Từ sơn trang Bắc Tú đi ra, chiếc xe chạy thẳng về nhà Liễu gia, nhưng tâm tư Lâm Phi vẫn để nơi Tô Ánh Tuyết. Hắn thật sự hy vọng người con gái ấy sẽ liên lạc với mình. Không phải vì muốn biết cô có gọi điện báo cảnh sát bắt hắn không, mà vì nhìn thấy hình bóng cô, trong lòng hắn khó tránh khỏi xúc động, muốn gặp cô nhiều hơn. Biết rõ đó không phải là người trong trí nhớ, đầu óc cố chấp đến mức có thể dùng từ “hỏng bét” để miêu tả, nhưng hắn lại có chút không dứt bỏ được. Lắc lắc đầu, trút bỏ ý nghĩ ngu xuẩn, Lâm Phi tăng chân ga lao về phía trước. Nhà của Liễu Hoành Bân nằm ở khu Lão Thành, mặt Tây thành Lâm An, là một căn nhà hai tầng riêng biệt với các căn nhà khác. Thấy Liễu Hoành Bân có lẽ đang cùng vợ là bà Vu Mai Mai ra phố mua thức ăn, Lâm Phi liền đỗ xe trước cổng nhà họ, tự mình đi về căn hộ thuê giá rẻ. Căn nhà nhỏ được xây dựng vào cuối những năm 80. Nhiều năm không được tu sửa, nên cũng chỉ có những người nghèo, độc thân như Lâm Phi mới đến thuê. Lâm Phi chạy lên lầu, liếc mắt trông thấy thông báo giục giao tiền thuê phòng được dán trên cửa. Mặc dù tạm thời hắn vẫn có tiền, nhưng về lâu về dài, e là nộp tiền thuê nhà cũng có chút áp lực. Bình thường một ngày hắn tốn hai đồng cho một bao thuốc lá, đồ ăn uống trong khoảng mười đồng nhưng dù gì cũng phải nộp tiền điện, tiền nước, còn hàng tá các khoản chi tiêu khác. Giúp Liễu Hoành Bân lái xe, hoặc đến công trường làm chút việc nặng nhọc đều không phải là công việc ổn định. Trên thực tế, nếu không phải gặp được Liễu Hoành Bân ở quán ăn sáng một năm trước, nói chuyện với nhau có vẻ hợp, chỗ ở cũng gần nhau thì hắn sẽ không có cơ hội quen Liễu Hoành Bân, cũng không có cơ hội kiếm được khoản thu nhập thêm từ việc lái xe thuê. “Phải nhanh chóng tìm việc rồi, nếu không lại phải nhờ bác cả.” Lâm Phi gãi gãi cái đầu đang đau của mình. Là người địa phương Lâm An, Lâm Phi vẫn còn một người bác gọi là thân thích. Đúng lúc này, điện thoại của hắn bỗng đổ chuông. Lâm Phi cầm lên xem, khóe miệng lộ ra ý cười ôn hòa, nói Tào Tháo Tào Tháo tới. - Alo, Dao Dao, sao vậy? Người gọi điện là em họ của Lâm Phi, Lâm Dao, con gái cưng của Lâm Đại Nguyên, bác hắn. Nhưng cha con Lâm Đại Nguyên và Lâm Dao sống ở thôn Thủy Khẩu, vùng ngoại thành Lâm An. Hơn một năm trước Lâm Phi về quê, phòng thương phẩm hắn sống hồi nhỏ đã bị dỡ. Sau khi tìm được bác mình, Lâm Đại Nguyên muốn hắn sống cùng hai cha con ông. Nhưng Lâm Phi biết, bác gái bị bệnh bạch cầu qua đời sớm, bác trai vừa làm cha vừa làm mẹ, ban ngày làm công nhân bảo vệ môi trường, ban đêm sửa xe đạp bên đường, vất vả nuôi Lâm Dao ăn học đại học. Một người đàn ông như hắn không thể để bác mình hao tâm tổn trí, nên hắn cố ý đến Lão Thành thuê phòng trọ rồi tìm việc. Nhưng từ nhỏ bác trai đã yêu thương hắn, dù sống cách xa nhau, nhưng ông luôn bảo Lâm Dao gọi điện cho hắn, hỏi han hắn rồi gọi hắn đến ăn cơm. Sống trong thành phố coi trọng vật chất này, Lâm Phi lại có thể cảm nhận được tình thân gia đình từ người bác và em họ mình, nên hắn đặt biệt quý trọng. Bên kia điện thoại truyền đến giọng nữ ngọt ngào, có chút e lệ. - Anh, cha em muốn nói chuyện với anh. Lâm Dao nói xong, lập tức chuyển điện thoại qua cho cha mình. Lâm Đại Nguyên lớn hơn cha Lâm Phi nhiều tuổi, giọng nói đặc biệt già nua: - Tiểu Phi, có đủ tiền phòng tháng này không? Hay là bác gửi qua cho cháu một ít? Đừng vì tiền thuê phòng mà nhịn ăn nhịn uống, mấy trăm đồng bạc này bác vẫn lo được. Lâm Phi cảm thấy vô cùng xấu hổ. Bác cả đều biết hắn phải giật gấu vá vai, nhưng đó là tiền mồ nước mắt của ông, sao hắn có thể nhận. Hắn cười trấn an: - Bác đừng lo lắng, gần đây cháu giúp ông Liễu chạy xe thuê kiếm được không ít, không có vấn đề gì đâu ạ. - Ồ, vậy thì tốt, phải cảm ơn Hoành Bân. Đúng rồi, tối nay Dao Dao về trường, bác bảo nó tiện thể mang cho cháu ít bánh tét, sắp đến tết Đoan Ngọ rồi. Lâm Đại Nguyên cười ha hả. Lâm Phi cười đồng ý, nói vài câu rồi cúp máy. Trong lòng hắn tính toán, xem ra nếu không cố gắng nghĩ cách kiếm tiền thì không ổn rồi, dù hỏi ông Liễu mượn tiền cũng không thể lấy tiền của bác cả. Đang rút chìa khóa mở cửa, Lâm Phi lại chau mày, trong mắt lóe ra tia sắc bén. Mở cửa ra, hắn bước vào căn phòng chỉ hơn ba mươi mét vuông, quét mắt một lượt, trong phòng chỉ có một chiếc giường, một cái bàn tròn nhỏ, một băng ghế, tất cả là hàng đã qua sử dụng. Tất cả đều như trước khi hắn rời khỏi nhưng chỉ là thoạt nhìn mà thôi. Ánh mắt Lâm Phi dần tỏa ra sát khí lạnh lẽo, trong lòng bốc lên ngọn lửa giận chưa từng có. - Reng reng reng... Lúc này điện thoại lại vang lên. Liếc mắt nhìn, là một số điện thoại với chuỗi các ký hiệu bừa bộn, không phải con số. Nhưng Lâm Phi cảm thấy, người sẽ gọi cuộc điện thoại này, toàn thế giới chỉ có một... - Hơn một năm rồi không liên lạc, cô khỏe không, Eva. Lâm Phi giọng nói trầm thấp nhận điện thoại, sắc mặt dịu đi, lộ ra vẻ dịu dàng và nhớ nhung nhàn nhạt. Bên kia điện thoại, một hồi lâu mới truyền đến giọng nói quyến rũ của người con gái ngoại quốc, giọng tiếng Anh chuẩn. - Tôi... tôi rất khỏe, chủ nhân... ngài... ngài có khỏe không? - Trở về lâu như vậy rồi, cũng tương đối quen rồi, làm một người dân bình thường, bình bình đạm đạm, cơm rau cơm dưa sống qua ngày. Cuộc sống rất khác nhưng rất phong phú. Lâm Phi cười ha hả, dùng giọng điệu Anh – Anh đáp: - Tôi biết tại sao cô lại gọi điện cho tôi, đã có người phát hiện ra tôi ở Hạ Quốc rồi....
Cũng hết cách, thế giới quá nhỏ, sớm muộn cũng bị người ta tìm ra. Eva kinh ngạc: - Cái gì? Chủ nhân, ai lại to gan dám động thủ với ngài vậy? Xin lỗi... là Eva không làm tròn bổn phận, xin chủ nhân trách phạt! Cô gái rất sợ hãi và lo lắng, giọng nói tràn ngập vẻ áy náy cùng hổ thẹn. - Không phải căng thẳng như vậy, chúng vẫn chưa ngu xuẩn tới mức trực tiếp hạ thủ tôi, chắc là muốn tìm đồ vật kia. - Đúng vậy, là Eva nghĩ nhiều rồi, dù Victor có biết tình trạng sức khỏe của ngài đi chăng nữa thì cũng không dám mạo phạm uy nghiêm của ngài. Eva đáp lại với vẻ tự hào và ái mộ. Ánh mắt Lâm Phi bỗng lập lòe dị sắc: - Ồ? Là Victor? Gã đến Hạ Quốc rồi? Eva tò mò nói: - Chủ nhân, người ngài gặp không phải là người của Victor sao? - Chỗ ở của tôi bị cao thủ tiềm hành lục soát. Nếu là Victor, hẳn sẽ không phái thủ hạ của gã đi làm trò vô vị như vậy. Gã đi theo tôi nhiều năm như vậy, biết loại thủ đoạn này giấu diếm được người khác chứ không thể giấu được Lâm Phi tôi, nói như vậy, chắc hẳn phải có ít nhất hai nhóm người đã biết tung tích của tôi. Lâm Phi nghĩ ngợi rồi nói. Eva đột nhiên thay đổi ngữ khí, sẳng giọng nói: - Chủ nhân, nói không chừng là Victor lợi dụng phương thức tư duy này của ngài, làm ngược lại, hoặc là gã vạch trần nơi ẩn cư của ngài. Ngài nhất định phải cẩn thận Victor đấy. Để tìm ngài, một năm nay gã đã phí hết tâm sức, thậm chí không tiếc tới tìm tôi thăm dò tin tức về ngài, tôi đều từ chối gã. Mặc dù bề ngoài gã luôn nói với nội bộ rằng, chỉ vì quá nhớ ngài nên muốn tìm ngài ôn chuyện, nhưng tôi cho rằng, mục tiêu của gã chắc chắn là “chìa khóa”. - Kệ gã đi...
Chỉ cần đừng quá đáng quá, tôi thế nào cũng được, dù sao gã cũng là người nối nghiệp phù hợp nhất hiện nay... Lâm Phi khẽ cười. Eva thầm thở dài: - Chủ nhân, lúc đầu tại sao ngài lại lựa chọn quay trở về Hạ Quốc. Mặc dù đó là quê hương của ngài, nhưng chính phủ Hạ Quốc quá nhạy cảm, cao thủ nhiều, dù ngài ở ẩn, cũng không hợp... - Có phải cô sớm đã muốn hỏi vấn đề này không? Lâm Phi cười một tiếng, hắn biết người con gái này sợ hắn không vui nên mới nhẫn nhịn không hỏi. - Vâng. Bị đoán trúng tâm tư, Eva quả thực chỉ dám hỏi nguyên nhân quyết định quay về của Lâm Phi trong điện thoại. - Tôi đang đợi một người... người này muốn tôi đợi họ ở Hạ Quốc, dù không có chuyện kia, năm nay tôi cũng có dự định về quê, lần này chỉ là về sớm hơn dự định mà thôi. Lâm Phi nói. - Ồ! Eva cũng không hỏi là ai, do dự một hồi, cô nói tiếp: - Chủ nhân, Eva rất nhớ ngài... rất muốn đi tìm ngài... - Lúc đầu cô đã đồng ý với tôi, sẽ không đến tìm tôi nên tôi mới đưa cách thức liên lạc với tôi cho một mình cô, cho phép cô báo cáo một vài tình huống khẩn cấp, cô đừng phụ tính nhiệm của tôi. Lâm Phi nghiêm mặt nói. - Nhưng... chủ nhân, ngài đã bị bọn họ tìm thấy rồi. Eva lẩm bẩm. - Cô bé, cô không nghe lời rồi? Lâm Phi nhàn nhạt hỏi. Eva đầu dây bên kia bởi sợ hãi mà giật mình, im lặng một hồi lâu mới đáp: - Tôi biết rồi...
Eva nghe lời... Lâm Phi trong lòng không nỡ, nhưng không còn cách nào khác. Tuyệt đối không thể để cô ta đến Lâm An, thậm chí là Hạ Quốc. Nếu không Lão đại các giới Hạ Quốc, thậm chí các thủ trưởng, tuyệt đối sẽ chú ý tới, truy cứu vì sao cô ta lại nguyện ý đến Hạ Quốc. Lúc này, người có tâm chắc chắn sẽ tìm thấy mình. Vì vậy, nói vài câu ấm lòng, để cô ngoan ngoãn chờ đợi ở nước ngoài mới cúp điện thoại. Nhìn căn phòng trọ của mình, Lâm Phi lắc đầu, tự nhủ: - Chìa khóa... chìa khóa, nói không có, quả nhiên không ai tin... Lâm Phi phảng phất châm biếm điều gì đó, tự cười một mình, rồi lột chiếc quần trên người mình ra, đi vào nhà tắm.
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
73 chương
15 chương
1391 chương
63 chương
12 chương
87 chương
3 chương