Vì Chúng Ta Là Một Đôi [truyện Thái]
Chương 21
Nếu phải trao giải cho gương mặt khốn nạn của năm thì tôi xin phép được trao cho em trai của Sarawat. Thêm vào đó, ánh nhìn đầy tà dâm của thằng nhỏ kéo dài một lúc lâu quá mức, khiến những người xung quanh trong quán cũng đã bắt đầu thì thầm to nhỏ với nhau.
"Sao anh lại nhìn em như thế?" Phukong hỏi tôi. Nhưng tôi biết cái vẻ mặt này là vẻ mặt phấn khích.
"Chú mày có ý đồ đen tối gì với anh đấy?"
"Muốn đùa anh chút thôi. Gì mà căng thế?" Nhưng trông mặt chú mày nghiêm túc lắm á. Nói thật thì, cái trò đùa đòi sờ ngực tôi của Sarawat còn tốt hơn cái yêu cầu được liếm ngã của thằng nhóc này nhiều. Nhưng nghiêm túc thì, mấy người này bị làm sao thế nhỉ?
"Trông mặt mày nghiêm túc lắm."
"Thật vậy hả? Xem nè..."
"Ngồi yên đó."
"Đừng cắm sừng em mà."
"Cái khỉ gì đấy?"
"Anh Sarawat đã đồng ý cho anh làm bạn trai em hôm nay rồi."
"Hồi nào?"
"Ảnh là anh trai em mà. Không cần nói gì hết. Anh em tự hiểu nhau liền à." Tôi nghĩ tôi có một cái tên mới cho thằng nhóc, khi mà nó hoang tưởng quá độ và bắt đầu tự tưởng tượng ra những thứ vớ vẩn thế này. Từ nay hãy gọi nó là Phukong 4D.
"Nghiêm túc nhé, anh hỏi này. Mày đã thích ai bao giờ chưa? Hay là lúc nào mày cũng cư xử kiểu khốn nạn như này thế hả em?" Đôi môi đang ngậm ống hút khựng lại. Thằng nhóc liếc sang nhìn tôi một chốc, rồi mới bình tĩnh đáp lại.
"Nhất thiết phải thích ai đó thì mới được à?" Tôi cũng khựng lại một lúc. Câu hỏi đấy của thằng nhỏ cứ như kiểu Tại sao lại phải ăn nhỉ? hay mấy câu tương tự ấy. Đó không phải cái gì phải làm, mà là nhu cầu tối thiểu của con người.
"Ờ thì, cũng không nhất thiết. Nhưng mà từ lúc cha sinh mẹ đẻ đến giờ chưa ai thích em bao giờ à?"
"Em không nói chuyện với người khác, cũng không thích lại gần ai hết. Làm quen với mọi người mệt mỏi lắm. Với lại, sao phải đi thích một người nào đấy, rồi để đến cuối cùng cuộc đời nó mệt mỏi ra?" Nghe quen ghê ha? Y hệt như cái gì đó mà anh trai thằng nhỏ, cũng chính là Sarawat, sẽ nói.
"Khi thích ai đó thì cuộc sống sẽ có nhiều màu sắc hơn."
"Màu sắc ở đâu ra? Như hiện tại cũng tốt rồi, em thấy ổn. Với lại, anh trai em cũng đã làm việc đó rất tốt rồi, và ảnh thích bị đau đầu hay sao ấy."
"..." Cơn đau đầu mà thằng nhỏ nói chính là ám chỉ tôi. Chà, tôi yêu hai anh em nhà này quá đi mất!
"Lúc anh khóc trông anh thiếu hấp dẫn thật đấy."
"Đủ rồi đó. Đau lòng lắm đó!"
"Ừ. Mà nhân tiện thì sự thật lúc nào cũng đau lòng vậy đấy. Ý em là, sao em lại phải bắt đầu bằng việc khen ngợi anh cơ chứ?"
"Nếu anh mà xấu thì cậu ấy đã không thích anh rồi..." Tôi biết là tôi không có body rực lửa như Sarawat, nhưng mặt mũi cũng đâu đến nỗi hạng hai.
"Anh này, em biết anh trai em sẽ không trông mặt bắt hình dong đâu. Bởi vì nếu thế á, thì anh ấy đã có thể chọn ra được cả tá rồi. Em biết là anh có điểm gì đó khiến anh ấy thích, điều mà những người ất ơ còn lại không có ấy."
Cảm giác như vừa bị ai đó cầm dao đâm cho một nhát. Đến giờ là vết cắt đã sâu lắm rồi.
"Thế sao cậu ấy lại thích anh?"
"Có phải việc của em đâu. Anh tự đi mà hỏi anh trai em chứ."
"Sao? Đấy là bí mật của hai người à?"
"Bí mật gì? Chỉ là em không biết thôi."
"..." Má! Tôi đã đánh giá thằng nhỏ quá cao rồi. Tôi còn tưởng là nó biết mọi thứ về anh trai mình cơ.
"Nhưng cũng có vài lí do đấy. Em hỏi anh câu này nhé: Nếu anh chọn một loại hoa để trồng, thì anh sẽ chọn dựa trên tiêu chí nào?"
"Màu sắc và giống hoa."
"Tại sao?"
"Thì cây lớn lên phải đẹp. Đẹp mới trang trí nhà cửa được chứ."
"Anh muốn trong tương lai nó sẽ là một chậu hoa đẹp, đúng không?"
"Đúng thế."
"Ừ, thì đó là suy nghĩ chung của mọi người. Nhưng anh trai em thì không nghĩ như thế. Ảnh sẽ chọn cây nào mà rễ chắc khỏe, trông thì sao cũng được. Bởi vì nếu có ngày nào đó gió lớn nổi lên, thì cây có thể tự sống khỏe và vượt qua cơn bão được. Những bông hoa đẹp khác thì sẽ không thể, sẽ úa tàn hoặc chết ngắn thôi. Thấy không? Đâu có giống nhau."
"Chú mày đang bảo anh là rễ cây đấy à?"
"Ừ, rễ vcl luôn."
"Tốt vl ha."
"Khốn."
"Chú mày đúng là khốn!" Trông thằng nhỏ y hệt thằng anh nó. Bực mình muốn chết.
"Em đây rồi! Anh tìm em mãi đó. Tine ớiiiiii!" Giọng của người vừa đến như hắt một gáo nước lạnh lên tâm tình đang nổi lửa phừng phừng của tôi. Tôi vội nhìn về phía cửa ra vào, và nhận ra anh bạn Green đáng sợ đang chạy về phía này, với cái mặt đong đưa thường thấy của ảnh.
Sao đời tôi lại cứ vập vào mấy thứ kiểu này nhỉ? Không hiểu nổi. Trời ơi.
"Sao anh đến đây được?" Tôi hoang mang hỏi. Nhưng anh ta cũng chẳng đáp lại, mà chỉ chúi người xuống bên cạnh tôi, ôm lấy cánh tay tôi chặt cứng cứ như là cục nợ bám theo từ kiếp trước.
Lâu lắm rồi tôi không gặp Green, hay nói chuyện gì với anh ta nữa. Kể từ khi PDim đưa ra thông báo khủng bố, ngang tầm công chiếu Fast & Furious, rằng tôi không được liên quan gì đến vợ ổng nữa, thì tôi cũng không dám bước chân nào vào lãnh địa của tê giác. Nhưng sao hôm nay lại để thú xổng chuồng thế này?
"Mọi người thấy Sarawat check-in trên IG, nên thi nhau đi xem á." Chưa kể là anh ta còn hay cọ má vào áo tôi nữa. Giờ thì làm sao mà... Áo tôi lại dính đầy lớp kem nền sai tông của anh ta nữa rồi. Giặt thế nào cũng không ra nổi cho mà xem.
"Anh né mặt ra khỏi áo tôi đã được không?"
"Không."
"Anh đang làm phiền bọn tôi đó. Ngồi qua bên kia đi."
Green ngước nhìn lên, trề môi phụng phịu. Nhưng cũng chính là lúc đó... ngũ hành xoay chuyển khi anh ta bất ngờ phát hiện ra Phukong đang ngồi ở phía đối diện. Vèo cái, anh ta đã bỏ cái mặt đang dụi trên áo đồng phục của tôi ra "Áaaaaa! Ai mà dễ thương vậy nè?"
Má ơi. Hét muốn lủng luôn lỗ tai.
"Em là ai thế?"
"Là em trai của bạn tâm giao nhà tôi. Má ơi. Người gì mà trơn tuột?" Mãi mới lôi được anh ta ra ấn ngồi bên cạnh Phukong, Green lại bắt đầu liên tục đụng chạm như mọi khi. Nếu giờ anh ta có thể nuốt chửng thằng nhỏ thì chắc cũng làm rồi đó. Tôi chỉ biết ngồi xem trong im lặng, trong khi cả hai đứa cùng khóc thầm trong lòng.
"Bạn của Tine hả?"
"Đúng rồi." Anh vừa mới xà nẹo tôi xong đó.
"Cần gì thì cứ gọi em nhé."
"Không cần đâu, anh sẽ gọi em là của anh được không nè? Anh là Green nhé."
"Vâng."
"Em tên gì thế?"
"Phukong ạ."
"Ấyyyy. Phá hoại bảo vật quốc gia có bị phạt nhiều tiền lắm không nhỉ?"
(Note: Trong tiếng Thái, Phukong nghĩa là đại úy.)
"..."
"Có tốn chi phí sinh hoạt không? Hi hi."
"..."
"Nếu có gặp trục trặc gì về tiền nong thì cứ mặc quần đùi đến tìm anh nhá. Anh sẽ dâng bữa sang lên tận miệng cho bé." Thì đột nhiên...
"Còn nếu đời có trục trặc gì thì bò tới tìm tao nè. Tao sẽ giơ chân sút cho sáng đêm á." Má ơi! Voldemort tới rồi. Green cứng lưỡi, lập tức buông Phukong ra. Disathat đã ở ngay đây.
"Ơ, PDim. Sao anh lại ở đây? Sao tới mà không nói gì?" Green nói, vẫn còn đầy ngạc nhiên.
"Báo trước thì sao mà thấy được cảnh vừa rồi."
"Em chỉ đùa thôi mà."
"Đùa kiểu đó ấy hả?" Nụ cười của Green thoắt cái trở thành nước mắt giàn dụa. Lần này thì chiến tranh thế giới vợ chồng chính thức bắt đầu rồi đây. Phukong và tôi ngồi một bên như xem phim, không hé răng nửa câu.
"Em chỉ đến báo cho Tine là phải chăm sóc Sarawat vì mọi người dặn em thế."
"Chó giữ nhà hay gì mà phải thế?" Chậc! Ông này mồm miệng cay nghiệt thật. Tôi mà có ông chồng như thế, tôi thà tự giết mình đi còn hơn, xuống địa ngục cho rồi.
"Thì, Sarawat cứ sợ là thằng em cậu ấy sẽ tán tỉnh Tine."
"Nó không đủ tự tin để chăm lo cho Tine thì kệ cha nó chứ. Mắc mớ gì mày xía vào?"
"Nhưng Sarawat cứ năn nỉ em ấy."
"Nó năn nỉ hay mày tình nguyện đi hả?"
"..." Ô kìa. Tôi đang ngóng trông lắm đấy. Tới đê. Chiến nhau đi chứ. Tôi thích xem.
Truyện khác cùng thể loại
302 chương
45 chương
45 chương
75 chương
28 chương
51 chương
61 chương