Sarawat, cậu... quên ngày kỉ niệm của bọn mình rồi hả? Tự nhiên tôi thấy buồn quá, muốn chạy ra đường lớn, rồi ngồi khóc với bọn chó ngồi bên ngoài mấy cửa hàng tiện lợi. Nhưng sự thật thì sao? Tôi vẫn ngồi cạnh kẻ xấu xa vô tâm này, mặt đơ ra. Tôi đã không gọi cậu ta như thế này một thời gian rồi nhưng hôm nay cho phép tôi được xả bằng tất cả nỗi tức giận trong lòng mình, THẰNG SARALEOOOO!!! "Vây thứ Năm cậu sẽ không về à?" Môi tôi càng lúc càng mím chặt, tôi không thể ngăn bản thân lại được. "Tôi có chứ. Chỉ là có lẽ sẽ hơi muộn thôi. Sao thế?" "Không có gì." "Vẻ mặt cậu bảo tôi là có gì đó." "Không gì cả." "Thế thứ Năm tuần sau thì sao? Cậu rảnh không?" "Hết rồi." Tôi đi thẳng vào phòng ngủ. Cậu ấy có phát hiện ra là tôi đang buồn không? Không hề! Vì cậu ta vẫn vui vẻ ngồi xem bọn chim cánh cụt trên TV. Thôi thì, được rồi. Tôi đã định nói với cậu ấy về ngày kỉ niệm của bọn tôi nếu cậu ấy lỡ quên mất, để bọn tôi có thể dành thời gian bên nhau trọn vẹn nhất, nhưng mèo ăn mất lưỡi của tôi rồi. Tôi chỉ là bị tổn thương. Thế này nghĩa là tôi cũng chẳng cần tập đàn cho cậu ta làm gì đâu, đúng không? Tôi đoán là mình có thể cứ đi uống đến say mèm với lũ bạn mình cho xong. Tôi sẽ xỉn quắc cho quên đời! --- "Cạn ly vì thằng nào thất bại bị bạn trai ngó lơ!" Keng! "Cạn ly vì thằng nào thất bại bị bỏ rơi vào ngày trọng đại nào!" Keng! "Đủ rồi đó mấy thằng quần! Chúng mày tính xát muối cho tao chết ở đây luôn hay gì?" "Đời mà bạn mình. Có sung sướng thì cũng phải có khổ đau vậy đó," mấy thằng vỗ vai tôi bộp bộp để an ủi giúp tôi vui lên. Tôi đã muốn rủ tụi nó đi chơi từ cái hôm phát hiện ra Sarawat quên ngày kỉ niệm của bọn tôi rồi cơ, nhưng đứa nào cũng bận hết. Đứa thì đi tán gái, đứa thì kẹt trong đời sống ảo trên mạng, thành chúng tôi chỉ có thể gặp nhau ở bar vào tối thứ Hai. Dù ngày mai còn có tiết nhưng người sang chảnh như tôi đây sao phải quan tâm. Tôi uống cạn hết ly này đến ly khác. "Ê hỏi này. Mày tính chơi bài gì tặng Sarawat thế?" "Đù má." Câu hỏi này chẳng khác nào đang giết chết tôi. "Feel (Cảm nhận)." "Gì cơ?" "Feel của Scrubb ấy." "Àaa." Tôi nghĩ lại về câu trích dẫn trong cuốn sách của Scrubb mà Sarawat mua. Đó là một câu hỏi mà tôi rất thích: Nếu ta phải hát đi hát lại một bài cả trăm lần, liệu ta có còn đắm chìm trong lời ca ấy mỗi lần ta cất giọng hát lên không? Âm nhạc và tình yêu đều như nhau cả. Đến ngày nào đó khi cảm giác thích thú và niềm hạnh phúc lúc mới yêu phai nhạt đi rồi, khi đời sống trở nên tẻ nhạt và bình thường, liệu tôi có còn yêu như ngày xưa nữa không? Nếu bây giờ bạn hỏi tôi, thì tôi sẽ không ngờ vực mà đáp Có. Tôi vẫn muốn ở bên cậu ấy, muốn kể cậu ấy nghe hôm nay tôi gặp chuyện gì mỗi ngày. Cũng có lẽ là... không nói gì cũng không sao hết. Chỉ cần có cậu ấy ở bên cạnh những ngày tôi thấy mệt mỏi là hơn cả đủ với tôi rồi. Tôi chỉ không biết cậu ấy có nghĩ giống mình hay không. "Drama vãi lúa. Để tao đi yêu cầu một bài xoa dịu cái đầu đau của mày vậy." Ohm xung phong đứng lên và đi mất, còn ba đứa lại tiếp tục cụng ly uồn cạn như phát điên. Nửa tiếng sau, ca sĩ quen thuộc của quán Alcohol nói vào mic. "Bài hát này chúng tôi dành tặng cho những trái tim tan vỡ. Mong bạn biết rằng bạn không cô đơn, vì chúng tôi cũng cảm thấy như vậy." "..." "Anh cố gắng không lại gần, để không phải thấy em, không phải biết gì cả..."  (lời bài "Enough" của Scrubb) Máaaaaa nó chứ, tôi buồn phát khóc lên được. Tôi biết tỏng đứa nào yêu cầu bài đó. Quán này hiếm có bao giờ chơi nhạc Scrubb. Hôm nay bọn tôi có được nghe cũng là nhờ thằng bạn quý hóa của bọn tôi, thằng Ohm. "Bài này buồn vãi chúng mày ơi. Cụng!" "Waahhhh huhuhu!" Còn tôi thì khóc như chó. Tôi sợ sẽ bị Sarawat mắng vì cảm giác như tôi vừa bị nhúng vào bồn đầy rượu ấy. À thì, trước khi đi tôi có hỏi ý rồi, và cậu ấy bảo không sao hết, nên tôi mới ăn chơi không thèm đạp phanh như thế. Tôi cụng hết ly này tới ly khác, nốc hết chén này tới chén khác tới khi bắt đầu thấy choáng váng. Trời đất quay cuồng, miệng tôi chỉ có hé ra đóng lại liên hồi chứ chẳng thốt ra được câu nào tiếng người cả. "Chúng mày...Tao...đi... hic... vệ sinh... phát... về liền..." "Điiiii, lẹ điiiiiiii" Mất một lúc tôi mới đứng được trên hai chân mình. Cánh tay chống trên bàn cũng run run. Tôi nhìn trái nhìn phải, chậm rì rì chen vào đám đông. "Này, nhìn đường chứ!" Phịch! Tôi nằm lăn ra sàn khi chỉ vừa kịp nghe tiếng ai đó cảnh cáo. Nằm đó trong vô vọng, không nhích nổi một khúc xương nào trên người. Tầm nhìn của tôi cứ chợt sáng lại chợt tối. Chẳng biết là do men rượu hay do đèn chiếu trong bar nữa. Má, tôi quên mất là cái sàn này không phẳng! Hahahahaha. "Tine, thằng quầnnnnnn!" Tiếng hét điếc tai của mấy thằng bạn dội thẳng vào tai tôi. Đám đông bắt đầu vây xung quanh. Tôi không muốn tưởng tượng hiện giờ mình trông ra sao nữa. Tất cả những gì tôi biết là tay chân tôi được nâng lên, và tôi bị khiêng thẳng ra xe. "Để tao lái." Tôi chẳng biết ai là người nói nữa. Vài giây sau, tôi bị đẩy vào ghế phía sau và xe lái đi. "Huyền thoại Teepakorn, đù má nó chứ. Tao thề tao thấy cảnh đó slow motion." "Tao không thể coi như chưa thấy được." Chúng mày có thể lo lắng cho tao thay vì cười cợt không hả? Tôi choáng quá đến không mở miệng ra mà nói được, để mặc cho chúng nó lật mình qua lại. Rồi tôi nghe giọng cảnh giác của thằng Puek. "Áo nó rách cmnr!" "Hả?" "Tay xướt xát hết cmnr! Có nên mua đồ sơ cứu không?" "Thật hả? Còn chỗ nào bị nữa không?" Mấy bàn tay thô ráp của chúng nó vần vò mặt tôi làm tôi phải ỉ ôi. "Đau đầu, đau đầu quá!" "Đầu nó có vẻ vẫn oke nhưng lảm nhảm cái gì éo hiểu." "Chứ không phải lúc nào nó cũng thế à?" Đừng có nói xấu tao nữa mấy thằng quầnnnnnnn! "Rẽ vào cái hiệu thuốc phía trước đi. Sarawat mà biết thì nó giết tụi mình chắc." Nghe thấy tên người nào đó, da gà da vịt người tôi nổi hết lên. Tự nhiên lạnh thế? Chẳng nhẽ tôi lại sợ cậu ta thế cơ à? Đầu óc tôi tự nhiên tỉnh táo hẳn ra. Tôi tỉnh rượu trong nửa giây. "Đúng, đến hiệu thuốc. Cậu ta không thể biết được. Hiệuuuuu thuốcccc." Mấy vết trầy chẳng nhằm nhò gì nữa. Vấn đề quan trọng bây giờ là không thể cho cậu ta biết. Vốn dĩ tôi chỉ định uống giải sầu thôi. Giờ thì phải che đậy bằng chứng đáng xấu hổ của việc tôi ngã lăn lông lốc trên đất nữa. Sarawat chưa từng nói không mỗi khi tôi muốn đi chơi với các bạn, chỉ dặn tôi phải để ý cẩn thận, mà tôi thì vẫn luôn để ý, cho tới khi... Thì, mọi người thấy rồi đó~ Cả đám vọt ra khỏi xe khi vừa dừng đỗ trước cửa hiệu thuốc. Cũng không phải lỗi của chúng nó. Tôi là người sai, vì đã bất cẩn. May là không trầy xước nhiều lắm. Áo tôi bị rách, tay hơi chảy máu một xíu, đầu gối thì trầy. Sau khi mấy vết thương trên người được xử lý xong, ba đứa gồm thằng Fong, thằng Puek và tôi cầu khấn suốt cả chặng đường mà thằng Ohm lái về. "Để bọn tao đưa mày lên phòng. Nếu bị mắng thì tao nói đỡ cho." Mấy thằng này lắm khi cũng dễ thương ghê. "Thôi không cần đâu. Để tao tự lo, cũng không phải lỗi của chúng mày." "Thì cũng tại bọn tao không để ý đến mày mà."