Vị Diện Giao Dịch Chi Nguyên Thủy Thế Giới
Chương 136 : Ủng ma pháp lừa đảo
Đầu tiên phải nói một điểm, đôi ủng ma pháp phụ ma này cho dù chỉ là sản phẩm phụ ma cấp thấp, nhưng hình dáng thật sự rất đẹp, bề mặt là da thật thuần đen, trên phần ủng cao đến đùi dùng chỉ vàng thêu một vài phù văn ma pháp, đế ủng dày mà chắc, bên trong sờ vô cùng mềm mại, Ngô Nặc thử mang một chút, kích cỡ vừa vặn, mang vào rồi vô cùng thoải mái, hơn nữa quan trọng nhất là, vô cùng nhẹ nhàng, đi đường tốt hơn hàng nhái Lexy Adidas gì đó y mang lúc trước không biết bao nhiêu lần, bước một vòng nhỏ, vừa không cấn chân cũng không mài chân, đế ủng thật dày khiến Ngô Nặc cao thêm 3cm, tựa hồ tô điểm cho đôi chân dài thêm, cảm giác tầm nhìn cũng trở nên rộng rãi.
Nhưng quay đầu lại, nhìn Bạch đại miêu đã dần cao hơn một nửa cái đầu thậm chí nhiều hơn, Ngô Nặc cảm thấy ba cm nho nhỏ của mình căn bản không thay đổi được bất cứ điều gì, bao gồm cả thuộc tính phụ ma lừa đảo của đôi ủng này _ tự động làm sạch, tự động phục hồi, tự động điều tiết nhiệt độ trong giày, tự động điều chỉnh hình thái thích ứng với tất cả địa hình lục địa.
Đã từng, có một đôi ủng ma pháp phụ ma cao cấp đặt trước mặt y, có thể một cước đạp chết cự long, tạo hình chói lóe mắt chó hợp kim có thể mang theo chủ nhân giả khốc mang theo chủ nhân bay lên, có thể cùng phối hợp với phục sức ma pháp cao cấp khác hình thành bộ trang bị ma pháp cao cấp, sau khi người không có bất cứ năng lực ma pháp nào mang vào, đều có thể hoàn toàn chống cự ma pháp, công kích vật lý cấp bậc đại ma pháp sư, nếu có thể cung cấp ma lực cho nó, trang bị có thể trong một khoảng thời gian khiến năng lực ma pháp của chủ nhân tăng lên một bậc…
Sau đó lại nhìn đôi ủng mà hệ thống cho mình__ tự động… tự động… tự động… tự động… tự động cái lông gì, mấy thuộc tính ma pháp này đều cần phải có ma lực khu động được chưa?!
Y lại không phải ma pháp sư, lấy đâu ra ma lực?! Đánh giá kém (╯‵口′)╯︵┻━┻.
Trên đại lục ma pháp nào đó của một vị diện ma pháp vô cùng xa xôi, một vị ma đạo sĩ kiêm giao dịch giả nào đó đang nỗ lực nghiên cứu ủng quân đội vị diện khoa học kỹ thuật chợt hắt hơi một cái, trong phòng thí nghiệm ma pháp rộng lớn, bày đầy ủng ma pháp giống hệt đôi trên chân Ngô Nặc.
Quẹt nước mũi, hắn tiếp tục chú tâm vào sự (lối) nghiệp (rẽ) vĩ đại phấn đấu cả đời _ phá vỡ ranh giới giữa khoa học và ma pháp!
Cho dù giá giao dịch trực tiếp của đôi ủng này trên hệ thống đã càng lúc càng rẻ, ma đạo sĩ đại nhân cũng không chút để ý, có tiền, tùy tính.
Ngô Nặc: [Hệ thống, chắc không phải do kho của mày đã đầy rồi nên mới đem thứ hàng nát này ra làm phần thưởng để lừa tao chứ?]
Hệ thống: … Ký, ký chủ ngốc hình như học được thông minh rồi. Ừm, kiên quyết không thừa nhận! Ký chủ ngốc tự nói, chống cự nghiêm trị, được cho về nhà*. Lại nói, phần thưởng nhiệm vụ không phải nó nói là xong, nhưng vì cái lông gì nó vẫn có chút xíu chột dạ vậy? Nhất định là do virus đáng chết đó! Nhất định thế.
Ngô Nặc sớm đã quen hệ thống giả chết vào lúc mấu chốt, thầm mắng hệ thống một đống, nhưng không hề có ý định cởi ủng ra__ vì mang vào thật sự quá thoải mái!
Nếu ma đạo sĩ đại nhân đại quý tộc tùy tính có tiền đó có thể nghe được lời trong lòng Ngô Nặc lúc này, nhất định sẽ cho y biết, ủng mang đương nhiên thoải mái rồi, vì mấy chiếc ủng này đều là do các thợ giày lợi hại nhất hàng đầu nhất trên lãnh địa của hắn chế tạo ra, cho dù không có một chút xíu thuộc tính ma pháp, cũng chỉ có quý tộc mới có thể mang, ở cả đế quốc vẫn nổi danh là tốt.
Ngô Nặc cũng từng suy nghĩ có nên dùng vu dược để khu động phù văn ma pháp trên ủng không, nhưng y sợ đôi ủng vừa đến tay còn chưa mang nóng đã bị hư, lúc đó chỉ có khóc.
Vẫn là đợi khi đi sắp hư ủng hãy thử vậy!
Đôi ủng ma pháp trong mắt Ngô Nặc khuyết điểm túm cái được một đống, nhưng lại khiến Bạch đại miêu ghen tỵ chết__ ủng thật sự rất đẹp, hoa văn màu vàng phía trên cực kỳ phức tạp, khiến người ta vừa nhìn đã có cảm giác rất thần bí, quan trọng nhất là, loại hoa văn đó dưới ánh mặt trời còn phát sáng kìa, lấp la lấp lánh, hệt như mặt trời giữa trưa, quả thật quá đẹp!
Thế là, trong mấy ngày tiếp theo, Ngô Nặc thường xuyên nhìn thấy Bạch đại miêu ngó chằm chằm đôi ủng ma pháp của mình phát ngốc, còn hỏi y, sau này thần linh liệu có cho hắn đôi ủng xinh đẹp như thế không.
Ngô Nặc nhìn điệu bộ hắn, liền nhớ tới những bộ đồ xinh đẹp y thấy trong tủ kính lúc trước, lại chỉ có người phụ nữ kia và con của bà ta mới có… cảm giác đó quả thật không thể chịu nổi! Bạch đại miêu mới giúp y kiếm một đống tích phân, mua cho hắn một đôi ủng một chút cũng không quá đáng!
Thế là Ngô Nặc lên khu giao dịch hệ thống tìm kiếm một chút, ở khu giao dịch hệ thống cấp hai, trước tìm một đôi ủng ma pháp phụ ma cấp thấp giống hệt trên chân mình, lượng tồn kho hệ thống hiển thị khiến Ngô Nặc càng thêm tin tưởng suy đoán của mình, nhưng là giá cả niêm yết của hệ thống khiến y quả quyết chọn từ bỏ mua hàng lừa đảo này __ 100000 tích phân, 5000 giao dịch tệ.
Ngô Nặc:… Má nó chứ, hệ thống mày sao không đi ăn cướp đi! (╯‵口′)╯︵┻━┻
5000 giao dịch tệ chỉ là chuyện nhỏ, nhưng tốn 100000 tích phân để mua một đôi ủng, bất luận thế nào Ngô Nặc cũng luyến tiếc, không phải y bủn xỉn, mà là y cảm thấy thép tốt nên dùng cho lưỡi đao, tích phân cũng nên dùng ở chỗ quan trọng hơn.
100000 điểm tích phân, vào thời khắc mấu chốt, đủ có thể cứu mạng.
Cho nên, Ngô Nặc tìm kiếm ở khu giao dịch cấp một rất lâu, tìm được một đôi ủng da màu đen, không có công năng phụ ma, nhưng nhìn rất chắc chắn, không thể phân biệt chủng loại da thú, mơ hồ có một chút đường vân thiên nhiên màu vàng nhạt, tổng thể mà nói, còn rất dễ nhìn.
Vừa khéo cũng có kích cỡ Bạch mang được, Ngô Nặc cắn răng tốn 20000 tích phân, 2000 giao dịch tệ mua đôi ủng da này.
Suy nghĩ đến Bạch đại miêu hiện tại còn đang tiếp tục phát triển chiều dọc một cách không khoa học (cái này không công bằng), Ngô Nặc mua một đôi số lớn hơn, sau đó, sự thật chứng minh, chọn lựa của Ngô Nặc vô cùng chính xác.
Tốn 20000 tích phân, Ngô Nặc vốn có chút đau thịt, nhưng sau khi nhìn thấy Bạch đại miêu mang ủng da vào, bộ dạng cao hứng đắc chí lại trân trọng, Ngô Nặc lập tức cảm thấy đáng giá, trong lòng cũng theo đó cao hứng__ tựa hồ có chút lý giải suy nghĩ của những người đàn ông đáng thương trên trái đất lúc bị cánh phụ nữ vắt kiệt túi tiền.
Chỉ cần cậu cao hứng là được.
Bạch đại miêu mấy hôm nay thật sự rất cao hứng, không chỉ có giày mới rất đẹp để mang, trên đường tiểu sứ thần còn nghĩ mọi cách làm đồ ngon cho hắn.
Tiểu miêu thú gầy gò, đang dùng tốc độ mắt thường thấy được mập trở lại ~(≧▽≦)/~.
Trừ khẩu phúc được thỏa mãn ra, mấy hôm nay Ngô tiểu Nặc còn đặc biệt ngoan, lúc ưm ưm ưm cực kỳ phối hợp, Bạch đại miêu nhân cơ hội nếm thử không ít tư thế bình thường nhiều lắm chỉ dám nghĩ, tư vị đó… quả thật không thể thỏa mãn hơn ︿( ̄︶ ̄)︿.
Bạch ước gì con đường này đi mãi không hết thì tốt biết bao, nhưng đợi đến khi thịt mỡ trong hình thái miêu thú của hắn trở lại, thậm chí còn mập hơn, họ cuối cùng vẫn đến bộ lạc dực nhân __ Sào.
Sào, nơi ở của nó, một mặt là thảo nguyên và rừng rậm nguyên thủy rộng lớn vô biên, lấy sông lớn làm ranh giới, một bên là vách núi cao sừng sững tận mây, đại tự nhiên đã đơn giản thô bạo hỗn hợp địa hình nơi này lại với nhau.
Các dực nhân sống trong hang động trên vách núi, nhìn từ xa, trên vách núi có vô số hang động to to nhỏ nhỏ, giống như tổ ong, vì thế, bộ lạc này được gọi là Sào, chẳng kỳ quái chút nào.
Lấy bộ lạc Sào làm trung tâm, bên mặt núi chếch về tây, còn cư trú lượng lớn bộ lạc dực nhân.
Vì có núi lớn ngăn trở, cùng với vấn đề tín ngưỡng và ngôn ngữ, bộ lạc dực nhân bên bộ lạc Đại Hồ này rất ít giao lưu với bộ lạc thú nhân. Đi tiếp về nam, ở nơi không có núi lớn ngăn trở, tại nơi bộ lạc dực nhân và bộ lạc thú nhân hỗn cư, quan hệ của hai chủng tộc không tốt đẹp mấy, có vài nơi thậm chí còn là tử địch, mà một vài bộ lạc siêu cấp, không chỉ một lần dùng nắm đấm bạo lực phân chia địa bàn.
Vị trí của Sào nếu nghiêm khắc mà nói đáng lý thuộc về địa bàn của thú nhân, nhưng thời gian bộ lạc Sào sinh trưởng sinh sôi ở đây không hề ngắn hơn bộ lạc Đại Hồ, hai bộ lạc tuy nói rất ít giao lưu, nhưng cũng không có mâu thuẫn gì lớn, nhiều lắm là trong quá trình săn bắt phát sinh chút cọ sát, sau khi bộ lạc Đại Hồ từ săn bắt làm chính dần chuyển sang chăn nuôi làm chính, bộ lạc Sào cũng lợi dụng đất phì nhiêu men bờ sông trồng lượng lớn thức ăn ăn được, đồng thời cũng học bộ lạc Đại Hồ nuôi dưỡng động vật, cọ sát tạo ra bởi thức ăn giữa hai bộ lạc này đã càng lúc càng ít.
Thông thường mà nói, lực chiến đấu của dực nhân quả thật hơi kém thú nhân một chút, nhưng người ta lại có cánh, giống như máy bay và xe tăng, rất khó nói được ai lợi hại hơn.
Là bộ lạc lớn lâu đời lịch sử kéo dài không thua bộ lạc Đại Hồ, các dực nhân rất hiếm khi giao lưu với bộ lạc xung quanh, họ cũng chưa từng tham gia hội chợ bộ lạc do bộ lạc Đại Hồ tổ chức. Nhưng, nghe Tang Ba nói, kỳ thật mỗi năm Sào cũng sẽ tham gia hội chợ bộ lạc, nhưng họ tham gia là hội chợ bộ lạc của bộ lạc dực nhân tổ chức sau núi.
Tang Ba còn lặng lẽ cho Ngô Nặc biết, những dực nhân của bộ lạc Sào, vì có cánh, có thể đi tới rất nhiều nơi thú nhân không đến được, vì thế, trong tay họ có không ít đồ tốt, đặc biệt là một vài vu dược quý.
Ngoài ra, Tang Ba còn tiết lộ cho Ngô Nặc một tin tức vô cùng quan trọng, bộ lạc Sào rất thiếu muối.
Hắn chỉ tiếp xúc với bộ lạc Sào có mấy lần, đều là vì muối, hắn dùng muối thô đổi được không ít đồ tốt từ tay các dực nhân.
Đương nhiên, Tang Ba không thể nào tốt bụng như thế, trực tiếp cho Ngô Nặc biết chuyện bộ lạc Sào thiếu muối, hắn ước gì được lũng đoạn muối huyết của bộ lạc Trường Hà, tương lai giao dịch giá cao cho bộ lac Sào kìa. Những tin tức này, đều là Ngô Nặc và Bạch đông một câu tây một câu từ những lời Tang Ba nói sau đó tự phân tích ra.
Từ Trường Hà đến khúc bộ lạc Sào này, mặt sông đã trở nên cực kỳ rộng rãi, các dực nhân sống trên vách núi ở bờ sông, thức ăn họ trồng và động vật họ chăn nuôi thì ở đối diện bờ.
Thú nhân giống dực nhân, cũng có một lượng lớn tộc nhân thuần nhân không cách nào hóa thành điểu thú, các dực nhân nhờ đôi cánh, có thể dễ dàng bay vào ổ ở đối diện sông, thuần nhân muốn vượt sông lại vô cùng khó khăn.
Vì thế, men theo bờ sông, có rất nhiều lều to nhỏ, thuần nhân và các nô lệ của bộ lạc dực nhân bình thường sẽ sống trong những túp lều này, đợi khi đến mùa đông, các dực nhân sẽ dẫn thuần nhân trong bộ lạc về hang ổ đối diện sông hưởng thụ cuộc sống ấm cúm, các nô lệ thì tiếp tục ở trong lều, trông coi gia súc của bộ lạc.
Đại khái là vì ôm lòng phòng bị cực lớn với bộ lạc thú nhân xung quanh, các chiến sĩ dực nhân bộ lạc Sào có cảnh giác cực cao, Hắc Phong vừa kéo xe ngựa bước vào phạm vi trú của bộ lạc Sào, một chiến sĩ dực nhân tay cầm mâu gỗ từ trên trời giáng xuống đối diện Hắc Phong, sau đó chĩa mũi mâu sắc bén vào Bạch và Ngô Nặc.
“Các người là ai?”
_______
*Xuất phát từ câu nói: Thẳng thắn khoan hồng, phải vào nhà lao, chống cự nghiêm trị, được cho về nhà. Châm biếm câu nói “Thẳng thắn khoan hồng, chống cự nghiêm trị”, trên thực tế tội phạm nào thẳng thắn khai hết tội thì bị tống vào nhà giam, ai ngoan cố không thừa nhận tội, cảnh sát không tìm được chứng cứ thì buộc phải thả họ về.
Truyện khác cùng thể loại
32 chương
29 chương
9 chương
104 chương