Vị Diện Giao Dịch Chi Nguyên Thủy Thế Giới
Chương 152 : Công pháp
Sau khi nhìn thấy giá công pháp, Ngô Nặc cuối cùng hiểu rõ tại sao những giao dịch giả trung cao cấp rõ ràng đáng lý không nên thiếu tiền mà ai cũng kẹt sỉ vô cùng.
Cho dù từ trước tới nay luôn biết hệ thống rất lừa đảo, nhưng y nằm mơ cũng không ngờ được hệ thống sẽ lừa đảo đến mức độ này.
Ngô Nặc đại khái nhìn một chút, công pháp khác cường đại hay không, y không biết, nhưng mấy công pháp y đạt được sau khi hoàn thành nhiệm vụ trước kia, [Thể thuật căn bản] rẻ nhất cũng tốn 100000 giao dịch tệ, mà trong số công pháp y học hiện tại mắc nhất chính là [Thuật trị liệu cấp thấp], mà giá của bộ công pháp này đã cao tới 1 triệu giao dịch tệ.
Trừ đi giá công pháp mắc ra, chỗ lừa đảo nhất của hệ thống không ngoài đem các loại công pháp cùng loại hình, cùng hệ thống nào có thể phân ra thành ba cấp thấp trung cao tuyệt đối sẽ không chỉ phân làm hai bộ thượng hạ, công pháp cùng loại khác đẳng cấp giá cũng mắc tới mức khiến người ta tặc lưỡi.
Cứ lấy [Thể thuật căn bản] ra nói, [Thể thuật trung cấp] bản thăng cấp trực tiếp đòi triệu giao dịch tệ, mà [Minh tưởng pháp trung cấp] [Thuật trị liệu trung cấp] giá cả trực tiếp cao tới mấy triệu.
Trước khi mở khu giao dịch cấp ba, Ngô Nặc ít nhiều còn có chút tự hào vì giá trị thân phận tiền triệu của mình, mà hiện tại, y cảm thấy mình vẫn chỉ là một kẻ nghèo kiết không hơn không kém.
“Hệ thống, tao nhớ trước kia mày từng nói, công pháp mua ở khu giao dịch có thể truyền thụ cho người khác ngoài ký chủ, đúng không?” Ngô Nặc hỏi.
Y đã học được bốn loại công pháp, trong đó [Thể thuật căn bản], [Thổ nạp pháp (sơ cấp)], [Minh tưởng pháp sơ cấp] đều đã học thuộc như cháo, [Thuật trị liệu cấp thấp] ban đầu hoàn toàn không hiểu gì gần đây cũng dần tìm được một chút cảm giác, lại thêm, nếu y có thể thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ cưỡng chế truyền thụ văn hóa đó, y có thể lấy được [Thổ nạp pháp (trung cấp)] và [Thể thuật trung cấp]. Cho dù lần này sau khi kiểm tra hiểu thấu, Ngô Nặc không mấy tin tưởng có thể hoàn thành hoàn mỹ nhiệm vụ cưỡng chế này, nhưng trong lòng ít nhiều vẫn ôm chút ảo tưởng.
Để tránh tham ăn quá nhai không kỹ, Ngô Nặc quyết định tạm thời không vội mua công pháp cho mình, muốn mua cũng đợi y triệt để nắm giữ [Thuật trị liệu cấp thấp] rồi nói.
Mà so với bản thân y, y cảm thấy Bạch cần công pháp hơn.
Âm thanh lạnh lẽo mà máy móc của hệ thống trực tiếp xuất hiện trong đầu Ngô Nặc: [Đúng, nhưng có hạn chế.]
“Hạn chế gì?”
[Ký chủ mua công pháp truyền thụ cho người ngoài ký chủ, trừ cần trả gấp đôi giao dịch tệ ra, còn cần có một lượng tích phân nhất định. Người ngoài ký chủ sau khi học được công pháp, không thể truyền thụ công pháp cho người khác.]
Đen, đúng đen! Cướp tiền chẳng qua cũng chỉ là thế.
Ngô Nặc biết oán trách cũng vô dụng, hơi suy nghĩ một chút, hỏi: “Vậy giả dụ người đó tự căn cứ theo công pháp, lĩnh ngộ được thứ mới, hắn có thể truyền thụ thứ mình lĩnh ngộ được cho người khác không?”
Hệ thống lạnh băng không mang theo chút sắc thái tình cảm nào nói: [Có thể.]
“Vậy giả dụ tao mua mấy loại công pháp như quyền cước võ công này nọ, người tiếp nhận công pháp trong lúc luyện tập thi triển, bị người học lén, vậy có tính là truyền thụ không?” Đáy mắt Ngô Nặc lóe qua một tia gian xảo.
[Không tính.] Hệ thống rập khuôn trả lời.
Hệ thống liên kết vô số vị diện trên trăm ngàn tinh cầu sinh mạng, mấy loại quyền cước võ công, trong công pháp chỉ có thể tính là tồn tại rác rưởi nhất, công phu quyền cước đơn thuần không có tâm pháp nội công phối hợp, cho dù luyện đến cực điểm, tác dụng có thể phát huy ra cũng vô cùng có hạn. Mà công phu quyền cước cũng là loại không có biện pháp cấm truyền thụ nhất trong số các loại công pháp, cho dù hệ thống có khả năng thông thiên thông địa, cũng không thể nào cấm người khác đơn thuần mô phỏng động tác quyền cước.
Hơn nữa, đối với các giao dịch giả mà nói, trong hệ thống có hằng hà sa số công pháp thần kỳ, ai lại thèm một chút võ công quyền cước? Nhưng, Ngô Nặc lại cứ thích những thứ rác rưởi trong mắt người khác vậy đó.
Thế giới này, bất luận thú nhân hay thuần nhân thể chất đều vượt xa người trái đất, nhưng đối với cách vận dụng sức mạnh họ vẫn còn quá thô thiển, chỉ dừng lại ở cấp bậc dựa vào bản năng giết chóc. Một đạo lý đơn giản, đồng dạng hai thanh niên nam tử, một người tinh thông công phu quyền cước, một người chỉ dựa vào bản năng đấm đá, nếu bỏ qua trường hợp cá biệt, ai thắng ai thua quả thật nhìn là biết ngay.
Mục đích của Ngô Nặc cũng rất đơn giản, y muốn mua cho Bạch một vài võ công quyền cước, đợi sau khi Bạch học xong, lại truyền thụ cho người bộ lạc. Đặc biệt là những thuần nhân bộ lạc, nếu họ có thể lợi dụng sức mạnh bản thân càng tốt hơn, Ngô Nặc có lòng tin, lực chiến đấu của họ tuyệt đối có thể nâng cao lên không chỉ một đẳng cấp!
Công pháp trong hệ thống cực nhiều, chỉ mỗi loại võ công quyền cước đã vượt qua hơn triệu.
Chỉ dựa vào tên và giới thiệu đơn giản, Ngô Nặc căn bản không thể chọn ra được bí tịch võ công nào chân chính thích hợp.
Sau khi trả giá hiệp (hối) thương (lộ) hệ thống, Ngô Nặc tốn 1000 điểm tích phân, cuối cùng thuyết phục được hệ thống, giúp y chọn ra bí tịch võ công thích hợp nhất cho người trên tinh cầu này tu hành.
Hệ thống nể tình khoản thu nhập thêm, cực có hiệu suất chọn cho Ngô Nặc ba quyển công pháp, phân biệt là [Thú hình quyền], [Giáp binh], [Rèn thể].
Bản thân [Thú hình quyền] là một bộ quyền pháp công kích cực kỳ sắc bén hơn nữa linh hoạt đa biến, đã thế tu luyện đến cực điểm có thể dẫn động huyết mạch trong người, ngưng tụ thú hình đối địch. Đối với nhân loại chủng tộc khác, ví dụ như Ngô Nặc đây, ý nghĩa không phải rất lớn, nhưng đối với thú nhân và thuần nhân có huyết mạch thú tộc nồng đậm trên tinh cầu này, bộ quyền pháp này quả thật là được tạo ra để dành cho họ, một khi tu luyện thành công, tuyệt đối có thể khiến thực lực họ tăng mạnh.
[Giáp binh] không phải công pháp quyền cước hoàn toàn về mặt ý nghĩa, nó càng thiên về bài binh bố trận, có chút tương tự với binh pháp, nhưng lại không giống với binh pháp bình thường, nó cần phối hợp với công phu quyền pháp ghi chép trong sách, mới có thể phát huy tác dụng lớn nhất. Mà [Giáp binh] ghi chép phương pháp huấn luyện thực sự quá mức nghiêm khắc, đối với người cacbon cơ bản thể chất hơi yếu mà nói, rất nhiều người căn bản không cách nào thừa nhận huấn luyện kiểu ma quỷ này, mà đối với người silic cơ bản thể chất cực mạnh, loại công pháp này thuần túy là gân gà (vô bổ). Nhưng, Ngô Nặc tin, với thể chất của thú nhân, có lẽ có thể gánh được huấn luyện cỡ này, mà một khi luyện thành, phối hợp với cách bày binh bố trận được tả trong [Giáp binh], tuyệt đối có thể tôi luyện ra một đội thiết kỵ tới đâu đánh tan tới đó.
[Rèn thể] so với nói là một bộ công phu quyền cước, không bằng nói là một môn công pháp dựa vào ngoại lực và rất nhiều phương thức tu luyện đè nén tiềm năng thân thể, kế đó là nâng cao năng lực chịu đánh của thân thể. [Rèn thể] luyện đến cực hạn, có thể khiến thân thể có độ cứng sánh ngang kim loại, cực kỳ đáng sợ.
Ba quyển công pháp này mỗi quyển mỗi vẻ, nhưng bất luận quyển nào, tuyệt đối đều thích hợp cho thú nhân và thuần nhân học.
Nhất thời, Ngô Nặc thật sự không biết chọn quyển nào mới tốt.
Đúng, cho dù với tài sản của Ngô Nặc hiện tại, ba quyển bí tịch võ công này cũng chỉ có thể chọn một, thậm chí, chút tích lũy của y căn bản không cách nào mua được một bộ công pháp hoàn chỉnh.
Không sai, giống với [Thổ nạp pháp], ba quyển thư tịch võ công này, toàn bộ đều phân làm ba đẳng cấp thấp trung cao, nguyên một bộ, nhiều đến mấy triệu giao dịch tệ.
Quả thật không thể lừa đảo hơn! (╯‵口′)╯︵┻━┻
Ngô Nặc hơi do dự một chút, lại hỏi hệ thống: “Vậy công pháp thích hợp nhất với Bạch thì sao?” Nghĩ nghĩ, Ngô Nặc cắn răng bổ sung một câu, “Giá hơi cao chút cũng được.”
Trong tâm hệ thống thoáng qua một chuỗi số liệu ‘virus’ kiểu như: Yêu cầu thật nhiều… ký chủ thật keo kiệt….
Chẳng qua nể tình khoản thu nhập thêm 1000 tích phân, hệ thống vẫn len lén dùng quyền hạn, giúp Ngô Nặc tìm mấy bộ công pháp thích hợp với huyết mạch thú nhân, đồng thời giá cả cũng nằm trong phạm vi Ngô Nặc có thể thừa nhận (đại khái thế).
Rất nhanh mười mấy bộ công pháp lấp lóe ánh sáng xuất hiện trước mặt Ngô Nặc.
Ngô Nặc nhấn mấy bộ công pháp đó xem sơ giới thiệu và giá tiền, ặc, cái sau mới là trọng điểm, do dự nửa ngày chọn một bộ công pháp tên là [Thú thần quyết].
Bộ công pháp này đồng dạng cũng chia làm ba đẳng cấp thấp trung cao, tác dụng chủ yếu chính là tinh thuần huyết mạch thú nhân, kích phát năng lực thiên phú thú nhân.
Trừ kích phát và tinh luyện huyết mạch thú nhân ra, bộ công pháp này còn miêu tả cách vật dụng sức mạnh huyết mạch thú nhân khá toàn diện hệ thống, coi như là một bộ công pháp khá trọng căn bản, phương diện công kích so với các công pháp khác hơi yếu hơn chút, giá đồng dạng cũng tương đối rẻ một chút… mới lạ!
Cấp thấp nhất cũng phải một triệu giao dịch tệ, không phân trên dưới với giá của [Thuật trị liệu cấp thấp]. Hơn nữa Bạch không phải ký chủ, vì mua bộ công pháp này y còn phải trả thêm giá gấp đôi, tính ra là đủ hai triệu tích phân.
Thân là một người bán hàng rong đấu chí đấu dũng với khách hàng nhiều năm, năng lực tính toán của Ngô Nặc tuyệt đối là tiêu chuẩn, tâm niệm khẽ động, đã nhìn thấy bản thân một lần nữa nghèo kiết xác.
…QAQ…
Ngô Nặc gần như đào rỗng gia tài, cuối cùng mua [Thú thần quyết] và [Thú hình quyền], [Giáp binh] và [Rèn thể] tạm thời không có nhiều giao dịch tệ và tích phân như thế, chỉ có thể tạm gác lại.
Sau khi đau thịt mua hai quyển công pháp này, Ngô Nặc một giây cũng không muốn tiếp tục ở lại khu giao dịch, trực tiếp out thoát khỏi khu giao dịch, mở mắt ra liền thấy một con đại miêu mập tròn nằm trên người mình ngủ say vù vù, tứ chi bá đạo chiếm cứ ngực y, cái đuôi dài đầy lông quấn lấy cổ tay y, bộ mặt mèo đầy lông mang theo vẻ hồn nhiên bình thường hiếm thấy.
Ngô Nặc nâng tay lên, nhẹ chọt chọt đầu đại miêu mập, miêu mập tính cảnh giác cực cao khẽ động mí mắt, tỉnh rồi, nhưng không chịu mở mắt ra, đầu cọ cọ dưới cằm Ngô Nặc, tiếp tục lười biếng nằm trên người y không động.
“Mèo lười.” Ngô Nặc cười cười, cảm giác đau thịt bất tri bất giác biến mất hơn nửa.
Bạch không chỉ là người yêu y nương tựa mà sống, cũng là người nhà quan trọng nhất của y trong thế giới xa lạ này, cho dù vì hắn bỏ ra nhiều giao dịch tệ và tích phân hơn nữa y cũng cam tâm tình nguyện, tâm nguyện duy nhất của y chính là Bạch có thể trở nên càng thêm cường đại.
Bất luận đã từng hay hiện tại, kỳ thật Ngô Nặc đều không tính là một người đặc biệt có dã tâm, ưu điểm lớn nhất của y đại khái chính là biết đủ, y hy vọng Bạch có thể càng cường đại, không phải muốn hắn chinh chiến thiên hạ trở thành bá vương một phương, mà là hy vọng hắn có thể sống càng tốt, sống càng lâu trong thế giới nguy hiểm này.
Bạch có chút bất mãn quật quật đuôi, hắn lười chỗ nào, gần đây hắn bận sắp chết tới nơi, còn phải sử dụng sức mạnh huyết mạch tạo thuyền, rất mệt đó. Ngược lại Ngô tiểu Nặc, ngày ngày đi thần điện (khu giao dịch hệ thống), nghe nói bên trong còn có sứ thần đến từ rất nhiều thế giới, có lẽ hắn phải trông chừng tiểu sứ thần của hắn chặt một chút. Bạch đại miêu rất nhỏ nhen nghĩ, bản tính thú nhân chính là có dục chiếm hữu cực mạnh với bạn lữ.
“Bớt giả ngủ cho tôi, mau dậy, tôi đổi hai bộ công pháp cho cậu này.” Ngô Nặc cong ngón tay trắng nõn gõ lên đầu Bạch đại miêu nói.
Truyện khác cùng thể loại
105 chương
100 chương
37 chương