Vì Anh Thật Ngốc
Chương 10
10.-1
Nó bỗng chết lặng đi. Tại sao chị ta lại có chiếc nhẫn giống hệt nó ? Hay là nó nhìn lầm ? Không thể ! Lẽ nào Minh Nhật lại đối xử tàn tệ như vậy với nó ư T_T. Nó khờ quá ! Lúc nào cũng tin vào Minh Nhật, hắn chỉ mới năn nỉ tí thì đã xiu lòng T_T… Huhu… Sụp đổ cả rồi, tất cả niềm tin về Minh Nhật trong nó sụp đổ cả rồi.
Bỗng có tiếng chuông cửa, nó vội chạy ào ra sân hix…hix…
- Hix…ụa anh Ken, anh đi đâu đây ?
- Ba em có việc bận nên nhờ anh chở em đi xem nhà mới. Em ok là chú ấy thuê luôn .
- Anh vào ăn cơm tí đi rồi mình đi luôn. Em cũng đang muốn rời khỏi đây T_T.
Minh Nhật xuống, nó và Trường Giang bước vào, nó liền choàng tay Trường Giang. Gương mặt Minh Nhật bỗng biến sắc.
- Anh thay đồ xong rồi đó hả honey ? Còn Bảo nữa, bạn trai em đến chơi à, qua ăn chung hết luôn cho vui nào ! – Hoài Anh chí chóe.
- Giới thiệu với hai anh chị, từ hôm nay Giang là bạn trai em.
Trường Giang hơi bị shock trước phát ngôn của nó. Anh khẽ đưa ánh mắt ngạc nhiên về phía Bánh Dâu. Minh Nhật thì khỏi phải nói, hắn bỗng trừng trừng cả lên, máu trong lồng ngực hắn bắt đầu sôi sung sục. Duy nhất mỗi Hoài Anh là thản nhiên như ko có gì.
- Vậy chúc mừng 2 người nha ! Thôi ăn đi ! Chiều nay chị với anh Minh Nhật đi suối tiên chơi. Em với cậu Trường Giang có muốn đi luôn hok ?
- Thôi khỏi chị, tụi em có hẹn riêng rồi.
- Tiếc quá nhỉ !
“Cái gì mà đi suối tiên ? Huhu”
Tim nó như nghẹn lại :((… Rõ ràng mới lúc sáng Minh Nhật còn ngọt ngào với nó lắm cơ mà ! Tất cả là giả dối hết sao !? Nó không muốn nghe gì nữa, cũng không muốn tin, rằng đây là sự thật.
“Minh Nhật à ! Hãy nói với em tất cả đều không như những gì em thấy đi ! T__T Huhu…”
Minh Nhật lầm lầm lì lì, đôi mắt anh xám đen lại. Trường Giang có lẻ hơi hiểu tình hình im lặng và ko dám nói gì.
- Hôm nay em có việc bận rồi, ko phụ chị Linh dọn dẹp được, chị thông cảm nha ! Mình đi anh – Nó lôi Trường Giang đi mất hút. Minh Nhật đập bàn tức giận bỏ về phòng. Hoài Anh nhếch môi khoái chí.
10-2
Trường Giang đèo Bánh Dâu dạo một vòng loanh hoanh đâu đó rồi tấp vào một bờ sông nằm ở ven thành phố. Bánh Dâu ngồi đấy, úp mặt vào đùi và chỉ biết khóc huhu… Trường Giang nhìn nó vẻ vô cùng xót xa, anh vỗ nhẹ lên đôi bờ vai mà anh cho là nhỏ bé mong manh ấy, lòng anh như đang có hàng vạn mũi kím đâm xuyên thấu tận tâm can.
Xa Xa mặt trời chỉ còn sót lại vài tia nắng yếu ớt le lói của cái khoảnh khác gọi ngày tàn. Bầy chim rừng cũng đang tìm về chốn nghỉ. Cảnh vật đã buồn nay lại buồn hơn vì hai con người đang ngồi đấy. Người ta chẳng thường bảo, tâm cảnh thấm đẫm ngoại cảnh sao !
- Tại sao…tại sao Minh Nhật lại đùa giỡn với em như thế T_T ?
- Chắc không phải như em nghĩ đâu, bình tĩnh đi em !
- :(( Anh ta đã tặng Hoài Anh chiếc nhẫn giống của em, hai người còn biết chắc sẽ lấy nhau mà :((… Chiều nay hai người còn đi chơi như em và Minh Nhật từng đi suối tiên nữa huhu :((….
- Thôi em nín đi ! Bánh Dâu của anh mà thiếu gì người theo đuổi…
- Nhưng em chỉ thích Minh Nhật ! :((……
“Ước gì em quan tâm anh bằng một nửa Minh Nhật thì hay biết mấy T_T”
---
-Vào dọn hành lí đi, mai anh sang chở em qua nhà mới.
Ngày hôm sau,
Bánh Dâu tiếc nuối nhìn căn phòng của nó tại nhà Minh Nhật thật kỹ lần cuối. Hix, là lần cuối thật rồi. Chắc nó sẽ nhớ lắm !
Nhớ cái lần nó ngã nhào xuống hồ bơi rồi được Minh Nhật cứu. Nhớ những lần Minh Nhật bắt nạt nó cứ đòi cho nó ra đường ở. Nhớ cái vết bỏng mà Minh Nhật đã bôi thuốc lên. Nhớ nụ hôn chớp nhoáng trong căn phòng này. Nhớ những lần hai đứa cùng học bài rồi nó ngồi xem Minh Nhật luyện đàn…T_T. Nó nhòe đi khi nghĩ về mọi thứ. Tất cả giờ chỉ là quá khứ mất rồi T_T.
“Qúa khứ thật đẹp nhưng chỉ là dối trá, là giả tạo, huhu…”
Bánh Dâu ôm đầu ngăn dòng nước mắt vô nghĩa kia. Nó tự trách mình sao phải khóc trước những con người vô cùng tàn nhẫn đã làm vỡ vụn trái tim non nớt của nó này. Nó quệt nước mắt tự trấn tĩnh mình, nó hít thật sâu rồi kéo chiếc vali đi.
Chợt nó đá phải một vật gì đó trên sàn nhà. Là một chiếc điện thoại, hình như của Minh Nhật thì phải. Bánh Dâu lưỡng lự một chút nhưng rồi cũng bật lên T_T. Thật thêm đau lòng khi hình nền nó và hắn trên đu quay giờ đc thay bằng bức hình của Hoài Anh T_T.
Bánh Dâu cười nhạt đau đớn đặt chiếc điện thoại trở lại ngay ngắn trên bàn rồi vội bước đi.
- Tại sao em lại làm vậy ? – Minh Nhật xuất hiện vô cùng giận dữ.
- Anh tránh đường cho tôi đi !
- Không em không được rời khỏi đây !
- Anh đã nghe tôi nói gì chưa ? Anh Ken mới là bạn trai tôi. Tôi chưa bao giờ thích anh cả - +_+ nó cô kìm nước mắt.
- Em nói dối ! Anh ko tin. Có phải vì Hoài Anh ko ?
- Không phải. Vì tôi. Anh nên chấp nhận sự thật đi. Và yêu chị ấy !
Bánh Dâu đẩy Minh Nhật ra rồi bước thật nhanh, lau vội giọt nước mắt và ko dám quay đầu lại. Minh Nhật gục xuống , hắn thét thật to….. Hắn thấy mơ hồ quá ! Hắn ước đây chỉ là mơ, chỉ là mơ thôi ! Hắn không hiểu, không hiểu vì cớ gì mà Bánh Dâu lại thay đổi nhanh đến thế ? Hắn không tin Bánh Dâu là người như thế ! Chắc chắn, chắc chắn phải có ẩn khuất gì. Và rồi hắn lại hét thật to…
Nó khóc, nó muốn chạy lại ôm hắn, nói với hắn rằng nó rất yêu hắn nhưng chẳng thể. Nói làm gì khi nó nghĩ hắn không yêu nó, hắn vui đùa với nó, hắn lường gạt nó. Trái tim nó mách bảo là nó nên tin hắn, nên đừng tin vào những điều nó thấy. Nhưng lý trí thì cứ ngược lại. Nó đã chọn lý trí. Liệu nó đã đúng hay liệu nó có sai ? T__T Nó khóc ngày một to hơn. Trường Giang phóng xe cái vèo, nó nhìn căn nhà, vỡ òa +_+.
“Tha lỗi cho em….yêu anh T_T”
Truyện khác cùng thể loại
13 chương
27 chương
49 chương
3 chương
14 chương
60 chương