Vén bào
Chương 6
Edit: Juri
Beta: Haf
Cậu nhớ kỹ lời Thường Cửu nói nên chỉ dám xướng “Tây sương kí”.
Thường Cửu hô hấp nóng rực, vùi đầu mút tuyến thể của Lan Tiểu Xuyên, hai tay đặt trên eo cậu xoa xoa.
Lan Tiểu Xuyên chỉ để ý hát hí khúc: “Ở giữa là uyên ương dạ nguyệt tiêu kim trướng, hai bên là gió xuân khổng tước sau màn ngọc.” Câu này thực hợp với tình hình hiện tại, Thường Cửu cùng hắn lăn lộn một hồi, bên giường vừa vặn có một tấm bình phong* che đi cảnh xuân bên trong
(*bình phong)
“Tiểu Xuyên…” Thường Cửu lên tiếng, tay trượt vào giữa hai chân của cậu thô bạo mà xoa xoa.
Giọng nói Lan Tiểu Xuyên đột nhiên biến khàn, run rẩy nắm lấy gối, vẫn không chịu im miệng: “Phía… Phía dưới trong phòng tấu một bản nhạc hoan hỉ, từng đôi phượng… Phượng tiêu giống bảng nhạn sắt loan sênh*.”
(*Đoạn này xài từ vừa cổ vừa khó hiểu, mình đọc cả bản qt lẫn bản raw tiếng trung nhưng vẫn chả hiểu :(( Nguyên văn là: 下边是室中乐奏合欢令,一对对凤凤箫象板雁瑟鸾笙。 Bạn nào biết chỉ mình với :(()
“Tiểu Xuyên, thanh âm của em sao lại dễ nghe như vậy?” Thường Cửu một bên sờ một bên cảm khái, “Đây là bản “Tây sương kí” êm tai nhất tôi từng nghe.”
“Nói hươu… Nói hươu nói vượn…” Lan Tiểu Xuyên hé miệng thở gấp, còn chưa nói xong, bỗng nhiên đã kêu thảm một tiếng, vô lực ngã ở trên giường, trong mắt tràn đầy nước mắt, hô hấp cũng trở nên dồn dập.
Thường Cửu chậm rãi ngẩng đầu lên, liếm đi vết máu bên khóe môi, thở dài, nâng Lan Tiểu Xuyên đã toàn thân mềm nhũn đến gần cùng hắn hôn môi.
Lan Tiểu Xuyên khóc lóc quay đầu không để ý tới Thường Cửu, thân thể bị tin tức tố mạnh mẽ của Thường Cửu hành hạ, nức nở nhào vào lồng ngực Thường Cửu, một bên khóc một bên ôm.
“Anh… Anh cắn mà cũng không thèm nói trước một tiếng…” Lan Tiểu Xuyên tức giận đến rơi nước mắt.
“Ừm.” Thường Cửu cuốn lưỡi cậu tỉ mỉ hôn môi.
“Lúc nào mồm cũng bảo sẽ nhẹ chút nhẹ chút…” Lan Tiểu Xuyên hàm hồ oán giận, “Bây giờ cũng… cũng chưa phải là buổi tối”
Thường Cửu vẫn là thuận miệng trầm thấp mà “Ừ” một tiếng, tiện đà ôm lấy Lan Tiểu Xuyên đang run rẩy không dứt mà hôn.
“Cửu ca, anh cắn đau em… em…” Sau gáy Lan Tiểu Xuyên vẫn còn đang chảy máu, trong miệng trách cứ Thường Cửu, mà thân thể lại trượt thêm chút nữa, tiến vào ngực của hắn, hai chân mềm mại quấn quanh hông Thường Cửu, dâm thủy sền sệt ấm áp thuận theo bắp đùi chảy xuống.
Thường Cửu lại mỉm cười trêu cậu: “Tiếp tục xướng, tôi thích nghe giọng em.”
Lan Tiểu Xuyên như là bị trúng độc, dính vào lồng ngực Thường Cửu, say mê hít lấy tin tức tố nóng bỏng của Alpha, trong giọng nói tràn đầy động tình run rẩy: “Làm… Làm vợ chồng ân ái là chuyện bình thường, cần gì phải dùng cái cách đánh dấu tạm thời kia*?”
(Khúc này cũng hơi khó hiểu, nguyên văn là 何用那区区蜗角名, bạn nào biết giúp mình nhé.)
Thường Cửu vừa nghe liền nở nụ cười, đem Lan Tiểu Xuyên đặt tại ngực hỏi: “Đánh dấu thành kết cũng không cho, giờ lại nói phu thê vợ chồng cái gì?”
Lan Tiểu Xuyên mới vừa bị đánh dấu tạm thời, theo bản năng muốn sống kí sinh ở trên người Thường Cửu luôn, nghe vậy chỉ biết lắc đầu, cánh tay tinh tế ôm eo Thường Cửu làm nũng, tin tức tố thơm ngọt nồng đậm đến nỗi Alpha hô hấp trở nên ồ ồ, đem Omega còn đang đỏ mắt đặt ở dưới thân mở hai chân ra, mặc dù không xen vào nhưng căn dục vọng dữ tợn lại lộ ra khỏi quần cọ cọ miệng huyệt, đem miệng huyệt hồng hào cọ đến dâm thủy chảy lênh láng.
“Cửu ca…” Lan Tiểu Xuyên nhẹ giọng rên rỉ, ngón tay bấu vai Thường Cửu chợt run lên.
“Đừng sợ.” Thường Cửu nhẹ nhàng hôn bẹp một cái lên môi cậu, ngón tay vuốt ve tuyến thể vừa mới bị cắn nát của Lan Tiểu Xuyên, an ủi cảm xúc còn đang hoảng loạn sau khi bị đánh dấu của cậu, “Tôi chờ thời kỳ động dục của em đến sẽ ký hiệu hoàn toàn sau, đừng sợ.”
Lan Tiểu Xuyên lúc này mới an tâm chút, đôi chân trắng mịn quấn lấy vòng eo tinh tráng của Thường Cửu: “Cửu ca… Cửu ca hiểu em nhất…”
“Không thương em, tôi còn có thể thương ai?” Thường Cửu âm thầm than thở, thẳng lưng cọ xát bắp đùi đầy vết hồng ngân của Lan Tiểu Xuyên, côn thịt nóng bỏng không ngừng ma sát qua miệng huyệt ướt át, chơi tới nỗi Lan Tiểu Xuyên ý thức trở nên mơ hồ, rưng rưng bắn mấy lần liền co quắp ngã xuống trên giường.
Thường Cửu mạnh mẽ nhịn lại hứng thú muốn đâm Lan Tiểu Xuyên, hận hận cắn môi dưới của cậu, nói nhỏ: “Lúc đút em ăn cơm thì em lại không nghe lời, bây giờ ở trên giường mới cọ em một chút em đã mệt đến thở không nổi… Lan Tiểu Xuyên, tôi thật tức giận.”
Lan Tiểu Xuyên nhắm mắt lại hướng lồng ngực Thường Cửu mà sờ nắn, nhăn mũi ngửi ngửi khí tức của Alpha: “Cửu ca đừng tức giận… Em cho anh sờ…”
Thường Cửu nghe vậy nhất thời phì cười, đem người cẩn thận từng li từng tí ôm vào trong ngực tiến vào buồng tắm, thời điểm Lan Tiểu Xuyên rửa ráy hoàn toàn bám lì ở trên lồng ngực Thường Cửu, dòng nước ấm áp đem bạch trọc trên bắp đùi cậu toàn bộ rửa sạch đi, dấu hôn đỏ hồng cũng phai đi một chút.
Tắm xong, Lan Tiểu Xuyên cảm thấy thanh tỉnh không ít, đến lúc Thường Cửu đẩy cửa phòng tắm ra, cậu đã ngồi ở bên cửa sổ dựa vào ánh chiều tà nhìn bộ sườn xám của chính mình.
Thường Cửu thấy Lan Tiểu Xuyên đang mặc chiếc áo sơ mi của mình, liền nhanh lẹ quấn tạm cái khăn bông rồi đi tới bên người cậu. Ôm xong rồi mới phát hiện Lan Tiểu Xuyên ngoại trừ cái sơ mi này cái gì cũng không có mặc, nhất thời tay liền ngứa, lòng bàn tay khẽ trượt qua bờ mông lồ lộ khỏi vạt áo, yêu thích mà mò không ngừng nghỉ.
Lan Tiểu Xuyên cũng không có phản ứng gì, chỉ đau lòng nhìn vạt áo sườn xám, dùng kim chỉ không biết từ đâu tìm được cẩn thận may vá, đem sợi chỉ đỏ tinh tế ngậm trong miệng mân mê, chờ đầu sợi ướt sau đó xỏ vào lỗ kim. Cậu ngồi đó hết sức chăm chú mà vá một hồi lâu, sau đó mới quay qua trách móc: “Cửu ca, lần sau giúp em cởi quần áo đừng dùng khí lực lớn như vậy.”
Thường Cửu liếc mắt nhìn vết rách ở tà áo, nhỏ đến cơ hồ không thấy được vết nứt, chỉ nói: “Tôi lại mua cho em một bộ khác.”
“Không giống nhau.” Lan Tiểu Xuyên trừng mắt liếc Thường Cửu một cái, “Làm sao có thể giống nhau được? Sườn xám này là lễ vật đầu tiên anh tặng em.” Cậu nói xong liền cúi đầu kiên nhẫn may vá, cuối cùng thời điểm may đường cuối cùng không cẩn thận bị kim đâm vào ngón tay.
“Đều là tại tôi để em làm.” Thường Cửu ngậm đầu ngón tay đang chảy máu của cậu, đau lòng không thôi, “Vì muốn tốt cho em nên tôi chưa bao giờ để bụng những chuyện quà tặng đầu tiên hay cuối cùng gì đó.”
Lan Tiểu Xuyên hung hăng cười, đầu đặt lên bả vai Thường Cửu ngọ nguậy: “Lời Cửu ca nói em đều sẽ ghi nhớ ở trong lòng.”
Thường Cửu nghe vậy chỉ còn biết than thở, liếm xong vết thương trên đầu ngón tay Lan Tiểu Xuyên liền cầm lấy cổ tay cậu tiếp tục liếm những ngón khác. Lan Tiểu Xuyên bị liếm đến mặt đều đỏ chót, còn chưa kịp giãy dụa, ngón tay ướt nhẹp đã bị Thường Cửu nắm lấy đặt tại miệng huyệt tràn đầy dâm thủy của mình sờ sờ.
Lan Tiểu Xuyên giật mình, còn chưa có phản ứng, Thường Cửu đã buộc cậu đem ngón tay của chính mình cắm vào huyệt đạo.
“Cửu… Cửu ca…” Lan Tiểu Xuyên bỗng nhiên khóc nấc lên, “Anh… Anh đây là…”
Thường Cửu thấy cậu khó chịu, lập tức thu tay lại.
“Không… Không thoải mái…” Lan Tiểu Xuyên khóc đến đuôi mắt đỏ ửng, nghẹn ngào nói, “Mau giúp em… Giúp em lấy ra…”
Thường Cửu rút ngón tay Lan Tiểu Xuyên ra, đem ngón tay dính đầy niêm dịch ngậm vào trong miệng mút, tiện đà nhẫn nhịn khó chịu trong cơ thể mình, nhẹ nhàng dỗ cậu: “Đêm nay sẽ không bắt nạt em nữa.”
Lan Tiểu Xuyên đến cùng vẫn là bị tin tức tố Alpha hấp dẫn, không chút suy nghĩ liền gật đầu, da dẻ còn đọng lại hơi nước man mát cùng với thân thể ấm áp của Thường Cửu chặt chẽ dán vào nhau, không khí đang tràn ngập tin tức tố vị hoa lê rốt cục cũng nổi lên từng tia khói thuốc súng, giống như diễu võ dương oai khoe khoang sự tồn tại hoang dại của mình, lộ ra răng nanh cùng vết máu loang lổ.
Lan Tiểu Xuyên mặc quần áo của Thường Cửu kỳ thực cũng là không phải là chuyện lạ gì, vừa bị đánh dấu tạm thời, cậu chỉ cần không ngửi thấy tin tức tố Alpha của vị nhà mình liền đứng ngồi không yên, cách xa Thường Cửu một chút sẽ có ảo giác bản thân bị vứt bỏ. Lan Tiểu Xuyên biết đây là đặc tính của Omega, không có cách nào tránh khỏi thì phải thản nhiên tiếp nhận, chờ thời điểm trời tối liền nắm góc áo Thường Cửu xuống nhà ăn tối.
Thường Hành ngồi ở cạnh bàn ăn cầm một chiếc khăn quàng cổ thêu mấy bông hoa hồng trắng, một bên nhe răng trợn mắt mà lấy hơi. Lan Tiểu Xuyên trốn ở phía sau Thường Cửu tò mò liếc một cái, bị Thường Cửu ôm vào trong ngực ngồi ở bên cạnh bàn.
Thường Hành lấy lại tinh thần, nằm nhoài trên bàn mệt mỏi oán giận: “Cửu ca, anh bảo chị dâu giới thiệu cho em một Omega đi.”
Thường Cửu không thèm để ý đến hắn, cúi đầu giúp Lan Tiểu Xuyên ăn đĩa rau: “Tôi nhớ em thích ăn cái này?”
“Chị dâu, anh cũng nên giúp em giới thiệu một đi người chứ.” Thường Hành thấy Thường Cửu không để ý tới hắn, liền ngóng ngóng mà nhìn Lan Tiểu Xuyên, “Anh xem em cô đơn đáng thương biết bao.”
(Khúc này xưng hô hơi lạ nhưng tác giả thực sự viết “嫂子” là “chị dâu” nên mình không đổi được, với cả kêu anh dâu nghe cũng kì nên mình sẽ để nguyên như thế này)
Lan Tiểu Xuyên chớp chớp mắt, đầu tiên là ngẩng đầu nhìn Thường Cửu, sau đó mới nhẹ giọng nói: “Tôi chỉ nghe lời Cửu ca.”
Thường Cửu không kìm được cười rộ lên, xoa xoa đầu của cậu. Thường Hành bị bắt nạt chỉ biết thở dài, cầm lấy khăn đi ra ngoài.
“Cửu ca, muốn ra xem em họ anh như thế nào không?” Lan Tiểu Xuyên ngồi thẳng người nhìn xung quanh.
“Không cần, cũng không thể.” Thường Cửu gắp một con tôm từ trong cái mâm tới, bóc vỏ sau đó đút cho cậu ăn, “Tôi hiện tại mà đi theo chắc chắn sẽ phá hỏng chuyện tốt của nó.”
Lan Tiểu Xuyên như hiểu mà không hiểu gật đầu, đầu lưỡi đỏ tươi cuốn lấy đầu ngón tay Thường Cửu mút một chút: “Tôm này ăn thật ngon.”
Ngón tay Thường Cửu ở trong miệng cậu khuấy khuấy, lại cười nói: “Chờ chút, lại bóc cho em ăn.”
Truyện khác cùng thể loại
14 chương
83 chương
133 chương
198 chương