Vị Chanh Bạc Hà
Chương 18
Chương 17
Thứ sáu, Tần Hàm Lạc Và Trương Tử Toàn ra khỏi trường, trở lại căn hộ ấm áp của mình. Vừa vào cửa, Trương Tử Toàn liền gục lên sô pha, nằm tứ chi dang rộng.
“Cuối tuần làm gì đây? Làm gì nhỉ?” Cô lẩm bẩm, như đang hỏi người khác, lại giống như tự hỏi mình.
“Ha ha, nhà Triệu Văn Bác mới khai trương một quán bar trên đường Giải Phóng ở gần đây, hôm qua rủ tao tới chơi, vốn tao không muốn đi, nhưng nếu mày thấy chán thì chúng ta có thể tới đó cho vui.” Tần Hàm Lạc vừa lấy khăn lau mặt, vừa nói.
Trương Tử Toàn vừa nghe thế, lập tức hưng phấn hẳn lên, cô vội vàng ngồi dậy: “Tốt, vậy bọn mình tới đó xem sao. Nhà hắn mở, vậy chắc tốn khá nhiều tiền. Aish, gần đây chán quá đi mất, ngày nào cũng ở cạnh mày, không đi bar được, cũng không tìm được mỹ nữ.”
“Mày nói như vậy, bỗng dưng tao cảm thấy mình công đức vô lượng.”
Trương Tử Toàn ngẩn ra: “Gì cơ?”
“Tao khiến mày không thể rời khỏi tao, như vậy, bao nhiêu mỹ nữ có thể thoát khỏi nanh vuốt của mày, đây không phải là chuyện rất công đức sao?” Tần Hàm Lạc cười nói.
“Đi chết đi!”
[Nguyên Điểm] ở phía tây của đường Giải Phóng là quán bar mới khai trương của nhà Triệu Văn Bác. Lúc Tần Hàm Lạc và Trương Tử Toàn tới, Triệu Văn Bác đã ở ngoài chờ, từ xa chào hỏi: “Ha ha, hai vị mỹ nữ đại giá quang lâm, thật sự là vinh hạnh mà.”
Trương Tử Toàn nhìn Triệu Văn Bác một thân âu phục màu trắng, liền “chậc chậc” vài tiếng: “Triệu thiếu (gia) bắt đầu thay hình đổi dạng a, thiếu niên sáng lạn như ánh mặt trời bắt đầu đi trên con đường trở thành người đàn ông đích thực, không tệ, không tệ…”
“Ha ha.” Triệu Văn Bác bị cô nhìn ngắm khiến có chút ngượng ngùng, sờ sờ đầu cười gượng vài tiếng.
“Đừng nghe nó nói, nó đùa ông ấy mà, mà mặc thế này làm gì, quần bò áo sơ mi là được rồi, đâu cần mặc như ông già thế.” Tần Hàm Lạc cười nói.
Triệu Văn Bác bất đắc dĩ đáp: “Cũng hết cách, mẹ tôi mua cho, bắt tôi phải mặc. Được rồi, vào đi, tôi chờ hai người lâu lắm rồi đó.”
Quán bar khá rộng rãi, bên trong ánh đèn mờ ảo, trang hoàng rất được, nhìn chung rất tao nhã. Phía trong quầy bar hình trứng là một bar-girl khá gợi cảm xinh đẹp, bản tình ca lãng mạn bằng tiếng Anh nhẹ nhàng truyền vào tai, tình cảnh này, thực sự khiến cho người ta bất giác có chút say mê.
Triệu Văn Bác dẫn hai người tới ngồi xuống cạnh quầy bar: “Muốn uống gì?” Hắn nghiêng đầu cười hỏi.
“Nước trái cây.” Tần Hàm Lạc trả lời không chút nghĩ ngợi.
“Thật là, uống gì không uống lại đi uống nước trái cây, đến ly cocktail cũng không nữa, partender ở đây chế biến rượu không tệ đâu. Nào, Tử Toàn, hai chúng ta uống rượu.” Triệu Văn Bác kêu hai ly whisky đá, đưa cho Trương Tử Toàn một ly.
“Tôi đây không muốn làm bạn với hai tên tửu quỷ như mấy người.” Tần Hàm Lạc uống một ngụm nước trái cây.
Toàn bộ lực chú ý của Trương Tử Toàn chỉ đặt trên người bar-girl, ánh mắt cô qua lại tuần tra mấy lần, cuối cùng dừng lại trên thân người ta, nhịn không được lắc đầu nói: “Đáng tiếc, đáng tiếc…”
Ánh mắt Triệu Văn Bác cũng theo đó nhìn qua, kỳ quái hỏi: “Đáng tiếc gì? Cô gái kia trông cũng rất được mà, dáng người khá, tuy so với mỹ nữ như bà còn có phần không bằng, bất quá thế đã không tệ rồi.”
“Tần Hàm Lạc này cũng thật là! Em tốt với cô ta như vậy, mà cô ta lại chọc giận em, lần trước cũng thế.” Cố Minh Kiệt bất mãn nói.
“Không được nói xấu cậu ấy!” Sắc mặt Giản Hân Bồi trầm xuống, tức giận gắt.
Cố Minh Kiệt ngạc nhiên: “Bồi Bồi, anh đây là đang nói giúp em mà, sao em lại…”
“Chuyện này không cần anh giúp, chuyện của bọn em thì bọn em sẽ tự giải quyết, anh không có tư cách chỉ trích cậu ấy!” Giản Hân Bồi bật thốt.
Sắc mặt Cố Minh Kiệt không khỏi trở nên có chút khó coi, Giản Hân Bồi cũng nhận ra mình nói nặng lời, ngẫm nghĩ, đưa tay đặt lên tay hắn, ôn nhu giải thích: “Minh Kiệt, anh là bạn trai em, còn cậu ấy là người bạn quan trọng nhất với em. Em hy vọng hai người có quan hệ tốt đẹp với nhau, cho dù em với cậu ấy có mâu thuẫn gì, em cũng không hy vọng anh vì em mà chỉ trích cậu ấy. Nếu hai người có gì bất mãn với nhau, em sẽ rất khó xử, cũng sẽ khổ sở, anh hiểu không?”
“Ừ, là anh không tốt, không nghĩ cho em.” Cố Minh Kiệt xin lỗi, hắn lật tay nắm lấy bàn tay mềm mại nhỏ bé của nàng, dịu dàng vuốt ve, trên mặt lại lộ ra nụ cười khổ: “Chỉ là, đôi khi anh thật sự có cảm giác ghen tị, em đối xử với Tần Hàm Lạc còn tốt hơn với người bạn trai là anh này. Lúc em ở bên anh thì luôn nhắc tới cô ấy, em với cô ấy giận nhau, em liền trà cũng không muốn uống, cơm cũng chẳng buồn ăn.”
Giản Hân Bồi lắc đầu, uống một ngụm trà sữa: “Anh nói vậy là bởi anh không biết cậu ấy đối xử với em tốt thế nào. Chúng em quen biết nhau từ khi mới vài tuổi, từ nhỏ đến lớn, có đồ chơi gì hay, chỉ cần em thích, cậu ấy sẽ tặng cho em; khi ăn được món gì ngon, sẽ luôn để dành cho em một nửa; lúc em giận dỗi, sẽ nhường nhịn em; khi em buồn, sẽ luôn tìm cách khiến em vui vẻ. Sinh nhật của em, cậu ấy còn nhớ rõ em thích thứ gì hơn cả mẹ em.”
Nói tới đây, đôi mắt nàng hơi ướt, đứng dậy, tay phải vuốt ve chiếc lắc trên cổ tay trái, thanh âm trở nên thực nhẹ nhàng ôn nhu: “Lúc mười sáu tuổi, em trông thấy một chiếc lắc bạc cực kì tinh xảo ở một trung tâm thương mại, em rất thích, nhưng giá tận hơn trăm đồng, khi đó cậu ấy muốn mua tặng em, nhưng em lại không đồng ý. Ba cậu ấy quản cực kì nghiêm khắc các khoản tiêu vặt, tuy ông ngoại có cho tiền, nhưng mà dùng hết tiền của ông để mua thì lại cảm thấy không an tâm. Vậy mà đến lễ Giáng sinh, cậu ấy tặng em một chiếc hộp bọc đẹp đẽ, nói là quà Giáng sinh cho em, lúc em mở ra nhìn, bên trong đúng là chiếc vòng tay xinh đẹp kia. Khi ấy em rất giận, hỏi số tiền để mua chiếc vòng từ đâu mà có, là tiền ông ngoại cho, hay là dùng toàn bộ tiền sinh hoạt của chính mình ra để mua. Dáng vẻ cậu ấy thực ủy khuất, cũng không giải thích, chỉ lặp đi lặp lại một câu: ‘Đây không phải là tiền của ông ngoại hay của ba, không phải tiền của ông hay của ba…’, sau em mới biết được, lúc ấy ở lớp bên cạnh có một bạn chơi thân với cậu ấy, cậu ấy lén năn nỉ người kia, để cuối tuần đến quán bar mới mở nhà người ta làm thêm, bưng bê hai tháng trời. Những ngày cuối tuần hai tháng trước đó, cậu ấy luôn gạt em, nói tới nhà ông ngoại, em còn giận dỗi một trận, dỗi cậu ấy không ở bên em.”
Nói tới đây, trước mắt nàng như hiện lên tình cảnh ngày đó, Tần Hàm Lạc mười bảy tuổi tay chân luống cuống đứng đó, sợ nàng không chịu nhận món quà, trên mặt đầy ủy khuất, lại quật cường, lặp đi lặp lại: “Bồi Bồi, đây không phải tiền của ông ngoại hay của ba, thật sự không phải dùng tiền của ông hay của ba để mua mà…” Nước mắt nàng, rốt cuộc nhịn không được lặng yên rơi xuống.
Cố Minh Kiệt đi đến bên nàng, đau lòng lau đi nước mắt trên gò má kia, vòng tay ôm lấy nàng, hôn lên mái tóc, ôn nhu nói: “Bồi Bồi, đừng buồn nữa, là anh không biết rõ quá khứ giữa hai người, anh không nên nói Tần Hàm Lạc như vậy. Nếu không thì, ngày mai anh đi tìm Tần Hàm Lạc, giúp hai người làm hòa nhé? Bồi Bồi, anh yêu em, anh thật sự không muốn thấy em buồn bã như vậy, nếu thế, người làm bạn trai như anh sẽ cảm thấy mình rất thất bại.”
“Không cần, anh đừng đi! Em tuyệt đối không muốn nhìn thấy cậu ấy, không muốn làm hòa chút nào! Em không cần anh đi năn nỉ thay em!” Giản Hân Bồi nức nở nói.
Cố Minh Kiệt không nhịn được cười khổ: “Đôi khi anh thật sự không hiểu được con gái nghĩ gì, rõ ràng rất muốn làm hòa với người ta, lại cứ thích khẩu thị tâm phi, con trai thì trực tiếp thẳng thắn hơn nhiều.”
“Dù sao anh cũng đừng đi!”
“Được được, anh không đi nữa.”
“Minh Kiệt.” Giản Hân Bồi nắm chặt áo hắn, cúi đầu khóc trong lòng hắn: “Tính tình em có phải rất tệ không? Em thường hay coi mình là trung tâm, lại rất tùy hứng, luôn hi vọng những người mình quan tâm vĩnh viễn ở quanh mình, nếu bọn họ hơi đối xử tốt với ai khác, hơi cách xa em một chút, em sẽ không kiềm chế được mình, sẽ ghen tị, sẽ tức giận.”
“Sẽ không, ai cũng có dục vọng muốn chiếm hữu cả. Lời này của em chắc là muốn nói về Tần Hàm Lạc phải không? Tình cảm giữa con gái với nhau, lòng chiếm hữu mạnh mẽ hơn con trai nhiều lắm, huống chi hai người lại có quan hệ sâu đậm lớn lên bên nhau như thế, aish! Kỳ thật có một người bạn như vậy thật sự là may mắn.” Cố Minh Kiệt thở dài nói.
Giản Hân Bồi lẩm bẩm: “Đúng vậy, em vẫn cảm thấy có một người bạn tốt như cậu ấy ở bên là may mắn lớn nhất trong cuộc đời này.”
Cố Minh Kiệt khẽ cười nói: “Khổ nỗi, nhiều lúc anh không khỏi có chút ghen tị.”
Giản Hân Bồi hơi ngẩng đầu lên khỏi lòng hắn: “Minh Kiệt, em xinh lỗi, thời gian này lại không đủ quan tâm anh.”
“Không sao cả, ai bảo anh yêu em.” Cố Minh Kiệt nâng chiếc cằm tinh xảo của nàng lên, cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên dòng nước mắt kia, hôn hàng mi tinh tế, cái múi, sau đó, dừng lại trên đôi môi mềm mại của nàng.
Giản Hân Bồi tự thấy có lỗi với hắn, nên cũng gượng gạo đáp lại. Cố Minh Kiệt thập phần hưng phấn, sau khi chấm dứt nụ hôn dài này, liền hơi thở hổn hển bên tai nàng nói: “Bồi Bồi, anh có vài đứa bạn tốt hẹn cuối tuần này đến núi Nam Tú ở thành Đông chơi, đến lúc ấy ai cũng đưa bạn gái theo, em đi cùng anh được không?”
“Việc này…” Giản Hân Bồi ngẩn ra, giờ nàng và Tần Hàm Lạc không thèm nhìn mặt nhau, thật sự không có hứng đi chơi gì, nhưng nàng cũng không muốn khiến Cố Minh Kiệt mất hứng, hắn quả thực là một người bạn trai dịu dàng lại biết quan tâm. Nghĩ ngợi một lát, nàng thấp giọng nói: “Không phải còn vài ngày nữa sao, đến lúc đó rồi hẵn nói.”
Tần Hàm Lạc bật cười, nước trái cây cơ hồ suýt phun ra, chỉ có cô hiểu được ý tứ Trương Tử Toàn, ý tứ của cô về đáng tiếc là nơi này là quán bar nhà Triệu Văn Bác, nếu ở nơi khác mà thấy một cô gái xinh đẹp như vậy thì cô đã sớm có thể tiến lại gần tán tỉnh rồi.
Cô cười thế, Triệu Văn Bác lại càng mờ mịt, hắn đầy mặt nghi hoặc nhìn cô trong chốc lát rồi mới hỏi: “Sao vậy? Có chuyện gì hay à mà cười?”
Trương Tử Toàn trợn mắt lườm cô, rồi mới cười với Triệu Văn Bác: “Đừng để ý tới nó, nó bị điên ý mà. Triệu thiếu, quán bar này của ông cũng không tệ, không khí được lắm, tôi thích kiểu ái muội thế này.” Khi nói vậy thì nhìn chung quanh.
“Thật à? Nếu bà thích, về sau đến đây thường xuyên vào, miễn phí tất! Để tôi bảo nhân viên tiếp đón là được.” Triệu Văn Bác vung tay lên, sảng khoái nói.
Trương Tử Toàn nâng chén làm bộ cạn li, Tần Hàm Lạc bốc một miếng khoai tây chiên bỏ vào miệng, cười nói: “Tử Toàn, về sau chán thì cứ tìm hắn, ăn chơi ca hát là trò hắn thích nhất mà.”
Triệu Văn Bác buông chén rượu, tiến đến trước mặt cô, nhẹ giọng nói: “Tôi nghe nói tên tiểu tử Cố Minh Kiệt hẹn Bồi Bồi cuối tuần này đi núi Nam Tú chơi, bà biết không?”
Vẻ tươi cười trên mặt Tần Hàm Lạc liền cứng đờ, lắc đầu nói: “Không biết.”
“Hàm Lạc, là bạn thân của cô ấy mà bà cũng không ngăn cản sao? Tôi thấy tên Cố Minh Kiệt kia chẳng có ý tốt gì đâu, khẳng định là hắn…” Nói tới đây liền khó có thể mở miệng, khẽ thở dài.
Trương Tử Toàn thu hồi ánh mắt từ trên người bar-girl kia về: “Ai da, Triệu thiếu, cái này thì ông không đúng rồi, người ta giờ là quan hệ yêu đương, ông quản chuyện bọn họ nhiều như vậy làm gì? Ngăn cản cái gì?”
“Nhưng mà…nhưng rõ ràng Cố Minh Kiệt hắn muốn…” Sắc mặt Triệu Văn Bác lập tức đỏ bừng.
“Muốn cái gì? Muốn mối quan hệ tiến thêm một bước? Thôi xin, chúng ta cũng không còn là học sinh tiểu học nữa. Giờ ở ĐH A có mấy cặp không sống chung đây? Có thể đếm được trên đầu ngón tay! Người ta có quan hệ bạn trai bạn gái, việc đó có phát sinh cũng rất bình thường, nếu mà cố tình cưỡng ép thì ông còn có thể làm anh hùng cứu mỹ nhân, nhưng cho dù thế đi nữa thì vẫn còn cảnh sát mà. Ngăn cản á? Ông đừng có buồn cười thế được không!”
Triệu Văn Bác nói không nên lời.
Trương Tử Toàn nói rất thẳng thắn trực tiếp, cô cảm thấy Triệu Văn Bác làm người hào sảng, cũng rất có nghĩa khí với bạn bè, nhưng với chuyện liên quan tới Bồi Bồi thì quả thật ấu trĩ đến khiến người ta phát cáu.
Tần Hàm Lạc liếc cô một cái: “Tử Toàn, mày có thể đừng nói khó nghe thế được không!”
Trương Tử Toàn le lưỡi, biểu tình tỏ ý xin lỗi.
“Nhưng mà…tôi thật sự rất khó chịu! Ngày ngày tôi đều bảo bạn bè để ý tới họ dùm tôi, nhưng ngày mai nếu Bồi Bồi đi núi Nam Tú với hắn, tôi…tôi…” Triệu Văn Bác bỗng nhiên vung một quyền thẳng lên mặt quầy bar.
Trương Tử Toàn nhìn Triệu Văn Bác vẻ mặt ảo não ở một bên, lại nhìn Tần Hàm Lạc vẻ mặt bình tĩnh ngậm ống hút bên kia, liền bất đắc dĩ lắc lắc đầu, đành phải nói tuần tự từng bước: “Triệu thiếu, người ta đã chính thức thành đôi rồi, ông không cần để ý nhiều như vậy làm gì nữa. Ông cứ phá đám thế, chỉ khiến Giản Hân Bồi chán ghét thôi, ông không thấy sao? Lần trước bởi vì bạn ông đánh Cố Minh Kiệt, tình cảm của bọn họ lại càng phát triển nhanh hơn. Ông thử buông tay đi, với điều kiện của ông thì muốn dạng con gái thế nào mà chẳng được? Đừng mất hết hy vọng thế được không!”
“Tôi không cần người khác, tôi muốn Bồi Bồi cơ! Hàm Lạc, bà giúp tôi được không? Ngày mai gọi cho Bồi Bồi, bảo cô ấy đừng đi chơi với Cố Minh Kiệt. Lời bà nói, cô ấy nhất định sẽ nghe.” Mắt Triệu Văn Bác đỏ lên, vung tay ném một cái, chiếc li rơi vỡ tan trên mặt bàn, vẫy tay một cái, bồi bàn lại đưa một cái ly khác tới.
“Chuyện này tôi sẽ không giúp ông.” Vẻ mặt Tần Hàm Lạc thực bình tĩnh, nhưng không ai không nghe được sự kiên quyết trong lời cô.
Triệu Văn Bác nghe thế liền như thể quả bóng bị xì hơi: “Được rồi, bà không giúp thì tự tôi sẽ nghĩ cách.”
Trương Tử Toàn trừng mắt nhìn hắn: “Ông không phải lại muốn tìm người đi đánh Cố Minh Kiệt một trận, để hắn không đi được đấy chứ? Dùng cách nào thông minh một chút đi, đừng có làm mất mặt chị em tụi này.”
“Không không, lần này tôi sẽ dùng cách nào nhã nhặn chút.” Triệu Văn Bác vung tay: “Được rồi, không nói những chuyện này nữa, hôm nay tôi gọi hai người đến để vui chơi mà. Tử Toàn, chúng ta uống thêm vài chén đi, hôm nay cho bà thưởng thức hết rượu ngon ở đây.”
***
Trưa chủ nhận, sân trường Bát Trung lại bắt đầu náo nhiệt, các lớp cấp ba, vẻ mặt học sinh nào cũng tràn đầy vui mừng, tốp năm tốp ba ra khỏi cổng trường.
Mễ Tiểu Nhàn lộ ra nụ cười nhàn nhạt, vẫy tay tạm biệt Chung Thúy Nhi trước bến xe bus, Chung Thúy Nhi tới gần em, nhẹ giọng thì thầm: “Cậu đừng tưởng tớ không biết mục đích cậu về nhà là gì, chắc chắn là vì tên học sinh trường khác kia, hừ!”
“Mặc kệ cậu.” Mễ Tiểu Nhàn thầm buồn cười, đẩy bạn một cái, liền lên xe.
Về đến nhà, vừa vào phòng khách, Tần Trọng đang ngồi ở sô pha đọc sách, thấy em trở về liền tháo kính mắt uống, đặt sách qua một bên: “Tiểu Nhàn đã về đấy à.”
“Bác Tần.” Mễ Tiểu Nhàn nhẹ nhàng gọi một tiếng.
Khi Tần Trọng ở trước mặt em, tựa hồ luôn luôn ít nhiều mất tự nhiên, ngẫm nghĩ rồi nói: “Mẹ con ra ngoài mua đồ ăn rồi, chắc cũng sắp về.”
Mễ Tiểu Nhàn gật gật đầu, liền chuẩn bị trở về phòng.
“Chờ đã.” Tiếng Tần Trọng vang lên phía sau, Mễ Tiểu Nhàn quay đầu, vẻ mặt nghi hoặc. Tần Trọng lại nói: “Hàm Lạc đang tắm, để ta gọi nó đến phòng với con.”
“Dạ.” Mễ Tiểu Nhàn nhẹ giọng thưa, tâm tình không hiểu sao lại vui vẻ hẳn lên. Em trở về phòng, đặt cặp sách xuống, nghĩ tới lời Tần Trọng vừa nói liền không khỏi có chút buồn cười, coi mình là đứa trẻ con ba tuổi chắc, cái gì mà “gọi nó đến phòng với con” chứ? Giờ mình phải đến phòng chị ta, để dọa chị ta một trận.
Hạ quyết tâm, em đi ra ngoài, mở cửa phòng Tần Hàm Lạc, lại nhẹ nhàng khép cửa lại.
Đây là lần đầu tiên em vào phòng Tần Hàm Lạc.
Phòng Tần Hàm Lạc thiết kế rất đơn giản, có một chiếc giường thật to, trên tường là bản đồ thế giới, bên trái có một cái tủ sách, dưới cửa sổ bên phải là một chiếc bàn học, có ghế xoay, trên bàn còn có một quyển vở.
Màu sắc trong phòng cô hoàn toàn bất đồng với phòng Mễ Tiểu Nhàn, trên cơ bản thì căn phòng này lấy hai màu lạnh là màu xanh lam và trắng làm chủ đạo. Bức tường sơn màu lam, tủ sách cùng bàn làm việc đều màu trắng, ga trải trường kẻ ô vuông xanh trắng, gối cùng chăn lại đều màu lam nhạt.
Rất nhanh Mễ Tiểu Nhàn đã thích căn phòng này, em nhìn về phía tủ sách, sách trên đó phần lớn có liên quan tới chuyên ngành của Tần Hàm Lạc, đơn giản là vài quyển thơ Đường thơ Tống Hán phú linh tinh, lại càng không thiếu những tiểu thuyết cổ điển như Hồng Lâu Mộng hay Tam Quốc, nhưng khiến em ngạc nhiên là dĩ nhiên lại còn không ít tiểu thuyết võ hiệp của Kim Dung cùng Cổ Long. Rút một quyển [Thất chủng binh khí] ra nhìn nhìn, em không khỏi thầm lấy làm buồn cười, chắc đây là Tần Hàm Lạc mua khi vào ĐH. Với tính cách của Tần Trọng thì khi học trung học chắc cô cũng không dám bày những loại sách này ở chỗ dễ thấy như vậy.
Em buông quyển sách xuống, tới bên giường, ngồi lên chiếc ghế bên cạnh, cạnh chiếc máy tính trên bàn làm việc có một quyển sổ rất nhanh thu hút sự chú ý của em, còn ló ra một chiếc bút máy kẹp phía trong. Em nhất thời sinh lòng hiếu kỳ, lật tới trang có chiếc bút kia, trên trang giấy là một hàng chữ rõ ràng sắc nét:
Tôi chỉ có thể cho em một giọt sương
Hắn lại có thể cho em cả dòng suối mát
Tôi chỉ có thể cho em một nhành cây nhỏ
Hắn lại có thể cho em cả một cánh rừng
Tôi chỉ có thể tặng em một nhành hoa tươi
Hắn lại có thể tặng em muôn hồng nghìn tía
Tôi chỉ có thể trao em một đám mây
Hắn lại có thể trao em cả khung trời rộng
Tôi chỉ có thể để em dựa sát vào trong bóng tối
Hắn lại có thể trao em nụ cười dưới ánh dương quang
Tôi —
Chỉ có thể tô điểm cho thanh xuân của em thêm đẹp
Hắn —
Lại khiến cuộc đời em trở nên vẹn toàn
……
Mễ Tiểu Nhàn đọc đến đây, không khỏi giật mình ngẩn người.
Truyện khác cùng thể loại
69 chương
21 chương
24 chương
51 chương
73 chương
5 chương
131 chương
64 chương
8 chương
8 chương