Victor mặt không biến sắc, duy trì dáng vẻ tươi cười: - Được Hoa tiên sinh yêu quý là niềm vinh hạnh của Andariel. Tuy nhiên dù sao con bé cũng là người thân duy nhất của tôi, là cháu gái yêu quý của tôi, tôi phải hỏi lại ý kiến của nó rồi mới có thể quyết định chuyện hôn sự này. - Vậy thì tốt quá, nên sớm không nên chậm trễ, tôi chờ tin tốt từ ngài. Hoa Vô Lệ lại cụng chén trà với Victor: - Tôi nghĩ, ngài Victor cũng sẽ không cự tuyệt thành ý của tôi đâu. Victor cười cười nhưng trong lòng lại không cười: - Đương nhiên. Không biết do không thể ngồi thêm được nữa, hay do đang bận mà sau khi uống xong chén trà, Victor liền ra về. Trong phòng chỉ còn lại chị em Hoa Vô Lệ và Hoa Tập. - Vô Lệ, em thật sự thích cái cô gái tóc bạch kim đó sao? Sao chị lại nhớ rằng em không thích con gái nước ngoài nhỉ? Hoa Tập hiếu kỳ nói. - Chị, chỉ có chị hiểu em.. Hoa Vô Lệ rót trà cho chị mình rồi buồn bã nói: - Victor muốn dùng lực lượng Hoa gia chúng ta tích góp được ở Hạ Quốc để diệt trừ chướng ngại Lâm Phi. Tuy trên danh nghĩa, ông ta muốn giúp Hoa gia chúng ta đối phó với Long Vương và Long gia, nhưng dù sao đây cũng là địa bàn của chúng ta. Ông ta muốn chúng ta giúp đỡ, ít nhiều cũng phải trả giá cho việc đó chứ. - Sau mấy lần gặp mặt, em phát hiện ra, Victor dường như không có nhược điểm, ông ta ẩn thân rất kỹ, làm việc gì cũng đều thận trọng. Nhưng điều duy nhất ông ta quan tâm chính là đứa cháu gái của ông ta – Andariel. - Vì ông ta chỉ còn lại một người thân duy nhất mà thôi. Hoa Tập nói. - Không, không đơn giản như vậy đâu. Hoa Vô Lệ thâm trầm nói: - Em thấy, ông ta và Andariel có quan hệ vượt quá mối quan hệ giữa chú và cháu. - Em nói là… Hoa Tập sững sờ rồi cười quyến rũ nói: - Thật hay nha, xem ra người phương Tây sống thoáng thật. Hoa Vô Lệ hừ lạnh đáp: - Chẳng qua là phần tử phạm tội có đầu óc vặn vẹo mà thôi. Tuy nhiên người như vậy có thể làm được chuyện lớn. - Tóm lại, nếu ông ta có thể giao Andariel cho em, chúng ta có thể nắm được một lá bài khống chế ông ta, hay nói một cách khác, em có thể tín nhiệm ông ta hơn nữa. - Nếu như ông ta không đồng ý, hợp tác giữa hai bên cũng coi như đã kết thúc. Sau khi xử lý xong Lâm Phi, để ông ta tự lo đi. Không có sự hỗ trợ của chúng ta, ông ta và cái quân đoàn địa ngục đó đừng nghĩ đến việc đối chọi với mấy lão quái vật của gia tộc Thiên Tự Hào. - Nghe nói Lâm Phi tự mình xây dựng một phòng thí nghiệm trong sơn trang Thiên Lan, làm cái gì đó. Sao hắn lại rảnh rỗi thế chứ? Nếu đã vạch mặt Victor, sao hắn lại không đi khắp thế giới để tìm ông ta cơ chứ? Hoa Tập buồn bực nói. - Dĩ nhiên Lâm Phi không cần vội vàng đi tìm Victor. Không cần nhìn cũng có thể đoán được, chắc chắn hắn đang chế tạo chất trung hòa hóa giải nguy cơ của vật chất S. Đây cũng là nguyên nhân chúng ta nhất định phải ra tay. - Một khi vật chất S không thể phát huy được hiệu quả, cơ sở lớn mạnh của chúng ta sẽ bị mất. Chúng ta phục hưng Hoa gia, sự nghiệp lớn của gia tộc Thiên Tự Hòa sẽ lại sụp đổ… Vì thế, hắn không gấp, nhưng chúng ta nhất định phải diệt trừ Lâm Phi. Ánh mắt Hoa Vô Lệ trở nên lạnh lùng. Hoa Tập giật mình hỏi lại: - Nếu Victor gả Andariel cho em.. em cũng không thể không cưới. Em là người đàn ông duy nhất thuộc thế hệ đầu tiên của Hoa gia, hôn sự của em nhất định phải hỏi ông nội. Ông đã biết chưa? - Chị à, chị yên tâm đi. Hoa Vô Lệ cười nói: - Em đã xin phép ông rồi. Chẳng qua chỉ là lấy về một công cụ sinh dục, ông nội cũng không phản đối. Hoa Tập liên tục cười, cô ta cảm thấy đây mới chính là phong cách của em trai mình: - Cũng đúng. Cũng không phải em chỉ muốn có một người phụ nữ, người nước ngoài sinh con lại không có gì to tát, có khi còn rất xinh đẹp í chứ… Trời tối yên ắng. Dưới lầu khu nhà trọ của Bạch Hân Nghiên, sau khi Lâm Phi hút xong điếu thuốc cuối cùng, hắn giẫm lê mẩu thuốc là còn sót lại, ngẩng đầu nhìn ánh trăng. Mọi thứ tưởng như đều yên bình, phẳng lặng, nhưng hôm nay hạt giống tinh thần hắn nhìn thấy trong đầu Hạ Vô Ngưng, lại như một bóng ma, khiến Lâm Phi cảm thấy xung quanh mình lại sắp xảy ra chuyện gì đó. Lâm Phi rất lo lắng, sau khi giết hết mấy tên quan chấp chính của Victor, có phải nên để đám người Natasha quay lại đây chăm sóc cho những người bên cạnh hắn hay không. Không chỉ có chỗ Tô Ánh Tuyết, ngày nào Lâm Dao cũng phải tới công ty và trường học hát và học tập. Chỗ Bạch Hân Nghiên cũng cần có người bảo vệ. Sau khi hạ quyết tâm, Lâm Phi quay người đi lên lầu, định đi xem tình hình của Hạ Lâm Mỹ. Lúc nãy, khi Hạ Lâm Mỹ tỉnh lại, sức khỏe còn rất yếu. Bạch Hân Nghiên đưa bà ta vào trong phòng nghỉ ngơi, thuận tiện cũng nói cho bà ta nghe về cái chết của Hạ Vô Ngưng và Hạ Chấn Đình. Khi Lâm Phi bước vào phòng, rõ ràng hai mẹ con vừa khóc xong. Hốc mắt hai người sưng đỏ, nhưng đã có thể hô hấp bình thường. Thấy Lâm Phi đi vào, biểu tình của Hạ Lâm Mỹ trở nên phức tạp. Vì không trang điểm, thoạt nhìn bà ta có nét tang thương, không như trước đây, phong tình xinh đẹp. Lúc này bà ta chỉ toát lên nét đoan trang thanh tú, giống một người mẹ thực sự. - Lâm Phi, cậu ngồi ở bên giường đi. Hạ Lâm Mỹ thấp giọng nói rồi vẫy vẫy tay. Thật ra Lâm Phi nhìn Hạ Lâm Mỹ thì thất là lạ, “Linda” suýt chút nữa đã lên giường với hắn. Hôm nay lại giống như hắn đang gặp mẹ vợ. - Đừng ngại, quá khứ đã là quá khứ rồi. Một bà già như tôi, cậu sẽ không ôm ấp cái ý niệm đó trong đầu chứ. Hạ Lâm Mỹ cười đùa nói. Lâm Phi xấu hổ cười, trong lòng tự nhủ, bây giờ nhìn bà ta cũng không già. Nhưng Bạch Hân Nghiên ở bên cạnh lại hờn dỗi nói một câu, cảm thấy mẹ mình không có bộ dạng của trưởng bối. Hạ Lâm Mỹ cười lắc đầu: - Tôi phải cảm ơn cậu vì cậu đã báo thú cho chồng tôi, cho cha Hân Nghiên. - Bà không trách tôi giết anh trai và em gái của bà là tốt rồi. Lâm Phi nói. Hạ Lâm Mỹ thở dài đáp: - Đương nhiên không thể trách cậu… Tuy họ đã từng là người nhà của tôi, nhưng bọn họ đã làm quá nhiều việc xấu… Trước kia Hạ gia chúng tôi chỉ thuần túy là giới Hắc đạo. - Nhưng đến cha tôi, anh trai tôi, Hắc Long hội bắt đầu kinh doanh buôn bán bất hợp pháp, mua bán nội tạng… những chuyện này đúng là quá táng tận lương tâm… - Tôi còn có một người anh hai, lúc trước vì phản đối gia đình làm những chuyện này nên đã bị anh cả tôi âm thầm giết chết. Lúc đâu tôi cũng không thể chịu đựng những việc làm của họ nên đã quyết tâm bỏ đi cùng cha của Hân Nghiên. - Hôm nay cậu làm rất đúng. Từ nay về sau, Hạ gia đã thành quá khứ rồi, rất nhiều dân thường có thể tránh được tai họa. Lâm Phi càng nghe càng ngại. Hắn không trọng nghĩa đến thế đây, hắn chỉ thấy Hắc Long hội thật phiền phức, giết hết đi cho xong chuyện. - Tuy nhiên… Lời nói của Hạ Lâm Mỹ biến chuyển: - Sao cậu có thể coi Hân Nghiên là người hầu như thế chứ? Con nhà ai mà không phải là bảo bối chứ? Cậu giỏi thì giỏi đấy nhưng con tôi cũng lài bảo bối của tôi? Cậu lợi dụng con gái tôi để báo thù cho cha, coi nó như người hầu, là mẹ, tôi tuyệt đối không đồng ý. - Mẹ… sao mẹ lại nói đến việc này. Bạch Hân Nghiên nghe xong liền định khuyên can. - Sao mẹ lại không được nói chứ? Hạ Lâm Mỹ tức giận nói: - Dù sao cái mạng này của mẹ cũng là được nhặt về, chết mấy lần rồi còn sợ sao? - Phải, mẹ nói như vậy có thể là mẹ không biết xấu hổ. Dù sao mạng của mẹ cũng là do Lâm Phi cứu. Nhưng có chết mẹ cũng không muốn con gái mình làm nhân tình của người khác, trở thành một kẻ không có thận phận, địa vị. Lâm Phi rất xấu hổ, có lẽ vì lúc bắt đầu, hắn thật sự muốn lợi dụng Bạch Hân Nghiên, đột nhiên lại bị Hạ Lâm Mỹ giáo huấn. - Chuyện đó… bác Hạ à, cháu đã nói với Hân Nghiên rồi, cô ấy sẽ trở thành người phụ nữ của cháu chứ không phải làm nhân tình. Hân Nghiên chưa nói với bác sao? - Có chuyện này sao? Hạ Lâm Mỹ nhìn con gái. Bạch Hân Nghiên xấu hổ xen lẫn vui mừng mà gật đầu, tỏ vẻ cam chịu. Lúc này thần sắc Hạ Lâm Mỹ mới thả lỏng hơn: - Vậy còn được, lúc nào hai đứa kết hôn? Lâm Phi nghe thấy thế suýt phun máu, sao người phụ nữ này lại suy nghĩ nhanh thế nhỉ. Kết hôn? Hắn còn chưa tính đến chuyện hôn sự với Tô Ánh Tuyết, sao có thể cân nhắc việc này với Bạch Hân Nghiên? Bạch Hân Nghiên bối rối cúi thấp đầu, mặt đỏ bừng. Cô không biết gì cả, giả vờ ngu thôi. - Sao? Không kết hôn? Không kết hôn nghĩa là Hân Nghiên nhà tôi sẽ là nhân tình cậu nuôi bên ngoài sao? Cậu thấy mẹ con chúng tôi dễ bắt nạt lắm à? Hạ Lâm Mỹ thấy Lâm Phi trầm mặc, bỗng trở nên tức giận. Dù bất cứ giá nào, không cần biết Lâm Phi có bối cảnh lớn đến đâu, bản lĩnh lợi hại đến đâu, bà ta nhất định phải dùng tính mạng của mình để tìm hạnh phúc cho con gái. Mười mấy năm trước bà ta không thể làm một người mẹ tốt, giờ đây dĩ nhiên bà ta không thể để con gái phạm sai lầm trong việc chung thân đại sự. Lâm Phi bị bà mẹ vợ này dọa sợ. Hóa ra lúc làm mẹ, Hạ Lâm Mỹ đáng sợ hơn lúc là Linda rất nhiều. Hắn nghiêm túc nói: - Bác Hạ, không biết bác đã từng nghe nói, vào thế kỷ thứ 16, Italy có một nhà văn tên là Pietro – Aretino. Ông ta đã từng nói một câu danh ngôn “Hiền giả chính là người thành niên không ngừng tìm kiếm người vợ lý tưởng, nhưng cũng không kết hôn với bất kỳ người phụ nữ nào.” - Cháu thấy câu nói này rất hay. Hôn nhân không phải chỉ là một trang giấy sao? Sao phải nặng nề vấn đề này như vậy? Mọi người ở cùng một chỗ không phải… - Nói láo! Hạ Lâm Mỹ nói tục, phát ra giọng nói làm xung quanh kinh hãi. Bà ta đập giường nói: - Cậu sẽ không kết hôn với bất kỳ cô gái nào! Như vậy mới công bằng với con gái tôi. Tôi sẽ tin hôn nhân mà cậu nói chỉ là một trang giấy! Mọi người cùng nhau ăn cơm, con gái tôi lại thua những người phụ nữ khác, tôi cũng không còn gì để nói. - Nhưng nếu như cậu kết hôn với cô gái khác, để con gái tôi phải làm tình nhân, đó là cậu cố ý khi dễ người! Dựa vào cái gì mà những người khác có thể có được mấy trang giấy đó? Lâm Phi bị nói như vậy thì vô cùng sửng sốt, trong đầu cổ kim nhảy múa, không nghĩ ra cái gì để phản bác. Cái gọi là nếu có tất mất, hắn tham lam về phương diện nữ nhân, nên chắc chắn phải trả giá. Thời điểm này hắn chỉ có thể gượng cười chịu tội mà thôi. Bạch Hân Nghiên mừng thầm cúi đầu nhìn Lâm Phi cười làm lành. Nhiều năm như vậy, cảm giác được mẹ che chở, bảo bọc, khó lắm cô mới được hưởng thụ.