Vén bào

Chương 36

Lan Tiểu Xuyên lập tức ngây ngẩn cả người, cơ thể như bị giội một gáo nước lạnh từ trên xuống dưới, sau đó lại bị đem lên giàn hỏa thiêu. “Uống say rồi, ai cũng không muốn, chỉ muốn cậu.” Mẹ gấp đến độ xông lên nắm tay cậu, “Cậu cũng đừng quên lúc đầu đã đáp ứng tôi cái gì.” Lan Tiểu Xuyên hoảng hốt cùng mẹ đi xuống lầu, bên tai lúc thì truyền đến âm thanh, lúc thì cực kỳ im lặng, cuối cùng cũng mơ mơ hồ hồ tới một gian phòng nằm ở cuối đường. Khoảnh khắc cậu vừa mới chạm vào cửa phòng, đột nhiên thấy bản thân tỉnh táo hẳn lên, tay vịn trên nắm cửa nghe Thường Cửu trong phòng say khướt gọi tên cậu, nước mắt liền lập tức tràn mi. Mẹ đưa người đến xong thì quay đầu đi luôn, Lan Tiểu Xuyên một mình che miệng chậm rãi quỳ xuống trước cửa, không tiếng động mà nức nở khóc. “Tiểu Xuyên…” Thanh âm Thường Cửu vì say rượu mà khàn đi, “Tiểu Xuyên, là em sao?” Lan Tiểu Xuyên đỡ khung cửa lảo đảo đứng dậy, mở toang cửa ra, trong nháy mắt ngã vào cái ôm ấm áp của Alpha. “Tiểu Xuyên, thì ra em trốn ở chỗ này?” Tin tức tố của Thường Cửu xen lẫn mùi rượu nồng đậm, không tỉnh táo lắm mà ôm Lan Tiểu Xuyên cười cười, “Tôi tìm được em rồi.” “Cửu ca…” Lan Tiểu Xuyên oa một tiếng khóc lên, bị tin tức tố của Alpha kích thích đến cả người phát run, lâu ngày không gặp khiến cậu bồi hồi tưởng niệm, “Cửu ca, em rất nhớ anh, Cửu ca… Cửu ca anh ôm em một cái đi…” Thường Cửu ôm ngang người lên bế tới bên giường, vừa đi vừa cảm khái: “Tiểu Xuyên của tôi mặc sườn xám, mặc màu đỏ là đẹp nhất.” Lan Tiểu Xuyên bắt đầu từ lúc ở bên cạnh Thường Cửu đã tránh việc phải mặc sườn xám, chỉ vì cậu ngại thân phận của bản thân, bây giờ nghe lời này chợt cuống hết cả lên, dùng hai tay quệt đi nước mắt, từ trong lồng ngực Alpha nhảy xuống: “Cửu ca anh chờ em, em đi thay.” Thường Cửu theo bản năng níu tay cậu lại: “Tôi chờ em.” Viền mắt Lan Tiểu Xuyên nóng lên, thiếu chút nữa lại rơi thêm vài giọt nước mắt, cắn răng đẩy tay Thường Cửu, chạy ra khỏi cửa xin mẹ một bộ sườn xám. Mùa đông rét đến buốt tận xương tủy, cậu há miệng run rẩy trùm kiện sườn xám màu đỏ mỏng manh vào, làn váy trông cực kỳ diễm lệ, đây là bộ năm đó Thường Cửu đưa cho, Lan Tiểu Xuyên luôn không nỡ mặc, hiện nay rốt cục cũng đã mặc lên. Chỉ là trời mùa đông giá rét, Lan Tiểu Xuyên lạnh đến mức đôi môi đều thâm tím, lúc chạy về phòng ngủ vẫn như cũ mà lập cập đứng ở cửa hỏi: “Cửu ca, trông em có đẹp không?” Thường Cửu dựa vào bên giường ôn nhu cười: “Tiểu Xuyên của tôi là người xinh đẹp nhất.” Lúc này Lan Tiểu Xuyên mới vén làn váy co rúc vào lồng ngực Thường Cửu. “Lạnh cóng luôn rồi?” Thường Cửu say đến thần trí không rõ, nhưng vẫn như thường lệ lo lắng cho thân thể Lan Tiểu Xuyên, “Đừng nghịch nữa, mau lại đây để tôi sưởi ấm cho em.” Lan Tiểu Xuyên ôm Thường Cửu chui vào chăn, nằm nhoài trên lồng ngực ấm áp của Alpha, sau đó chậm rãi ngồi thẳng người. Tay Thường Cửu đặt bên hông cậu vừa quyến luyến vừa bồi hồi, Lan Tiểu Xuyên đã không còn thấy lạnh nữa. Cậu duỗi tay nắm chặt làn váy từ từ xốc lên, tựa như những lần đã từng làm khi còn ở chung với Thường Cửu, ngượng ngùng nói: “Cửu ca, em cho anh sờ.” Tay Thường Cửu nóng như thể mang theo vài đốm lửa, vừa mới đụng tới miệng huyệt phấn nộn của Lan Tiểu Xuyên, đã khiến tứ chi của Omega mềm nhũn. “Cửu ca, anh sờ xong rồi đâm vào cũng được.” Lan Tiểu Xuyên vén váy càng cao hơn, lộ ra bụng dưới bằng phẳng của mình, “Em là của anh… Em sớm đã là của anh.” Thường Cửu không nói một lời nhấn eo cậu lại, đầu tiên chỉ không nặng không nhẹ nhấn một hồi lâu, sau đó lại đổi thành ngón khác xoa nắn. Lan Tiểu Xuyên si ngốc nhìn chằm chằm khuôn mặt Thường Cửu, hoàn toàn quên mất thẹn thùng cùng đau đớn, miệng huyệt bị đâm đến chảy nước cũng không thèm quan tâm, cứ như vậy ăn cả cây tính cụ nóng bỏng của Alpha vào. Thường Cửu say khướt không hề ôn nhu như lúc thường, thân thể vì rượu mà nóng hơn trước kia. Lan Tiểu Xuyên ôm cổ Thường Cửu lay động, đầu đặt trong hõm cổ Thường Cửu nhìn mặt dây chuyền hắn đang đeo. Thường Cửu đã làm đúng như lời hắn từng hứa, không hề tháo sợi dây chuyền này ra. “Cửu ca… Cửu ca của em…” Lan Tiểu Xuyên khóc lóc bắn tinh, tình triều bị Alpha dần dần nhen lửa, mỗi một tấc da thịt trên cơ thể đều khát vọng được Thường Cửu chạm vào. Không bao giờ gặp lại, Lan Tiểu Xuyên không thể ngờ rằng bản thân lại nhớ thương Thường Cửu đến vậy. “Tiểu Xuyên… Tiểu Xuyên em đừng kìm nén.” Thường Cửu vươn mình đặt người xuống dưới thân, nắm mắt cá chân Omega động thân đâm vào, “Ngay cả quê của em tôi cũng đã đi tìm, em trở về có được hay không?” Thường Cửu càng đỉnh càng sâu, cuối cùng rốt cục cũng cắm bắn vào khoang sinh sản của Lan Tiểu Xuyên, “Tiểu Xuyên, tôi nhớ em.” Lan Tiểu Xuyên trong lời nói của Thường Cửu nghênh đón cao trào kịch liệt, huyệt đạo phun ra dòng nước ấm áp sền sệt, tính cụ phía trên đồng thời cũng xuất ra tinh dịch. “Cửu ca, em cũng nhớ anh…” Lan Tiểu Xuyên ôm đầu Thường Cửu tự lẩm bẩm, “Không có anh em không thể sống nổi nữa.” “Tiểu Xuyên…” Thường Cửu một bên đỉnh lộng, một bên như người điên mà lặp lại câu nói này, “Tôi rất nhớ em, em trở về có được không? Đừng trốn nữa, tôi rất sợ cả đời này không bao giờ tìm được em.” Lan Tiểu Xuyên nghe vậy, tim có cảm giác như bị ngàn thanh đao cắt vụn. Cửu ca của cậu, Alpha của cậu, người nam nhân cậu yêu đến tận xương tủy lần đầu tiên khép nép khẩn cầu, chỉ để xin cậu quay trở lại. “Cửu ca.” Lan Tiểu Xuyên nâng mặt Thường Cửu hôn lung tung, “Em yêu anh, em thật sự yêu anh.” Thường Cửu lỗ mãng đâm chọc, Lan Tiểu Xuyên kỳ thực cảm thấy không thoải mái lắm nhưng cậu vẫn cố nhẫn nhịn cuốn lấy thân thể Alpha: “Em không… không sợ đau… Anh lại đâm mạnh chút…” Thường Cửu liền đè cánh tay Omega xuống, ép cậu quỳ nằm ở trên giường, một bên cắn gáy Lan Tiểu Xuyên một bên tàn nhẫn đánh đưa. Lan Tiểu Xuyên đau đến gần như ngất đi, cắn răng liều chết, cuối cùng bị tinh dịch sền sệt rót đầy khoang sinh sản, mất đi ý thức trong vài phút ngắn ngủi, sau đó lại giật mình thức tỉnh, suy nhược vươn mình ôm lấy vòng eo tinh tráng của Alpha. Thường Cửu đang ngủ, gương mặt tiều tuỵ đi không ít so với trước khi Lan Tiểu Xuyên bỏ trốn, trên cằm đã mọc vài cọng râu lún phún. Lan Tiểu Xuyên tới gần Alpha nhẹ nhàng hôn, tới hốc mắt cũng không buông tha, hôn xong dùng một cái cánh tay chống cằm nhìn dung nhan của Thường Cửu. Cậu chưa từng một lần cẩn thận ngắm nhìn Thường Cửu, Lan Tiểu Xuyên si mê tới nỗi khóe miệng đều cong lên, trên gò má Thường Cửu chợt xuất hiện vài giọt nước mắt. “Cửu ca của em.” Lan Tiểu Xuyên dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng lau đi giọt nước mắt kia, dựa vào nến đỏ chập chờn mà tìm đôi môi Thường Cửu. Lúc Alpha hôn môi cậu đều vĩnh viễn bá đạo như vậy, giống như muốn cướp đi hết thảy hơi thở cùng sinh mạng mà cậu có từ khi mới sinh ra. Nhưng đôi lúc Alpha cũng sẽ hôn cậu một cách thật ôn nhu, mỗi một lần thở ra là một lần cẩn thận dò xét, chỉ lo cậu sẽ khó chịu. Lan Tiểu Xuyên cúi người cụng trán Thường Cửu, khẽ hôn trán Thường Cửu như cái cách mà Alpha đã vô số lần làm với cậu: “Cửu ca, em phải đi rồi.” Thường Cửu ở trong mộng hơi nhíu mày, Lan Tiểu Xuyên cẩn thận vuốt lông mày hắn, đứng dậy mặc sườn xám lên, lại tốn sức giúp Alpha lau khô bắp đùi, cuối cùng dọn sạch dấu vết của chính mình trên giường, lúc này mới lưu luyến mà khép cửa phòng lại. Gió lạnh lập tức thổi thấu xương thấu tuỷ cậu, không có Thường Cửu, Lan Tiểu Xuyên cóng đến sắc mặt đều trở nên xanh xao, vừa trở về phòng đã ngã đầu xuống ngủ, ngày thứ hai dậy liền lập tức đổ bệnh, cho nên cậu không thể thấy được hình ảnh Thường Cửu mỗi ngày đều đến diễn lâu tìm cậu. Cậu nằm đến tận hai, ba ngày mới có thể miễn cưỡng rời khỏi giường. Nhưng vừa bước được vài bước cậu đã bắt đầu mắc ói, mấy ngày đầu đều ăn uống không ngon, mẹ diễn lâu đến thăm cậu hai lần, lần nào cũng chỉ hỏi: “Có nói cho Thường Cửu là cậu đang ở đây không?” “Đừng.” Lan Tiểu Xuyên một khi đã cố chấp thì ai cũng ngăn không được, “Mẹ, mẹ tuyệt đối đừng nói cho Cửu ca biết, mẹ chỉ cần nói ngày đó chỉ là anh ấy nằm mơ, buổi tối hôm đó chưa từng có ai vào phòng anh ấy.” “Tôi nói rồi, nhưng người ta không tin.” Mẹ vẫn còn hơi sợ hãi mà vỗ vỗ bộ ngực, “Nếu không phải vì Thường Cửu có nhiều tiền, tôi làm sao có thể để một người cứ ngày này qua ngày khác đến diễn lâu của tôi náo loạn tìm người?” “Đừng nói… Ngàn vạn lần…” Lan Tiểu Xuyên đang nói chuyện bỗng nhiên nôn khan một trận, đỡ thành giường nửa ngày nói không ra lời. Thần sắc trên khuôn mặt mẹ khẽ thay đổi, siết chạy tay Lan Tiểu Xuyên hỏi: “Ngày đó có phải Thường Cửu đã làm tình với cậu?” “Tôi sớm đã là của anh ấy rồi, Cửu ca muốn tôi đương nhiên sẽ nguyện ý cho.” Lan Tiểu Xuyên thản nhiên đáp. Mẹ nhíu mày tính toán một chút, vừa mừng vừa sợ thốt lên: “Tiểu Xuyên, cậu sợ là có rồi.” “Mẹ, người nói cái gì vậy?” Lan Tiểu Xuyên vô lực cười cười, “Có cái gì mà có.” “Có thai.” Mẹ vui vẻ ra mặt, “Bụng cậu đang khó chịu đấy.” Lan Tiểu Xuyên nghe vậy, chợt sửng sốt hồi lâu mới lấy lại được tinh thần, bưng bụng dưới lẩm bẩm nói: “Nhưng… Nhưng hôm đó không phải thời kỳ động dục của tôi…”