Một cánh cửa mở ra và đóng lại. Tôi chờ nghe những tiếng bước chân tiến lại gần, nhưng chỉ có tiếng tích tắc của một chiếc đồng hồ nhịp nhàng, đều đặn vọng lại trong tĩnh lặng. Tiếng động nhạt dần và thưa dần đi. Tôi băn khoăn tự hỏi liệu nó có ngừng lại hoàn toàn không. Tôi bỗng thấy sợ khoảnh khắc đó, không biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo. Một âm thanh rung động hơn nhiều át hẳn tiếng đồng hồ. Nó nhẹ nhàng, yên ủi giống như một điệu vũ du dương trên không trung. Đôi cánh, tôi nghĩ. Đến để đưa mình đi. Tôi nín thở, cứ chờ, chờ, chờ mãi. Và rồi tiếng đồng hồ bắt đầu trở lại. Thay vì chậm dần, nhịp đập trở nên dứt khoát và dồn dập hơn. Một chất lỏng hình xoáy trôn ốc hình thành bên trong tôi, càng ngày càng cuộn lại sâu hơn. Tôi cảm thấy mình bị kéo vào dòng xoáy đó. Tôi đang trôi tuột dần vào một nơi nào đó huyền bí nhưng ấm áp, an bình. Mắt tôi he hé mở ra trước tấm ván bằng gỗ sồi thân thuộc trên trần nhà dốc. Phòng ngủ của tôi! Cảm giác an tâm và nhẹ nhõm ngập tràn trong tôi. Rồi tôi nhớ lại mình đã ở đâu – tôi đã ở trong phòng tập thể dục với Jules. Và với Patch. Một cơn run rẩy trườn qua da tôi. “Patch?” Tôi nói, giọng khản đặc rồi cố ngồi dậy, khẽ rên lên một tiếng. Cơ thể tôi có gì đó không ổn. Mọi múi cơ, từng khớp xương, từng tế bào đều đau nhức. Tôi cảm thấy mình giống như một vết thâm tím khổng lồ. Có bóng người chuyển động gần ngưỡng cửa. Patch đang dựa vào gióng cửa, miệng mím chặt và chẳng còn vẻ nhạo báng thường thấy. Đôi mắt cậu sâu hơn bao giờ hết, chan chứa gần gũi và chở che. “Một cú phản công tuyệt vời đấy,” cậu nói. “Nhưng mình nghĩ cậu cần học thêm vài bài đấm bốc nữa.” Đột nhiên mọi chuyện ùa về với tôi. Những giọt nước mắt từ sâu thẳm trong tôi trào lên. “Chuyện gì đã xảy ra thế? Jules đâu? Sao mình lại đến được đây?” Giọng tôi thất thanh hốt hoảng. “Mình đã buông mình khỏi xà nhà cơ mà?” “Can đảm lắm!” Giọng Patch trở nên khàn khàn, và cậu bước hẳn vào phòng tôi. Cậu đóng cánh cửa đằng sau lại, và tôi biết đó là cách cậu chặn lại tất cả những điều tồi tệ. Cậu đang ngăn cách tôi với tất cả mọi chuyện vừa xảy ra. Cậu tiến lại và ngồi xuống bên tôi. “Cậu còn nhớ được gì nào?” Tôi cố ghép lại những mảnh ký ức đang chập chờn trong tâm trí. Tôi nhớ lại tiếng đập cánh vang lên chẳng bao lâu sau khi tôi buông mình khỏi xà nhà. Không nghi ngờ gì nữa, tôi đã chết. Tôi biết một thiên thần đã đến để đưa linh hồn tôi đi. “Mình chết rồi, đúng không?” Tôi khẽ nói, quay cuồng vì sợ hãi. “Mình có phải là một hồn ma không?” “Khi cậu nhảy xuống, sự hy sinh đó đã giết Jules. Đáng lý ra khi cậu sống lại, hắn cũng sẽ sống lại. Nhưng vì Jules không có linh hồn, nên hắn chẳng có gì để làm hồi sinh cơ thể hắn.” “Mình đã sống lại?” Tôi ngỡ ngàng, cầu mong mình đang không hy vọng hão huyền. “Mình không chấp nhận sự hy sinh của cậu. Mình đã từ chối.” “Ý cậu là… cậu đã từ bỏ việc có được cơ thể con người vì mình?” Patch nâng bàn tay băng bó của tôi lên. Bên dưới lớp gạc, các đốt ngón tay tôi tê rần do đấm Jules lúc trước. Cậu hôn môi ngón tay, từ tốn, nhìn sâu vào đáy mắt tôi. “Có cơ thể để làm gì nếu mình không có cậu?” Những giọt nước mắt nặng trĩu lăn xuống má tôi, và Patch kéo tôi vào người cậu, áp đầu tôi vào ngực cậu. Nỗi hoảng sợ từ từ biến mất – tôi biết mọi chuyện đã kết thúc. Tất cả đã qua… Đột nhiên, tôi lùi lại. Nếu Patch đã từ chối sự hy sinh của tôi, vậy… “Cậu đã cứu mình đúng không? Quay lưng lại đi,” tôi nghiêm nghị ra lệnh. Patch cười tinh quái và làm theo yêu cầu của tôi. Tôi vén chiếc áo phông của cậu lên vai. Lưng cậu phẳng nhẵn, bắp thịt nổi rõ. Những vết sẹo đã biến mất. “Cậu không thấy đôi cánh của mình đâu,” Patch nói. “Chúng được làm từ chất liệu tinh thần.” “Giờ cậu đã là một thiên thần hộ mệnh?” Tôi vẫn còn quá ngỡ ngàng nên khó mà tiếp nhận được chuyện này, nhưng cùng lúc đó tôi thấy vừa tò mò, vừa… hạnh phúc. “Mình là thiên thần hộ mệnh của cậu,” Patch nói. “Mình có thiên thần hộ mệnh riêng ư? Chính xác thì cậu sẽ phải làm những gì?” “Bảo vệ con người cậu.” Patch cười tươi hơn. “Mình thực sự nghiêm túc nhận công việc này, có nghĩa là mình sẽ phải làm quen với những rắc rối của cậu trên tư cách cá nhân.” Lòng tôi xốn xang. “Vậy là giờ cậu đã có thể cảm nhận được?” Patch lặng lẽ quan sát tôi trong một thoáng. “Không, nhưng nó có nghĩa là mình không còn ở trong danh sách đen nữa.” Bên dưới nhà, tôi nghe tiếng cửa ga-ra mở ra. “Mẹ mình!” Tôi hổn hển, vội tìm đồng hồ trên chiếc bàn kế cạnh giường. Mới hơn hai giờ sáng. “Chắc họ đã thông lại cầu. Toàn bộ công việc thiên thần hộ mệnh này được thực hiện như thế nào? Có phải mình là người duy nhất trông thấy cậu không? Ý mình là, có phải cậu vô hình với những người khác không?” Patch nhìn tôi như muốn nói tôi đừng quá nghiêm trọng hóa vấn đề như thế. “Cậu không vô hình à?” Tôi thốt lên. “Thế thì cậu phải ra khỏi đây thôi!” Tôi cố đẩy Patch ra khỏi giường nhưng xương sườn tôi bỗng quặn thắt và đau nhói. “Mẹ mình sẽ giết mình nếu bà thấy cậu ở đây đấy. Cậu biết trèo cây không? Hãy nói là cậu biết trèo cây đi!” Patch cười. “Mình biết bay.” Ô. Phải. Chà! “Cảnh sát và đội cứu hỏa có mặt ở đây lúc nãy,” Patch nói. “Phòng ngủ chính đã bị phá hủy gần hết, nhưng họ đã ngăn không cho ngọn lửa lan rộng. Cảnh sát sẽ quay trở lại. Họ sẽ có vài câu hỏi đấy. Theo mình đoán, họ đã cố gắng liên lạc với cậu qua số điện thoại cậu gọi đến 911.” “Jules đã lấy nó.” Patch gật đầu. “Mình đoán thế. Mình không quan tâm cậu nói gì với cảnh sát, nhưng đừng nhắc đến mình nhé.” Cậu mở cửa sổ phòng ngủ của tôi. “Điều cuối cùng: Vee gọi đến đồn cảnh sát đúng lúc. Các nhân viên y tế đã cứu được Elliot. Hắn đang phải nằm viện, nhưng hắn sẽ ổn thôi.” Dưới chân cầu thang, tôi nghe thấy tiếng đóng cửa. Mẹ tôi đã vào nhà. “Nora?” Bà vừa gọi vừa ném ví và chìa khóa lên bàn kê ở lối vào. Đôi giày cao gót của bà gõ lộp cộp trên sàn gỗ, gần như đang chạy. “Nora! Trước cửa có chăng dải băng của cảnh sát! Có chuyện gì thế con?” Tôi nhìn ra cửa sổ. Patch đã đi, nhưng một chiếc lông vũ trắng vẫn dính chặt trên mặt kính bên ngoài bởi cơn mưa tối qua. Hoặc do phép thuật của thiên thần. Dưới nhà, mẹ tôi bật đèn hành lang, một vệt sáng mờ ảo trải đến tận khe cửa phòng tôi. Tôi nín thở và đếm từng giây, cho rằng mình còn khoảng hai phút nữa trước khi… Bà hét lên. “Nora!!! Lan can bị làm sao thế này!” May là bà chưa thấy phòng ngủ của bà. Bầu trời xanh trong như ngọc. Mặt trời bắt đầu tỏa sáng nơi chân trời đằng đông. Đã sang thứ hai, sang một ngày mới, những nỗi khủng khiếp hai mươi tư giờ trước đã lùi xa. Tôi đã ngủ được năm tiếng đồng hồ, và ngoại trừ cơn đau đang hành hạ toàn thân khi tôi từ cõi chết trở về, tôi cảm thấy cực kỳ tỉnh táo. Tôi không muốn làm u ám khoảnh khắc này bằng việc nhắc nhở mình rằng cảnh sát sẽ đến bất cứ lúc nào để lấy lời khai về những chuyện xảy ra đêm qua. Tôi vẫn chưa quyết định xem mình sẽ nói gì với họ. Tôi vào phòng tắm trong chiếc áo ngủ - cố không thắc mắc mình đã thay nó thế nào, vì hình như tôi vẫn mặc nguyên quần áo khi Patch đưa tôi về nhà – và mau chóng làm vệ sinh cá nhân. Tôi vã nước lạnh lên mặt – và mau chóng làm vệ sinh cá nhân. Tôi mặc lên người một cái áo sơ mi sạch sẽ, một cái quần jean sạch sẽ. Tôi gọi cho Vee. “Cậu thế nào?” Tôi hỏi. “Tốt. Còn cậu?” “Tốt.” Im lặng. “Thôi được rồi,” Vee vội vã nói, “mình vẫn đang hoảng loạn lắm đây. Còn cậu?” “Cũng thế.” “Patch đã gọi cho mình lúc nửa đêm. Cậu ấy nói Jules đánh cậu khá tệ, nhưng cậu vẫn ổn.” “Thật không? Patch đã gọi cậu sao?” “Cậu ấy gọi từ trong xe Jeep. Cậu ấy nói cậu đang ngủ ở băng ghế sau và cậu ấy đang đưa cậu về nhà. Cậu ấy nói đang tình cờ đi ngang qua trường thì nghe thấy tiếng thét. Cậu ấy tìm thấy cậu ở phòng thể dục, nhưng cậu đã ngất xỉu vì đau. Rồi cậu ấy ngẩng lên và thấy Jules nhảy xuống từ xà nhà. Cậu ấy nói chắc là Jules đã phát điên, hình như hắn ta quá kích động vì đã khủng bố cậu.” Tôi không nhận ra mình đang nín thở trong khi Vee tuôn một mạch như vậy. Rõ ràng Patch đã bịa ra một vài chi tiết. “Cậu biết mình không đời nào tin chuyện đó,” Vee tiếp tục. “Mình đã nghĩ Patch đã giết Jules đấy.” Nếu tôi là Vee, có lẽ tôi cũng sẽ nghĩ thế. Tôi nói: “Thế cảnh sát nghĩ sao?” “Bật TV lên, kênh 5 nhé. Đang đưa tin trực tiếp đấy. Họ nói Jules đột nhập vào trường và nhảy xuống. Họ cho rằng đây là một vụ tự tử bi thảm của tuổi mới lớn. Họ đang đề nghị những ai biết thông tin gì thì gọi đến đường dây nóng cuối màn hình.” “Cậu đã nói gì với cảnh sát khi gọi cho họ lần đầu tiên?” “Mình sợ. Mình không muốn bị bắt vì tội đột nhập trái phép nên đã gọi một cú nặc danh từ điện thoại công cộng.” “Chà,” cuối cùng tôi nói, “nếu cảnh sát đã quyết định đó là một vụ tự tử thì mình cho rằng đúng là như thế đấy. Rốt cuộc thì, đây là nước Mỹ thời hiện đại. Chúng ta luôn có sự hỗ trợ của pháp lý mà.” “Cậu đang giấu mình điều gì đó,” Vee nói. “Chuyện gì đã thực sự xảy ra sau khi mình đi?” Đây là điều khó khăn. Vee là bạn thân nhất của tôi, và chúng tôi chơi với nhau theo phương châm Không Giữ Bí Mật. Nhưng có vài điều không thể giải thích. Việc Patch là một thiên-thần-sa-ngã-rồi-trở-thành-thiên-thần-hộ-mệnh chẳng hạn. Và cả việc tôi đã nhảy xuống từ một cái xà nhà và hình như đã chết, nhưng hôm nay vẫn còn sống nữa chứ! “Mình nhớ lúc ấy Jules đang dồn mình vào phòng tập thể dục,” tôi nói. “Cậu ta nói cho mình nghe tất cả những nỗi đau và nỗi sợ hãi cậu ta sắp phải chịu đựng. Sau đó, mình chẳng nhớ gì nữa.” “Giờ xin lỗi vẫn còn kịp chứ?” Vee nói – nghe chân thành hơn bao giờ hết từ khi chúng tôi làm bạn với nhau. “Cậu đã đúng về Jules và Elliot.” “Lời xin lỗi được chấp nhận.” “Bọn mình đi mua sắm đi,” nó nói. “Mình thấy muốn mua giày khủng khiếp! Thật nhiều! Ôi cái liệu pháp đi mua giày – tuy cũ rích nhưng thật là hay ho.” Chuông cửa kêu, và tôi nhìn đồng hồ. “Mình phải đi khai báo với cảnh sát chuyện xảy ra tối qua đã, rồi sẽ gọi cho cậu sau nhé.” “Tối qua?” Giọng Vee hoảng hốt. “Họ biết cậu đã ở trường sao? Cậu không nói tên mình cho họ đấy chứ?” “Thực sự thì, chuyện xảy ra trước đó cơ. Mình sẽ gọi cho cậu sớm,” tôi nói, gác máy trước khi phải bịa ra một lời giải thích khác. Tôi khập khiễng bước trên hành lang, mới đến đầu cầu thang đã thấy những người mà mẹ tôi vừa mời vào nhà. Thám tử Basso và Holstijic. Bà dẫn họ vào phòng khách, thám tử Holstijic ngồi lên sofa còn thám tử Basso vẫn đứng. Ông quay lưng về phía tôi, và khi tôi xuống đến nửa chừng thì tiếng bước chân tôi làm ông quay lại. “Nora Grey,” ông nói với giọng nghiêm nghị đặc chất cảnh sát. “Chúng ta lại gặp nhau.” Mẹ tôi chớp mắt. “Anh từng gặp con gái tôi rồi à?” “Con gái chị có một cuộc sống thú vị đấy. Có vẻ như chúng tôi đến đây hàng tuần.” Mẹ hướng cái nhìn dò hỏi về phía tôi. Tôi nhún vai tỏ vẻ không hiểu, như thể đang suy đoán: Các chú cảnh sát có lẽ vẫn hóm hỉnh như thế mẹ ạ! “Sao cháu không ngồi đi, Nora, và kể cho chúng tôi chuyện gì đã xảy ra,” thám tử Holstijic nói. Tôi ngồi xuống một chiếc ghế bành bọc nhung lông đối diện với ghế sofa. “Gần chín giờ tối qua, cháu đang ở trong bếp uống sữa socola thì cô Greene, bác sĩ tâm lý trường cháu, xuất hiện.” “Cô ta chỉ bước vào nhà thôi, hay còn làm gì nữa?” Thám tử Basso hỏi. “Cô ấy nói cháu có thứ mà cô ấy muốn, nghe thấy thế cháu chạy lên gác và trốn trong phòng ngủ chính.” “Hượm đã,” thám tử Basso nói. “Cô ấy muốn gì?” “Cô ấy không nói. Nhưng cô ấy bảo cô ấy không phải bác sĩ tâm lý thật. Cô ấy nói lợi dụng nghề đó để theo dõi các học sinh.” Tôi nhìn tất cả mọi ngưuời. “Cô ấy điên thật, đúng không ạ?” Hai viên thám tử nhìn nhau. “Tôi sẽ điều tra từ cái tên của cô ta xem có thể tìm được gì không,” thám tử Holstijic nói và đứng dậy. “Tôi hiểu thế này có đúng không nhé,” thám tử Basso nói với tôi. “Cô ta buộc tội cháu lấy thứ gì đó của cô ta, nhưng lại không bao giờ nói đó là thứ gì?” Một câu hỏi khó khác. “Cô ấy quá kích động. Cháu chỉ hiểu được một nửa những gì cô ấy nói. Cháu chạy vào phòng ngủ chính rồi khóa chặt cửa lại, nhưng cô ấy đã phá tung cánh cửa. Cháu đang trốn bên trong ống khói lò sưởi thì cô ấy nói sẽ thiêu rụi từng phòng một trong ngôi nhà để tìm ra cháu. Rồi cô ấy phóng hỏa. Ngay giữa phòng.” “Cô ta phóng hỏa như thế nào?” Mẹ tôi hỏi. “Con không thấy được. Con đang ở trong ống khói mà.” “Thật điên rồ,” thám tử Baso nói, lắc đầu. “Tôi chưa bao giờ thấy chuyện gì tương tự.” “Cô ta có quay lại không?” Mẹ tôi hỏi các thám tử rồi đến đứng sau tôi, đặt bàn tay che chở trên vai tôi. “Nora nhà tôi sẽ được an toàn chứ?” “Chị có muốn lắp hệ thống an ninh không?” Thám tử Basso mở ví và đưa một tấm danh thiếp cho mẹ tôi. “Tôi đảm bảo cho những anh chàng này. Hãy nói là do tôi giới thiệu, họ sẽ giảm giá cho chị.” Sau khi hai ông thám tử ra về được vài tiếng, chuông cửa nhà tôi lại kêu. “Chắc là người đến lắp hệ thống báo động đấy,” mẹ tôi nói với tôi ở hành lang. “Mẹ đã gọi điện, và họ nói hôm nay sẽ cử người đến. Mẹ không thể ngủ ở đây mà không có sự bảo vệ nào cho đến khi người ta tìm ra cái cô Greene kia và nhốt cô ta lại. Nhà trường không thèm kiểm tra lý lịch của cô ta hay sao thế?” Nói rồi bà ra mở cửa, và thấy Patch đứng trên bậc thềm. Cậu mặc quần Levi”s bạc màu và áo phông trắng dài tay, tay trái xách một hộp đồ nghề. “Cháu chào cô Grey!” “Patch?” Giọng mẹ tôi đầy ngạc nhiên pha lẫn bối rối. “Cháu đến gặp Nora à?” Patch mỉm cười. “Cháu đến để lắp hệ thống báo động mới cho nhà cô.” “Cô tưởng cháu làm công việc khác cơ mà,” mẹ tôi nói. “Cô tưởng cháu làm nhân viên dọn bàn ở Borderline?” “Cháu đã có công việc mới cô ạ.” Patch nhìn tôi ấm áp. Thực tế thì, tôi gần như nóng ran. “Trong lĩnh vực bảo an!” Cậu nói và nhoẻn cười. “Đi chơi nhé?” Cậu hỏi tôi. Tôi leo lên mô-tô của cậu. “Patch, chúng mình vẫn còn nhiều chuyện để nói.” “Nói thôi sao?” Patch lắc đầu, đôi mắt tràn đầy khao khát. Hôn chứ nhỉ - cậu thì thầm với tâm trí tôi. Đó không phải một câu hỏi, mà là một lời cảnh báo. Khi tôi chẳng hề phản kháng gì, Patch nhe răng cười rồi cúi thấp xuống, môi tìm môi tôi . Cú chạm môi đầu tiên chỉ là… chạm khẽ. Một sự dịu dàng đầy thách thức và khêu gợi. Tôi liếm môi, còn Patch lại cười. “Nữa không?” Tôi luồn tay vào mái tóc đen của Patch, kéo cậu xuống gần hơn. “Nữa!” HẾT PHẦN I Đọc tiếp phần 2 tại đây: Mê Cung Ký Ức