Trước kỳ nghỉ đông, thông thường vô cùng bận rộn, mà đến lúc nghỉ đông thì có vô số đợt tụ hội lớn nhỏ. Sáng ngày nghỉ đầu tiên, Tần Hàm Lạc thẳng giấc đến chín giờ mới tỉnh dậy. Cô không muốn rời giường chút nào, cô không biết mình làm gì tiếp theo. Trước đây cô luôn thích những ngày nghỉ, nhưng bây giờ, đối mặt với kỳ nghỉ đông thật dài này, cô chỉ thấy đầu óc trống rỗng. Sáng sớm Triệu Văn Bác gọi điện cho cô, hẹn đi ăn uống, tối lại đến quán bar chơi, mọi người tụ họp. Không đợi nghe xong, cô từ chối ngay không kịp suy nghĩ. Cô không muốn gặp Triệu Văn Bác, huống chi Tử Toàn và Dĩ Huyên đều về nhà, đi cũng vô nghĩa. Vẫn là trường học tốt nhất, ít ra còn có vài việc để làm. Hai tay ôm lấy đầu, cô hết sức kiềm chế thôi không nhớ đến những hồi ức về Giản Hân Bồi. Bỗng dưng thấy bực tức trong người, cô nhăn mặt, xoay người ngồi dậy tóm lấy con gấu bông ở đầu giường rồi dùng sức ném vào vách tường. Mà lần này tựa hồ cũng không đủ để phát tiết nỗi buồn bực, cô ủ rũ ngồi trên giường, cắn cắn môi. Đột nhiên cảm giác có chỗ khác thường, theo bản năng cô nghiêng đầu nhìn lại, đã thấy Mễ Tiểu Nhàn cầm tay nắm cửa, vẻ mặt kỳ quái nhìn cô. Tần Hàm Lạc ngẩn người, nháy mắt mặt liền đỏ lên, ấm úng: "Em...em không gõ cửa." "Vậy sao? Ngại quá, em không nhớ khi chị vào phòng em lại có gõ cửa đấy." Mễ Tiểu Nhàn nhíu nhíu đôi mi thanh tú, đi qua, nhặt con gấu bông đáng thương trên mặt đất lên: "A! Em hiểu rồi, mượn giường của em để xả giận đây mà." "Tôi..." Tần Hàm Lạc lúc này như thể nhớ ra. Cô và Mễ Tiểu Nhàn đã đổi phòng, nhưng đồ trang trí trong phòng không hề đổi. Đó là đồ của Mễ Tiểu Nhàn. "Phải dậy nên bực mình sao?" Ngữ khí Mễ Tiểu Nhàn ẩn chứa chút trêu chọc. "Không phải...tôi chỉ là..." Tần Hàm Lạc quả thực không biết nói gì mới phải, xấu hổ cực kỳ. Mễ Tiểu Nhàn lắc lắc cánh tay con gấu bông, lại vỗ vỗ đầu của nó, sau đó đặt nó lên bàn, tựa hồ lẩm bẩm nhẹ giọng nói: "Xin lỗi nha, chị nên để em cách xa cái người ấu trĩ lại xấu tính kia một chút mới phải." Tần Hàm Lạc nghe không được rõ ràng lắm, chỉ nhìn chằm chằm bóng dáng em mà ngẩn người. Mễ Tiểu Nhàn xoay lại, ung dung dựa lưng vào bàn học, hai tay chống mặt bàn, khuôn mặt tinh xảo không tỳ vết nhưng lại hiện lên vẻ tươi cười: "Em vốn vào gọi chị dậy ăn sáng." "Ăn...ăn gì?" Tần Hàm Lạc thấy em nói sang chuyện khác, lòng vốn mong vậy, nên ngay cả giải thích cũng bỏ qua, vội vàng hỏi. "Uhm, em nấu mỳ, có trứng luộc nữa." Tần Hàm Lạc không ngừng gật gật đầu: "Tôi thích ăn mỳ, dậy ngay đây." "Có điều, bây giờ thì còn mỳ, đợi lát nữa thì không còn nữa." "Vì sao?" Tần Hàm Lạc kinh ngạc hỏi: "Em có mời người khác về nhà ăn sáng à?" "Vì em sẽ lập tức đổ đi." Mễ Tiểu Nhàn khẽ giương chiếc cằm tinh xảo lên, nhanh chóng thu liễm nụ cười, gương mặt xinh đẹp trở nên lạnh lùng hơn so với bình thường. Em đứng lên, vào lúc Tần Hàm Lạc không hiểu ra sao, mắt nhìn thẳng không chớp bước ra khỏi phòng. Tần Hàm Lạc nhìn cánh cửa đóng lại, ngẩn ngơ một lúc lâu. Ý thức được Mễ Tiểu Nhàn đại khái là giận, cô ba chân bốn cẳng nhảy xuống giường, bắt đầu mặc quần áo. Vội vàng đánh răng rửa mặt, sửa soạn ổn thỏa hết thảy, Tần Hàm Lạc lập tức mở cửa phòng Mễ Tiểu Nhàn, không có người, lại tới phòng khách, chỉ thấy em vừa khoác lên người một chiếc áo choàng dài màu trắng, đi về phía cửa, như sắp ra ngoài vậy. "Em đi đâu thế?" Tần Hàm Lạc có chút kích động, đi vội vài bước, chắn trước mặt em. "Hẹn đi chơi với người khác." Mễ Tiểu Nhàn hơi lắc mái tóc dài, ánh mắt lướt qua vai cô, như thể trước mắt không có người vậy. "Với ai?" Tần Hàm Lạc nhíu chặt lại. Chỉ mới một chút, cô liền phản xạ có điều kiện nhớ tới em họ của tên Lí Sâm chơi thân với Cố Minh Kiệt, không khỏi sinh lòng cảnh giác. "Với ai cũng không phải chuyện của chị." Mễ Tiểu Nhàn liếc xéo cô: "Tránh ra." Tần Hàm Lạc vẫn không nhúc nhích. Cô rút kinh nghiệm từ bài học lần trước, không dám quá cưỡng ép can dự vào việc của Mễ Tiểu Nhàn, lòng lại âm thầm thề thốt phải giữ chân em lại. Đôi mắt cô khẽ đảo: "Tôi còn chưa ăn sáng mà!" "Không phải chuyện của em." "Nhưng tôi đói bụng lắm." Tần Hàm Lạc vẻ mặt đáng thương nói. "Không cần em phải nhắc trong nhà có sữa và bánh bao chứ." Mễ Tiểu Nhàn mất kiên nhẫn, di động lại vang lên, em hơi giật mình, nhanh chóng nghe. Tần Hàm Lạc khẩn trương nhìn em, tai dựng đứng lên lắng nghe. "Ừ, phải, chuẩn bị ra khỏi cửa đây...Ừ...biết rồi." Mễ Tiểu Nhàn xoay người, nhẹ giọng trả lời người bên kia đầu dây, ngữ khí tương phản với vừa rồi cùng Tần Hàm Lạc đối thoại, dịu dàng hơn rất nhiều, khóe môi em hơi cong lên, thoạt nhìn người bên kia đầu dây khiến tâm tình em tốt lên không ít. Tần Hàm Lạc nhìn em không chớp mắt, càng lúc càng thấy không thoải mái, lại nghe Mễ Tiểu Nhàn nói: "Vốn tớ muốn nhanh tới, nhưng mà..." Nói xong lại liếc mắt nhìn Tần Hàm Lạc, dùng khẩu khí bất đắc dĩ nói: "Lại bị một con chó nhỏ lạc mất chủ quấn lấy, làm chậm trễ không ít thời gian, yên tâm đi, tớ sẽ đến ngay." Không biết đối phương nói gì, Mễ Tiểu Nhàn lại nói: "Tớ cũng không giàu tình thương đến vậy. Được rồi, lát nữa gặp sau." Nói xong em lập tức cúp máy, bỏ di động vào túi. "Con chó nhỏ lạc mất chủ?!" Tần Hàm Lạc không thể tin được, cô lấy tay chỉ vào mũi mình: "Em đang nói tôi sao?" "Tất nhiên không." Mễ Tiểu Nhàn vô tội nhún nhún vai, sau đó lại nhìn từ trên xuống dưới đánh giá: "Có điều, chị như vậy thực giống, vẻ mặt ngu ngơ bất lực." "Em..." Tần Hàm Lạc nghiến răng nghiến lợi buông tay, Mễ Tiểu Nhàn nhân cơ hội đi lướt qua người cô, mở cửa. "Này! Em cứ vậy bỏ tôi một mình ở nhà sao!" Tần Hàm Lạc buồn buồn nhìn em nói. "Phải, nhưng chị cứ yên tâm..." Mễ Tiểu Nhàn nhanh chóng đổi giày, đi ra ngoài cửa. "Yên tâm gì?" Mễ Tiểu Nhàn đứng ngoài cửa, trên mặt lộ ra một nụ cười mê người: "Em sẽ đề nghị với mẹ, bảo bà tìm một bảo mẫu cho chị, cả kỳ nghỉ đông đều ở nhà cùng chị." Nói xong không đợi cô đáp lời, cánh cửa đã "rầm" một cái đóng lại thật mạnh. Tần Hàm Lạc vẻ mặt tức tối, đứng đó ngẩn người mấy chục giây, sau đó nổi giận đùng đùng đi thẳng về phòng, lấy di động ra gọi cho Triệu Văn Bác: "A lô! Triệu ngu ngốc, ở đâu thế? Tôi muốn tới đó!" *** Buổi chiều, Mễ Tiều Nhàn cùng Chung Thúy Nhi xách theo túi lớn túi nhỏ đi vào một tiệm KFC. "Hô! Mệt chết được, đã sớm muốn tìm chỗ ngồi rồi." Chung Thúy Nhi cúi đầu, tu một ngụm lớn coca. "Còn trách gì nữa, người thích đi dạo phố mua sắm như cậu mà cũng còn kêu mệt." Mễ Tiểu Nhàn không chút để ý, đùa nghịch ống hút ly coca trong tay. "Thôi xin!" Chung Thúy Nhi giơ tay trước mặt em: "Nhìn đồng hồ đi, xem chúng ta đã đi mấy tiếng rồi, trách cậu ý, trước gọi cậu còn có vẻ miễn cưỡng không muốn đi, hừ, kết quả là tớ đi cùng cậu suốt từ trưa. Thế nào, nhìn xem, cậu còn một bộ bị người ta chọc giận, tớ giúp cậu chọn thứ này thứ nọ, còn phải nhìn sắc mặt cậu nữa." Mễ Tiểu Nhàn sờ sờ mặt mình: "Bị người ta chọc giận? Có sao?" Chung Thúy Nhi không nói lời nào, lấy chiếc gương từ trong túi, mở ra đưa cho em. "Được rồi." Mễ Tiểu Nhàn nhìn khuôn mặt không chút thay đổi của mình trong gương, mím môi, cười khổ nói: "Tớ thừa nhận hôm nay bị một kẻ biến thái chọc vào." "Biến thái? Ai? Cùng trường chúng ta sao?" Chung Thúy Nhi lập tức hứng thú, phản ứng đầu tiên của nàng là tên con trai nào lại muốn làm trò quái đản gì để theo đuổi Mễ Tiểu Nhàn, gây phiền phức cho em. "Ừ, xem như...là cùng trường chúng ta đi." "Hắn làm sao vậy? Nói nghe đi!" Chung Thúy Nhi ngữ khí cấp bách. Mễ Tiểu Nhàn nhớ đến chuyện buổi sáng, đến giờ vẫn còn bực mình. Em nhíu nhíu mày suy nghĩ, sau đó nói: "Người đó...người đó vì người khác mà tâm tình không tốt, tóm con gấu bông cậu tặng tớ để xả giận, ném nó xuống đất." "Cái gì?" Chung Thúy Nhi hiển nhiên nghe không hiểu được: "Chờ đã, vứt con gấu bông của cậu xuống đất, ai thế?" "Còn có thể là ai chứ! Tần Hàm Lạc cái đồ biến thái kia!" Trên mặt Chung Thúy Nhi tràn ngập thất vọng: "Thì ra là nói chị gái cậu à, tớ còn nghĩ cậu đang nói đến tên con trai nào chứ. Aish, hôm nay bọn tớ còn đánh cuộc xem cuối cùng cậu sẽ nhận lời người nào theo đuổi cậu cơ." "Đánh cuộc? Với ai?" "Với mấy chị em cùng ký túc đó, tụi này đánh cuộc một bộ đồ trang điểm." Chung Thúy Nhi không nhìn ánh mắt giết người của Mễ Tiểu Nhàn, bốc một miếng khoai tây chiên bỏ vào miệng. "Mấy người nếu nhàm chán không có việc gì làm thì kì nghỉ đông có thể cùng hẹn đến trường học quét dọn ký túc xá nữ sinh đi, việc này còn ý nghĩa hơn." "Tớ cũng không có tinh thần tự giác cao vậy." Chung Thúy Nhi khoát tay, sau đó ủy khuất nói: "Tớ là quan tâm cậu thôi. Cậu nói tớ nhàm chán quá. Cậu lại còn vì một việc nhỏ mà giận dỗi chị cậu, không phải càng nhàm hơn sao?" "Đây mà là việc nhỏ?" Mễ Tiểu Nhàn tức giận nói. "Thì vốn là việc nhỏ mà, đâu phải làm mất thứ gì của cậu chứ? Con gấu bông bị ném cũng không hỏng, để chị ý xả giận cũng đâu sao." "Đó là quà sinh nhật cậu tặng tớ, cũng là thứ tớ thích, OK?" Mễ Tiểu Nhàn nhìn nàng, còn nghiêm túc nói: "Đây không phải là vấn đề hỏng hay không hỏng, mà vấn đề là chị ý có để ý hay không." Chung Thúy Nhi khó hiểu hỏi: "Để ý cái gì? Để ý một con gấu bông?" "Để ý..." Mễ Tiểu Nhàn cắn môi, buồn bực nói: "Để ý chủ nhân con gấu bông đó." "Ôi dào, tớ thấy chị cậu rất để ý tới cậu mà, cậu cũng đừng so đo mấy việc nhỏ nhặt thế nữa." Chung Thúy Nhi vừa nói, vừa nhìn ngó đông tây, bỗng nhiên giữ chặt tay Mễ Tiểu Nhàn: "Tiểu Nhàn, nhìn quần áo cô gái kia mặt kìa, y chang bộ lần trước tớ mua, ai nha, phiền quá đi! Đây là lần thứ hai tớ thấy người khác mặc rồi, không phải nói số lượng có hạn sao, như thế nào mà nhiều vậy." Mễ Tiểu Nhàn theo ánh mắt nàng nhìn qua, sau đó bất đắc dĩ nhẹ nhàng lắc đầu: "Aish, quên đi..." *** Vừa vào quán bar, cô lập tức thấy được mấy chỗ đều có vài bạn học cùng ĐH A, Tần Hàm Lạc vừa đi, vừa mỉm cười chào hỏi vài người, đến khi thấy Triệu Văn Bác cùng Trầm Du đứng chung một chỗ nói chuyện, thoạt nhìn rất vui vẻ, cô không khỏi kinh ngạc một phen, quả thực có chút hoài nghi hai mắt mình, hai người này quan hệ tốt đẹp như vậy từ khi nào chứ. Tuy nói Trầm Du là bạn học cùng lớp với Giản Hân Bồi, theo lý hẳn Triệu Văn Bác cũng biết, nhưng trước kia hẳn là chưa từng nói qua vài câu mà. Triệu Văn Bác vừa nhìn thấy cô, liền cúi đầu nói gì đó với Trầm Du, sau đó qua chào đón, cười nói: "Tôi không lừa bà chứ, hôm nay nơi này chính là địa bàn của ĐH A chúng ta, rất náo nhiệt, ở nhà có gì thú vị đâu." Tần Hàm Lạc không để ý tới hắn, từ rất xa cười với Trầm Du, gật gật đầu, xem như chào hỏi. Triệu Văn Bác nhìn nhìn bên kia, thấp giọng hỏi: "Bà quen thân với cô ấy sao?" "Ông và cô ấy quen biết à?" Tần Hàm Lạc hỏi ngược lại. "Aish, không quen, không có giao tình gì mấy, bà biết tôi không thích loại con gái kiêu ngạo như thế cho lắm mà. Bất quá sau này sẽ quen thân." Thấy bộ dáng nghi hoặc của Tần Hàm Lạc, hắn lại hạ giọng nói: "Mấy bữa trước, ba tôi dẫn tôi tham gia một bữa tiệc, trùng hợp là cô ấy cũng ở đó. Trước kia tôi chỉ biết mẹ cô ấy mở một công ty thời trang, lại kinh doanh khách sạn gì đó, trong nhà có chút tiền, sau lại nghe ba tôi nói mới biết được, ba cô ấy là một ông quan lớn ở tỉnh, trong nhà có vài thân thích cũng khó lường lắm. Aish, trách không được cô ấy ở trường học lại ngang ngược vậy, luôn một bộ ta là duy nhất." "Thế à? Vậy hai người hiện tại coi như là bạn bè." "Tôi cũng không nghĩ tiện lợi vậy, chẳng qua ba tôi sau khi biết tôi cùng trường với cô ấy, liền đặc biệt dặn dò tôi, về sau bảo tôi thân cận với cô ấy nhiều hơn, mà hơn nữa, mẹ cô ấy có hợp tác làm ăn với cậu tôi ở thành phố B nữa." Triệu Văn Bác gãi gãi đầu, thần sắc có chút buồn rầu: "Bà biết mà, Bồi Bồi hình như không thích cô ấy cho lắm. Aish, tôi ghét phải như vậy." Vừa nhắc tới Giản Hân Bồi, Tần Hàm Lạc lập tức không đi trêu chọc tâm tình của hắn. "Phải rồi, Hàm Lạc, tôi đã hỏi qua mấy người bạn tốt vài lần, nghỉ đông này tôi muốn tới thành phố Z bên kia thăm Bồi Bồi, rốt cuộc bà có đi cùng tôi không? Chẳng thấy bà chịu nghiêm túc trả lời tôi gì cả." Triệu Văn Bác lại bắt đầu nhắc lại vấn đề cũ, Tần Hàm Lạc nhịn không được ôm trán, đây đúng là nguyên nhân gần đây cô không muốn ở chung với Triệu Văn Bác, Giản Hân Bồi vĩnh viễn là chủ đề hắn muốn nói. "Tôi...tôi không có thời gian." Tần Hàm Lạc quay đầu đi, cảm thấy lòng ẩn ẩn nhói đau, Bồi Bồi chắc cũng không muốn gặp cô. Triệu Văn Bác đang muốn chỉ trích cô không phải bạn tốt thì một thanh âm ôn nhu truyền vào tai: "Hai người nói chuyện gì mà lâu như vậy?" Tần Hàm Lạc quay đầu qua, Trầm Du đã tới gần, đưa một ly rượu vào tay cô. Tần Hàm Lạc cười đón lấy: "Cám ơn." Trầm Du bưng ly rượu, thoạt nhìn vẫn xinh đẹp gợi cảm như trước, một đầu tóc dài gợn sóng xõa tung như hải tảo, ánh mắt quyến rũ, khóe miệng còn treo một tia cười như có như không. "Có thể nói gì chứ, đơn giản là tán gẫu vài chuyện trong trường thôi." Triệu Văn Bác vội cười nói: "Cậu biết Hàm Lạc nhỉ, tôi và cậu ấy đã là bạn học mười mấy năm rồi." Trầm Du nhìn nhìn Tần Hàm Lạc, khóe môi cong lên: "Tôi tự mình rót rượu, bạn không nể mặt sao?" Tần Hàm Lạc cũng không nói gì, bưng ly rượu một ngụm uống cạn. Triệu Văn Bác kinh ngạc nói: "Lúc ở cùng bọn này, cũng không thấy bà sảng khoái vậy nhỉ." "Tốt lắm." Trầm Du đoạt lấy chiếc ly rỗng trong tay cô, tính cả của mình nữa, cùng đưa tới tay Triệu Văn Bác, sau đó nắm tay Tần Hàm Lạc, khẽ cười nói: "Đi, chúng ta đi qua bên kia đánh mấy ván bi a đi." "Tôi chơi không tốt lắm." "Không sao cả." Triệu Văn Bác nhìn bóng dáng hai người, lại nhìn mấy chiếc ly trong tay mình: "Đây là tình huống gì chứ? Như thế nào mình lại đột nhiên thành bồi rượu nhỉ. Bất quá...cô ấy chỉ cần chẳng phải bộ dáng cao cao tại thượng thì thoạt nhìn cũng thực đẹp, thực thuận mắt." "Giản Hân Bồi rời khỏi ĐH A." Trầm Du vừa chọn gậy đánh, vừa nghiêng đầu nói. "Ừ." "Xin lỗi." Tần Hàm Lạc kinh ngạc nhìn cô, không biết vì sao cô lại đột nhiên nói vậy. "Lần trước, tôi không nên nói với bạn những lời đó, tôi cũng không biết vì cái gì lại nói vậy." Trầm Du nhún nhún vai, tự giễu nói: "Bạn biết không? Giản Hân Bồi chính là loại con gái thoạt nhìn có được tất cả, nhưng rõ ràng là, so ra tôi hẳn có nhiều thứ hơn cậu ta." Tần Hàm Lạc ôm một cây gậy bi a, không biết nên nói gì mới tốt. "Hai người đã chia tay?" "Đúng vậy." "Có liên quan gì tới việc đó không?" Tần Hàm Lạc ngẫm nghĩ: "Không có quan hệ lớn lắm, nguyên nhân thực ra rất phức tạp, đơn giản...chính là xung đột giữa chờ mong và có được thôi." "Vậy là tốt rồi." Trầm Du chuẩn xác đánh một viên bi rơi vào lỗ, sau đó đứng dậy, vươn tay ra: "Vẫn là bạn bè chứ?" "Vẫn vậy mà." Tần Hàm Lạc cười cười, vươn tay nắm lấy tay cô. Buổi tối trở về, đã hơi say, nhưng ý thức Tần Hàm Lạc vẫn thanh tỉnh, lặng lẽ mở cửa, nỗ lực ổn định thân mình, rón rén đi qua phòng khách, xuyên qua con đường tới phòng ngủ, một mạch tới phòng Mễ Tiểu Nhàn. Mễ Tiểu Nhàn đang nửa tựa trên giường, nương theo ánh đèn mà đọc một cuốn tiểu thuyết, cửa đột nhiên bị đẩy ra, tim nhảy dựng lên, cơ hồ suýt kêu ra tiếng. "Suỵt!" Tần Hàm Lạc vội vàng ngăn em lại. "Chị đã đi đâu? Lúc trước mới về, bác Tần có hỏi đấy." Mễ Tiểu Nhàn kinh hồn chưa định, lại hơi nhíu mày: "Chị uống rượu?" "Một chút." Tần Hàm Lạc đặt mông ngồi trên giường em, ngốc nghếch cười, ánh mắt lại tỏa sáng kì lạ. "Vậy còn không mau đi rửa mặt đi." "Tôi phải nhận lỗi trước đã, rồi sẽ đi." "Nhận lỗi gì?" Mễ Tiểu Nhàn biết rõ còn cố hỏi. "Sáng nay tâm tình của tôi, uh, có phần không tốt lắm, nhưng mà, tôi không nên lấy đồ của em để xả giận." Tần Hàm Lạc sắc mặt ửng đỏ, không biết là vì xấu hổ, hay vẫn là bởi tác dụng của cồn. "Vậy cũng chẳng sao, đâu có hỏng." Mễ Tiểu Nhàn nhớ tới lời Chung Thúy Nhi, liền nổi giận nói. "Nhưng mà, đó là đồ của em, là thứ em thích." Tần Hàm Lạc bình tĩnh nhìn em. Mễ Tiểu Nhàn hơi cúi đầu, ôn nhu nói: "Được rồi, không sao cả, chị đi ngủ đi." "Sáng mai, bánh chocolate dâu tây mà em thích ăn." Tần Hàm Lạc lắc lư đứng lên, tươi cười sáng lạn: "Bữa sáng." "Hả?" "Nhận lỗi mà, nhận lỗi mà chỉ dùng lời nói có vẻ không đủ chân thành, còn có, ngày mai tôi mời em đi xem phim." "Hàm Lạc..." Thanh âm Mễ Tiểu Nhàn nghe có điểm khác thường, hơn nữa bình thường em luôn kêu "Tần Hàm Lạc Tần Hàm Lạc", lúc này lại bở bớt một chữ, khó tránh khỏi khiến Tần Hàm Lạc có phần kinh ngạc. "Sao?" Tần Hàm Lạc vịn lấy cánh cửa, cười nói: "Làm sao vậy? Đừng quá cảm động nha." Mễ Tiểu Nhàn do dự một chút, nhẹ giọng nói: "Mẹ em nói, ngày mai dì Chu sẽ trở lại thành phố A, dì ấy...dì ấy còn mời cả nhà chúng ta đi ăn." Tần Hàm Lạc không khỏi giật mình đứng lặng.