy diêm giáp trùng làm vị thuốc chính, thêm vào bột lá cây của trường sinh mộc, lại phối hợp mấy chục loại vu dược quý khác, cho vào vu lực cường đại, phối ra được một loại vu dược có tỉ lệ kích phát thiên phú huyết mạch thú nhân nhất định. Trong thành Trường Hà xuất hiện lượng lớn thú nhân thức tỉnh sức mạnh  huyết mạch, căn bản không giống như mấy người Vu Dương nhận định, không phải vì Kalamunda gì đó, mà là do mấy con diêm giáp trùng đó. Kala mập trong mười năm qua ngoài bán manh làm nũng tinh nghịch quậy phá, căn bản không có chút xíu tác dụng nào. Vì tác dụng đặc thù của diêm giáp trùng, khai thác mỏ muối tinh chỉ có thể hạn chế. Mà sau đó, một cơ hội rất ngẫu nhiên, Ngô Nặc dưới sự cưỡng ép và chỉ dẫn của nhiệm vụ hệ thống, ở một nơi vô cùng hẻo lánh tìm được một hồ muối thiên nhiên vị trí ẩn mật. Nơi này cách bộ lạc Trường Hà rất xa, xung quanh may mắn không có hơi người, ngay cả động vật cũng vô cùng hiếm, sau khi tìm được hồ muối thiên nhiên này, Bạch lập tức phái binh tới chiếm nơi này, sau đó lại dời lượng lớn nô lệ qua, ở phụ cận trực tiếp xây dựng một bộ lạc con. Từ đó về sau, trong đồ giao dịch của bộ lạc Trường Hà lại có thêm một loại muối tuyết. Do nơi này cách vùng Hắc Sắc Sâm Lâm rất xa, vị trí vô cùng ẩn mật, lại thêm Bạch đã làm công tác bảo mật, tới nay vẫn không có bao nhiêu người biết lai lịch muối tuyết của bộ lạc Trường Hà. Người bộ lạc Khê Cốc cố chấp bảo thủ, cho là muối tuyết và muối huyết cùng tới từ một chỗ, thủ lĩnh mới nhận chức vì một vài nguyên nhân không đủ uy vọng, cho nên  hắn cấp thiết muốn làm ra chút thành tích, thế là liền bắt đầu liên tục phái  người vào Hắc Sắc Sâm Lâm tra tìm, muốn phân một chén canh đồng thời mượn đó ổn định vị trí của mình. Hắn tự cho là hành động bí mật, hoàn toàn không biết căn bản không thoát được tai mắt của Bạch.