Do tắc đường nên lúc từ tỉnh Tô về Lâm An trời đã về khuya, Lâm Phi không cần biết Thiên Diện có muốn hay không cũng dừng lại ở một nhà hàng ven đường, gọi một bàn ăn. Ngồi trong một nhà hàng dầu mỡ loang lổ không lấy gì làm sạch sẽ, Thiên Diện hoang mang hỏi Lâm Phi: - Anh cơ bản chẳng cần anh, sao cứ nhất định phải lãng phí thời gian để ăn cơm? - Nếu như cô coi ăn cơm là việc bổ sung năng lượng thì khác gì với việc tra dầu vào máy móc? Ăn là một loại cảm nhận, một sự hưởng thụ, sống mà không hưởng thụ thì chẳng lẽ áp buộc mình phải chịu khổ sao? - Hơn nữa cô cũng mới đạt đến cảnh giới tiên thiên, vẫn nên bổ sung năng lượng đấy, cả một ngày trời rồi mà cô không đói sao? - Không đói. – Thiên Diện lắc đầu, đột nhiên nhớ ra một chuyện, hỏi: - Anh nói tôi thuộc cảnh giới tiên thiên, anh đã vượt qua cảnh giới tiên thiên, cùng một cảnh giới với đám Hoa Vạn Lâu, Long Thiên Cương đúng không? - Đúng vậy. - Lâm Phi uống bát trà lúa mạch miễn phí – Đây gọi là cảnh giới “Quy Nguyên”, còn tại sao thì tôi không biết. - Những loại năng lượng bọn họ thi triển không phải là chân khí, có lẽ chính là một loại năng lượng nào đó của cảnh giới Quy Nguyên, nhưng tại sao tôi không thấy loại năng lượng đó trên người anh, chưa thấy anh sử dụng? Thiên Diện cũng còn có chút hứng thú với chuyện tu luyện. Nhắc đến chuyện này, Lâm Phi lại thấy căm tức, hắn cũng chẳng giấu diếm Thiên DIện, phun cục tức ra ngoài, nói: - Tôi luyện một loại công pháp đơn giản thô bao, giúp cho năm sáu năm trước tôi đã đến đỉnh cao của tiên thiên. - Cũng không biết là môn công pháp này có tính đặc thù hay tại cơ thể tôi nên sau khi tôi đột phá được cảnh giới Quy Nguyên, nguyên khí của tôi lại hút lôi điện, lần trước tôi từng chết một lần, chắc cô cũng biết đấy. - Thực sự là anh chết đi sống lại sao? – Thiên DIện nhíu mày: - Tôi tưởng là anh giả chết. Lâm Phi cười khổ: - Cứ coi như tôi giả chết đi, dù sao thì tôi cũng sống lại rồi. Có một người nói với tôi, muốn dùng loại năng lượng mà cô vừa nói, chính là nguyên khí ấy, thì phải tu luyện một loại pháp môn có tính đặc thù chuyên môn để loại trừ loại nguyên khí của tôi ra. - Côn công pháp đó không có bất kỳ uy lực gì, cũng không thể tăng thêm thực lực cho tôi, nhưng hiệu quả duy nhất của nó là để sau này tôi có thể tự do lựa chọn loại nguyên khí mà không bị sét đánh nữa. - Nhưng môn công pháp đó sẽ cùng với tu vi của tôi mà tăng lên hàng ngày nhưng khi tôi luyện cho nó tăng lên thì còn một đoạn đường dài, vậy nên,,, tôi bắt buộc phải có ai đó đồng quy vu tận, nếu không tôi không dám sử dụng nguyên khí. Lúc đang nói chuyện, chủ quán đã mang những món Lâm Phi gọi lên, đầy một bàn ăn, có tới bảy, tám món. Mọi người xung quanh nhìn vào cứ tưởng gã này điên rồi, nhiều như vậy sao có thể ăn hết. Lâm Phi bưng bát lên, xới cơm, ăn từng miếng to, còn bảo Thiên Diện cũng nên ăn cùng một ít. Thiên Diên thì như một con búp bê xinh đẹp, ngồi nhìn chằm chằm vào bàn thức ăn một hồi lâu. Cô cứ nhìn mãi như thế đến mức Lâm Phi cảm thấy ngượng ngùng, dở khóc dở cười ngẩng đầu lên hỏi: - Sao cô cứ nhìn tôi mãi thế? - Tại sao anh lại nói cho tôi những chuyện đó…. Thiên Diện cất giọng trong trẻo hỏi. - Hả? - Những chuyện này có lẽ là bí mật của anh – Thiên Diện nghi ngờ nói: - Trong quan hệ hợp tác của chúng ta, có lẽ anh không cần nói cho tôi biết những chuyện đó. Lâm Phi nuốt “ực” một miếng rau vào rồi lại nhả ra: - Cũng chẳng có nhiều lý do cho lắm, có thể vì tin tưởng cô, tốt xấu gì thì chúng ta cũng là bạn bè mà. - Tôi không có bạn bè. – Thiên Diện trả lời một cách chân thật – Mẹ tôi nói một khi tôi đã có bạn thì lúc đó là tôi cách cái chết không còn xa nữa. Lâm Phi tức giận, lại là mấy thứ giáo dục kỳ quái của mẹ cô ta, liền gí tay vào trán Thiên Diện: - Cái mớ lý thuyết chó má! Ông đây bạn bè khắp năm châu, đến chết đi còn sống lại được! - Mẹ cô đã mất lâu rồi! Cô dùng cái đầu mà nghĩ đi, cô tin lời người đã chết hay tin lời người sống! Thiên Diện ngồi ngay ngắn xuống dưới, chẳng hiểu tại sao, lúc Lâm Phi đưa tay ra, cô cũng không tránh mà cứ thế để hắn chọc chọc vào trán đến mấy lần. Người cô giống như con lật đật bị ấn xuống một chỗ rồi lại ật ngửa ra sau. Vẻ mặt cô lúc này thật giống một đứa bé, hai mí mắt mở to, dường như cô đang không biết người đàn ông này tại sao lại kích động như vậy? Một số thực khách trong quán ăn há hốc mồm nhìn họ, đôi trai gái này đang làm sao vậy? Cô gái kia thật là xinh đẹp, vậy mà người đàn ông kia lại nhẫn tâm lấy tay ấn đầu cô như vậy? Hay là bây giờ thanh niên thích khẩu vị nặng như vậy? Sau khi toàn bộ số đồ ăn trên bàn chui vào bụng rồi, Lâm Phi mới lái xe trở về sơn trang Thiên Lam. Thiên Diện vừa xuống xe, hắn liền lái xe trở về sơn trang Bắc Tú. Những lúc này gọi điện thoại tìm Tô Ánh Tuyết không khả thi chút nào, cứ trực tiếp đến chỗ cô hỏi cặn kẽ sẽ hợp lý hơn. Lúc Lâm Phi đến sơn trang Bắc Tú, ánh đèn trong thư phòng ở tầng hai đang sáng, rõ ràng là có người đang làm việc. Lâm Phi nếu như gõ cửa hỏi thăm thì nhiều khả năng Tô Ánh Tuyết sẽ không cho hắn cơ hội, vậy nên cũng không nên tốn nhiều nước bọt như vậy. Hắn nhảy người phi thẳng lên sân thượng. Quả nhiên Tô Ánh Tuyết đang ngồi làm việc, đọc tài liệu trên máy tính một cách chăm chú. Lâm Phi hít một hơi thật sâu, hai ngày trước vừa mới chia tay, bây giờ lại đến tìm cô ấy nói những lời này khiến tâm trạng hắn cũng rất phức tạp, nhưng dù sao thì vẫn phải đối mặt với sự thật thôi. Sau khi đặt chân xuống trước cửa kính, Lâm Phi không gõ cửa, Tô Ánh Tuyết ngồi bên trong đang nhìn hắn, dù sao thì Lâm Phi cũng không có ý che giấu. Tô Ánh Tuyết thấy Lâm Phi đột nhiên xuất hiện cũng có chút giật mình, bàn tay đang đặt trên bàn phím chợt ngừng lại, ánh mắt lãnh đạm, cô bước tới, mở cửa ra. - Có việc gì thế? Tô Ánh Tuyết lạnh lùng hỏi. Lâm Phi cười khổ: - Hình như gặp anh em không vui? - Tôi chỉ không thích bị làm phiền lúc đang làm việc, nếu anh không có việc gì thì đi đi. Tô Ánh Tuyết có chút mệt mỏi, dường như chẳng muốn đáp lời Lâm Phi. Lâm Phi cũng không dây dưa dài dòng, đi thẳng vào vấn đề, hỏi cô: - Có phải em có chuyện gì giấu anh phải không, chuyện ngày hôm đó, sao em biết được để xuất hiện trên đường lúc anh và Hân Nghiên đi ăn cơm, anh thấy chuyện này trùng hợp quá. Ánh mắt Tô Ánh Tuyết chợt lóe lê, đôi môi đỏ mọng mấp máy, cười lạnh nói: - Anh định nói là toi theo dõi hai người à? Anh không thấy như thế nực cười lắm à? - Anh không có ý đó, anh đang nghi không biết có phải em nghe được ở đâu thông tin đó không? Nếu đúng là như vậy thì em phải nói cho anh biết, đây không phải chuyện đơn giản, nó rất nguy hiểm. - Có lẽ em chưa biết hôm nay anh đột nhiên phát hiện ra rất có thể LOOK vẫn chưa bị giết chết, nó vẫn còn đang theo dõi cái gì đó. Lâm Phi cẩn thận quan sát mỗi cử động trên khuôn mặt cô, sắc mặt ngày càng trở nên nghiêm trọng. Người Tô Ánh Tuyết có chút cứng lại, cô hít một hơi thật sâu rồi đưa tay ra vuốt vuốt phần tóc phía sau đầu, mệt mỏi nói: - Rốt cuộc anh muốn nói gì, thật là linh tinh, trên đời này chẳng có gì trung hợp như thế, nhưng cũng có những lúc nó có thể xảy ra. - Ánh Tuyết, em không được mắc sai lầm thêm nữa – Lâm Phi nghiêm mặt nói: - Có gì khó khăn em hãy nói với anh, càng ngày anh càng cảm thấy những gì em làm không giống phong cách bình thường của em. - Chẳng lẽ anh và tôi chia tay nhau là sai sao? Tôi tác hợp cho anh và người phụ nữ khác, tự mình sống cuộc sống của mình, như thế có gì mà không đúng? Tô Ánh Tuyết tức giận, khoanh tay trước ngực, dựa vào cửa nói: - Anh đi đi, ít nhất bây giờ chúng ta vẫn còn là bạn bè, nếu anh cứ lằng nhằng như vậy, có thể tôi sẽ lại giới định quan hệ của hai chúng ta đấy. Lâm Phi bất lực thở dài, hắn biết có hỏi nữa cũng chẳng được gì, hắn nhìn kĩ Tô Ánh Tuyết một lúc nữa rồi nói: - Vậy em cẩn thận đấy. Anh thấy chân khí em tăng lên rất nhanh, hình như em đang cố gắng tu luyện, như vậy rất tốt, nâng cao thực lực của mình là quan trọng hơn cả. Nói xong, Lâm Phi bước những bước chân nặng nề quay đi, chuẩn bị rời khỏi nơi đó. Tô Ánh Tuyết cắn chặt môi, trong lòng thấp thỏm bất an, nhưng cô không dám nói ra, cô biết chuyện này có thể gây ra nguy hiểm, nhưng vì người cha chưa từng gặp mặt của mình, cô không thể mạo hiểm mà nói cho Lâm Phi biết, cô chỉ có thể tin tưởng rằng Lâm Phi có thể xử lý tốt mọi chuyện hắn gặp phải. Đột nhiên Lâm Phi dừng lại, nói: - Ánh Tuyết, anh biết em đang gạt anh, lúc nãy em nói chuyện, có mấy lần môi liên tục mấy máy, như vậy chứng tỏ em đang nói dối. Hơn nữa, tay em sờ sau gáy, lại còn khoanh tay trước ngực, đó là động tác che giấu theo bản năng… - Nhưng anh tin em, nhất định em có nỗi khổ tâm của mình, anh sẽ kiên nhẫn đợi em, đợi đến khi em tình nguyện nói cho anh biết mọi chuyện… Anh không quan tâm đến chuyện em có thích anh hay không, nhưng anh hy vọng có một ngày nào đó, anh có thể đến kịp để giúp em.