Phía tây nhà xưởng, một chiếc Bentley chậm rãi dừng lại trên một cái lối nhỏ. Lâm Phi nhìn nhà xưởng không xa trước mắt, quay đầu nói với Tô Ánh Tuyết: - Cô ở đây, khóa cửa lại, nếu có chuyện gấp thì gọi điện thoại cho tôi, tôi đi một lát sẽ trở lại. - Ối! Tô Ánh Tuyết nhìn rừng cây rậm rạp bên ngoài, con đường nhỏ hoang vu, sợ hãi: - Sao anh có thể bỏ tôi một mình ở lại đây? Lâm Phi quay đầu lại, mỉm cười nói: - Chẳng lẽ lại muốn cùng tôi đi đánh nhau với đám lưu manh, lúc đó bọn họ làm cô bị thương, tôi sẽ không lo đâu. - Anh không phải là vệ sĩ của tôi sao? - Chính vì làm vệ sĩ của cô, nên mới bảo cô ở trong xe đợi! Xe này có kính chống đạn, cô ở bên trong nếu có tình huống khẩn cấp thì trong thời gian ngắn cũng không sao. Dứt lời, Lâm Phi trực tiếp xuống xe, khóa cửa lại, đi về phía nhà xưởng. Tô Ánh Tuyết nhìn người đàn ông cứ thế mà đi, giận không nói lên được, vỗ mạnh lên chỗ ngồi, miệng không ngừng nói: - Lâm Phi thối, Lâm Phi chết tiệt! Bị đánh cho trọng thương tôi mới mặc kệ anh! Nhưng thấy Lâm Phi nhanh chóng mất dạng, xung quang lại tối đen, trừ tiếng côn trùng ngày hè râm ran, thì yên tĩnh đến đáng sợ. Tô Ánh Tuyết nuốt nước miếng, sợ hãi thu mình lại. Cô nghĩ đến điều gì đó, tranh thủ lấy điện thoại ra, bấm một số điện thoại. - A Lô, tiểu Tuyết, sao lại có thời gian rảnh gọi điện cho chị thế này. Giọng của Hứa Vi vang lên. - Vi Vi... Tô Ánh Tuyết cố giữ cho giọng tự nhiên, tìm một đề tài nói chuyện: - Là thế này, em muốn bàn với chị chuyện xây dựng của xưởng mới.... - Chuyện công xưởng, không phải là nên cùng bộ phận nghiệp vụ ban Giám đốc thảo luận hay sao, sao đột nhiên lại nói với chị? Hứa Vi thắc mắc. Tô Ánh Tuyết cố gắng thu sự chú ý của mình với rừng cây lại, dứt khoát nhắm mắt, ho nhẹ 1 tiếng, nghiêm túc nói: - Em muốn nghe ý kiến của chị... Chị nói là được... - Úc... Bên ngoài xưởng, ánh sáng của mấy cây đèn đường thưa thớt chiếu sáng mấy đống hàng hóa. Tần Nham mang theo mấy người đặc công, chia thành 3 đội, từ nhiều vị trí khác nhau, lấy đống hàng hóa yểm hộ, nhích lại gần. - Tổ trưởng, bọn chúng đóng cửa, bên trong tối om, bọn chúng phát hiện ra chúng ta rồi! Bạch Hân Nghiên mặc áo chống đạn, hai tay cầm hai khẩu súng, thấy bên trong nhà xưởng tối thui, lập tức nhíu mày báo cáo. - Phát hiện ra điều sớm muộn thôi, đám người buôn ma túy này cũng được huấn luyện quân sự đấy, cũng là không nghĩ đến vạn nhất, thương vong quá lớn. - Làm sao bây giờ, nếu chúng ta xông lên, có thể sẽ bị bọn chúng ném lựu đạn. Uông Thiến nói. Tần Nham lấy một quả đạn khói từ bên hông ra, nói: - Trần Niên, Lương Thông, hai người dẫn người theo tôi, công kích phía bên trái, dùng đạn khói hấp dẫn hỏa lực bọn chúng, Hân Nghiên, Phương Vũ, hai người mang mấy anh em thân thủ tốt, đi từ mé kia đến, không được nổ súng, tránh thu hút sự chú ý của bọn chúng. Đợi bọn tôi đến phía nam nhà kho, chúng ta trực tiếp đột kích, mọi người từ phía sau bên cạnh bọn chúng tiến lên, hỏa lực tập trung lại, đánh cho chúng chỉ chú ý trước mắt mà lơi là phía sau không kịp trở tay. - Hiểu! Mọi người nghiêm túc đáp ứng, đang chuẩn bị hành động theo phương án của Tần Nham, lại thấy có một bóng người đang bước ra từ phía rừng cây. Người con trai giống như đang nhàn nhã đi bộ, thong dong đến trước cửa chính của xưởng, quay đầu nhìn đám Tần Nham đang nấp sau đống hàng hóa chồng chất. - Mẹ nó! Người kia là ai, sao lại xuất hiện vào lúc này? Trần Niên đang định xông ra thì khó hiểu nói. Bạch Hân Nghiên chăm chú nhìn, khuôn mặt càng lúc lộ vẻ kinh ngạc: - Tổ trưởng.... kia... người kia, chính là Lâm Phi! - Cái gì? Hắn là Lâm Phi? Tần Nham hơi ngẩn ra, bực tức nói: - Hắn đến đây làm gì? - Em không biết. Bạch Hân Nghiên cảm thấy có chút khó hiểu, tại sao hắn lại ở đây? Những người khác thì nghĩ, tên Lâm Phi này nhìn có gì đặc biệt, thật sự có thể một chiêu đánh ngã Bạch Hân Nghiên? Đám người đứng đó ngẩn ra, khó hiểu, đối với Lâm Phi cảm thấy mơ hồ. Lâm Phi sớm đã phát hiện ra, một đống áo chống đạn ngu xuẩn, mang theo đám bộ đội chính phủ có vũ khí, có vẻ sẽ tấn công mấy người bên trong. Nhưng hắn muốn tới tìm đám đã làm thương đại bá, đã đến rồi nhất định không thể không công trở về. Cho nên, đám đó muốn làm gì thì làm, hắn không quản, hắn chỉ muốn tìm cái gã đã gọi điện thoại cho mình thôi. Mọi người thấy Lâm Phi trực tiếp vào bên trong nhà xưởng, không khỏi kinh hãi. - Lâm Phi! Anh mau quay lại! Bạch Hân Nghiên nhịn không được thò nửa người ra từ phía sau đống hàng hóa, vội vàng nói: - Trong đó có kỵ sĩ Thánh điện! anh vào đó làm gì? Lâm Phi quay đầu lại, cười nói: - Cảnh sát Bạch, hóa ra cô cũng ở đây. Các người đang vây bắt Kỵ sĩ Thánh điện à?... Không có gì, các ngươi cứ làm chuyện của các người, tôi làm chuyện của tôi. - Anh tìm ai? Anh muốn chết sao? Bạch Hân Nghiên trợn mắt giận giữ, chẳng lẽ hắn không biết chữ “chết” viết thế nào sao? Lâm Phi vô tội nói: - Làm gì mà hung dữ vậy, tôi cũng không ngăn cản chuyện của các người, tôi làm chút chuyện, không lâu đâu. - Anh Lâm! Tần Nham kéo Bạch Hân Nghiên về, nói: - Mời anh không cần làm chuyện không suy nghĩ, ở đây rất nguy hiểm mau trở lại. Lâm Phi nhìn nhìn đánh giá: - Anh là ai? - Tôi là Tần Nham, thuộc Bộ công an đặc công tỉnh Giang, Tổ trưởng Tổ hành động đặc biệt, chúng tôi rất cảm ơn anh đã giúp chúng tôi tìm được manh mối, nhưng anh phải phối hợp với chúng tôi. Dù anh có thân thủ bất phàm nhưng bọn chúng rất có thể có vũ khí hạng nặng. Tuyệt đối đừng hại bản thân mình. Tần Nham trầm giọng khuyên. Lâm Phi nhíu mắt, Bộ công an? Hắn đột nhiên cảm thấy chuyện này trước sau có chút kỳ quặc. Nhưng đã đến bước này, cũng không còn cách nào khác, không thể vì tránh đi mà bỏ qua cho đám người đã làm thương bác cả mình. Bên trong nhà xưởng, đám Fred cũng nhìn thấy Lâm Phi, thấy người Hạ Quốc trẻ tuổi, liều gọi lão Bao ra. - Nhĩn kỹ! Tên kia có phải là tên lái xe mày muốn chỉnh không? Lão Bao trừng con ngươi, sau khi nhìn rõ, không ngừng gật đầu: - Đúng, đúng! Chính là hắn! - Hắc hắc, mày bảo nó trực tiếp đi vào! Lấy nó làm con tin, xem bọn cảnh sát Hạ quốc có dám cùng ta đối địch hay không! Fred cười gian ác. Lão Bao nghe xong, hóa ra cái tên Mexico này cũng không phải là ngu ngốc! Cách này hay! Nhưng y không trực tiếp thò ra, mà đạp một tên đàn em: - Đi ra ngoài, nói với tên nhãi kia, là tao đánh ông hắn! Bảo hắn vào đây! Tên đàn em vẻ mặt đau khổ, nhưng sợ hãi cũng không dám từ chối, đành phải run rẩy đi ra ngoài. Ra đến ngoài cửa, tên đó hô lớn: - Nhãi ranh, anh Bao bảo mày đi vào, chính là người đánh ông nội mày! Có giỏi thì vào đi! Nói xong, lập tức nhanh như chớp quay lại trong xưởng. Ánh mắt Lâm Phi tóe lên sự tức giận, nhưng nhanh chóng bày ra bộ dạng tủm tỉm cười, nói với đám người Bạch Hân Nghiên: - Các người xem, tôi đã nói là có việc phải xử lý rồi.