Sau khi an trí cho các nô lệ này, chưa được mấy ngày, nô lệ bị bệnh bị thương không mấy nghiêm trọng, đã bắt đầu tham gia làm việc. Cuộc sống ở bộ lạc Trường Hà tốt hơn dự tưởng của mọi người quá nhiều, tuy mỗi ngày đều phải làm việc, nhưng không cần phải chịu đói chịu lạnh, dần dần, mọi người cũng không còn bài xích thân phận nô lệ của mình mấy. Do những người này là lâm thời trở thành nô lệ, đại vu bộ lạc Mục Nguyên không ấn ấn ký nô lệ cho họ, phần lớn trên người vẫn là đồ đằng của các bộ lạc. Bạch và đại vu cùng với Ngô Nặc, ba người thương lượng xong, cũng tạm thời không ấn ấn ký nô lệ cho họ. Thời gian lâu rồi, những người này dần có một vài suy đoán to gan. Rất nhanh, suy đoán của họ đã trở thành sự thật. “Tạm thời miễn trừ thân phận nô lệ…” “Dời tới hướng nam… tại nơi bộ lạc Trường Hà thống nhất khoanh lại, xây dựng bộ lạc con…” “Bộ lạc cung cấp giống khoai trắng và cách gieo trồng…” “Khai hoang… nộp lương thực lên… dùng lương thực trừ đi tiền chuộc thân của họ…” “Ruộng do ai khai hoang ra là của người đó, lương thực trồng từ trong ruộng nộp một phần cho bộ lạc, còn lại tự phân phối…” Tin tức đến quá đột nhiên, rất nhiều người căn bản không dám tin vào lỗ tai mình. Nhưng, đây quả thật là quyết định chung của đại vu và thủ lĩnh. Mấy người Vu Nặc đưa ra quyết định này, cũng là bất đắc dĩ. Sản lượng khoai trắng rất cao, nhưng không dễ bảo tồn, nếu trữ không tốt, đồ ăn nguyên hầm sẽ hỏng hết. Hơn nữa khoai trắng nhiều lắm chỉ có thể tồn trên mấy tháng, mùa đông vừa kết thúc rất nhanh sẽ mọc mầm. Giống với khoai tây, khoai trắng mọc mầm có độc tính nhất định. Vì thế, đến thời kỳ giáp hạt sẽ đặc biệt khó chịu đựng. May mà tố chất thân thể người trên thế giới này hung hãn, một chút độc tính không làm gì được họ, nhưng thời gian dài, chung quy không phải chuyện tốt. Hơn nữa, một khi gặp tai họa tự nhiên cỡ lớn, khoai trắng cất trong hầm không thể giúp mọi người vượt qua kỳ đoạn lương hơn một năm. So ra, lúa mì và lúa nước nguyên thủy càng dễ trữ và mang theo, so với khoai trắng càng thích hợp trở thành lương thực dự trù chiến lược. Sản lượng khoai trắng rất cao, nhưng muốn nuôi sống ngày càng nhiều người này, nhất định cần phải mở rộng đất đai. Đồng ruộng bộ lạc hiện tại khai khẩn ra đã vô cùng rộng rãi, tiếp tục kéo dài ra ngoài, tất nhiên sẽ phải đối mặt khó khăn về quản lý. So với để mọi người phát triển xung quanh bộ lạc, không bằng để một phần người dời đến phía nam, nơi điều kiện gieo trồng càng ưu tú, khai khẩn đất hoang, lấy đó làm cứ điểm, phát triển một bộ lạc con hạ cấp. Như vậy khi bộ lạc con càng lúc càng nhiều, bộ lạc Trường Hà sẽ càng lúc càng lớn, cuối cùng sẽ trở thành một thành bang rồi đến… nước. Khuếch trương ra ngoài. Khi lần đầu tiên Ngô Nặc thuật lại suy nghĩ này với Bạch và đại vu, hai người đều trợn to mắt! Nói trắng ra, những nô lệ này chính là tiền bồi thường họ kiếm được trong trận chiến với bộ lạc Mục Nguyên, để họ làm nô lệ trong bộ lạc, với bộ lạc mà nói, chính là thu thêm một chút tiền thuê mà thôi. Cho những người này thân phận người tự do, khoản tiền thuê họ thu được đương nhiên sẽ ít đi, nhưng thay vào đó, họ có thể lấy lương thực xem như đền bù, đồng thời còn mở rộng địa bàn. Dù sao, với cư dân hiện có dời đến bộ lạc xa xôi khai khẩn dất hoang, sợ là không mấy ai nguyện ý. Mà những người này, họ không chỉ nguyện ý, còn sẽ vô cùng cảm kích sự nhân từ và hào phóng của bộ lạc. Kế đó, sau một phen thảo luận kịch liệt, Bạch và đại vu lại đề xuất rất nhiều điều bổ sung. Chẳng hạn tiêu chuẩn trưng thu lương thực, chẳng hạn phái quân đoàn trú đóng, chẳng hạn an bài người chuyên môn phụ trách giám sát và trưng thu vân vân. Sau khi thương lượng một chuỗi vấn đề, Bạch đại miêu cho dù phép tính không ra sao cũng biết, những người này đi khai khẩn đất hoang, có lợi hơn để họ làm nô lệ trong bộ lạc nhiều. Suy nghĩ của hắn khá đơn giản thô bạo, giữ những người này làm nô lệ họ phải cung cấp thức ăn, để những người này đi khai khẩn đất hoang xây dựng bộ lạc con, không chỉ không cần cho thêm lương thực, mỗi năm còn thu về được một khoản lớn, hơn nữa địa bàn cũng lớn hơn một vòng, vụ buôn bán ổn định chỉ lời không lỗ có thể làm! ︿( ̄︶ ̄)︿ Mà đối với những người đột nhiên nhận được tin tức, gia viên ban đầu của họ đã không tồn tại rồi, ở lại bộ lạc Trường Hà hay đến nơi hoang vu khác, đối với họ kỳ thật không có gì khác biệt lắm, mà vế sau có thể khiến họ tiếp tục giữ được thân phận người tự do. Huống chi, bộ lạc Trường Hà còn cung cấp giống khoai trắng cho họ, dạy họ kỹ thuật gieo trồng, cách bảo tồn, những người đã quen giao nộp thức ăn và con mồi lên bộ lạc, rồi do bộ lạc thống nhất phân phối, không cảm thấy nộp một phần sản lượng cho bộ lạc Trường Hà có gì không đúng. Vả lại, theo số lượng mà bộ lạc Trường Hà nói, sau khi họ nộp lên một phần, lương thực còn lại hoàn toàn đủ cho họ qua mùa đông. Trong lòng họ, không có gì quan trọng hơn có thức ăn trong mùa đông. Còn về dùng một phần lương thực trừ đi tiền chuộc thân, càng không phải chuyện gì lớn, bỏ lương thực ra là có thể xóa đi thân phận nô lệ, tốt hơn con con cháu cháu đều phải làm nô lệ nhiều lắm mà phải không? Những điều này so với kết quả tốt nhất họ từng dự tưởng, còn tốt hơn trăm ngàn lần. Sau khi tin tức được công bố, Bạch bắt đầu nhiều lần ly khai bộ lạc, xuống phía nam tìm nơi tụ cư thích hợp cho bộ lạc con. Rất nhanh, Bạch đã tìm được một nơi hoàn cảnh vô cùng ưu việt__ chỗ con sông nơi thuyền độc mộc của nhóm A Man bị đông kẹt. Dùng lời của Ngô Nặc để nói, nơi đó là một bến đò thiên nhiên, nguồn nước sung túc, đất đai bằng phẳng phì nhiêu, phía tây, có một khu rừng không lớn không nhỏ, trong rừng không có mãnh thú gì, nhưng có thể cung cấp đủ gỗ, do mặt sông khúc này khá rộng lại sâu, trừ dực long thú ra, long thú bình thường và dã thú khác sẽ không dễ dàng vượt sông, coi như là con đường chủ yếu để tránh thú triều. Đương nhiên, cho dù thật sự ngăn không được thú triều, họ cũng có thể tránh vào rừng. Quan trọng nhất là, nơi này cách bộ lạc Trường Hà không xa lắm, với tốc độ bay của Bạch hiện tại, nhiều lắm một tiếng là tới, ngồi xe bò đại khái cần cả ngày hoặc hơn một chút, thời gian cần để đi bộ thì sẽ dài hơn chút nữa. Nhưng, đợi mở đường đi rồi, thời gian sẽ rút ngắn rất lớn. Còn có một điểm là xung quanh không có bộ lạc gì, không dễ xảy ra xung đột, tương lai muốn khuếch trương thêm một bước sẽ càng dễ dàng. Đợi Bạch chọn địa điểm xong, bộ lạc Mục Nguyên đã đưa đợt nô lệ thứ hai tới. Trạng thái đợt nô lệ này so với đợt trước còn kém hơn, nhưng, đợi khi họ tới bộ lạc nghe được một loạt tin tức liên quan tới mình, ai cũng tinh thần phấn chấn trở lại, trừ số ít người bị thương bị bệnh đặc biệt nặng, những người khác đều sống sót. Thời gian trôi qua từng ngày, đợi bộ lạc Mục Nguyên đưa đợt nô lệ cuối cùng sang, mùa đông bất tri bất giác đã kết thúc rồi. Một năm mới đã bắt đầu. Bộ lạc Mục Nguyên chắp đông vá tây, vất vả lắm mới gom đủ khoản bồi thường chiến tranh, nhưng muốn gom tiền chuộc tù binh, thật sự có lòng mà không đủ sức. Đám người Mục Thốc mấy lần tới bộ lạc Trường Hà đưa nô lệ, cũng làm rõ được trong số tù binh những ai là của bộ lạc Mục Nguyên, những ai không phải. Dù họ có siết chặt lưng quần, cũng không gom đủ vật tư chuộc về các tù binh của bộ lạc mình, càng đừng nói chuộc tù binh của bộ lạc khác. Rất nhanh, họ đã giống như Bạch tính toán lúc đầu, xem thú nhân ngoài bộ lạc thành chiến nô, trực tiếp bán cho bộ lạc Trường Hà, sau đó thành công chuộc về thú nhân bộ lạc mình. Bộ lạc Mục Nguyên hiểu rõ hậu quả làm thế, nhưng họ thật sự không lấy ra được nhiều vật tư và người để trao đổi nữa. Những bộ lạc gia nhập cuộc đối chiến giữa Mục Nguyên và Trường Hà, trên cơ bản đều là tử trung của Mục Nguyên, cho dù những bộ lạc này từ trên xuống dưới đều cực kỳ bất mãn với quyết định của Mục Nguyên, nhưng họ không dám thật sự làm gì bộ lạc Mục Nguyên. Đặc biệt là họ tham gia cuộc chiến đã đắc tội bộ lạc Trường Hà, giờ nếu lại đắc tội bộ lạc Mục Nguyên, ba bộ lạc lớn đắc tội hết hai, tương lai còn muốn lăn lộn ở Hắc Sắc sâm lâm sao? Những bộ lạc nhỏ vừa này dù trong lòng có nghẹn khuất, cũng chỉ dám giận không dám nói. Mùa đông vừa mới kết thúc, có thể sống sót qua đó đã là không tệ, các nhà các hộ trên cơ bản không còn thứ gì đáng giá, cho dù có lòng chuộc người về, cũng phải đợi tương lai gom được vật tư rồi nói. Mà đối với những tù binh này, cuộc sống ở bộ lạc Trường Hà của họ quả thật có chút quên luôn đường về, nhưng họ không phải thật sự không nhớ người nhà, không muốn về nhà. Họ lẳng lặng đợi được người chuộc về, nhưng đợi hoài đợi mãi, kết quả đợi được là họ bị xem thành chiến nô trả cho bộ lạc Trường Hà. Bình thường nô lệ thú nhân bán cho bộ lạc Trường Hà, một người có thể bán 500 tệ, mà dạng tù binh như họ lại chỉ có thể khấu trừ 100 tệ, điều này đối với bất cứ chiến sĩ thú nhân xem trọng tôn nghiệm và vinh quang nào cũng là sỉ nhục khó thể hình dung. Kỳ thật kết quả này, họ cũng không phải chưa từng đoán ra được. Nhưng khi thật sự đi tới bước này, họ mới cảm thấy mình chán nản nguội lạnh chưa từng có, giây phút vận mệnh bị tuyên cáo, gần như ai cũng sinh ra một loại oán hận vì bị bộ lạc Mục Nguyên và bộ lạc cũ vứt bỏ phản bội. Cuối cùng các tù binh bị bỏ lại bộ lạc Trường Hà tổng cộng có ba trăm bốn mươi lăm người. Họ thậm chí không có may mắn như những nô lệ bị chuyển bán tới trừ tiền bồi thường chiến tranh, mỗi người họ đều bị xóa đi ấn ký của bộ lạc cũ, sau đó đóng lên ấn ký nô lệ. Ở Hắc Sắc sâm lâm, thú nhân là lực chiến đấu chủ yếu nhất, địa vị luôn rất cao, rất hiếm khi xuất hiện tình huống làm nô lệ. Vì thế, khi những chiến nô này bị khắc lên ấn ký nô lệ, sỉ nhục và phẫn nộ sâu trong lòng gần như nhấn chìm họ. Nhưng, họ không có chỗ để phản kháng và trả giá. Nói không hận bộ lạc Trường Hà là giả, nhưng họ càng hận bộ lạc Mục Nguyên và bộ lạc cũ đã từ bỏ họ, nhưng trong nỗi thống hận, họ lại bất giác lo lắng cho giống cái và con cái của mình vẫn đang ở bộ lạc. Những thú nhân này là chiến sĩ, trong số họ đa phần đều đã thành gia, nhưng không phải ai cũng có thể may mắn tìm được thú nhân giống cái làm bạn lữ, phần nhiều là kết hợp với thuần nhân giống cái. Hiện tại họ trở thành nô lệ, rường cột chống đỡ trong gia đình không còn, bầu bạn thuần nhân của họ, con cái của họ phải làm sao… “…Các người cùng những thuần nhân đó đi khai khẩn đất hoang, xây dựng bộ lạc con, biểu hiện tốt, lập được công, có thể xin đón người nhà đến trước mùa đông, có thể giải trừ thân phận nô lệ, thậm chí còn có thể gia nhập quân đoàn thú nhân bộ lạc, hồi phục thân phận chiến sĩ của các người…” Giọng Bạch không nhanh không chậm, nhưng lại khiến huyết dịch các nô lệ thú nhân lập tức sôi trào. Giờ phút này, họ lại nhìn thấy hy vọng! Trừ hơn ba trăm chiến nô thú nhân đó, bộ lạc Mục Nguyên sau lại đưa thêm một vài thú nhân ‘chất lượng’ thấp kém qua, trừ đi tiền chuộc và tiền bồi thường chiến tranh. Những thú nhân được đưa tới sau này, giống với những thuần nhân trước đó, đều được quyền miễn trừ tạm thời, nhưng nếu họ không thể giao đủ tiền chuộc của mình trong vòng ba năm, họ sẽ bị khắc lên ấn ký nô lệ, hơn nữa để trừng phạt, họ sẽ càng khó khôi phục tự do hơn nô lệ bình thường. Bạch cho người sắp xếp lại toàn bộ những thú nhân này một lần, có lực chiến đấu, lấy thân phận chiến nô xếp vào quân đoàn chiến nô của bộ lạc con, giống với làm chiến sĩ lúc trước, phụ trách an toàn và săn bắt cho bộ lạc con. Lực chiến đấu thấp, thì sẽ giống như thuần nhân khác, khai khẩn đất hoang, ruộng khai khẩn ra thuộc về bản thân họ, nhưng lương thực làm ra nộp lên thì phải nộp lên, đồng thời còn phải trả tiền chuộc thân cao hơn thuần nhân. Sau khi an bài thỏa đáng, Bạch rút trong thủ hạ ra một vài thú nhân, xây dựng một quân đoàn thú nhân hoàn toàn mới, đồng thời cho Đằng luôn an phận làm chiến sĩ thú nhân trở thành đoàn trưởng quân đoàn mới. Để hắn thống lĩnh quân đoàn này trường kỳ đóng ở bộ lạc con, phụ trách trông coi an toàn bộ lạc con, trực tiếp quản lý quân đoàn chiến nô thú nhân, truyền đạt tất cả mệnh lệnh bộ lạc công bố. Ngoài ra, Bạch lại chọn ra một thú nhân tuổi khá lớn là Khôi Lãng, phụ trách quản lý sự vụ ngày thường của bộ lạc con, ở một trình độ nhất định, Khôi Lãng và Đằng có thể giám sát lẫn nhau, chế ước lẫn nhau, nhìn xa, có thể tránh được quyền lực của bộ lạc con rơi vào tay một ai đó, tương lai làm lớn rồi ngược lại không nghe theo bộ lạc điều phối chỉ huy, thậm chí là cắn ngược. Đồng thời an bài hai người lãnh đạo ở bộ lạc con, một chuyên môn phụ trách quân sự, một chuyên môn phụ trách nội chính, chế ước lẫn nhau, quyền lực cuối cùng nắm giữ trong tay. Ngô Nặc không thể không bội phục độ nhạy bén của Bạch đối với quyền lực. Không sai, những an bài này là do Bạch tự mình nghĩ ra, Ngô Nặc nghĩ được phải phái người đi giám sát bộ lạc con, nhưng không nghĩ tới được phải phân quyền lực, phân quyền trước rồi lại thu quyền. Sau khi tham gia vào quyết sách quản lý bộ lạc, so với trước kia, bất luận làm chuyện gì hay suy nghĩ vấn đề gì Ngô Nặc đều có tiến bộ lớn, nhưng có vài thứ là trời sinh đã có, ngày sau khó thể theo kịp. Chẳng hạn, khứu giác đối với chính trị. Đằng và Khôi Lãng cũng không phải Bạch tùy tiện chọn ra, Đằng tuy trẻ tuổi, nhưng năng lực tác chiến và ứng biến đều có thể độc đương một mặt, Khôi Lãng đã có tuổi, về lực chiến đấu có thiếu hụt, nhưng làm người tinh tế, đối với trồng khoai trắng và vu dược đều có kinh nghiệm không tồi, mà quan trọng nhất là, hai người họ đều là những cư dân ban đầu của bộ lạc Trường Hà, lòng trung thành với bộ lạc, lòng trung thành với thủ lĩnh và đại vu là không cần nghi ngờ. Chỉ có người như thế, phái đến bộ lạc con mới khai phá, Bạch mới có thể an tâm. Nhân viên an bài thỏa đáng, tuyết đọng đã dần tan ra. Đằng và Khôi Lãng mang theo đại đội theo Bạch, mang khoai trắng và giống lúa mì nguyên thủy đầy xe bắt đầu hành trình mới.