Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc
Chương 282
Những người thuộc thế hệ truyền kỳ đối mặt với những lời lẽ khiêu khích nhưng không ai nói một lời. Họ chỉ dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn đám người Lục Thiết Quân mà thôi.
Enzo khẽ nói với những người bên cạnh:
- Tôi ngửi thấy một mùi hương rất khó chịu. Hy vọng không phải từ đám người đáng ghét kia…
Thần sắc đám người Natasha càng trở nên thâm trầm. Họ hiểu, “đám người đáng ghét” trong lời Enzo nói nghĩa là gì.
Lục Thiết Quân thấy họ không lên tiếng thì cũng không chịu đợi thêm nữa. Ông ta hiên ngang nói:
- Các vị chắc cũng biết, vì sự xuất hiện của vật chất S mà đến nay thế giới đang ở trong trạng thái không ổn định. Hòa bình trong mấy thập niên đang ở thế ngàn cân treo sợi tóc.
- Hạ Quốc chúng tội với tư cách là một trong những quốc gia quan trọng trong việc duy trì hòa bình thế giới, nhất định phải cân nhắc thật kỹ vì sự an toàn của nhân dân, hòa bình của thế giới.
- Để đề phòng bất trắc, ngộ nhỡ lúc đó lại phát sinh chuyện gì, chúng tôi cần thu hồi thực lực đầy đủ. Chúng tôi đang nỗ lực chuyển hóa kỹ thuật vật chất S thành một chiến lực tái sinh thực tế.
- Theo như chúng tôi biết, vật chất S ra đời từ đại thính, các vị cũng là một thế hệ chấp chính truyền kỳ của đại thính, chắc chắn các thông tin các vị biết cũng tương đối toàn diện…
- Nếu muốn biết thông tin về vật chất S thì tính toán của các người đã sai lầm rồi.
Diệp Tử Huyên cười lạnh:
- Người sáng tạo ra cốt lõi của vật chất S là Lâm Phi và một người bạn đã khuất. Bây giờ, cả hai người đều đã mất, chúng tôi cũng chẳng biết gì về kỹ thuất của vật chất S đâu.
Lục Thiết Quân cười cười:
- Quân hỏa nữ vương, Lôi Công bà, giáo sư Diệp, cô làm việc ở Lâm An nhiều năm như vậy. Tuy chúng tôi có nghi ngờ nhưng cũng chưa làm ra chuyện gì với cô, hà tất các cô lại coi chúng tôi là kẻ địch như vậy chứ. Dù sao, cô cũng là em gái cùng cha khác mẹ của chủ nhân nhà họ Diệp. Nếu hợp tác cùng quân đội, chúng tôi sẽ không làm khó cô, ngược lại còn coi cô là người một nhà.
- Cái gì?
Nghe thấy những lời này của Lục Thiết Quân, mọi người thuộc thế hệ truyền kỳ đều kinh ngạc nhìn Diệp Tử Huyên.
Sắc mặt Diệp Tử Huyên trắng nhợt, tức giận dâng trào, mặt đỏ lựng, mắng Diệp Vô Nhai vẫn đang bất động:
- Diệp Vô Nhai! Ông là tên vương bát đản! Đồ tiểu nhân!
- Năm đó, ông trục xuất tôi ra khỏi nhà họ Diệp, xóa tên tôi khỏi gia phả. Lúc xóa đi mọi tư liệu về tôi, ông còn nói cuộc đời này chẳng ai liên quan đến ai nữa, coi nhau như người xa lạ.
- Bây giờ, ông lại nhắc lại chuyện năm xưa trước mặt nhiều người, ông muốn biến tôi thành kẻ phản bội bất nhân bất nghĩa phải không? Ông đừng vọng tưởng! Đồ hèn hạ vô sĩ, cái gì mà Tinh Hà thần tướng! Tôi nhổ vào!
Mọi người nghe xong lời Diệp Tử Huyên nói mới biết, hóa ra Diệp Tử Huyên bị trục xuất khỏi Diệp gia, chả trách cô chưa bao nhờ nhắc tới xuất thân của mình.
Diệp Vô Nhai mặt không biến sắc đáp lại:
- Không cần biết cô tin hay không, việc này không phải tôi nhắc đến. Tôi xóa đi tư liệu về cô không có nghĩa là nhà nước không biết cô đang ở đâu.
Ông ta cũng không quan tâm đến việc bị hiểu lầm. Ông ta chỉ làm chút chuyện vì đất nước này, gặp phải Diệp Tử Huyên cũng được, mẹ con Hứa Vân, Hứa Vi cũng được. Dù sao ông ta cũng không thèm để ý tới.
Lục Thiết Quân lơ đễnh, tiếp tục cười ha hả nói:
- Các vị không nhất định phải hiểu về vật chất S, không sao, các vị đều là người tài hoa, là nhân tài hiếm có trong thời đại hiện nay.
- Tuy Hạ Quốc chúng tôi rộng lớn, là vùng đất địa linh nhân kiệt, giao thoa sơn thủy hữu tình, tàng long ngọa hổ, nhưng thời đại ngày này, những người hiểu được võ cổ vẫn không nhiều.
- Mà các vị ở khắp nơi trên thế giới, bách chiến bách thắng, am hiểu các loại vũ khí nóng lạnh. Không ít người thậm chí còn am hiểu về các thiết bị công nghệ cao, hiện đại, có thể nói là tinh anh trong số những tinh anh.
- Nếu các vị đồng ý giúp sức cho Hạ Quốc, chắc chắn có thể khiến cho thế giới hòa bình ngày một phát triển, lập nhiều công lao hiển hách.
- So sánh với việc ở trong bóng tối, bị một số quốc gia truy nã, phí thời gian lẩn trốn, sao không hợp tác cùng chúng tôi để trở thành anh hùng của toàn thế giới?
Nói tới đây, dường như mọi người đều đã hiểu. Nếu trong thời cổ đại, những lời này chẳng khác nào lời chiêu an của triều đình.
- Lục tướng quân, các người quá coi trọng chúng tôi rồi đấy. Thế hệ truyền kỳ đại thính, phần lớn đều dựa vào địa vị vương giả của Tư Khải Nhĩ Phổ. Mấy người chúng tôi cũng không có năng lực lớn thế đâu.
Natasha cười ma mị, nhưng ánh mắt lại lạnh như băng:
- Hơn nữa, cứ xem như chúng tôi đồng ý, các người cũng sẽ không yên tâm đâu.
- Góa phụ nhện đen, tôi biết, vì sự phản bội của quan quân tổ chức Alpha, chính phủ nước Nga vong ân bội nghĩa, cô có chút băn khoăn với việc thuần phuc một quốc gia. Nhưng xin cô hãy tin tưởng, Hạ Quốc chúng tôi sẽ không làm ra những chuyện xấu xa như thế đâu.
Lục Thiết Quân nói.
- Đúng là chuyện khôi hài. Chuyện các người đang làm mà quang minh lỗi lạc sao?
Diệp Tử Huyên không cam lòng nói.
Lục Thiết Quân làm như không nghe thấy, duỗi tay vẫy Dư Mộc Cận đứng bên cạnh:
- Môn chủ Dư, đưa thứ đó cho tôi.
Dư Mộc Cận khẽ thở dài. Đáng ra, lần này, cô ta không cần đến, nhưng không biết vì sao, bên quân đội lại biết Vạn Độc môn có một thứ kỳ quái như vậy, cố ý bắt cô ta phải vượt qua ngàn trùng xa xôi tới Lâm An tham gia việc này.
Tuy cô ta cảm thấy không ổn cho lắm, nhưng cô ta cũng không thể chống lại mệnh lệnh của quốc gia. Dù sao Vạn Độc môn cũng không thể so sánh với các phái võ cổ truyền với những cao thủ siêu cấp. Một trưởng bối tông môn không có gì hỗ trợ, cho dù cô ta không muốn nhưng cũng phải cân nhắc tính toán vì những người trong môn.
Dư Mộc Cận đưa một chiếc hộp nhỏ trên tay cho Lục Thiết Quân.
Lục Thiết Quân mở hộp ra. Ở bên trong là mấy chục viên thuốc tỏa ra màu xanh nhạt và ánh sáng lấp lánh.
- Dường như các vị không tin thành ý của Hạ Quốc chúng tôi. Thật ra cũng không sao, chúng tôi có cách để xây dựng lòng tin với các vị.
Lục Thiết Quân tỏ vẻ thành ý:
- Loại thuốc này tên là “Kim tàm lam thược cổ”, là một loại thuốc do sách cổ của Vạn Độc môn Hạ Quốc chúng tôi ghi lại, là sự tổng hợp của dược vật và kim tằm cổ, từ đó chế luyện thành đan dược kỳ diệu.
- Sau khi uống có thể bài trừ được độc tố trong cơ thể, kéo dài tuổi thọ. Mỗi tháng chỉ cần uống một lượng kim tằm phấn vừa đủ là được.
- Đây là loại thuốc chúng tôi đã lựa chọn rất cẩn thận cho các vị, vừa có tác dụng tốt, vừa có thể tạo nên sự tín nhiệm giữa chúng ta. Các vị thấy thế nào?
Đám người thế hệ truyền kỳ nghe thấy những lời này, nhiều người đã tức đến phát run.
Nói nghe rất hay, nhưng đơn giản chỉ là một loại cổ độc cần uống thuốc định kỳ. Bọn họ không giống Lâm Phi, bách độc bất xâm. Một khi bị cổ độc xâm lấn, trừ phi phải có người giải cổ, nếu không chỉ có thể bị cổ khống chế hoặc chịu đựng cổ độc phát tác mà chết.
- Hoặc là, vui vẻ đánh nhau một trận, hoặc là thu lại cái thứ chết tiệt của ngươi.
Khương Tiểu Bạch giận dữ quát lên.
Lục Thiết Quân sầm mặt:
- Bạch cốt, cậu thân là đệ tử quan môn của thiện sự Linh Tố Thiếu Lâm, không tận tâm tu hành như sư huynh, dốc sức vì quốc gia, mà lại trà trộn cùng một đám thế lực nước ngoài. Coi như hôm nay chúng tôi giết chết cậu, cũng là xử phạt đúng người đúng tội. Đừng tưởng rằng chúng tôi sẽ nể mặt thiền sư Linh Tố.
- Ha ha, hòa thượng ta đây mà sợ các người sao? Có gan thì cứ xông lên đi!
Khương Tiểu Bạch không thể nhịn nổi nữa, đám người này khinh người quá đáng. Nhân thời điểm diễn ra tang lễ mà xông vào đây, vây hãm hòn đảo này, còn muốn dùng cổ độc để khống chế những người tham gia tang lễ. Cậu ta tự thấy sỉ nhục vì là người Hạ Quốc.
Không thể kìm nén lửa giận, Khương Tiểu Bạch dồn chân khí, khí lưu trào lên theo đan điền, ngưng tụ ở Đàn trung. Cậu ta há to miệng, hét lớn như sư tử gào thét.
- Đến đây!
Tiếng rống vang trời vang lên, chỉ thấy một gợn sóng màu vàng nhạt tản ra từ trong miệng Khương Tiểu bạch, tựa như những vòng tròn ngày càng rộng đẩy về phía mọi người.
Cát trên đất bay tứ tung, khí lưu tạo thành những vòng xoáy, cuốn bay thảm cỏ và đá cuội.
Đúng lúc này, một thân ảnh mặc áo cà sa bước ra từ sau lưng Lục Thiết Quân, nghênh đón âm thanh sư tử rống, phát ra một tiếng rống khác.
- Bát Giới, ngươi dám?
Ngươi kia râu tóc xám xịt, có lẽ là một tăng nhân trên 50 tuổi. Người đó cũng rống ra tiếng như sư tử rống. Tiếng rống của ông ta còn mạnh hơn Khương Tiểu Bạch rất nhiều, uy thế không giảm mà ngược lại còn tăng ngày một mạnh hơn.
Sau khi hai gợn sóng vàng va chạm trên không trung, tiếng rống của Khương Tiểu Bạch nhanh chóng bị nuốt hết. Một tiếng rống khác mang theo một khí thế trước nay chưa từng có tấn công mọi người thuộc thế hệ truyền kỳ.
- Quỷ Hàng, tiếng rít!
Khô Lâu Vương – Kaysone thấy tình hình không ổn, liền tụng niệm, phát động quỷ hàng thuật. Một đầu lâu quỷ dữ tợn màu nâu xanh xuất hiện giữa không trung, phát ra những tiếng kêu thảm thiết thê lương.
Tiếng thét chói tai của quỷ lệ ngăn tiếng sư tử rống cách mọi người khoảng 10 thước, nổ tung giữa không trung, nghiền nát những hòn đá đang bay trên trời thành cát bụi.
Truyện khác cùng thể loại
27 chương
20 chương
42 chương
98 chương
36 chương
135 chương