Tôi vừa khó khăn lật người vừa rên rỉ ỉ ôi. Cái thời tiết này khiến người ta chẳng muốn dậy tí nào, tất nhiên người ta bao gồm cả tôi nữa. Thế là tôi rúc mặt vào gối, tránh đi tia nắng ban mai. Đêm qua tôi có một giấc mơ đẹp tuyệt. Tôi mơ thấy mình được nghe nhạc của Scrubb, rồi chuyện trò gì đó với Sarawat. Chẳng hiểu tôi lăn ra ngủ thế nào nữa. Đột nhiên... "Ưm... Hừm..." Tiếng ai đó lầu bầu vang lên bên tai tôi, nhưng tôi cũng chẳng hơi đâu để tâm xem âm thanh đó từ đâu ra. Điều duy nhất tôi muốn làm lúc này là ngủ một giấc nữa. Chôn đầu sâu hơn vào gối, tôi tiếp tục giấc ngủ dang dở cứ như thể mạng sống của tôi phụ thuộc cả vào nó. "Ưmmm..." "Fong, đừng có rên rỉ nữa. Phiền chết đi được." Tôi nói mà không nhúc nhích tí nào. "Đau." "..." "Tránh ra đi, Cục Phiền Phức." Tôi ngừng lại một giây. Cụm từ Cục Phiền Phức cứ rung lên trong đầu tôi như tiếng chuông ngân. Người duy nhất gọi tôi như thế là... Sarawat! Ngay khi tôi nghĩ tới anh chồng quốc dân nọ, mắt tôi liền mở bừng. "Cục Phiền Phức." Giọng nam trầm kéo tôi dậy. Nhưng cũng chính ngay lúc này, tôi nhận ra rằng chẳng có cái gối nào cả. Đó là đũng quần của Sarawat. CÁI Đ** GÌ THẾ NÀY?!? Đây là buổi sáng tồi tệ nhất cuộc đời! Tôi run lẩy bẩy, đột nhiên có cảm giác như mình đang ở trong một một cảnh quan hệ ân ái đồng tính trên mạng vậy. Tôi trượt người vào góc, mồ hôi túa ra như tắm. Tôi sợ vãi nồi!! Sarawat chỉ nhìn tôi chăm chăm. Một tay cậu ta trong tư thế bảo vệ che chắn đũng quần, cứ như tôi vừa làm cậu ta mất trinh ấy. Má ơi! Chẳng phải tôi mới là đứa nên hành xử như vậy à? "Sao cậu lại ngủ ở đây?" Tôi bối rối hết sức. Nhưng trước khi nhận được câu trả lời, mắt tôi đã lia tới ba thằng ngốc đang đứng trước giường. Thằng Fong, thằng Peuk và thằng Ohm đều đang khoanh tay nhìn tôi. "Ngày mới tốt lành nhé em yêu." Lũ bạn tôi tươi rói chào hỏi khiến tôi càng lùi dính vào tường hơn, cho dù thực tế thì tôi chẳng thể di chuyển thêm được phân nào nữa. "Em yêu đêm qua ngủ ngon không?" "Hong ngon." "Sao thế em yêu?" "Tại anh quần em cả đêm đó nạ." "Ui cha anh xin lỗi nạ." Cái trò đối đáp yêu đương cợt nhả này là của thằng Peuk và thằn Ohm. Chúng nó đang đóng giả một đôi yêu nhau trước mặt tôi và Sarawat. "Chúng mày nghĩ thế là hài hước hả?" Tôi hét vào mặt chúng nó. Cả lũ đứng hình rồi nhìn thẳng về phía tôi. "Đùa thôi mà! Đừng căng đừng căng." "Sao không ai gọi tao dậy?" "Thì bởi trông mày ngủ ngon lành quá. Mà mày rúc vào người Sarawat trông cũng mãn nguyện lắm. Tao nói đúng không?" "Đừng có cợt nhả tao!" "Làm gì có ai cợt nhả?" "Bọn khốn này! Còn cậu nữa... làm gì thế hả? Nói gì đi chứ!" Tôi mong Sarawat sẽ nói gì đó để cứu rỗi danh dự của chúng tôi. Cho dù ba thằng quần kia là bạn thân của tôi đi nữa, tôi cũng không muốn chúng nó ghi nhớ giây phút khỉ gió này. Tưởng tượng mà xem, ngủ trên đũng quần của một người khác ấy hả? "Đau lắm á." Cậu ta yếu ớt đáp, tay vẫn đang che chắn cậu em. "Đi tắm đây. Không thể chịu nổi cái bản mặt cậu." Tôi quyết định gạt sự xấu hổ qua một bên rồi trốn trong phòng tắm. Chưa đầy năm phút sau, tôi nghe tiếng mấy thằng bạn rời đi. Nè! Chúng mày bỏ tao lại đấy hả? Sao không đứa nào trân trọng sự tử tế của tao hết vậy? Có biết khiêng lũ chúng mày từ quán bar về đây mất sức cỡ nào không hả? Trong phòng tắm, tôi dành thời gian tụng kinh, cầu nguyện rằng Sarawat cũng rời đi cùng mấy thằng bạn tôi rồi. Nhưng mà rõ ràng là chưa. Cậu ta vẫn ở đó, nhìn tôi bằng ánh mắt thèm khát lúc tôi bước ra khỏi phòng tắm. "Sao thế?" Tôi lập tức bắt chéo tay che ngực, tránh khỏi ánh nhìn của cậu ấy. "Trắng dữ." "Sao cậu phiền quá vậy?" Nói thế xong, tôi đi thẳng tới tủ quần áo. Thật lòng là tôi hơi sợ cậu ta rồi đó. Mẹ ơi! "Tôi muốn sờ ngực cậu ghê." "Đồ khốn!" Chửi rủa cậu ta là không đủ, thế nên tôi bồi thêm một cái áo ném tới, bày tỏ giận dữ. Đúng là một buổi sáng chết bầm! Tôi vừa ngại lại vừa buồn bực. Nếu mà biết kết cục sẽ như thế này, tôi đã không tới quán bar đó rồi! "Tôi chỉ muốn thôi mà." "..." Tôi chẳng biết nói sao. Cạn lời. "Hôm qua cậu còn cho tôi sờ mà." "Hả? Bao giờ?" "Thì lúc ngủ đó. Tôi có hỏi nhưng cậu không trả lời. Nên tôi sờ rồi." Không thể tin được cậu ta dám nói cái chuyện xấu xa thế này mà không kiêng kị gì. "Tôi ghét cậu." "..." Cậu ta không đáp, lại trưng cái mặt như đít nồi thường thấy. "Mấy giờ rồi? Tôi có lớp." "Mười." "Ờ. Thôi tôi trốn tiết buổi sáng vậy. Lười quá." "Bọn mình đồng điệu thật đấy." "Thôi dẹp đi, đồ dở hơi. Lười thì nói đại đi. Mà, hôm qua tôi vào phòng kiểu gì vậy?" Tôi nhớ là mình ngồi ngoài ban công, nghe nhạc. "Tôi mang cậu vào." "Tôi ngủ gật à?" "Ừ." "Thế... hôm qua chúng ta đã nói gì thế? Xin lỗi nhé. Tôi chẳng nhớ gì cả." Bọn tôi như chó với mèo vậy. Nhưng lúc này thì tôi lại không thể nhớ được gì cả. "Không có gì." "Thật hả?" "Tôi bảo tôi không thích các cô gái xinh đẹp, nhưng cậu thì bảo cậu thích." Hở... tưởng cậu bảo chúng ta không nói gì mà? "Thế nên..." "Tôi cũng không thích các cô gái xinh xắn dễ thương, cậu thì có." "Tại cậu ngu á." "Nên, tôi bảo là, tôi thích cái gì đó khác lạ." "Ờ. Hợp với cậu đấy. Ý tôi là, nhìn tôi mà coi. Lúc nào cũng ngầu và đáng yêu." "Đáng yêu kiểu gì?" "..." "Như tôi à?" "Má! Như cậu thì đáng yêu nỗi gì. Có mà đáng sợ! Đi tắm liền đi." Tôi ngừng câu chuyện ở đây rồi nhìn Sarawat. Cậu ấy chầm chậm đứng lên khỏi giường, hớn hở bước đi. Sau đó, cậu ta chộp luôn khăn tắm đang quấn ngang eo tôi. Tía, má, ơi! "Mượn nhé." "Đồ khốn!" Tôi lập tức mang cái thân trần trụi của mình trốn vào góc phòng, vội vàng lấy đồ trong tủ. Chỗ nào gọi là đáng yêu ở đây hả? Cậu ta như Quỷ vương tái thế ấy. Trời ơi, tim của tôi... Bởi vì cả hai chúng tôi đều cúp tiết buổi sáng nên hai đứa ngồi ăn luôn trước cổng khu trọ. Bầu không khí hòa hoãn đã được giữ suốt một tiếng đồng hồ. Ai mà ngờ được chứ? Chắc một cuộc đấu võ mồm sẽ nảy ra sớm thôi. "Cậu muốn ăn gì?" Cậu ta hỏi tôi. "Cậu chọn đi. Ăn cái gì ngon ngon ấy." Tôi đùn đẩy trách nhiệm cho cậu ta bởi tôi lười chọn quá. "Làm sao tôi biết được cái gì thì ngon?" "Thế tôi ăn salad." "Salawad nhé?" "Không, salad, đồ dở hơi!" "Món gì hợp ăn nhiều người nhỉ?" "Gọi ít thôi. Có mỗi hai người ở đây." Sau đó cậu ta vẫy nhân viên phục vụ vừa đi ngang qua bàn chúng tôi lại. "Làm ơn cho hai chai nước lọc." Cảm ơn. Giúp nhau quá đi mất. Lát sau tôi thấy phục vụ mang thức ăn tới bàn bên cạnh, và trông nó cũng ngon phết. "Tôi muốn ăn Tonkatsu." "Không." "Nhưng tôi muốn ăn." "Được rồi. Sao cũng được." Tôi đã bảo rồi, đừng có mà tranh cãi với những người sang xịn mịn vì sẽ không bao giờ thắng đâu. Nhớ đó. "Cậu thích ăn gì thì cứ gọi đi." "Tôi muốn ăn đồ của cậu." "Cậu là chó chắc? Kiểu ở đâu lại thích ăn đồ thừa của người khác." Cậu ta chẳng buồn đáp trả mà chỉ nhún vai. Dù sao thì bọn tôi cũng đã gọi món Tonkatsu. Hai đứa vừa ăn, vừa nói chuyện đôi câu, rồi lại ăn, rồi cứ thế tiếp diễn. "Thế cậu thích ăn gì khác ngoài Tonkatsu?" Sarawat hỏi lúc tôi đang ăn. "Hỏi làm gì?" "Tôi muốn biết vậy thôi." "Cậu biết làm gì?" "Thì tôi đang theo đuổi cậu. Tôi phải biết rõ về cậu chứ."