Lâm Phi nói với Tô Ánh Tuyết: - Tổng giám đốc Tô, tôi còn phải đi xử lý chút chuyện. Tô Ánh Tuyết sao có thể không đoán ra là chuyện gì, cô vội vã khuyên nhủ: - Anh đừng sốc nổi. Chắc chắn bọn chúng đã bố trí người mai phục tứ phía. Anh xem chúng chơi xấu với bác cả của anh thế thì dù anh có đủ bản lĩnh thông thiên cũng không thể lấy “song chưởng” mà đối lại với “tứ thủ”. Nếu đã đi thì không chết cũng tàn phế. Lâm Phi đột nhiên nhếch miệng lộ ra một nụ cười kỳ lạ, hắn trả lời: - Yên tâm, “hai chưởng” của tôi tuy không phải thông thiên động địa, nhưng đảm bảo, chúng càng không thể coi là “tứ thủ” được. - Không được, tôi không đồng ý... - Tô Ánh Tuyết! Lâm Phi đột nhiên cao giọng, sắc mặt nghiêm túc nói: - Cô đừng hiểu lầm. Tôi không xin ý kiến của cô, không cần cô phải đồng ý hay không. Giờ tôi đi, cô tự lái xe về, muốn làm thế nào thì làm. - Anh.... Anh hung hăng thế... Rốt cuộc thì ai mới là người làm chủ ở đây? Anh là vệ sĩ của tôi! Phải nghe lời tôi. Thấy Lâm Phi bỗng trở nên cứng rắn khó bảo, Tô Ánh Tuyết cảm thấy cực kỳ tức giận. Tên này thật là đáng ghét! Quan tâm mà hắn có thèm để ý cho đâu. Lâm Phi cau mày nói: - Đừng làm ầm ĩ lên thế, giờ tôi chẳng có tâm trạng để ý tới tính đại tiểu thư của cô đâu. - Ai tính đại tiểu thư? Tôi không quan tâm. Anh mà đi, tôi sẽ báo cảnh sát! Tô Ánh Tuyết nói rồi lôi điện thoại di động ra. Lâm Phi thở dài. Rồi bỗng nhiên, hắn níu tay cô lại, tay kia kéo cửa xe, đẩy người vào trong xe ô tô. Tô Ánh Tuyết đã bị nhét vào ghế sau xe. Cô nhìn thấy Lâm Phi cũng tự mình ngồi vào ghế, lái xe đi. - Anh muốn làm gì? - Nếu cô đã lo lắng như vậy thì tôi lái xe đưa cô đi cùng. Như vậy tôi cũng đỡ phải gọi tắc xi. Lâm Phi nói rồi khởi động chiếc xe Bentley. Sau đó hắn nghiêng đầu quay lại nói: - Nếu cô sợ thì giờ có thể xuống xe. - Anh dọa ai nào, kẻ tự chui đầu vào chỗ chết chẳng phải tôi. Tôi còn muốn xem chúng nó xử anh thế nào nữa cơ. Lái xe đi! Lâm Phi đột nhiên cảm thấy khuôn mặt đỏ bừng vì tức giận, cái mũi đang phập phồng của cô vô cùng đáng yêu. Hắn chỉ muốn khích tướng cô một chút vì biết cô vốn tính ương ngạnh. Mà quả thật, cô không phản đối. Khi cô làm ăn thì vô cùng khôn khéo, mềm dẻo. Thế mà giờ lại như một cô tiểu thư bị lừa một cách dễ dàng. Dù mới chỉ hai mươi ba tuổi, dù thông minh tới cỡ nào thì tâm tính vẫn có chỗ chưa đạt tới độ thành thục. Tô Ánh Tuyết trong lòng hồi hộp sợ hãi. Ngoài miệng cô vẫn cứng giọng nói không sợ, nhưng điều đó khác hoàn toàn với tâm trạng thực sự. Nhưng tính cách của cô vẫn là có chút bướng bỉnh, không chịu để cho Lâm Phi thấy được mình là người nhát gan. Thế nên, cô chỉ đành hừ một tiếng thật mạnh rồi hai tay ôm khư khư trước ngực, sau đó không nói thêm lời nào nữa. Cùng lúc đó ở Cục cảnh sát Lâm An. Tuy hôm qua ở khu văn phòng vừa bị một viên lựu đạn cho nổ, nhưng gần như cả khu vực đều không bị ảnh hưởng. Sau khi thu dọn, mọi người lại tiếp tục làm việc bình thường. Chỉ có điều vì Cục trưởng Phương bị lựu đạn nổ chết, bên trên tạm thời điều động để Bạch Hân Nghiêm tuổi còn trẻ đảm nhiệm vị trí Cục trưởng. Đêm nay, không khí cả cục cảnh sát đều rất trầm lắng. Bên ngoài đỗ mấy chiếc xe Jeep ngụy trạng, tất cả đều mang biển quân đội. Vài người đàn ông to lớn đứng ở trước cổng Cục cảnh sát. Bọn họ khí chất sắc nhọn, khiến cho những cảnh sát thường trực nhìn mà e ngại. Trong phòng họp của nội bộ Cục cảnh sát, Bạch Hân Nghiên đang giảng giải về bản đồ được trình chiếu và một số tài liệu có liên quan. Ngồi ở bàn họp là một người trung niên dáng vẻ cương nghị cùng với bốn người khác có vẻ trẻ hơn chút ít. Tất cả đều đang tập trung lắng nghe, thi thoảng gật gật đầu. - Hang ổ của Kỵ sĩ Thánh điện ở xưởng chế biến đồ hộp. Vốn dĩ đó là một cứ điểm của Thanh Phong Đường có vị thế rất lớn ở vùng này. Chúng có thể tàng trữ thuốc phiện ở đó và chắc chắn là Thanh Phong Đường có dính líu đến việc này. Nhưng Ngô Khâm của Thanh Phong Đường là dòng chính của Hắc Long hội. Nếu chúng ta trực tiếp giao phong với Thanh Phong Đường, chỉ sợ rằng sẽ gây biến động cho các thế lực của vùng này. Nó sẽ làm cho sự việc trở nên rắc rối hơn, không có lợi cho việc tiếp tục điều tra của chúng ta. Thế nên tôi cho rằng, thừa lúc đối phương cho rằng chúng ta đang điều tra bối cảnh của tên sát thủ kia, chúng ta sẽ tiến hành một loạt các hành động theo trình tự pháp luật. Tối nay trực tiếp phát động đột kích vào đó, là có cơ hội tìm được chứng cớ. Người đàn ông trung niên nói với giọng tán thành: - Cô nói rất có lý, chuyện này đúng là phải được xử lý nhanh lên một chút. Nếu không e rằng với khả năng của Thanh Phong Đường thì rất có thể bọn chúng sẽ đưa Kỵ sĩ Thánh Điện và số thuốc phiện kia di chuyển sang chỗ khác. - Tổ trưởng Tần, vậy thì chúng ta không nên chậm trễ nữa, xuất phát luôn thôi. Ngay cả việc đưa người tới cục cảnh sát để ám sát bọn chúng cũng có thể làm được thì chúng hoàn toàn có thể lấy Hạ Quốc làm địa bàn của chúng. Một nam thanh niên nghiến răng nói. Tổ trưởng Tần trầm ngâm một lát rồi ra lệnh cho một nữ cảnh sát ở đó: - Uông Thiến, cô liên lạc với Tổng bộ, chuẩn bị tốt việc chi viện. Phương Vũ, Trần Niên, các cậu lập tức đi chuẩn bị vũ trang. Chú ý cẩn thận, đây không phải là trụ sở bí mật. - Lương Thông, để đảm bảo an toàn sẽ không điều động vũ trang đánh rắn động có. Cậu nhanh mắt ra ngoài văn phòng kiếm vài người cảnh sát địa phương, phải là những người nhanh nhẹnh một chút, mang theo vài khẩu súng. Người chúng ta mang theo không được ít quá. Chúng ta còn chưa biết quân địch có bao nhiêu, mang nhiều một chút thì tốt hơn. Cả tổ ba nam, một nữ lập tức đứng dậy, cao giọng đồng ý, rồi nhanh chóng đi ra ngoài thực hiện nhiệm vụ của mình. - Tổ trưởng, tôi phải làm gì? Bạch Hân Nghiên tiến lên phía trước hỏi. Tổ trưởng Tần cười thỏa mãn nói: - Hân Nghiên, cô đã rất mệt mỏi sau nhiều ngày rồi. Sắp xảy ra một trận đấu quyết liệt, cô nên tranh thủ nghỉ ngơi một lát đi. - Tổ trưởng, đây là công việc của tôi, không có gì là mệt mỏi cả. Bạch Hân Nghiên nói một cách hết sức nghiêm túc. - Tôi cho cô nghỉ ngơi thì nghỉ ngơi đi. Đi, theo tôi lên xe trước đã. Tổ trưởng Tần nói và khoát tay ra lệnh. Khoảng hơn mười phút sau, sau khi cả bốn người kia đã chuẩn bị xong xuôi, trừ các thành viên tiểu đội ra còn lấy thêm hai xe cảnh sát, trên đó có khoảng bảy tám cảnh sát địa phương. Đợi cho lượt xe thứ nhất xuất phát, tổ trưởng Tần Nham hỏi một cách hiếu kỳ: - Hân Nghiên, mọi người trong tổ ta rất tò mò. Không biết cô làm thế nào mà điều tra ra nhanh thế. Tên sát thủ ấy là người Kỵ sĩ Thánh Điện phái tới. Hơn nữa, gã từng là quân của đội quân chính thức Cô-lôm-bi-a. Đây chắc chắn không phải là tin dễ điều tra. Thường thì chúng tôi phải cần rất nhiều thủ tục để tiến hành hợp tác điều tra quốc tế mới có thể có được tin đó. - Nếu không phải cô có được tin tức đầy đủ xác thực và nhanh chóng như vậy, để cho bên cảnh sát quốc tế phải nể trọng thì chúng ta hôm nay khó mà có thể có quyền nhận được sự hợp tác của các bên điều tra cứ điểm của chúng thế này. Nhắc tới việc này, ánh mắt Bạch Hân Nghiên tương đối phức tạp. Cô trả lời: - Tổ trưởng Tần, thực ra những tin tức này đều đến từ cái tên kỳ lạ mà tôi đã nói tới. - Cái gì? Cô nói là tên Lâm Phi đó hả? Tần Nham kinh ngạc hỏi lại. - Hắn cũng liên quan tới việc này sao? Mọi người trong xe đều lộ ra vẻ phấn khích. Họ biết Bạch Hân Nghiên đã từng bị Lâm Phi đánh ngất xỉu. Nghe nói, có thực lực tầm Hắc Thiết trở lên cũng không kịp điều tra cụ thể. Bạch Hân Nghiên thở dài trả lời: - Trước cứ bận mãi việc điều tra cứ điểm của những kẻ còn lại của Kỵ Sĩ Thánh Điện nên vẫn chưa nói được rõ ràng. Việc là như thế này... Bạch Hân Nghiên mang việc Lâm Phi cứu mình và cung cấp tài liệu về tên sát thủ kia thuật lại một lượt cụ thể. Sau khi nghe xong, mọi người trong xe đều tỏ vẻ ngạc nhiên. Tần Nham lộ vẻ trầm tư. - Nghe cô nói vậy thì Lâm Phi không chỉ có thân thủ cao cường mà còn có thời gian và kinh nghiệm ở nước ngoài. Thật là càng ngày càng muốn gặp hắn một lần. Đợi làm xong nhiệm vụ này nhất định tôi phải điều tra thêm về hắn mới được. - Nếu như phẩm cách của người này không vấn đề gì thì hắn có thể là một người có ích cho quốc gia. - Tổ trưởng, việc này hay là cứ từ từ đi. Điều tra rõ ràng xong rồi nói. Cái tên Lâm Phi cũng thật là kỳ lạ, hắn có khả năng như vậy nhưng sao lại chỉ muốn làm một tên tài xế taxi quèn? Uông Thiến nói. Phương Vũ cũng thêm vào: - Đúng vậy, ở đây chắc chắn có gì mờ ám. Hơn thế, hắn biết rõ Hân Nghiên là cảnh sát mà lúc đó còn đánh hôn mê cô ấy. Rõ ràng là hắn chả có ý thức pháp luật gì, loại người này rất nguy hiểm. - Là tôi cứ nói vậy. Các cậu vội gì. Tần Nham lên giọng dạy dỗ. Mọi người trong xe cười cười. Họ biết Tần Nham là người thích người tài. Ban đầu, chính Tần Nham là người tốn biết bao công sức mới đưa được Bạch Hân Nghiên từ tổ khác về. Mặc dù Bạch Hân Nghiên xuất thân là cảnh sát hình sự quốc tế, nhưng nếu không có sự ủng hộ từ phía sau của Tần Nham thì không thể làm Phó cục trưởng cục cảnh sát nhanh như vậy được. Bạch Hân Nghiên lúc này như sực nhớ ra điều gì, ân cần hỏi Tần Nham: - Tổ trưởng Tần, chuyện anh dẫn chúng tôi tới Thánh Điện Kỵ Sĩ có làm lỡ mất việc điều tra sát thủ thần bí không ạ? Nói tới tên sát thủ thần bí, mọi người trong xe đều cảm thấy uể oải, như có nỗi khổ khó nói ra.