Vị Diện Giao Dịch Chi Nguyên Thủy Thế Giới
Chương 147 : Bộ lạc đại chiến
Bốn quân đoàn bộ lạc Trường Hà hơn hai ngàn chiến sĩ thú nhân dốc ổ xuất động, chỉ luận riêng nhân số chiến sĩ không hề thua kém bộ lạc Mục Nguyên bao nhiêu.
Muối thô tuyệt đối là giới hạn chót bộ lạc Mục Nguyện không cho phép chạm vào, muối huyết của bộ lạc Trường Hà đưa ra tiêu thụ, đã định là hai bộ lạc sẽ nằm trong cục diện không chết không thôi.
So với Trường Hà muốn một hành động chấn khiếp tất cả bộ lạc xung quanh, bộ lạc Mục Nguyên cũng muốn triệt để đánh nát bộ lạc Trường Hà, chiếm lĩnh nơi ở của họ, cướp đoạt tộc nhân họ làm nô, chiếm cứ thức ăn và muối huyết của họ.
Trận chiến này, bộ lạc Mục Nguyên âm thầm trù bị rất lâu, không chỉ tuyển chọn gần hai ngàn chiến sĩ thú nhân hiếu dũng thiện chiến từ bộ lạc mình, còn từ trong các bộ lạc nhỏ vừa phụ thuộc mình chọn ra hơn một ngàn chiến sĩ thú nhân dũng mãnh, tạo thành một quân đoàn thú nhân vượt hơn ba ngàn người, chuẩn bị lên tuyết nguyên quyết một trận tử chiến với bộ lạc Trường Hà.
Có điều, cho dù bộ lạc Mục Nguyên chiếm ưu thế ở nhân số, thú nhân cấp mãnh thú của bộ lạc Trường Hà cũng tương đối ít, nhưng đợi khi chiến đấu thật sự bắt đầu, họ mới phát hiện, lực chiến đấu của bộ lạc Trường Hà vượt xa tưởng tượng của họ. Chỉ mỗi quân đoàn thú nhân của bộ lạc Trường Hà đã cực khó đối phó rồi, sau khi thủ lĩnh Bạch của họ xuất hiện, cũng không thấy hắn lên chiến trường, nhưng quân đoàn thú nhân bộ lạc Trường Hà đột nhiên lực chiến đấu thăng thẳng một đẳng cấp, đổi lại lúc trước, những thú nhân cấp mãnh thú bộ lạc Mục Nguyên thật sự nằm mơ cũng không ngờ được, họ sẽ có một ngày bị thử thú, hồ thú, khuyển thú những thú nhân nhược thú nhỏ yếu đó đánh bại, dẫm dưới chân thậm chí là cắn đứt cổ.
Đáng ghét hơn là, thú nhân bộ lạc Trường Hà không chỉ chiến lực cường đại, còn đặc biệt âm hiểm gian xảo vô liêm sỉ, hơn nửa đêm lập tức phóng hỏa doanh địa của họ cướp thức ăn của họ vân vân, hành vi ác liệt quả thật khiến người ta căm phẫn tội lỗi chồng chất.
Liên tiếp ba ngày đại chiến, bộ lạc Mục Nguyên tử thương thảm trọng, gần như bại không thành quân, mấy chục chiến sĩ thú nhân có tư cách kế thừa thủ lĩnh, tử vong quá nửa, tin tức truyền về bộ lạc Mục Nguyên, sắc mặt của thủ lĩnh và đại vu liền trắng hơn cả trời tuyết bên ngoài.
Nhìn lại bộ lạc Trường Hà bên này, đồng dạng cũng không thể tránh khỏi có tử thương, nhưng trước đại chiến, đại vu đã chuẩn bị vô cùng đầy đủ, không chỉ lợi dụng hội chợ bộ lạc đổi lấy lượng lớn dược liệu vu dược, còn cùng các tế ti của những bộ lạc quy thuộc chế tạo một lượng lớn thuốc cầm máu, thuốc trị thương, lần đại chiến này còn đặc biệt phái sáu tế ti đi đầu là Vu Miêu tùy quân.
Trong một năm quy thuộc bộ lạc Trường Hà, nhóm Vu Miêu nhờ việc xem bệnh cho cư dân bộ lạc, kiếm được không ít vật tư và tiền tệ, cũng thắng được sự thừa nhận và tôn kính của các cư dân bộ lạc, quan trọng nhất là, họ đã tích lũy rất nhiều kinh nghiệm, cộng thêm đại vu Vu Quyền thỉnh thoảng sẽ truyền thụ cho họ một vài tri thức vu dược và kinh nghiệm tích lũy, họ hiện tại, có bước tiến vượt bậc ở vu thuật.
Ngô Nặc tới từ đất nước ăn vặt trên trái đất thời hiện đại, trong đất nước ăn vặt không có cách nói vu lực, vì thế, bên cạnh việc học vu dược với đại vu, Ngô Nặc sẽ lợi dụng tri thức tường tận về dược liệu tra cứu từ hệ thống, cùng với dược lý học được từ chỗ đại vu và lý giải sáng tạo của bản thân, phối chế một vài phối phương thảo dược không cần vu lực đồng dạng vẫn có hiệu quả.
Cứ thế, y thuật không còn là độc quyền của những người huyết mạch đại vu nữa.
Người huyết mạch đại vu quá ít ỏi, cư dân và nô lệ hiện có của bộ lạc Trường Hà cộng lại đã quá mười ngàn, nhưng người huyết mạch đại vu cộng lại cũng chỉ lác đác mười một mười hai người, chiếu theo tỷ lệ này, tương lai bộ lạc mở rộng thêm một bước, các tế ti gánh trách nhiệm y giả còn lâu mới có thể đuổi kịp nhu cầu.
Ngô tiểu Nặc hiếm được một lòng phòng bị chu đáo, từ sớm đã an bài một vài nô lệ tuổi không lớn nhưng thông tuệ hiếu học, hầu hạ bên cạnh đám người Vu Miêu, để tránh nhóm Vu Miêu hiểu lầm, y còn nói rõ để những nô lệ này theo họ chính là để học phân biệt và xử lý dược liệu, khi đó, nhóm Vu Miêu mới vừa quy thuộc bộ lạc Trường Hà, chỉ sợ trong lòng vô cùng không muốn truyền thụ tri thức vu dược của bản thân cho những nô lệ này, nhưng cũng không thể không làm theo lời Ngô Nặc.
Thời gian lâu rồi, đợi những nô lệ này học được một vài tri thức vu dược đơn giản, đám Vu Miêu cũng phát hiện chỗ tốt của họ__ rất nhiều lúc, chỉ cần mở miệng, những nô lệ này đã có thể xử lý tốt dược liệu đưa tới tay họ, vừa đỡ việc vừa bớt lo.
Đợi các nô lệ học được tới trình độ nhất định, Vu Quyền và Ngô Nặc lục đục cho họ biết một vài phối phương dược thảo không cần vu dược, chậm rãi, các nô lệ cũng có thể phối chế, nấu ra một vài dược thảo đơn giản, trị liệu một vài chứng bệnh thường thấy.
Đương nhiên, khi ở bộ lạc, các nô lệ trên cơ bản rất hiếm có cơ hội luyện tay, các cư dân sinh bệnh đều đi tìm tế ti xem, trước không nói hiệu quả của dược thảo bình thường quả thật không nhanh như vu dược, chính là thành kiến thâm căn cố đế có từ lâu khiến các cư dân cũng không muốn tìm nô lệ xem bệnh cho họ. Bằng lòng cho các nô lệ xem bệnh, luôn luôn cũng là những nô lệ không chút địa vị. Nhưng các nô lệ không có khái niệm ‘xem bệnh’ gì đó, có bệnh đau họ không chỉ không dám đi khám, ngược lại còn trăm phương ngàn kế che giấu, sợ bị người biết sẽ bị đuổi ra khỏi bộ lạc, ở trong bộ lạc dù sao vẫn còn có ăn có uống có nơi ở, bệnh không quá nghiêm trọng chịu đựng chút không chừng sẽ khỏi, đi ra ngoài rồi vừa bệnh vừa đói chỉ có con đường chết mà thôi.
Bộ lạc Trường Hà tự nhiên sẽ không làm như thế, nhưng ở rất nhiều bộ lạc khác, trục xuất thậm chí là trực tiếp giết chết nô lệ bị bệnh, để ngăn chặn bệnh lây lan, là chuyện vô cùng bình thường.
Cho nên, những nô lệ theo bên người tế ti học một đống tri thức lý luận, cho đến hôm nay đại chiến bắt đầu, mới chân chính hiển lộ tác dụng của họ.
Không cần nghi vấn, những nô lệ có thể thuần thục phối hợp cùng tế ti, đồng thời biết phương pháp phối chế thảo dược cầm máu, thảo dược giảm đau, lúc cứu trị người bị thương, đã có tác dụng khó thể tưởng tượng.
Có những nô lệ tương đương với bác sĩ chiến trường này gia nhập, đồng dạng là thương binh, thương binh bên bộ lạc Trường Hà có thể hồi phục rất nhanh, tiếp tục gia nhập chiến trường, người bị trọng thương cũng có thể giữ được tính mạng ở mức độ lớn nhất.
Sau ba ngày đại chiến, số tử vong của bộ lạc Trường Hà không vượt quá ba chữ số, sĩ khí kinh người, chiến ý ngập trời.
Ngược lại bên bộ lạc Mục Nguyên, người huyết mạch đại vu cao quý lại đáng quý phi phàm sao có thể lên chiến trường?!
Chỉ riêng khoảng cứu hộ chiến địa, Mục Nguyên đã thua Trường Hà không chỉ một bậc.
Lại nói mưu lược chiến thuật, Ngô Nặc đọc sách không nhiều, nhưng ở đất nước ăn vặt nghe nhiều cũng thuộc được ba mươi sáu kế, ít nhiều gì y vẫn biết mười mấy hai mươi kế, vốn giữ thái độ đồ tốt nhất định phải chia sẻ với Bạch đại miêu nhà mình, những mánh khóe mà có thể bản thân y cũng không lý giải thật thấu đáo, toàn bộ đều nói hết cho Bạch đại miêu.
Thân là một ấu thú nhân âm hiểm chỉ mới lớn chút đã hoàn toàn dựa vào bản thân mày mò ra ‘cạm bẫy’, Bạch đối với những kế sách này có lực lĩnh ngộ trời sinh, mấy chiến sĩ Mục Nguyên ngay cả ý thức hợp tác chiến đấu cũng còn chưa mày mò thấu đáo, có thể không bị đánh bại triệt để sao?
Trừ kế sách, sau khi Bạch căn cứ theo kiến nghị của Ngô Nặc quy định ra quân đoàn theo nguyên tắc ba ba, liền có ý thức mài giũa phối hợp năng lực tác chiến giữa các chiến sĩ với nhau, bình thường lúc săn bắt đã tương đương với luyện binh, đợi khi chân chính lên chiến trường, trên ngàn chiến sĩ phối hợp ăn ý, lệnh là lên cấm là ngừng, trên dưới một lòng, cứ như một cây kiếm bén được trăm đúc ngàn luyện, trong tay Bạch chỉ đâu đánh đó, nơi kiếm vung tới, không thể chiến bại.
Mà binh sĩ bộ lạc Mục Nguyên, trừ bộ lạc mình ra, còn có một phần ba là chọn ra từ các bộ lạc nhỏ vừa. Bộ lạc Mục Nguyên tự phụ cao hơn người một bậc, đi đâu cũng ra vẻ cho người khác xem, những người được chọn ra từ các bộ lạc nhỏ vừa cũng toàn là người xuất sắc của bộ lạc mình, có mấy ai lại chịu cúi đầu nhẫn nhục? Bọn họ đi cùng đừng nói phối hợp, mâu thuẫn nội bộ túm một cái cả mớ.
Tục ngữ nói, không so sánh thì không tổn thương.
Giao thủ với quân đoàn huấn luyện tuần tự của bộ lạc Trường Hà, các chiến sĩ thú nhân bên bộ lạc Mục Nguyên nhanh chóng binh bại như núi đổ.
Bộ lạc Mục Nguyên không có quân hàm thống soái rõ ràng, vẫn như lúc săn bắt bình thường, để những người kế thừa thủ lĩnh bộ lạc đảm nhiệm đội trưởng của từng đội ngũ tác chiến, đứa con đắc ý nhất của thủ lĩnh hiện nhậm đảm nhiệm tổng đội trưởng.
Sau khi Bạch lên chiến trường, nhanh chóng sờ thấu được nội tình của đối phương, sau đó treo thưởng người thừa kế thủ lĩnh đối phương trong quân mình, giết một người thưởng 100 tệ, đả thương một người thưởng 10 tệ, chiến sĩ thú nhân bình thường giết một người thưởng 25 tệ, bắt giữ một người thưởng 10 tệ.
Phần thưởng vừa được đưa ra, bên bộ lạc Trường Hà đã không phải là khí thế đại chấn, mà là khí thế như hổ.
Chiến sĩ Mục Nguyên trong mắt họ, làm gì còn là người, toàn bộ là tiền tệ lấp lánh phát sáng!
Tiền tệ chính là dê sừng béo mập và bò man chắc khỏe, các chiến sĩ Trường Hà chỉ hận binh sĩ bộ lạc Mục Nguyên phái đến quá ít, không đủ giết.
Còn về những phần thưởng này từ đâu ra, Bạch hoàn toàn không lo lắng, vì hắn nhớ Ngô Nặc từng nói qua một từ: cắt đất đền tiền.
Trận đại chiến bộ lạc mà rất nhiều người vốn đều cho rằng sẽ giằng co này, khi giao chiến chỉ mới qua ba ngày, chiến sĩ bộ lạc Mục Nguyên đã tử thương hơn nửa, bại không thành quân.
Nhưng, Bạch không cho những binh sĩ còn lại đó cơ hội chạy trốn.
Trừ cực ít binh sĩ Bạch cố ý để người thả đi, còn lại hơn chín trăm chiến sĩ thú nhân toàn bộ đều trở thành tù binh của bộ lạc Trường Hà.
Dưới vòng vây của bốn quân đoàn, Bạch mang đôi ủng xinh đẹp, áo khoác da thú thuần đen, từ sau doanh địa không nhanh không chậm đi tới trước mặt các tù binh, trận chiến tranh này, hắn rõ ràng chưa từng giết qua một người, nhưng các tù binh quỳ dưới đất, nhìn thấy hắn, cảm nhận khí tức hung thú được cố ý giải phóng trên người hắn lúc này, toàn bộ đều run run rẩy rẩy.
“Yên tâm đi, ta sẽ không giết các người.” Bạch chậm rãi mở miệng.
Mấy người thừa kế bộ lạc Mục Nguyên quỳ ngay trước nhất bất giác trợn to mắt, không dám tin nhìn Bạch, đáy mắt hiện lên một tia thần thái hy vọng, nhưng rất nhanh thần thái đó đã biến mất khỏi mắt họ, có một tên nóng tính nhịn không được gầm lên: “Ta tuyệt đối sẽ không làm nô lệ cho người bộ lạc Trường Hà các người!”
Hai chiến sĩ đang áp giải thú nhân này, một người vả cho hắn một bạt tai, mặt hắn lập tức sưng lên thành đầu heo, Bạch khoát tay, bảo họ dừng lại, sau đó hắn nói: “Ta nói muốn các người làm nô lệ khi nào?”
Không giết lại không cần làm nô lệ, lẽ nào dực hổ Bạch định thả họ đi như thế? Không thể nào đi? Các tù nhân bất giác quay mặt nhìn nhau.
Nhưng trực giác của họ quả thật rất chuẩn, Bạch đại miêu nếu dễ dàng bỏ qua cho họ như thế, vậy hắn không phải là Bạch đại miêu nữa.
Truyện khác cùng thể loại
105 chương
100 chương
37 chương