Tôi nằm ngửa, chiếc áo hai dây hút lấy hơi ấm dưới thân mình, những lá cỏ chọc vào cánh tay để trần của tôi. Ánh trăng trên đầu chỉ còn là một mảnh lưỡi liềm, một đường cong sáng mờ ảo. Tiếng sấm ì ùng phía xa xa là âm thanh duy nhất vọng lại giữa màn đêm yên tĩnh. Tôi chớp mắt vài lần để nhanh chóng thích nghi với ánh sáng lờ mờ đấy. Khi quay đầu sang bên, tôi thấy một đám cành cây gì đó cong cong và đối xứng thò ra từ đám cỏ cứng queo trước mắt mình. Tôi từ từ nhổm dậy. Có hai con mắt đen ngòm đang nhìn tôi chằm chằm ngay phía trên đám cành cây. Tâm trí tôi cố xác định cái hình ảnh quen thuộc đó. Và rồi, tôi lặng người nhận ra…tôi đang nằm cạnh một bộ xương người. Tôi hoảng hồn bò lùi lại cho đến khi đụng phải hàng rào sắt. Tôi xua đi khoảnh khắc lộn xộn này và nhớ lại ký ức cuối cùng. Tôi đã chạm vào những vết sẹo của Patch. Dù tôi đang ở đâu, đó cũng là một nơi trong ký ức của cậu ta. Một giọng ca, giọng đàn ông và hơi quen thuộc, khe khẽ vang lên trong bóng tối. Quay về phía đó, tôi thấy một mê cung những bia mộ giống như những quân cờ domino trải dài tít tắp trong sương mù. Patch đang ngồi lom khom trên đỉnh một tấm bia. Cậu ta chỉ mặc quần Levi’s và một cái áo phông màu xanh lính thủy, dù đêm nay không hề ấm áp. “Ngắm trăng với người chết à?” Giọng nói quen quen kia cất lên. Nó là giọng Ireland, cộc cằn, nằng nặng. Rixon. Cậu ta đang ngồi dựa vào một bia mộ đối diện với Patch, nhìn thẳng vào Patch, ngón tay cái xoa xoa môi dưới. “Để mình đoán nhé. Cậu đang nghĩ đến việc chiếm hữu người chết à?” Cậu ta nói, lắc lắc đầu. “Những con dòi ngọ nguậy trong hốc mắt cậu…và cả những cái lỗ khác nữa, có thể sẽ đưa mọi chuyện đi quá xa.” “Đây là lý do mình luôn giữ cậu ở bên, Rixon. Cậu lúc nào cũng nhìn mọi việc với con mắt lạc quan.” “Cheshvan bắt đầu từ đêm nay đấy.” Rixon nói. “Cậu cứ ngồi quanh quẩn trong nghĩa địa này làm gì?” “Suy ngẫm.” “Suy ngẫm?” “Một quá trình trong đó mình dùng não để đưa ra một quyết định lý trí.” Khóe miệng Rixon xịu xuống. “Mình bắt đầu lo cho cậu rồi đấy. Thôi nào. Đến lúc phải đi rồi. Chauncey Langeais và Barnabas đang đợi. Đến nửa đêm là mặt trăng sẽ lên cao. Mình phải thú nhận là mình đang để mắt đến một cô nàng trong thị trấn.” Cậu ta thốt ra tiếng gừ gừ như một con mèo. “Mình biết cậu thích những cô nàng tóc đỏ, nhưng mình lại thích những cô tóc vàng hơn, và ngay khi nhập vào một cơ thể con người, mình sẽ giải quyết nốt công việc còn dang dở với một cô nàng tóc vàng đã phải lòng mình lúc trước.” Khi Patch vẫn ngồi bất động, Rixon nói: “Cậu mất trí rồi à? Bọn mình phải đi. Lời thề trung thành của Chauncey! Không gợi lên điều gì à? Cậu là một thiên thần sa ngã. Cậu chẳng cảm thấy gì cả. Cho đến đêm nay, thế đấy. Hai tuần tới là món quà Chauncey dành cho cậu. Mà lại là trao một cách miễn cưỡng nhé, cậu hãy nhớ lấy,” cậu ta thêm vào một nụ cười ma mãnh. Patch liếc sang Rixon. “Cậu biết gì về Cuốn sách Enoch?” “Cũng như bất cứ thiên thần sa ngã nào khác thôi: chẳng biết gì.” “Mình nghe nói có một câu chuyện trong Cuốn sách Enoch. Nó nói về một thiên thần sa ngã trở thành người.” Rixon gập bụng cười. “Cậu mất trí rồi à, anh bạn?” Cậu ta chụm hai cạnh bàn tay vào nhau tạo nên hình một cuốn sách đang mở. “Cuốn sách Enoch là một câu chuyện cổ tích. Một câu chuyện cổ tích thú vị, nếu xét theo bề ngoài, và nó sẽ đưa cậu đến thẳng xứ mộng mơ.” “Mình muốn có một cơ thể con người.” “Tốt nhất là cậu nên hài lòng với hai tuần và cơ thể của một Nephil. Nửa người còn hơn là không có gì. Chauncey không thể lật lọng. Hắn đã thề, và hắn phải thực hiện. Giống như năm ngoái. Và năm kia…” “Hai tuần vẫn không đủ. Mình muốn trở thành một con người. Mãi mãi.” Đôi mắt Patch nhìn xoáy vào mắt Rixon, thách cậu ta cười lần nữa. Rixon cào tay qua mái tóc. “Cuốn sách Enoch là một câu chuyện thần tiên. Chúng ta là những thiên thần sa ngã, chứ không phải con người. Chúng ta chưa bao giờ là con người và sẽ không bao giờ là con người. Hết chuyện. Giờ thì đừng có ngồi quanh quẩn ở đây nữa và giúp mình tìm đường đến Portland đi.” Nói rồi cậu ta ngửa cổ lên và quan sát bầu trời đen như mực. Patch nhảy xuống khỏi bia mộ. “Mình sẽ trở thành con người.” “Chắc chắn rồi, anh bạn, chắc chắn rồi.” “Cuốn sách Enoch nói rằng mình phải giết tên Nephil nô lệ của mình. Mình phải giết Chauncey!” “Không!” Rixon nói với giọng mất kiên nhẫn. “Cậu phải sở hữu hắn. Đó là quá trình cậu chiếm lấy cơ thể hắn và dùng nó làm của mình. Mình không muốn làm cậu mất hứng đâu, nhưng cậu không thể giết Chauncey. Giống người Nephilim không thể chết được. Và cậu đã nghĩ đến điều này chưa: Nếu cậu giết hắn, cậu sẽ không thể chiếm hữu hắn nữa.” “Nếu mình giết Chauncey, mình sẽ trở thành con người và mình sẽ không cần chiếm hữu hắn.” Rixon nhíu mày, như thể cậu ta biết cuộc tranh luận này chẳng khác nào nước đổ lá khoai và nó đang khiến cậu ta đau đầu. “Nếu chúng ta có thể giết Nephilim, thì có lẽ chúng ta đã tìm được cách rồi. Rất tiếc khi phải nói với cậu điều này, anh bạn ạ, nhưng nếu mình không ngã vào vòng tay của cô nàng tóc vàng đó sớm, não mình sẽ bốc khói mất. Và một vài bộ phận khác của mình…” “Hai sự lựa chọn.” Patch nói. “Hả?” “Cứu một mạng người và trở thành thiên thần hộ mệnh, hay giết tên Nephil nô lệ của cậu và trở thành con người. Chọn đi.” “Thêm một điều vớ vẩn nữa của Cuốn sách Enoch à?” “Dabria đã đến gặp mình.” Đôi mắt Rixon mở to ra, cậu ta cười hô hố: “Cái cô bạn gái cũ thần kinh bất ổn của cậu ư? Cô ta đang làm gì ở dưới này thế? Cô ta cũng sa ngã rồi à? Cô ta mất cánh rồi sao?” “Cô ấy xuống đây để bảo mình rằng mình có thể lấy lại cánh nếu cứu một mạng người.” Mắt Rixon mở to hơn. “Nếu cậu tin tưởng cô ta thì cậu nên chấp nhận. Trở thành thiên thần hộ mệnh cũng chẳng có gì sai trái cả. Dành thì giờ để giúp người phàm trần tránh khỏi nguy hiểm…có thể hay ho đấy, tùy thuộc vào người nào cậu được chỉ định.” “Thế nếu cậu được quyền lựa chọn thì sao?” Patch hỏi. “Ái chà, ừm, câu trả lời của mình phụ thuộc vào một khác biệt rất quan trọng. Mình đang say khướt… hay mình đang hoàn toàn mất trí?” Khi thấy Patch không cười, Rixon nghiêm túc nói: “Chẳng có lựa chọn nào cả. Và lý do là thế này: mình không tin vào Cuốn sách Enoch. Nếu mình là cậu, mình sẽ nhắm đến cái chức thiên thần hộ mệnh. Bản thân mình cũng đang phần nào nghĩ tới thỏa thuận đó. Tiếc là mình chẳng biết người nào sắp chết cả.” Một thoáng im lặng, và Patch có vẻ đã từ bỏ những ý nghĩ trong đầu. Cậu ta nói: “Chúng ta có thể kiếm được bao nhiêu tiền trước nửa đêm?” “Chơi bài hay đấm bốc?” “Bài.” Mắt Rixon ngời lên. “Chúng ta có gì ở đây thế? Ôi! Một anh chàng dễ thương! Lại đây và để mình nói cho cậu hay!” Cậu ta quàng tay quanh cổ Patch, kẹp lấy cổ cậu, nhưng Patch đã túm lấy eo cậu ta rồi vật cậu ta xưống cỏ, và họ thay nhau đấm bình bịch vào người nhau. “Được rồi, được rồi!” Rixon rống lên, giơ tay đầu hàng. “Mình không cảm nhận được một cái môi bị chảy máu không có nghĩa là mình muốn đi lang thang cả đêm với nó.” Cậu ta nháy mắt. “Nó sẽ làm mình mất điểm trước các cô gái.” “Vậy một con mắt thâm tím sẽ cho cậu thêm điểm chắc?” Rixon đưa ngón tay lên mắt kiểm tra. “Không thể tin được!” Cậu ta kêu lên rồi quăng nắm đấm vào Patch. Tôi nhấc tay khỏi những vết sẹo của Patch. Gáy tôi ớn lạnh, và tim tôi đập rất nhanh. Patch nhìn tôi, mắt thoáng do dự. Tôi buộc phải chấp nhận rằng có lẽ bây giờ không phải lúc để tin vào phần não lôgic của mình nữa. Có lẽ giờ tôi cần bước ra ngoài những giới hạn. Ngừng tuân theo những quy tắc. Và chấp nhận điều không thể. “Vậy cậu hoàn toàn không phải là con người,” tôi nói. “Cậu thực sự là một thiên thần sa ngã. Một kẻ bất hảo.” Patch bật cười. “Cậu nghĩ mình là một kẻ xấu?” “Cậu chiếm đoạt… cơ thể của những người khác.” Cậu ta chấp nhận lời nói này với một cái gật đầu. “Cậu có muốn chiếm hữu cơ thể của mình không?” “Mình muốn làm nhiều điều với cơ thể cậu, nhưng chiếm hữu thì không.” “Cơ thể cậu bị làm sao?” “Cơ thể mình giống như thủy tinh vậy. Là thực, nhưng chỉ có bề ngoài – nó phản chiếu thế giới xung quanh mình. Cậu nhìn và nghe thấy mình, mình nhìn và nghe thấy cậu. Khi cậu chạm vào mình, cậu cảm nhận được, nhưng mình thì không như vậy. Mình không thể cảm nhận cậu. Mình cảm nhận mọi thứ qua một mảnh thủy tinh, và cách duy nhất để xuyên qua mảnh thủy tinh đó là sở hữu một cơ thể con người.” “Hay nửa-người.” Miệng Patch mím lại. “Khi cậu chạm vào những vết sẹo của mình, cậu đã thấy Chauncey?” “Mình nghe thấy Rixon nói cậu chiếm hữu cơ thể của Chauncey trong hai tuần của tháng Cheshvan hàng năm. Cậu ta nói Chauncey cũng không phải là con người. Cậu ấy là giống người Nephilim.” Tôi lí nhí khi nhắc đến từ đó. “Chauncey là con lai giữa một thiên thần sa ngã và một con người. Cậu ta bất tử như thiên thần, nhưng lại có tất cả những cảm giác của một người phàm trần. Một thiên thần sa ngã muốn có cảm giác như con người có thể làm được điều đó qua cơ thể của một Nephil.” “Nếu cậu không có cảm giác, tại sao cậu lại hôn mình?” Patch di ngón tay theo xương đòn gánh của tôi rồi di chuyển xuống phía dưới, dừng lại nơi tim tôi. Tôi cảm thấy nó đập gấp gáp qua làn da. “Vì mình cảm nhận được ở đây, trong tim mình,” cậu khẽ nói. “Mình vẫn chưa mất khả năng cảm xúc.” Cậu nhìn tôi chăm chú. “Để mình nói lại cho rõ hơn. Bọn mình không bị thiếu cảm xúc.” Đừng hoang mang, tôi nghĩ. Nhưng hơi thở tôi đã nhanh hơn, dồn dập hơn. “Ý cậu là cậu có thể cảm thấy vui hay buồn hay…” “Khao khát.” Patch cười. Hãy tiếp tục nào, tôi tự nhủ. Đừng để những cảm xúc của mày có thời gian để đuổi kịp. Đối phó với chúng sau, sau khi mày đã có câu trả lời. “Tại sao cậu lại sa ngã?” Ánh mắt Patch giữ lấy ánh mắt tôi trong vài giây. “Ham muốn.” Tôi nén lại cảm xúc. “Ham muốn tiền bạc?” Patch xoa cằm. Cậu ta chỉ làm thế khi muốn che giấu những suy nghĩ của mình. Cậu ta đang nén cười. “Và những ham muốn khác nữa. Mình nghĩ nếu xuống trần gian, mình sẽ được trở thành con người. Khi những thiên thần xúi giục Eva đã bị đày xuống mặt đất, người ta đồn rằng họ đã mất cánh và trở thành con người. Lúc họ rời thiên đường, đó không phải một nghi lễ lớn mà tất cả bọn mình được mời tham dự. Nó là chuyện kín đáo. Mình không biết rằng họ đã bị tước đôi cánh, bị nguyền rủa phải lang thang trên mặt đất với khao khát sở hữu cơ thể con người. Hồi đó, thậm chí còn chưa có ai nghe về các thiên thần sa ngã. Vì vậy mình cứ ngỡ rằng nếu mình bị đuổi, mình sẽ mất cánh và trở thành con người. Lúc đó mình đang mê mẩn một cô gái phàm trần, và dường như điều đó đáng để liều lĩnh.” “Dabria nói cậu có thể lấy lại cánh nếu cứu một mạng người. Cô ấy nói cậu sẽ trở thành một thiên thần hộ mệnh. Cậu không muốn thế sao?” Tôi không hiểu sao Patch lại quá dị ứng với điều đó đến thế. “Nó không dành cho mình. Mình muốn trở thành con người. Mình muốn điều đó hơn bất cứ thứ gì.” “Còn Dabria? Nếu hai người không còn bên nhau nữa, sao cô ấy vẫn còn ở đây? Mình nghĩ cô ấy là một thiên thần bình thường. Cô ấy cũng muốn trở thành con người sao?” Patch đứng sững lại, những múi cơ trên cánh tay trở nên cứng ngắc. “Dabria vẫn còn trên mặt đất?” “Cô ấy đang làm việc ở trường ta. Cô ấy là bác sĩ tâm lý mới, cô Greene.” Bụng tôi quặn lại. “Sau những gì mình nhìn thấy trong ký ức của cậu, mình nghĩ cô ấy chọn công việc đó để được gần cậu hơn.” “Chính xác thì cô ta đã nói gì với cậu khi cậu gặp cô ta?” “Tránh xa cậu ra. Cô ấy ám chỉ đến quá khứ mờ ám và nguy hiểm của cậu.” Tôi ngừng lại. “Chuyện này có vẻ gì đó kỳ cục, đúng không?” Tôi hỏi, cảm thấy gai gai nơi xương sống. “Mình cần đưa cậu về nhà. Rồi mình sẽ đến trường để xem qua hồ sơ của cô ta xem có tìm được thứ gì hữu ích không. Mình sẽ thấy thoải mái hơn khi biết cô ta đang có dự định gì. Hãy cuốn người trong này,” cậu ta nói rồi đưa cho tôi tấm ga trải giường khô ráo. Trí óc tôi đang làm việc cật lực để hiểu được những mảnh thông tin này. Đột nhiên miệng tôi khô khốc và đau rát. “Cô ấy vẫn có tình cảm với cậu. Có lẽ cô ấy muốn loại bỏ mình.” Mắt chúng tôi giao nhau. “Mình cũng vừa chợt nghĩ đến điều đó,” Patch nói. Một ý nghĩ lạnh lẽo cứ khua khoắng trong đầu tôi vài phút trước, cố thu hút sự chú ý của tôi. Giờ thì nó gần như hét vào mặt tôi, bảo tôi rằng Dabria có thể là gã trùm mặt nạ. Ban đầu tôi nghĩ kẻ tôi đâm phải bằng chiếc Neon là nam giới, cũng như Vee đã nghĩ kẻ tấn công nó là nam giới. Giờ thì tôi nghĩ Dabria đã lừa cả hai chúng tôi. Sau một thoáng vào phòng tắm, Patch trở ra, mặc chiếc áo phông ướt. “Mình sẽ đi lấy xe,” cậu ta nói. “Mình sẽ vòng xe ra cửa sau trong vòng hai mươi phút tới. Từ giờ tới lúc đó hãy ở yên trong này.” Becca Fitzpatrick Vết sẹo cánh thiên thần