Chợ đêm Thành Bắc, từng ngọn đèn tỏa sáng như những con rắn dài phát quang nằm sấp trong bóng đêm. Lâm Phi đã lái xe vào bãi đỗ, đang dẫn Tô Ánh Tuyết đi trên đường phố huyên náo. Vừa rồi, Thành Bắc tựa hồ có mưa nhỏ, mặt đất có chút ẩm ướt, thỉnh thoảng có vũng nước, vũng bùn đọng. Tô Ánh Tuyết cố gắng tránh đi những vũng nước này, nhưng vẫn bị bùn đất bắn lên giày, thậm chí là lên đôi chân thon dài. Điều này khiến cho hàng lông mày xinh đẹp của cô không khỏi nhăn lên. - Sao anh lại đưa tôi đến nơi này? Tô Ánh Tuyết có chút phàn nàn nói. Lâm Phi quay đầu lại, cười đáp: - Muộn thế này rồi, cô cũng không muốn đi ăn đồ ăn nhanh đúng chứ. Muốn ăn món ngon, chỉ còn cách đến chợ đêm thôi. - Ai nói là chỉ có chợ đêm mới có đồ ăn ngon, nhiều nhà hàng cao cấp còn phục vụ hai mươi tư trên hai mươi tư giờ cơ. Tô Ánh Tuyết nói bằng vẻ ảo não. Lâm Phi bộ dạng vô tội: - Là Tổng giám đốc Tô bảo tôi tùy ý lựa chọn, tôi đâu biết cô muốn ăn cơm nhà hàng, hay giờ chúng ta quay về? - Thực là bị anh làm cho tức chết mà... nhanh tìm quán ăn ngồi đi, anh muốn đi đến bao giờ nữa, ăn sớm về sớm. Tô Ánh Tuyết cảm thấy ánh mắt của người đi đường chốc chốc lại liếc về phía mình. Điều này khiến cô không vui. Cái này cũng khó trách, khí chất của cô, cách cô ăn mặc, thậm chí là chiều cao của cô khiến cô trở thành hạc bay giữa bầy gà nơi chợ đêm này, muốn không bị chú ý cũng khó. Điều khiến Tô Ánh Tuyết khó chịu nhất là, rất nhiều tên du côn nhìn cô chằm chằm, còn lộ ra nụ cười bỉ ổi, quả thực hận không thể tiến lên cầm gót giầy đập thẳng vào mặt bọn chúng. Đương nhiên, cô sẽ không vì chuyện này mà bỏ chạy. Dù gì trở thành tâm điểm của sự chú ý cũng không phải là chuyện ngày một ngày hai, cô đã sớm quen với việc đó rồi. Chỉ là cô thuần túy không thích mà thôi. Lâm Phi cười ha hả nói: - Đừng vội, không phải đến rồi hay sao. Nói rồi, Lâm Phi dẫn cô vào quán mì lạnh. Hắn còn chào hỏi ông chủ bằng bộ dạng đã thân quen từ lâu. - Lão Viên, cho tôi hai bát mì lạnh, nhiều rau cần và tỏi nhé. Lâm Phi vừa gọi vừa tùy ý tìm một bàn nhỏ để ngồi. Chủ quán ăn này tên là lão Viên, là một người đàn ông phương Bắc trung tuổi, đang bận rộn dọn dẹp bàn, nhìn thấy Lâm Phi, cười ha hả nói: - Lâm Phi à, lâu rồi không thấy cậu đến. Ối, đây là cô người yêu bé nhỏ của cậu à? Cậu được đó! Cô gái xinh đẹp như này nay hiếm thấy lắm! Tô Ánh Tuyết đang do dự không biết có nên ngồi xuống chiếc bàn nhựa plastic có vẻ bẩn thỉu kia hay không, nghe thấy ông chủ kia nói vậy, ngẩng đầu lên trừng mắt nói: - Ai là người yêu của anh ta! Lão Viên hiển nhiên bị dọa giật mình, các khách khác trong tiệm cũng nhìn Tô Ánh Tuyết bằng ánh mắt quái lạ. Lâm Phi lúng túng nở nụ cười gượng: - Đừng nói lung tung, đây là cô chủ của tôi, vừa rồi chưa ăn tối nên tôi đưa cô ấy đi ăn chút đồ ăn khuya. - Cô chủ của cậu? Lão Viên vẻ mặt cổ quái, có vẻ không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng cũng không hỏi nhiều. Thấy bộ dạng hung dữ của Tô Ánh Tuyết, ông đành quay đầu đi làm mì lạnh. Lâm Phi thở dài, nói nhỏ với Tô Ánh Tuyết: - Tổng giám đốc Tô, coi như tôi cầu xin cô, đừng có hét lên như thế được không, cô... cô đang tìm gì vậy? Lâm Phi phát hiện ánh mắt cô gái này đang dò xét bốn phía quán ăn. - Giấy ăn ở đâu? Lâm Phi im lặng. Cô gái này cơ bản không nghe mình nói gì. Hắn đi đến một bàn ăn khác, chào hỏi hai vị khách đang ngồi đó rồi cầm giấy ăn cho Tô Ánh Tuyết. - Sao anh lại lấy giấy ăn từ bàn bọn họ? Tô Ánh Tuyết hiển nhiên rất tò mò: - Lẽ nào trong quán có nhiều bàn như vậy mà chỉ dùng một hộp giấy ăn? Lâm Phi nói bằng giọng đương nhiên: - Lẽ nào mỗi bàn ăn phải có một hộp giấy ăn? Như vậy quá lãng phí. - Phục vụ quá kém. Lâm Phi dở khóc dở cười: - Tổng giám đốc Tô, đây vốn là làm ăn buôn bán nhỏ, không phải khách sạn, có giấy ăn là không tồi rồi...đợi đã, chúng ta còn chưa ăn cơ, cô lấy nhiều giấy như vậy làm gì? Lâm Phi thấy cô gái rút đến hơn mười tờ ra. - Đương nhiên là để lau ghế và bàn rồi. Trên mặt bàn này chắc chắn có rất nhiều vi khuẩn, còn cả mỡ nữa. Tô Ánh Tuyết nói nghiêm túc, sau đó lấy giấy ăn bắt đầu lau ghế ngồi và bàn. Cho đến khi lau hết hai ba chục tờ giấy ăn, hộp giấy ăn đã hết, cô mới có vẻ vừa ý dừng tay rồi ngồi xuống. Mấy vị khách trong quán nhìn choáng váng, đây là lần đầu tiên họ thấy có người đến ăn bát mì lạnh mà còn làm nhiều công tác chuẩn bị như vậy. Lâm Phi cũng lau mồ hôi đang đầm đìa trên trán, còn nhìn bộ dạng rất thản nhiên của Tô Ánh Tuyết. Hắn biết nói gì cũng vô dụng. Đây không phải là Tô Ánh Tuyết cố ý muốn như vậy, mà là cô thực sự cảm thấy cần thiết phải lau sạch sẽ. Cô làm như vậy, về phần người khác nghĩ gì, cô cũng không quan tâm. Cô có cách sống và nguyên tắc làm việc của mình, không vì ánh mắt của người khác mà thay đổi. - Anh thường đến đây ăn không? Vừa nói chuyện, tay Tô Ánh Tuyết vừa đặt lên hai đùi mà không chạm vào bàn. Dù là bàn cô đã lau, nhưng vẫn không chạm vào nó. Lâm Phi nhàm chán cầm hai chiếc đũa gõ vò nhau: - Thời tiết dần nóng lên thì hay đến, ăn đồ nóng không sướng miệng như ăn đồ lạnh. Đồ ăn ở đây khá ngon. Lão Viên và vợ của ông ấy đến từ tỉnh Thiểm Tây, các loại gia vị, tương ớt cay đều là do ông ấy chế biến. - Mì lạnh là gì vậy? Tô Ánh Tuyết vẻ mặt mờ mịt và ngây thơ hỏi. Lâm Phi khóe miệng cong lên: - Tổng giám đốc Tô, đừng nói là cô chưa từng ăn mì lạnh nhé? Tô Ánh Tuyết lắc đầu: - Ngon lắm sao? Lâm Phi cảm khái nói: - Cũng đúng, từ nhỏ hẳn là cô đều được ăn ngon mặc đẹp, xem chừng đây là lần đầu tiên đến chợ đêm. Đợi lát nữa thưởng thức là biết. Không lâu sau, lão Viên bưng tới hai tô mì cùng hàng loạt các loại rau ăn đi kèm như rau giá, dưa leo, tỏi mạt. Tô Ánh Tuyết thấy Lâm Phi bỏ những thứ này vào bát mì, còn thêm mấy thìa tương ớt, hai mắt cô chớp chớp, có vẻ thấy rất mới lạ. Lâm Phi thấy cô bất động, chỉ chằm chằm vào bát mì hắn đang trộn, bĩu môi nói: - Tổng giám đốc Tô, cô cũng thêm chút gia vị rồi khuấy đều lên, không ăn được cay thì bỏ thêm ít dấm vào cũng được, hoặc thêm ít rau cần, rau giá vào. Tô Ánh Tuyết cất giọng rất tự nhiên hỏi: - Lẽ nào không phải anh làm cho tôi ăn sao? - Á? Lâm Phi ngây người, thấy Tô Ánh Tuyết đang nhìn bát mì hắn vừa trộn xong bằng ánh mắt mong đợi. Hắn sắp khóc rồi, thì ra cô đại tiểu thư này có ý định biến hắn thành người giúp việc. Nhưng chút chuyện nhỏ này cũng không có vấn đề gì. Hắn nuốt nước bọt, đưa bát mì vừa trộn đến trước mặt Tô Ánh Tuyết. Tô Ánh Tuyết thấy dáng vẻ buồn bực của Lâm Phi, trong mắt ánh lên tia giảo hoạt. - Tôi ăn được cay, nếu Tổng giám đốc không ăn được thì đưa trả lại cho tôi. Lâm Phi nói, rồi lại chuẩn bị trộn bát khác. Tô Ánh Tuyết cầm đôi đũa dùng một lần lên, gắp một sợi mì bỏ vào miệng. Từ từ nếm, cô bắt đầu chau mày lại. - Không ngon sao? Lâm Phi hỏi. - Là lạ, nhưng... rất ngon, chỉ là cay hơi cay. Tô Ánh Tuyết nghiêm túc nói. - Hay là cô lấy bát mì vừa trộn này? Lâm Phi ân cần hỏi. - Không cần. Tô Ánh Tuyết nói: - Tôi có thể ăn được, hơn nữa đồ dùng rồi lại đưa cho anh không được vệ sinh cho lắm. Lâm Phi cười nới: - Chút chuyện này thì có sao, tối đó tôi và cô miệng đối miệng hôn... Lâm Phi vừa nói không biết miệng đối miệng hôn nhau không biết bao nhiêu lần, nước miếng cũng nếm của nhau rồi, còn quan tâm gì đến chuyện này, nhưng lời vừa đến miệng thì phát hiện không ổn. Quả nhiên, Tô Ánh Tuyết sắc mặt thay đổi, lạnh như băng đá, ánh mắt sắc như dao nhìn hắn. - Ha ha... ha ha...ăn...ăn...ăn nhiều một chút. Lâm Phi vội vùi đầu vào ăn mì đến suýt chút nữa thì quên bỏ tương ớt vào.