"Em Tine! Em Tine!"
Má ơi!
Ai đó vỗ mặt tôi mấy cái liền để gọi tôi tỉnh lại. Nhưng trước khi thoát được khỏi cơn chóng mặt, tôi đã kịp thấy mọi người nhìn tôi với vẻ hết sức ngạc nhiên. Nếu ai hỏi tôi đã ngã xuống đất lúc nào và như thế nào? Tôi chẳng biết nữa. Tôi mở mắt ra hồi nào vậy? Cũng không biết luôn. Nhưng nếu hỏi tôi chết thế nào à? Tôi biết đó...
Ngay bây giờ nè!
"Mọi người chơi vui thôi mà. Không cần phải bị shock thế đâu ha." Anh khóa trên, kẻ đầu sỏ gây ra chuyện này, đang đứng khoanh tay trông hết sức bình tĩnh. Trông anh ấy chẳng có vẻ gì là quan tâm đến trái tim đã bị tổn thương của em trai năm nhất là tôi đây.
"Tine, em ổn đấy chứ?" May sao, một đàn chị khóa trên khác hỏi tôi. Chị ấy đỡ tôi ngồi dậy sau cơn choáng váng.
"Ưmmm..."
"Tine trông có vẻ hoảng quá, ha."
"Ừ, ừm..."
Tôi đã dành cả đời để hôn con gái, mà vẫn bình thường có sao đâu! Nhưng người tôi vừa làm chuyện đó cùng thì chẳng phải là cô gái nào xinh đẹp, mà là một Titan thì đúng hơn! Mặc dù cậu ta không hẳn là hôn tôi, nhưng hành động đó vẫn làm tôi choáng váng.
Nếu cậu ta chỉ chạm môi thôi chứ không dùng lưỡi đẩy viên kẹo vào miệng tôi, thì tôi vẫn có thể châm chước chấp nhận được.
"Này, nghe thấy gì không đó?"
Rõ ràng là tôi nghe được chứ. Nhưng không trả lời được! Bởi vì mồm tôi đầy kẹo rồi. Tôi chỉ muốn nhổ hết chỗ kẹo vào mặt đám người ở đây.
"Em Tine, không sao chứ hả? Mọi người, tản ra đừng có chen vào đây nữa! Đưa em ấy vào góc phòng!" Một đàn chị ra lệnh, thế là cái thân tôi được mọi người khiêng tới một góc phòng trong tiếng cười của một vài người khác.
Mẹ nó! Con c*%$^$(*&^#!!!
Bạn có nghĩ rằng quyết định tham gia câu lạc bộ này của tôi là một sai lầm không? Cuộc đời tôi hẳn đã tốt hơn nếu tôi gia nhập câu lạc bộ nấu ăn! Ôi, tim của tôi...
"Ai đó tìm giúp cái ống thở với?"
Cho xin cái xô được không, tôi muốn ọe quá. Tôi không biết tôi sẽ ngất trước hay sẽ ói trước nữa.
"Nào, nhổ ra."
Chao ôi, thần linh thật tốt với tôi quá khi gửi tên khốn này, Sarawat, tới giúp tôi trong Cuộc chiến Kẹo ngọt. Má nó chứ! Cậu ta đang giữ một tờ giấy trước mặt tôi, còn tôi nhanh lẹ nhổ chỗ kẹo trong miệng ra.
"Thằng khốn này! Trêu tôi hả?" Giờ thì miệng tôi đã được tự do, việc đầu tiên là lập tức chửi rủa người trước mặt.
"Tôi không trêu đùa cậu."
"Thế cậu cho thêm viên nữa vào miệng tôi làm gì hả?"
"Đàn anh bắt tôi làm thế."
"Họ bảo cậu đi chết thì cậu có làm không?"
"Để tôi nghĩ đã."
"Tôi đang nói kiểu châm biếm! Không hiểu hả?"
"Châm biếm? Tôi tưởng cậu nghiêm túc."
"Thôi nói xàm và tránh xa tôi ra. Tôi không thở được." Cậu ta đột ngột thở vào mặt tôi nên tôi lập tức đẩy ra. Thân hình cao lớn của cậu ấy cuối cùng cũng đứng lên và đi tới góc phòng còn lại với các bạn khác. Chẳng bao lâu sau, một đàn chị cho tôi ống thở. Tôi ngồi im một lúc cho bớt choáng váng, phớt lờ mọi người trong phòng.
"Có tất cả 15 người ở đây xác nhận là muốn chơi guitar. Bất kể mục đích là muốn thể hiện với bạn gái, hay bởi vì muốn trông ngầu hay gì đi nữa, các em đều có ý định riêng khi đã lựa chọn. Nhưng hiện tại thì anh sẽ chia nhóm trước. Ai biết chơi guitar rồi hoặc có nền tảng cơ bản rồi thì giơ tay lên."
Vài người giơ tay. Nếu tôi đếm đúng thì có bảy người.
"Thế là có tám người không biết chơi guitar, bao gồm cả Tine." Không cần phải nói, mọi ánh mặt lại đổ dồn về tôi trong khi tôi vẫn còn đang ngồi ở góc phòng, ống thở gắn vào mũi.
"Bài học đầu tiên hôm nay là các hợp âm cơ bản. Ở góc phòng có vài chiếc guitar cho mọi người tập. Nhanh lên, tới lấy một cái." Đàn anh nói xong, mọi người hối hả lựa chọn đàn cho mình cứ như thể chúng được giảm giá 80% vậy.
"Lẹ lên!"
"Em Tine, còn sức không?" Vẫn là đàn anh quản trò ban nãy hỏi tôi.
"Còn ạ."
"Vậy lẹ lên! Mông mày liệt luôn rồi hay gì?" Anh ta nói xong, tôi lại âm thầm rủa xả trong lòng. Tôi sẽ lấy một cây, được chưa? Gì mà giục hoài vậy? Thần kinh!
Bởi vì chỗ kẹo khốn khiếp lúc nãy, giờ tôi trông tã hết sức. Tôi lê lết lấy được một cây đàn cho mình. Đó là cây đàn cuối cùng, cây đàn mà mọi người đều né ra không thèm lấy. Mẹ nó chứ!
"Giờ mỗi người đều có đàn rồi ha, tách ra nào. Ai biết chơi rồi sẽ ngồi cùng khóa trên ở phía sau. Nếu không biết thì mời ngồi ở đây." Việc chia lớp bắt đầu. Tôi ngồi cùng bảy bạn năm nhất khác, phần lớn là con gái. Tôi là thằng đẹp trai duy nhất bởi vì hai thằng còn lại xấu quá.
Lúc này đúng là vô cùng thích hợp để làm quen. Tôi nghĩ tôi phải chờ một lát trước khi đàn anh bắt đầu dạy, từ từ thì tôi cũng tìm được cơ hội để tự giới thiệu. Đặc biệt là mấy bạn nữ khoa Y, dễ thương lắm luôn.
Không may là, bọn họ chỉ chăm chăm nhìn Sarawat và hoàn toàn phớt lờ anh chàng đẹp trai như tôi.
"Trước hết, anh tự giới thiệu nhé. Anh tên Mix, bên cạnh anh người lúc nào cũng muốn trông xinh đẹp là chị Air. Bọn anh sẽ phụ trách dạy mấy đứa cách chơi guitar nhé. Trước hết là cách cầm đàn."
Mọi người đều ngồi khoanh chân, chăm chú tìm cách đặt đàn lên đùi mình một cách thoải mái nhất. Tôi phải thừa nhận là tôi đang hết sức tập trung. Ban đầu tôi cũng chỉ định đi một buổi thôi rồi chuồn. Nhưng giờ tôi đổi ý rồi, và tôi muốn học chơi guitar để còn tán gái.
"Ngồi thoải mái nhé, không cần phải căng thẳng. Em Nok, bên phải nâng hơi cao quá rồi. Nếu em ngồi thế thì không cầm đàn được đâu." Chị Air nói.
"Vâng!"
Cả hai anh chị đều rất tốt và thân thiện với chúng tôi. Thật may mắn làm sao đàn anh xấu tính kia không phải là người dạy chúng tôi.
"Giờ thử gảy sáu dây nhé. Cố gắng theo chị này." Mặc dù mắt tôi đã cố dán chặt vào tay chị ấy lúc chị gảy đàn, nhưng đến khi tôi thử... Má! Khó thật luôn đấy! Tôi thật lòng muốn hỏi đây có thật là dây đàn guitar không hay là lưỡi kiếm thế. Da tôi mỏng lắm.
"Tine, ổn không đó?"
"Dạ... ừm, em không sao. Nhưng chị ơi, sao dây cứng thế ạ?" Hay là người mới tập lần đầu đều có cảm giác thế này nhỉ? Tôi quay sang nhìn các bạn xung quanh, sao mọi người trông thoải mái quá vậy? Tôi không biết phải làm sao.
Tôi đẻ ra đã có làn da con người mịn màng rồi, không phải làn da trâu dày dặn.
"À phải rồi, đàn em cầm cũ rồi và cũng không hợp với người mới chơi lắm. Nhưng không may là chỉ còn mỗi nó."
Sao tôi lúc nào cũng đen đủi quá vậy nè?
Thế nghĩa là... Nếu tôi không mua một cây đàn mới, thì tôi sẽ phải chịu đựng cây đàn này. Tôi nghĩ chuyện là như vậy đó. Giờ thì động lực chơi đàn để tán gái của tôi cũng bay biến luôn.
"Để chị tìm thử xem còn cây đàn nào khác không. Hôm nay cứ cầm tạm cây này vậy nhé. Với người mới tập như em thì có hơi khó một chút nên là... cố lên nhé, Tine!" Sao chị không thách em đánh chị luôn đi?
"Chị có đề cử hãng nào không ạ? Để em tự đi mua cũng được." Tôi hỏi chị Air, để bản thân không phải chịu đau khổ thêm nữa...
"Nếu em thích tiếng đàn nhẹ thì có thể dùng Elixir. Còn nếu thích âm bass thì dùng Daddario nha."
"Gì cơ ạ? Chị nói lại được không."
"Daddario."
"À. Ok ok ạ." Tôi nghĩ là tôi vừa quên chuyện mình hỏi rồi.
"Thế Tine thích âm bass hay âm trong?"
"Hmm. Chắc là âm bass ạ."
"Thế thì mua Daddario được đó."
Đủ rổi! Chị mà nhắc cái tên đó lần nữa, tôi sẽ ném cái đàn này ngay. Tôi không chần chừ đâu đó.
"Được rồi, bắt đầu học các hợp âm chính nhé. Có tất cả 5 hợp âm chính là C (Đô trưởng), D (Re trưởng), E (Mi trưởng), G (Sol trưởng) và A (La trưởng). Bắt đầu với C nhé." Tôi cố gắng nhìn hợp âm và bấm theo. Má ơi! Ngón tay tôi to bè. Chỉ một chạm thôi là tay tôi đã che kín cả chiều ngang cần đàn luôn. Tôi ghét bản thân mình ghê. Sinh ra mặt mũi thì đẹp trai mà ngón tay thì lại to bè. Trái tim tôi...
Hẳn là bạn đang tự hỏi sao tôi cứ dùng cái cụm "Trái tim tôi..." hoài. Thì tại tôi toàn nói thế mỗi khi tôi cảm giác cuộc đời rơi vào ngõ cụt, hoặc khi tôi cảm thấy có gì đó kì lạ. Ví dụ như bây giờ. Trái tim tôi.... Trái tim chết tiệt...
"Tine, ổn chứ?"
"Dạ. Để em thử lại ạ." Ôi tim tôi...
"Được rồi, đó là hợp âm C nhé. Giờ thử một hợp âm khác nha. Nhìn ngón tay của anh Mix này."
Truyện khác cùng thể loại
302 chương
45 chương
45 chương
75 chương
28 chương
51 chương
61 chương