Khi ta tìm được ai đó khiến mình ấn tượng, không ai có thể nói trước được những kí ức ấy sẽ còn quẩn quanh trong tâm trí đến tận khi nào. Nếu là tôi, thường thì gặp một lần rồi là tôi sẽ quên mặt người ta ngay. Tôi đã cho rằng với cậu ấy cũng sẽ như vậy, nhưng ai mà ngờ rằng đến cuối cùng... Tôi vẫn cứ nhớ mãi gương mặt của cậu ấy. "Sarawat, ngày mai..." "Không rảnh đâu." Tôi cắt ngang lời bạn mình trước khi nó kịp hỏi hết. "Đi xem đêm nhạc trực tiếp của Scrubb không?" "Đi." "Thật luôn, cái éo gì? Mày thành fan rồi hả?" "..." "Mày đang bí mật hẹn hò với ai à?" Bạn tôi lại bắt đầu xàm quần, nhưng tôi để kệ nó. "Hay mày lỡ mê ai ở sự kiện lần trước rồi? Không sợ Pam ghen hả?" "Nói nhảm." Lũ bạn đều biết tôi thích Pam. Có điều tôi chưa từng nói với cô ấy. Cũng không định nói... Tôi đã không tỏ tình hay gì vì tôi cũng không muốn mối quan hệ giữa chúng tôi tiến xa hơn. Cô ấy là tình đầu của tôi, và tôi chỉ muốn nó dừng ở đó thôi. "Ồ, quên mất. Không tim không phổi như mày thì yêu ai cho nổi?" "Mày xem lắm phim ảnh quá rồi đấy. Lượn đi." "Ừ rồi. Mai tới học với bọn tao nhé. Bữa tối sẽ có tiệc nướng, không nghỉ luôn." "Ờ..." Tôi quẳng bừa sách vào cặp trước khi vội tới sự kiệt Cat T-shirt mà tôi đã lên kế hoạch đi từ mấy tuần nay. Đó là sự kiện mà các ban nhạc sẽ bán áo phông của họ, đồng thời biểu diễn trực tiếp trên sân khấu luôn. Thế nên đó sẽ là một sự kiện tương đối lớn và đông đúc. Và biết đâu tôi sẽ lại có cơ hội chạm mặt cậu ấy. "Này, Sarawat!" Tôi chưa xem được nhiều lắm thì nghe tiếng ai đó gọi tên tôi đầy hào hứng. Quay người lại, đó là một người bạn từ lớp học thêm. "Khỏe không?" Cậu ta học trường nam sinh. Đám bạn cậu ta cũng toàn một đám rắc rối. "Không ngờ lại gặp ở đây đó. Đến một mình hả?" Cậu ta ngó nghiêng xem bạn tôi có ở quanh không nhưng không thấy ai. "Tính kiếm áo của band nào vậy?" "Scrubb." "Đù má! Không ngờ mày là fan nhóm đó đấy!" "Mày thì sao?" Tôi hỏi ngược lại. "Chà, tao thích cũng nhiều lắm. Tao mua nhiều đến rỗng ví rồi đây." "Nhiều thật." "Đang chờ xem live hả?" "Tất nhiên rồi. Mày thì sao?" "Không ở lại lâu được." Cậu ta rút điện thoại ra đọc tin nhắn rồi bảo tôi, "Phải đi đây, mấy đứa bạn gọi về rồi. Gặp sau nhé." "Gặp sau." Cuộc trò chuyện ngắn ngủi chấm dứt và chúng tôi đường ai nấy đi. Sự chú ý của tôi trở lại với bốt bán áo, với việc chờ đợi các nghệ sĩ lên diễn, và với hy vọng rằng cái tên nhảy nhót điên khùng trước sân khấu lần trước sẽ xuất hiện trong phần biểu diễn của Scrubb lần nữa. Không bao giờ tôi ngờ được rằng... Bóng lưng người nào đó thoáng xuất hiện trong tầm mắt. Cái người quen thuộc đã luôn quấn lấy tâm trí tôi mãi, lúc này chỉ đứng cách tôi vài mét, giữa đám đông chen chúc.  Máu trong người tôi dồn hết lên, bước chân thoăn thoắt tiến về phía trước và trong tai thì chỉ còn nghe tiếng bập bùng. Tầm nhìn của tôi hơi mờ đi vì phải cố gắng tập trung dán mắt vào một người nhất định mặc áo trắng và quần jeans sáng màu. Trái tim tôi đập nhanh quá, tôi sắp mất khống chế rồi. Vừa thích thú lại vừa hoảng sợ.  Thích thú vì tôi có thể sẽ được gặp lại người mình đã luôn kiếm tìm, nhưng lại sợ vì đó không phải chàng trai nhỏ nhảy nhót điên cuồng ở Silpakorn, người mà tôi mong được gặp. Tôi cứ đi về phía trước khi tiếng nhạc trên sân khấu cứ không ngừng vang vọng. Quá đông người chen chúc khiến tôi gần như không thở được. Chẳng biết tôi đã đâm phải bao nhiêu người rồi, nhưng vẫn cứ chạy tới, len qua những hàng người chen nhau bởi vì trong mắt tôi chỉ thấy một mình cậu mà thôi. "Xin lỗi." "..." "Xin lỗi," tôi không ngừng lặp đi lặp lại một câu với những người quanh mình. Rồi tôi đâm mạnh vào ai đó, khiến tôi giật mình phải xin lỗi ngay. "Xin lỗi." "Không sao," cô gái nọ đáp, không có vẻ gì là khó chịu. Mọi chuyện diễn ra cực nhanh nhưng lại vừa đủ để làm tôi sao nhãng đi, và mất dấu bóng lưng của người áo trắng kia. Cậu ấy đi mất rồi. Tôi đã lỡ mất cậu ấy. Có lẽ đó cũng chẳng phải người tôi đang tìm. Có lẽ tất cả chỉ là do tôi tưởng tượng ra đấy thôi. Như bao lần khác, vẫn chẳng thu được gì. Tôi chỉ biết rằng khi trở về, tôi có thêm một xấp áo của Scrubb để thêm vào bộ sưu tập các kiểu áo khác nhau của ban nhạc trong tủ đồ của mình. Mỗi một chiếc áo ở đây... Là một lần tôi đi tới các sự kiện để tìm cậu ấy, nhưng chúng tôi vẫn chưa từng chạm mặt. Nhật kí của Sarawat: Buông bỏ Đã bao ngày ôm vọng tưởng vào giấc ngủ, cuối cùng tôi quyết định rằng: tôi sẽ không kì vọng gì nữa, sẽ buông bỏ hết, và sống hết mình với hiện tại. Các bạn tôi bảo rằng ai rồi cũng phải tiến về phía trước, và đúng, tôi nên làm thế. Đáng ra nên làm thế từ lâu rồi. Khi bạn yêu thích ai đó quá nhiều, việc tốt nhất có thể làm ấy là giữ họ trong lòng như một kỉ niệm.  Một ngày nào đó, có lẽ tôi sẽ gặp người khiến tôi xiêu lòng, thậm chí có lẽ sẽ đem lòng yêu người ta nữa kìa. Khi thời khắc đó đến, hình ảnh của chàng trai trong bộ đồng phục trung học mà tôi gặp ở Silpakorn ngày ấy chắc cũng đã phai nhòa rồi. Nhật kí của Sarawat: Buông bỏ rồi lại nhặt lên, lại như cũ Cuộc sống của tôi không còn bận bịu như trước nữa. Ít nhất thì không còn đi đi về về cả tá sự kiện khác nhau để đuổi theo người nào đó. Tôi đã trở lại cuộc sống bình thường, tận hưởng những ngày tháng bên các bạn mình để sẽ không hối hận khi nhưng năm tháng trung học này kết thúc.  Sau khi hết kì học đầu tiên, mọi người bắt đầu cắm đầu vào để ôn thi đại học. Những lúc căng thẳng quá, cả bọn sẽ rủ nhau đi xem phim, nghe nhạc, hay chụp ảnh gì đó, như mọi khi vẫn làm. Dù vậy thì với chúng tôi như thế vẫn nhàm chán lắm, thành ra cứ đến sinh nhật ai là lại tổ chức tiệc to rồi mời hết các bạn trong lớp tới. Chúng tôi chơi rất nhiều trò, chơi cả trò ghế âm nhạc nữa. Tôi không hào hứng gì với mấy trò này, chỉ ngồi xem mọi người giành ghế nhau như thể mạng sống của họ phụ thuộc vào nó vậy. Nhạc đổi liên hồi, nhạc chậm, nhạc nhanh, mãi tới khi... "Quá gần... để nói thành lời." Giai điệu của Close lấp đầy tai tôi, cả người như cứng đờ mất cảm giác. Giống như thể một kí ức tôi đã cố xóa đi đột nhiên được hồi sinh vậy. Mẹ nó chứ, tôi không tự chủ được chửi rủa bản thân mình. Tôi đã quên gần hết mọi thứ rồi, nhưng giờ lại trở về đúng điểm bắt đầu. Mỗi lần nghe nhạc của Scrubb, tôi lại nghĩ về ngày hôm đó. Thật tệ khi mãi vẫn chưa thể buông bỏ được.  Tôi ghét bản thân chết mẹ, bất kể có cố gắng ra sao, tôi vẫn cứ nghĩ về cậu ấy một lần nữa. Nhật kí của Sarawat: Buông bỏ rồi lại nhặt lên, rồi lặp lại Giờ nghỉ trưa, sảnh lầu một của tòa nhà chật cứng học sinh. Đám bạn tôi lúc nào cũng đem đàn ra đây chơi, tán tỉnh mấy bạn nữ. Mỗi ngày chúng nó đều cẩn thận chọn những bài để gây ấn tượng tốt nhất. Hiện tại có nhiều bài nổi lắm, nên danh sách nhạc để chọn hơi bị dài, và bọn tôi phải tập mấy bài khó khó một xíu. Nói thật thì tôi cũng tham gia lúc này lúc kia khi tôi chán. Vấn đề là chúng nó còn muốn làm tới mức quay phim lại để đăng lên Youtube nữa. Sẽ chẳng có gì nếu chúng nó không lôi tôi theo. Thì, tôi cũng sẵn lòng giúp thôi nếu chúng nó hỏi, nhưng tôi không ngờ mình sẽ đứng hình khi một đứa nói, "Chơi bài Close đi." Tôi không nói gì, xoay người và lặng lẽ bỏ đi. Vô vàn hình ảnh lại hiện lên trong đầu. Và tất nhiên, tất cả đều là về chàng trai nhỏ tôi vẫn hằng mong được gặp, nhưng cơ hội bằng không. Câu hỏi bây giờ là: Trong cả triệu bài hát trên thế giới này, vì cái quái gì mà chúng nó lại chọn đúng bài của Scrubb chứ? Nhật kí của Sarawat: Buông bỏ rồi lại nhặt lên trong một vòng lặp không xác định "Sarawat, ê thằng quần, mai rảnh không?" "Làm gì?" Mỗi khi câu hỏi này xuất hiện là lại có gì đó không hay ho. "Có một lễ hội âm nhạc indie đấy, vào cửa miễn phí nữa, đi không?" "Không đi." Tôi đã kiên quyết sẽ không đi bất cứ nhạc hội nào nữa, không gặp gỡ ban nhạc hay gì hết, để tôi không còn ám ảnh với việc đuổi theo một người tôi còn chẳng biết tên. Nhưng đám bạn tôi thì, như mọi khi, không cho tôi thoát. Chúng nó lại càng được thể ép uổng hơn.