Đợi đến khi Ngô Nặc và Bạch liên tục trưng cầu ý kiến của đại vu và các cư dân bộ lạc, không ngừng sửa sửa đổi đổi thêm thêm bớt bớt, mãi đến khi đợt khoai trắng thứ hai đã đào xong hết, họ cuối cùng mới hoàn thành biên soạn chế định luật pháp. Ngô Nặc cố gắng dùng chữ viết chỉnh tề nhất, viết hơn một ngàn điều luật vào từng tờ da dê, cuối cùng, những cuộn da dê dùng chất liệu màu đặc thù trộn lẫn vu dược viết ra, được đặc biệt phong kín trong ống trúc khắc mấy chục vu chú, để tiện nhanh chóng tra tìm những điều khoản luật khác nhau, Bạch rót sức mạnh huyết mạch vào đầu ngón tay, khắc lên trên ống trúc mấy chữ để làm mục lục phân loại. Sau khi kết thúc tất cả việc biên soạn, khắc họa, đại vu quyết định tổ chức một nghi thức tế lễ quy mô to lớn, cư dân có cống hiến và biểu hiện ưu tú trong bộ lạc con sẽ được mời ngồi xe đến bộ lạc Trường Hà tham gia, người bên ngoài đúng lúc tới bộ lạc Trường Hà lúc này, cũng có thể ở một bên quan sát. Lần tế lễ này Bạch và đại vu động viên cả bộ lạc chuẩn bị hơn nửa tháng, lấy ra tế phẩm vô cùng phong phú, chất thành núi nhỏ, khiến người bộ lạc con và bộ lạc khác lại lần nữa đổi mới nhận thức về sự giàu có của bộ lạc Trường Hà. Nhưng, khác với năm ngoái, người chủ tế năm nay không còn là Vu Quyền, mà là đệ tử của ông Vu Nặc. Ngô Nặc lúc trước cũng chủ trì mấy lần tế lễ, nhưng quy mô đều không lớn, số người ít nhất mới chỉ có mấy chục, nhiều nhất cũng không vượt qua mấy ngàn, mà lần này, chỉ riêng người của bộ lạc Trường Hà và bộ lạc con đã vượt qua ba chục ngàn, người ngoài bộ lạc tới bộ lạc Trường Hà dự lễ cũng có mấy trăm người. Những người này tụ tập trên bãi sông Trường Hà, đông nghìn nghịt một mảng, căn bản nhìn không thấy điểm cuối, trước khi nghi thức tế lễ bắt đầu, mọi người tôi một câu anh một lời hưng phấn nói chuyện, vô số âm thanh hội tụ lại, vang tận trời. Ngô Nặc chỉnh lý lại lần cuối trang phục tế lễ của mình, hít sâu một hơi, phóng người nhảy lên trên lưng dực hổ to lớn, y vừa muốn tìm chỗ để khoanh chân ngồi xuống, sau lưng đột nhiên truyền tới âm thanh xi xi xi__ Chỉ thấy Kala mập đen thùi lùi dùng một tốc độ nhanh nhạy hoàn toàn bất đồng với độ béo của nó nhảy vọt lên, ôm chặt cái đuôi to của dực hổ Bạch, Bạch hất đuôi, nhóc con nhắm chuẩn cơ hội, vút một cái ổn định đáp sau lưng Ngô Nặc, miệng toét ra, con mắt to màu hổ phách vui tới mức híp lại thành đường. “Kala, đừng quậy.” Ngô Nặc nhỏ giọng trách. Kala vô tội chớp con mắt to, nghe không hiểu, nhưng chơi vui. Nhóc con cất chân mập dị thường linh hoạt tránh khỏi cánh tay Ngô Nặc đưa tới, hì hục leo lên đỉnh đầu dực hổ Bạch, nâng chi trước ngắn ngủn vung vung hào khí ngật trời, kêu gào gào, hưng phấn cực điểm. Một tia sáng mỏng manh khó thấy vụt qua trên người long thú mập, gần như đồng thời, Bạch cảm thấy sức mạnh huyết mạch trong cơ thể mình dao động kịch liệt không thể khống chế, nhưng thoáng cái, dao động đó lại biến mất vô ảnh vô tung, nhanh tới mức hắn cảm thấy gần như là ảo giác. Nhưng, đó không phải ảo giác. Bạch không nhìn thấy dị thường xuất hiện trên người tiểu Kala trong thoáng đó, nhưng đáy lòng hắn lại sinh ra một loại trực giác cường liệt__ dị động đó chính là do Kala tạo ra. Nếu nuôi dưỡng Kala là đã thánh ý của thần, vậy thì… Dực hổ Bạch híp mắt lại, trong lòng nhanh chóng quyết định chủ ý, hắn nói với Ngô Nặc: “Đừng quản nó, cậu ngồi vững đi, tôi xuất phát.” Ngô Nặc chỉ đành gật đầu, tìm chỗ ngồi khoanh gối trên tấm lưng dày rộng của dực hổ. Dực hổ đứng lên, run mớ lông đen bạc đan xen, chậm rãi cất bước. Dực hổ đi không nhanh, nhưng thể hình của nó quả thật quá lớn, chưa đi bao lâu đã đến được bờ sông tế lễ, khi dực hổ xuất hiện, bờ sông tiếng người huyên náo như bị người ta ấn phím tạm dừng, mọi người nhanh chóng ngừng giao lưu, rồi như miếng bọt ngăn biển nhanh chóng tách thành hai dòng người, chừa ra một thông đạo rộng rãi cho dực hổ. Dưới vô số ánh mắt, dực hổ Bạch chở Ngô Nặc đi từng bước đến cạnh tế phẩm chất như núi, Ngô Nặc nhẹ nhàng nhảy một cái, đáp vững bên cạnh dực hổ, y giơ cao gậy xương được tỉ mỉ mài từ xương long thú, dùng tiếng Trường Hà nói: “Chúng tôi nguyện hiến lên tế phẩm quý giá nhất, mong thần linh vĩnh viễn che chở bộ lạc Trường Hà.” Giọng Ngô Nặc không lớn, nhưng âm thanh có kèm vu lực, vang lên rõ ràng bên tai mỗi người. Các cư dân kích động lũ lượt quỳ xuống, không ngừng lớn tiếng phụ họa, cầu xin thần linh phù hộ. Mà thân mang vu lực, đặc biệt là các vu giả tới từ bộ lạc khác, toàn bộ bị vu lực cường đại của Vu Nặc chấn động thật lâu không cách nào khép được miệng. Đây mới chỉ là bắt đầu mà thôi… Ngô Nặc đã từ lâu nay mỗi ngày kiên trì luyện tập [Thể thuật căn bản], [Thổ nạp pháp sơ cấp], nay ích lợi của chúng đã triển lộ vào giờ phút này, cùng là điệu múa tế lễ, sau khi y nhảy, không chỉ động tác nhẹ nhàng đẹp đẽ đâu đâu cũng lộ ra sự tự nhiên về bản chất, hơn nữa còn mơ hồ dung làm một thể với màn trời hoàng hôn xung quanh, vô số điểm sáng không thấy được chậm rãi ngưng tụ lại theo tế ngữ từ miệng y, sau đó tranh nhau dung nhập vào thân thể mọi người, thoáng cái, gần như tất cả mọi người đều cảm giác được thân thể mình trở nên nhẹ nhàng, toàn thân trên dưới có một sự thoải mái không nói thành lời. Vu lực thật cường đại! Các vu giả hết thảy trợn to mắt, đặc biệt là vu giả đến từ bộ lạc khác, họ nghĩ mãi cũng không thông, một vu giả trẻ tuổi ngay cả truyền thừa đại vu cũng chưa tiếp nhận, sao lại có vu lực cường đại như thế? Quả thật còn vượt xa cả lão đại vu trong bộ lạc của họ! Không hổ là vu giả tới từ bộ lạc siêu cấp. Lai lịch của Vu Nặc sớm đã không còn là bí mật gì, ngay cả truyền thuyết liên quan đến bộ lạc Viêm Hoàng cũng đã được lưu truyền ở Hắc Sắc sâm lâm, nhưng, thông tin trên thế giới này cực kỳ không phát triển, mà bản thân tinh cầu cấp SS cũng là một tinh cầu sinh mạng vô cùng to lớn, cho dù là Vu Quyền đã lịch lãm qua rất nhiều bộ lạc, những gì thấy được học được cũng chẳng qua là một chút ít không đáng kể trên tinh cầu này, vì thế, trước giờ chưa có ai từng hoài nghi lai lịch của Ngô Nặc. Bất tri bất giác, tế lễ đã đến hồi kết, sắc trời tối dần, bờ sông được đống lửa hừng hực chiếu đỏ, theo câu tế từ cuối cùng của Ngô Nặc, tiểu Kala vẫn luôn ngoan ngoãn ở bên chân Bạch đột nhiên phát ra một tiếng gào sắc bén, thoáng cái, tất cả thú nhân bao gồm cả Bạch trong đó, đồng thời cảm thấy huyết dịch trong người dường như bị cái gì đó điểm vào, các thú nhân hoàn toàn không chịu khống chế hóa về thú hình, gào lên điên cuồng về phía tế phẩm chất đống. Chỉ một thoáng ngắn ngủi, Bạch đã cảm thấy sức mạnh huyết mạch gần đây tăng trưởng chậm chạp đột nhiên tăng cao lên hẳn một đoạn. [Thú thần quyết] tự động vận chuyển trong người, tốc độ nhanh chưa từng có, chỗ vốn còn bị ngưng trệ, giờ lại dễ như bẻ cành khô, dưới trùng kích của sức mạnh huyết mạch triệt để thông thoát, ngắn ngủi mấy tức, hắn đã vận hành [Thú thần quyết] đủ ba đại chu thiên, một loại thoải mái không nói nên lời trào lên từ đáy lòng, dực hổ Bạch không nhịn được hú vang với mặt trăng mới vừa mọc lên. Không biết có phải ảo giác hay không, dực hổ Bạch cảm thấy ánh trăng hình như ảm đạm đi một thoáng. Biến cố phát sinh quá nhanh, Kala nho nhỏ bị chặn sau đống tế phẩm, trừ Ngô Nặc và Bạch cách Kala gần nhất, những người khác căn bản không phát hiện tiểu Kala mới là nguồn gốc tạo nên màn biến cố này. Mà Kala sau khi gầm xong một tiếng, thì ủ rũ nằm bệt dưới đất, toàn thân trên dưới ẩm ướt, cứ như vừa mới trèo ra khỏi nước. Chẳng qua nhóc con trông tựa hồ tâm tình không tồi, ánh mắt long lanh nhìn Ngô Nặc và Bạch, cái đuôi thô mập lắc lắc, vẻ mặt cầu biểu dương. Đây rốt cuộc là chuyện gì? Trong lòng Ngô Nặc và Bạch đồng thời vụt qua nghi vấn, nhưng hai người rất nhanh đã ăn ý che đậy nó, nhanh chóng thu lại kinh ngạc trong mắt. Tế lễ đến đây đã coi như kết thúc viên mãn, nhưng chính đề tối nay mới chỉ vừa bắt đầu. Bạch mượn ánh sáng chói mắt lúc biến thân nhanh chóng mặc quần áo vào, sau đó bảo người mang ống trúc đựng đầy điều khoản pháp luật tới cạnh tế phẩm, đồng thời đốt sáng mấy trăm cây nến, hắn đứng giữa vô số ánh nến, rút ra từng cuộn da dê, dùng tiếng Trường Hà đọc ra từng điều luật. Giọng nam hồn hậu đầy sức hút mang theo sức mạnh huyết mạch, truyền rõ vào tai mỗi người, rất nhiều năm sau, những người tham gia lần tế lễ này vẫn có thể hồi ức rõ ràng cảnh tượng thủ lĩnh đứng trong ánh lửa đọc luật pháp, hồi ức được tâm trạng chấn động đến mức không cách nào diễn tả của họ khi đó… Vô số năm sau, những luật pháp này trở nên không còn thích hợp, vô số năm sau, những luật pháp này dần bị những luật pháp mới vô cùng tận thay thế, vô số năm sau, mọi người dần quên đi điều khoản luật pháp ban đầu, nhưng, bất kể trải qua bao nhiêu cái vô số năm, những cuộn da dê được phong kín trong ống trúc, những điều khoản luật pháp được con cháu đời sau gọi là [Pháp điển], vẫn có địa vị chí cao vô thượng, đối với văn minh Trường Hà, đối với cả lịch sử văn minh của thú nhân đều có ảnh hưởng vô cùng sâu xa. Nhà sử học hậu thế lúc nghiên cứu văn  minh Trường Hà đã tranh luận vô số, nhưng họ lại có một quan điểm vô cùng thống nhất__ [Pháp điển] là tiêu chí bắt đầu của văn hóa Trường Hà, cũng là nền tảng kiên cường vững chắc nhất của cổ quốc Trường Hà phồn hoa, đồng thời còn là tiêu chí của cả nhân loại từ nguyên thủy man hoang bước vào văn minh nông canh. Lúc này, bất luận là Bạch đại miêu đọc tới mức miệng khô lưỡi khát tâm trạng bực bội, hay Ngô tiểu Nặc nhờ ở ngược sáng nên lén lén ôm Kala ngủ gật, đều không ý thức được họ đang hoàn thành một hành động vĩ đại thế nào trong lịch sử văn minh thú nhân. Gần một ngàn điều luật trong [Pháp điển] ban đầu, từ mọi mặt bắt đầu ước thúc cuộc sống của các cư dân, nhỏ đến trộm cắp đánh nhau, lớn đến giết người phóng hỏa, từ vấn đề giáo dục con cái đến phụng dưỡng người già, từ vợ chồng kết hôn đến vướng mắc đồng hương, từ thuế thu nông canh đến thuế thu thương nghiệp, từ nô lệ đến cư dân bình thường rồi chiến sĩ vân vân, đủ mọi điều đủ mọi mặt đều được quy định khá tỉ mỉ. Để chấp hành những quy định này càng tốt, Ngô Nặc đen những điều khoản luật này làm thành một phần giáo trình, dạy cho tụi nhỏ trong trường, từ đó về sau bài tập về nhà của tụi nhỏ có thêm một khoản__ trừ phải viết lại ba lần điều khoản luật học được hôm đó, còn phải phân biệt dùng tiếng Hán và tiếng Trường Hà dạy những điều khoản này cho người nhà. Mù chữ quá nhiều, phổ cập luật pháp chỉ có thể túm tụi nhỏ! _(:зゝ∠)_ Tiểu Kala sau đại điển tế lễ suy yếu hai ba ngày, sinh long hoạt hổ trở lại, ôm bánh mì mứt trái cây ngọt ngào vừa cẩn thận ‘luyến tiếc không nỡ’ liếm, vừa nhìn tụi nhỏ sầu mi khổ mặt trên lớp, tiểu long thú có hơi rút lại thành thật nhích mông, lắc lắc đuôi, mặt trời hôm nay thoải mái hệt như hôm qua nha.