"Đấu Phật Thần Tướng" là phong hào của Linh Tố Thiền sư. Phong hào này có một câu chuyện đằng sau. Nghe nói khi Linh Tố sinh ra đã xuất hiện cảnh tượng kỳ dị trong trời đất. Vốn ngày đó sắc trời u ám, mưa rơi không ngớt. Toàn bộ tiểu Sơn thành lúc nào cũng có thể bị lũ quét. Nhưng trong một khắc Linh Tố được sinh ra, trong thiên địa phật quang phổ chiếu, trên không trung ma quái kinh dị. Sau đó, một đạo ánh sáng phá tan màn đêm. Toàn bộ người của Sơn thành đều nhìn thấy trên bầu trời mây tụ thành hình Phật, nhìn rất sống động. Giống như một sinh linh giống Phật được sinh ra, một tay đẩy tan mây đen tích tụ cả mấy ngày. Đúng lúc đó, một tăng lữ Mật Tông đang trên đường truyền giáo đã nhìn thấy cảnh tượng thiên chi dị tượng này, nhận định Linh Tố chính là Lạt Ma chuyển thế, liền mang về bảo tự, bồi dưỡng ông trở thành một tông sư Phật học một đời. Nhưng đồng thời, ngay lúc đó chủ trì Thiếu Lâm cũng đứng lúc đạp bước hồng trần, trên đường hóa duyên nhìn thấy Linh Tố, liền phát hiện một thân võ thánh ngọc cốt của ông, chính là căn cốt cực phẩm để luyện võ. Hơn nữa lại có duyên với Phật, nếu không vào Thiếu Lâm thì thật không thích hợp. Sau một phen thương nghị, Mật Tông và Thiếu Lâm quyết định cùng nhau bồi dưỡng đứa bé này. Một bên giảng dạy kinh Phật, một bên dạy võ đạo. Mấy chục năm sau, Linh Tố đã trở thành tông sư võ học, cao tăng Phật môn nổi tiếng thiên hạ. Hai chữ "Đấu Phật" cũng chính là chỉ thành tựu kiệt xuất của ông trong lĩnh vực Võ và Kinh Phật. Linh Tố thiền sư thành danh vượt quá trăm năm. Những cao tăng Phật môn thế hệ của ông cơ hồ đã cưỡi hạc quy thiên. Rất có cảm giác "cao xử bất thắng hàn" (ở càng cao thì hương vị càng xa). Lần xuất thủ cuối cùng của ông, nghe nói là năm mươi năm trước. Vì để tìm hiểu một số võ học nên đã cùng với Huyền Không đạo nhân của Thiên Sơn hẹn nhau đại chiến mấy trăm hiệp trên Thiên Sơn. Bởi vì địa thế hiểm trở, lúc nào cũng có tuyết lở, tình hình cuộc chiến lúc đó không người nào có thể nhìn thấy, nên thắng bại cũng không thể biết được. Chỉ có điều, về sau có người đến chỗ tòa tuyết phong kia, liền khiếp sợ phát hiện, đầu ngọn núi đã bị san bằng một phần ba. Sau đó, Linh Tố trước mặt đệ tử của mình phát ra cảm khái, nói mình không bằng Huyền Không. Vì vậy mới có xếp hạng, Huyền Không đạo nhân đè ép Linh Tố thiền sư một bậc. Về sau, Linh Tố thiền sư đều bế quan tìm hiểu võ Phật chi đạo, không hề xuất quan, tựa hồ không còn hứng thú so chiêu với Huyền Không đạo nhân. Một vị cao nhân như vậy, trong nội tâm Lâm Phi hoàn toàn có đủ kính ý. Hắn biết rõ ông có thể tung hoành thiên hạ, được vạn người ngưỡng mộ. Những nơi ông đi qua, dù là lãnh đạo quốc gia cũng phải nhượng bộ ông ba phần. Nhưng ông lại ẩn cư sơn môn, bế quan tham thiền, đối với thế tục căn bản không có nửa điểm chấp niệm. - Các người nói Linh Tố thiền sư muốn động thủ với tôi? Bằng các người, đừng nói đùa chứ? Sư phụ của các người khả năng còn thua kém Linh Tố thiền sư không biết bao nhiêu bối phận. Các người có bao nhiêu năng lực khiến cho đại sư có thể ra tay? Lâm Phi đương nhiên không tin lời mấy người này nói. - Hừ, sớm biết là ngươi không tin. Lôi Lê Giác cười lạnh một tiếng: - Vương sư huynh, mau mang tín vật đại sư ra đây, để cho tên tiểu tử vô tri này mở mắt một chút. Tín vật? Tín vật của Linh Tố thiền sư? Không chỉ có Lâm Phi mà ngay cả đám người Phương Thư Hải cũng nổi lên hứng thú. Đệ nhất, đệ nhị "Chiến Thần Bảng" đều là nhân vật vô cùng thần bí. Linh Tố thiền sư mấy chục năm chưa từng rời núi. Lần này thật sự nguyện ý ra tay nhốt Lâm Phi vào thiếu thất sơn sao? Vương Trạch Nam tháo chiếc bao mang theo xuống, mở ra, bên trong là một hộp gỗ tử đàn hình chữ nhật. Tám vị trưởng lão Nga Mi, Võ Đang đều vô cùng cung kính chắp tay trước ngực trước cái hộp gỗ, miệng hô "A Di Đà Phật" khi Vương Trạch Nam mở hộp ra, vô cùng trang nghiêm. Lâm Phi cau mày. Nhìn bộ dạng nghiêm túc của bọn họ, hơn phân nửa chính là thật. Sau khi hộp gỗ tử đàn được mở ra, một mùi thơm khiếp người phả ra. Đây là loại gỗ tử đàn nhỏ thượng đẳng của Miến Điện chế thành. Chỉ cần thường nhân ngửi được mùi thơm của chiếc hộp thì có thể kéo dài tuổi thọ. Nếu đặt trong buổi đấu giá, chỉ sợ sẽ có giá trị mấy ngàn vạn. Trong hộp cũng không phải vàng bạc châu báu, ngọc thạch phỉ thúy gì mà là một quyển giấy màu vàng gấp thành trục. Sau khi trục giấy được lấy ra, nhìn qua cũng không thấy có chỗ đặc biệt. Vương Trạch Nam từ từ mở ra, dần dần hiển lộ đồ án bên trong. - Lâm Phi, ngươi nhìn cho kỹ đây. Trục giấy mở ra, hướng về phía Lâm Phi. Chỉ thấy, phía trên có một đồ án hình tròn, giống như được dùng chu sa vẽ lên, màu sắc đỏ thẫm. Đồ án hình tròn nhìn như đơn giản, nhưng mỗi một bút họa đều là đường cong và biến hóa tinh vi. Bên trong chia làm tám khu vực. Mỗi một đạo phân cách đều bằng phạn văn kỳ dị. - Đây là Pháp Luân? Phương Thư Hải cũng thoáng nhận ra. - Đúng vậy, đây là bức họa Pháp Luân do Linh Tố thiền sư tự tay vẽ. Vương Trạch Nam nói. Hai người nói thì đơn giản, nhưng trên thực tế, những người ở đây nhìn thấy cũng biết đây là Pháp Luân Phật giáo rất khó vẽ. Nhưng trong mắt Lâm Phi thì hoàn toàn khác. - Ây.... Lâm Phi chỉ thoáng nhìn qua, đồng tử liền co rút nhanh chóng, trong cổ họng phát ra một thanh âm khó chịu. Trong mắt của hắn, pháp luân này giống như vật sống, bắt đầu xoay tròn trên giấy, mà tám đạo phạn văn bên trong lại trổ hết tài năng, nhìn như tám tôn giả Phật môn đang trợn mắt nhìn hắn. Một cổ chính khí hạo nhiên của Phật môn tựa hồ bắt tất cả những sát ý tàn bạo, hung hăng trong cơ thể hắn phải đền tội, khiến cho chúng bại lộ dưới ánh mặt trời. Giống như vô số cao tăng đắc đạo không ngừng tụng kinh hàng ma bên tai Lâm Phi. Biểu hiện của Lâm Phi trở nên dữ tợn, đầu đau vô cùng, sắc mặt lúc đỏ lúc trắng, trong cổ họng phát ra tiếng gầm nhẹ của dã thú. Những người khác đều nhìn nhau, không hiểu vì sao Lâm Phi lại có phản ứng kịch liệt như vậy? Lâm Phi căn bản không rảnh quan tâm người khác nhìn thế nào. Hắn giống như một con dã thú bị thợ săn dùng lưới bắt được, đang dùng tứ chi cuồng dã của mình xé rách lưới. Trong mắt của hắn, ánh sáng màu vàng đột nhiên luồn lên. Trong huyết mạch của hắn, một sức mạnh thần bí xuất hiện, tựa hồ cảm nhận được sự đau đớn của Lâm Phi, bắt đầu bắn ra. A!!!!! Lâm Phi nổi giận gầm lên một tiếng, kim quang bùng lên trong con ngươi, lồng lộn như mãnh thú, rống to một tiếng, xua tan tất cả thanh âm của Phật hiệu đang bao phủ hắn. Một cổ uy áp vô cùng dũng mạnh từ trong huyết mạch của hắn lập tức triển lộ ra, xen lẫn vào tiếng gầm rú. Những người có mặt đều cảm thấy vô cùng sợ hãi. Hộ vệ Phương gia thậm chí muốn chạy vào nhưng tất cả đều phải run chân đứng bên ngoài. Vương Trạch Nam đang đứng đối diện chẳng biết tại sao trong ngực cảm thấy khó chịu, khí huyết cuồn cuộn, chân khí hỗn loạn, thiếu chút nữa bị khí huyết công tâm dẫn đến nội thương. Chính vì vậy, sắc mặt Vương Trạch Nam tái xanh, mắt lộ ra vẻ hoảng sợ. Từ trên cuộn giấy thiếp vàng, pháp luân ghi bằng chu sa toát ra một luồng khói xanh. Mặc dù không bị tổn hại, nhưng cảm giác như thiếu thiếu chút gì đó. Lâm Phi thở hổn hển mấy cái, trong nội tâm khiếp sợ tột đỉnh. Pháp Luân này tất nhiên là Linh Tố thiền sư đã vẽ. Bên trong ẩn chứa Phật hiệu kim cương Mật Tông dung hợp với võ công Phật môn chính đạo độc đáo. Đạt đến cấp bậc cao thủ như Linh Tố thiền sư, đã sớm cảm ngộ thiên địa thương sinh. Tư tưởng của ông, từ bản chất đã bắt đầu từ sông hồ, rừng núi. Trải dài vô hạn, có thể nằm trong địa phận Trung Quốc hoặc xa ngoài ngàn dặm. Từ trường và sự mạnh mẽ của bản thân ông đã có thể ảnh hưởng đến vật tiếp xúc ông, khiến cho một thứ đồ vật nhìn như bình thường rót một loại ý chí vào bản thân ông. Điều này giống như ông cắt bỏ một tia sức mạnh, dung nhập vào bên trong Pháp Luân. Sự yếu ớt sẽ từ từ biến mất, chỉ còn lại sự huyền diệu của võ phật. Phật môn kim cương quang minh lẫm liệt. Trước mặt Pháp Luân, Lâm Phi chính là tà ma ngoại đạo. Đặc biệt lòng hắn đầy bạo ngược, tay nhuộm đầy máu tươi, đều là ma tính kim cương cần tru phục. Hiển nhiên, Linh Tố thiền sư phải hiểu rõ Lâm Phi mới có thể vẽ nên Pháp Luân kim cương hạo nhiên chính khí. - Vương sư huynh, huynh làm sao vậy? Lôi Lê Giác thấy bộ dạng bất lực của Vương Trạch Nam, liền hỏi một câu. Vương Trạch Nam lắc đầu, ý bảo không có việc gì, sắc mặt khó coi nói: - Lâm Phi, cậu tin chưa? Lâm Phi đã khôi phục lại bình thường, vài phần cảm khái nói: - Đúng là Kim cương pháp luân Mật Tông của Linh Tố thiền sư. Trong thiên hạ, chỉ sợ chỉ có Kim cương pháp luân của ông ấy mới có uy lực như thế. Nhưng, các người không hiểu tôi. Lâm Phi tôi mặc dù không phải vô địch thiên hạ, nhưng tôi cũng không sợ bất luận trận chiến với kẻ nào. Cho dù Linh Tố thiền sư đích thân ra tay, tôi cũng sẽ không thúc thủ chịu trói. Muốn tôi đến Thiếu Lâm làm tù nhân, các người có bản lĩnh thì bắt tôi đi. Còn không, muốn nghĩ cũng đừng nghĩ tới.