- Kể từ góc nhìn của Sarawat - "Tôi chán phải tán tỉnh cậu rồi. Làm bạn trai tôi nhé?" Trông Tine có vẻ ngạc nhiên lắm. Nếu phải tả thì cậu ấy giống như con chim cánh cụt bị đóng băng. Tôi cũng chẳng chớp mắt lấy một cái, khi mà cậu ấy vẫn còn đang nhìn tôi chăm chăm. Có lẽ bởi vì cậu ấy cũng chẳng biết có nên quay đi nhìn ai khác không nữa. Man và mấy thằng còn lại trong nhóm bạn tôi vẫn còn đứng đó, mỉm cười kiểu chân thành tha thiết lắm. Nhưng nhìn chúng nó chỉ khiến tôi muốn ra đấm cho mỗi đứa một phát vào mặt rồi bỏ đi. Chúng mày vừa làm gì đấy hả? Đừng có hỏi tao, vì chúng mày vừa biến Tine thành thằng ngốc rồi đây này. "Cùng xuống sân khấu đi đã." "..." Cậu ấy không đáp ngay được, cũng không sao. Tôi nắm cả hai tay của cậu ấy để giúp cậu đứng lên. Tôi cũng chẳng trông đợi câu trả lời nào, dù là tiêu cực hay tích cực, bởi vì việc tốt nhất phải làm bây giờ là thoát khỏi tình huống trớ trêu này đã. Đôi khi, tôi chỉ nghĩ về cảm xúc của mình mà không để ý đến ai khác. Cũng như vừa mới rồi vậy. Nhưng này! Vẫn ổn mà nhỉ. Mấy thằng điên kia thực ra cũng tốt lắm. Chỉ là chúng nó hay nghĩ ra mấy cái ý tưởng tồi hết sức. "Hai cậu đi đâu đó?" "Sarawat!" "Đừng có mà đi khi còn chưa trả lời chứ! Quần què gì thế!" Mấy thằng đang hò hét lớn tiếng phía sau, đặc biệt là thằng Man. Trông nó dạt dào cảm xúc hơn ai hết. Hai chúng tôi chạy ra phía sau sân khấu trong tiếng hét chói tai vang lên khắp các phía. Hội bạn tôi đi theo sau. "Đừng nói gì cả." Tôi bảo Tine. "Tôi không muốn nói gì hết. Chỉ là... ngạc nhiên thôi." Cuối cùng cậu ấy cũng lên tiếng, nhưng đôi mắt ấy không còn vẻ dễ thương thường ngày nữa. Tôi không thích thế này. Cậu ấy trông tuyệt vọng và như vừa bị đùa cợt. "Sarawat, mày làm hỏng khoảnh khắc đấy rồi!" Man lao vào chen giữa cuộc nói chuyện của tôi và Tine. Bầu không khí bình yên trở lại khi ai đó trên sân khấu nói qua micro: "Ôi! Và đó là màn biểu diễn đặc biệt từ các chàng trai chơi guitar của chúng tôi. Xin hãy cho họ một tràng pháo tay nhé ạ!" "Ôiiiiii. Hóa ra là diễn à? Lừa nhau thế!" Đám đông ngạc nhiên hô lên. Sau đó thì tiếng reo hò và vỗ tay còn lớn hơn cả các tiết mục trước đó nữa. Ai cũng nghĩ rằng chuyện vừa xảy ra nằm trong kịch bản hết. Cơn khủng hoảng qua đi. Sau vài phút thì tiết mục tiếp theo cũng được trình làng, thu hút sự chú ý của mọi người. Tôi chẳng biết mấy thằng bạn đã bàn tính với nhau chuyện này bao lâu rồi. Tôi cũng chẳng biết chúng nó bí mật chuẩn bị hồi nào. Chỉ biết rằng tôi có từng kể là Tine sẽ chơi bài hát mà tôi dạy cậu ấy cả tuần qua. Tôi mong là chúng nó không bỏ hết các buổi tập bóng chỉ để thực hiện cái kế hoạch bể tan tành này. "Bị làm sao thế? Ai bảo đấy là diễn?" Man quay ra quạu cọ với tôi. "Thôi thì ít ra người ta hiểu lầm thế cũng tốt." "Mày bị cái gì đấy? Nhìn tổng thể thì tao vừa giúp mày đấy nhé." "Đừng nghĩ nhiều quá." "Khỏi đi không thèm nữa đâu. Tao mệt mỏi vì cứ phải trao cơ hội cho mày rồi." "..." "Sao rồi Tine? Tim hoạt động bình thường trở lại chưa?" "..." Cậu ấy ngước lên nhìn Man, thằng bạn khốn nạn của tôi, và lại không đáp như mọi khi. "Thôi ngồi nghỉ đi. Cảm ơn chuyện lúc nãy. Còn lại tao lo được." "Tao phải đi nói rõ với PJom trước đã. Mày lấy đâu ra tự tin lên biểu diễn thế không biết?" Tôi cũng chỉ biết nhìn theo tấm lưng rộng của bạn mình rời đi, không nói thêm gì. Khiến mọi người nghĩ chuyện xảy ra là một màn diễn cũng chẳng có gì là lạ với show diễn kiểu này. Mỗi nhóm có một tiết mục riêng, và PJom rõ là chẳng thể nào biết được hết mà phân biệt được rằng vừa rồi là một màn tỏ tình thật. Nhưng đầu tôi cũng chợt nghĩ đến một chuyện... Có phải tôi vừa bỏ lỡ cơ hội của mình thật không? "Đấy là thật hay chỉ là diễn thôi?" Tine đắn đo lâu lắm mới hỏi ra câu này. "Cậu nghĩ sao?" "Tôi không biết." "Ừ... Diễn thôi đấy." Cái quỷ gì không biết? Lần này thì tôi cũng chẳng chắc chắn về bản thân mình nữa. Tôi sợ cậu ấy sẽ nghĩ quá lên nên tôi đã từ chối nói sự thật. Cậu ấy có thích tôi không? Liệu tôi có nên chờ thêm chút nữa? "Ồ, tôi đã đứng hình luôn đấy. Kiểu... không thể thở được nữa." Tine nói xong thì thở phào nhẹ nhõm và nở một nụ cười tự nhiên. Tine mà tôi muốn cuối cùng đã trở lại rồi. "Tôi không hỏi cậu làm bạn trai khiến cậu thực sự vui đến vậy à?" "Tôi không biết." "Được rồi." "Má! Cậu không tự biết à?" "Tôi không nghĩ nhiều thế." "Thế thì đừng có làm loạn lên trong đầu tôi nữa!" Cậu ấy gạt phắt tay tôi ra. Sau đó cậu lại rút điện thoại, lướt đọc một loạt bài đăng trên mạng xã hội. "Vợ cậu lại toàn nói về tôi nữa này." Cậu ấy nói, sau năm phút lướt xem điện thoại. "Về cái gì?" "Họ mừng vì cậu không thích tôi thật. Bài đăng trên IG mà tôi bảo thích cậu bị buộc chung một chỗ với màn diễn bất ngờ hôm nay." Tôi không nhìn được mắt cậu ấy, nhưng giọng nói đã giam giữ trái tim của tôi kia lại đang mang theo chút thất vọng. "Thì cũng tốt cho cậu, đỡ mất công suốt ngày phải trả lời câu hỏi của người này người kia." "Ừ!" "Thế sao cậu nghe có vẻ buồn vậy?" "Ai buồn ở đây? Tôi không có buồn. Hơn nữa, tôi cũng sẽ thấy thoải mái hơn." Nhưng vẻ mặt cậu thì hoàn toàn trái ngược. Khiêu khích cậu ấy thế này khiến tôi thấy vui. Một chút thỏa mãn này thôi cũng đủ khiến ngày của tôi trọn vẹn rồi. "Giờ thì đầu óc cậu được bình yên rồi đó. Đi thôi, còn phải phát truyền đơn và đơn đăng kí nữa." "Ừm." Tine đứng lên, đi tới bên cạnh sân khấu. Khóa trên và các thành viên câu lạc bộ đều đang tụ tập ở đó. Đương nhiên là hội Sư Tử Trắng cũng đang loanh quanh giúp. "Cần giúp gì không ạ?" Tôi hỏi một đàn anh năm thứ hai. Ảnh đưa một xấp đơn đăng ký cho tôi. Tine thì đang thu dọn bàn ở phía bê kia sân khấu để tiện cho việc sắp xếp, cũng bởi vì số lượng lớn người đăng ký hôm nay. Cậu ấy đi phía sau tôi, không cách quá xa, truyền đạt thông tin cần thiết và đưa đơn đăng kí cho những người có hứng thú. Phải nói là Lễ hội Âm nhạc nhận được nhiều sự chú ý hơn kì vọng. "Sarawat làm mình shock quá nhé. Đoạn diễn tỏ tình với thành viên ban nhạc ấy ngạc nhiên thật đó." "Ừ." Ngoài nhận đơn đăng kí ra, vài người vẫn còn choáng váng với màn diễn của lớp guitar. Mặc dù sự thật thì đó chẳng phải diễn kịch hay gì cả. "Sarawat, chị muốn vào bạn nhạc với em. Nộp đơn ở đâu bây giờ?" Một đàn chị với khuôn mặt rất xinh tiến tới hỏi. "Chị có thể nộp đơn bắt đầu từ hôm nay, hạn chót là cuối tháng sau." "Nếu có cuộc thì thì bọn mình phải đấu đá lẫn nhau à?" "Làm bạn thì hơn." "Vậy khi nào gặp nhau đi." Lúc nộp đơn, chị còn cười với tôi một cái. Nhưng kí ức được ghi lại trong não tôi và in dấu trong tim tôi lại không phải nụ cười đó, mà là cái lườm khiếp hãi của Tine từ phía sau. "Nhìn thế là sao đó, trâu nhỏ?" "Sao?" "Chị ấy chỉ hỏi thôi. Có vậy thôi à." "Tôi hỏi gì à?" Tôi chỉ đành gật. Tuy rằng trong lòng thì tôi đang cười như điên. Bạn có biết là chọc giận cậu ấy cũng có thể là một thành tựu nho nhỏ mà tôi hướng tới không? Mỗi khi giận là cậu ấy lại trông dễ thương lắm. Cậu ấy có một đôi mắt lấp lánh, da trắng, mái tóc bồng bềnh, và một đôi môi khiến người ta chỉ muốn hôn lên. Tôi thật lòng tò mò có phải cậu ấy là thước đo của sự đẹp trai không nữa. "Nong, cho thêm mấy đơn nữa đi" Tôi quay ngay về phía người vừa nói. Hóa ra là ai đó đang trêu chọc Tine. Hỏi xin đơn đăng ký nhưng lại không hỏi gì chi tiết thêm. "Tôi muốn một đơn từ tận tay Sarawat. Cậu giúp tụi này được không?" "Tôi thấy cậu đúng là đồ ồn ào tự mãn, thế nên mới phải diễn trò." "Mà diễn cũng tệ hại nữa." Cách nói chuyện và tông giọng của mấy người vừa tiếp cận Tine làm tôi nổi cáu. Bởi vì tôi là một thằng phiền phức, nên tôi đích thân tự tay đưa cho cậu ấy từng tờ đơn một khi cậu yêu cầu. Và tôi nhớ rõ những người này. Bọn họ chính là những người đã tấn công tôi. Giờ thì dễ hiểu vì sao họ muốn tôi đích thân đưa cho.