Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc
Chương 11
Trong nhà bếp, Liễu Hoành Bân để những con cá trích đã mổ xuống bên bếp lò rồi nói với người vợ Vu Mai Mai của mình: - Cho nhiều ớt chút, Lâm Phi thích ăn cay. - Tôi biết rồi, biết rồi. Vu Mai Mai vừa bận bịu bên bếp vừa nói nhỏ: - Hoành Bân, tôi nói cho ông biết nhé, nhà cậu Trương Triệt kia kìa, không phải làm quan, mà là làm nhà giáo, đặc biệt có tiền. Hơn nữa, cậu nhóc đó cũng rất thích Cảnh Lam nhà mình. Chi bằng chúng ta cho thêm mồi lửa, để cậu Trương Triệt đó làm con rể, thế nào? - Cậu học trưởng cùng về với Cảnh Lam kia à? Liễu Hoành Bân vẻ mặt khó xử: - Nhà người ta nhiều tiền như vậy sao có thể vừa mắt chúng ta, hơn nữa trước đó không phải chúng ta đã nói tác hợp cho Lâm Phi và Cảnh Lam hay sao. - Ông ngốc à! Trước đó là vì bên cạnh Cảnh Lam không có người đàn ông nào tốt. Hiện tại có người tốt hơn, sao chúng ta lại phải gả con gái mình cho Lâm Phi chứ! Lâm Phi cũng không có ý đó, đây không phải đều là ý của chúng ta thôi sao? - Không được, không được. Liễu Hoành Bân nói: - Chẳng may hôm nay Lâm Phi vừa ý con gái chúng ta, thích con gái chúng ta thì sao? Vu Mai Mai đưa tay sờ vào trán chồng mình: - Ông già rồi nên hồ đồ rồi sao! Có con rể “rùa vàng” ông không muốn, lại muốn gả con gái cho người nghèo hơn mình. Mặc dù Lâm Phi nhân phẩm tốt, nhưng hạnh phúc cả đời của con gái chúng ta, sao ông lại tùy tiện thế? Liễu Hoành Bân chau mày. Ông cũng biết, nếu Liễu Cảnh Lam và Lâm Phi ở bên nhau, mặc dù không đến mức chết đói, nhưng với tình hình của Lâm Phi, e là không thể cho con gái mình một cuộc sống tốt. Hơn nữa, con gái mình lại là tiến sĩ, dù gì cũng có địa vị xã hội cao hơn Lâm Phi. Sau này nữ cường nam yếu, e là gia đình sẽ xảy ra chuyện. - Vậy được. Đợi lát nữa chúng ta nói ít đi vài câu. Hôm nay chủ yếu là cảm ơn Lâm Phi đã giúp chúng ta lái xe. Về phần tác hợp chúng nó, tạm thời không nhắc đến. Đợi đến tối tôi hỏi ý Cảnh Lam xem thế nào. Liễu Hoành Bân nói. Vu Mai Mai vui vẻ gật đầu rồi tiếp tục nấu ăn. Bữa tối, Trương Triệt không luôn mồm “Tiểu Lâm” như trước mà hầu như không hề nói chuyện. Điều này khiến Vu Mai Mai và Liễu Hoành Bân cảm thấy có chút kỳ lại, có vẻ như Trương Triệt có chút câu nệ. Được cái Lâm Phi ăn lấy ăn để, không ngừng nói món này món kia ngon. Đa phần các món ăn đều được mình hắn giải quyết đến nỗi không tin bụng mình lại có thể chứa được nhiều như vậy. Trương Triệt nhìn bộ dạng chết như quỷ chết đói đầu thai của Lâm Phi, không khỏi nhíu mày, cảm thấy văn nhã và thô tục đều dung hợp trong cùng một con người, quả thực không thể tưởng tượng nổi. Đến lúc dọn bát đĩa, trước cổng lại truyền đến tiếng gõ cửa. Cửa sắt bị người ta dùng lực nện vào, nghe không quá thân mật. Liễu Hoành Bân sắc mặt tối đen: - Mẹ nó chứ, ai lại gõ mạnh như vậy? Lâm Phi đang nghĩ đến điều gì đó, trong mắt lộ ra vẻ phiền não. - Đi ra ngoài xem đi. Lâm Phi nói rồi đi về hướng cổng sắt. Đến sân thì cửa được mở ra. Bên ngoài có bốn người đàn ông thân hình vạm vỡ, mặc áo ba lỗ màu đen, sắc mặt âm trầm. Rất nhanh, Lâm Phi đã ý thức được có lẽ là bọn tối qua mình đụng phải. Lúc này qua camera, bọn chúng đã nhìn thấy hình ảnh của Lâm Phi lái xe, lập tức nhận ra Lâm Phi. - Thấy chiếc xe này ở đây là biết ngay tên nhãi này cũng ở đây, hừ, mày cho rằng mày thoát được sao. Tên đàn ông cười gằn. - Lâm Phi, có chuyện gì vậy, họ tìm cậu sao? Liễu Hoành Bân sắc mặt nghiêm túc. Ông cảm thấy tình hình có vẻ không ổn. Lâm Phi thầm thở dài, quả nhiên là chuyện tối qua đã bị camera ghi lại. Chỉ cần có quan hệ thì không khó để tìm được nơi này. Hơn nữa, sớm không đến, muộn không đến, lại đến đúng lúc mình ở đây. - Tất cả bọn mày cút hết đi cho tao! Chúng tao đến tìm thằng nhãi này, cho hắn một bài học. Nếu chúng mày không muốn ăn đòn thì hãy cút ra xa! Tên đàn ông cao lớn kia trừng mắt giận giữ quát. Liễu Hoành Bân đang định nói gì thì bị vợ kéo lại, bịt miệng. - Cái ông này! Không cần mạng nữa à? Mấy tên kia nhìn là biết chúng ta không dây được. Ông không muốn sống thì cũng đừng kéo mẹ con tôi xuống nước. Vu Mai Mai ánh mắt ra hiệu bên cạnh còn có con gái. Liễu Hoành Bân vốn muốn cùng Lâm Phi đối mặt với những tên này, khi đi lính cũng có chút võ phòng thân, nhưng nghe vợ nói vậy, ông đành rút lui. Quả thực, nếu ông xảy ra chuyện, vợ và con gái sẽ phải làm sao, nên chỉ đành nhìn Lâm Phi một cách áy náy. Trương Triệt ở bên cạnh cười lạnh. Thì ra tên này gây chuyện phiền toái. Xem ra, có thể nhìn hắn bị người ta trị rồi. Liễu Cảnh Lam chau mày, tiến lên phía trước nói: - Các người như vậy là không tốt. Dù có tranh chấp dùng cũng nên dùng pháp luật để giải quyết, các người làm vậy là phạm pháp. - Ha ha, vị tiểu thư này, trông cô xinh đẹp, nhưng đừng cho rằng có thể nói chuyện. Biết điều thì ngoan ngoãn rời khỏi đây, nếu không quyền cước không có mắt, bị thương đến làn da mịn màng của mình thì không hay đâu. Tên cao lớn nhìn nhìn Liễu Cảnh Lam. - Cảnh Lam, việc này không liên quan đến chúng ta, đừng tiến lên trước để bị người ta hại. Trương Triệt vội kéo tay Liễu Cảnh Lam, bộ dạng quan tâm. Nhưng Liễu Cảnh Lam vẫn đứng bên cạnh, tránh được cái kéo tay của Trương Triệt. - Học trưởng, chúng ta báo cảnh sát đi. Những người này quá vô pháp vô thiên rồi. Liễu Cảnh Lam nói nghiêm túc. - Hả! Còn muốn báo cảnh sát? Báo đi! Ông đây sợ chúng mày không báo thôi! Mấy tên đàn ông cao lớn cười như điên nói. Lâm Phi cười híp mắt, nhìn Liễu Cảnh Lam rồi nói: - Cảnh Lam, không cần báo cảnh sát, tôi có thể giải quyết chúng. - Đúng đúng, Tiểu Lâm đảm đương được, Cảnh Lam, em đừng lo lắng cho hắn nữa. Trương Triệt vội khuyên nhủ Liễu Cảnh Lam, sợ sau khi gọi cảnh sát, đám người kia không dám đánh người nữa. Liễu Cảnh Lam đành thở dài, lo lắng nhìn Lâm Phi. Lâm Phi nói với mấy tên to cao kia: - Chúng mày muốn thế nào? - Hừ. Tên thủ lĩnh nói: - Rất đơn giản, tối qua làm gì mày hẳn phải rõ. Hai anh em của tụi tao đã thành người thực vật rồi, không biết gì nữa rồi. Sáng nay, người của Tô gia đã nói, mày còn hại người của họ. Tên nhãi này cũng biết đánh đấm đấy chứ. Mã thiếu gia nói, anh em của tụi tao bị bắt nạt thế nào, sẽ đánh mày như thế. Huống hồ mày còn phá hủy chuyện tốt của Mã thiếu gia. Hôm nay để anh em tao đánh mày cho sướng tay đã, rồi biến mình thành kẻ đần là xong chuyện. Lâm Phi cười nhạo, đi ra khỏi cửa lớn rồi đến phố, tránh làm tổn hại chiếc xe của Liễu Hoành Bân, rồi mới nói: - Nói hay không bằng đánh hay, có thành hay không, phải xem bản lĩnh của chúng mày rồi. - Có khí phách, tao thích. Chỉ tiếc là, khí phách cũng không cứu được mày. Tên đàn ông cao lớn cười lạnh, vung tay lên: - Anh em đâu, phế nó đi, Mã thiếu gia có thưởng. Lời vừa dứt, ba tên cường tráng lập tức vây quay, chuẩn bị động thủ với Lâm Phi. Lâm Phi bước một chân lên, sau khi tránh được một quả đấm, không nói lời nào, mà đạp một cước vào tên cao to. - Ối ối! Tên cao to kia vừa định xông lên thì bị Lâm Phi đạp cho bay ra phía sau, sau màn va chạm, trực tiếp đập vào một cái cây bên đường. Lâm Phi trở tay duỗi nắm đấm, dùng lực túm lấy một tên đang đứng phía sau mình cho về đằng trước. Mũi chân của tên đó không hiểu vì sao lại bị Lâm Phi ngáng, cả người như diều đứt dây, bay về tên vừa ngã trước đó.
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
73 chương
15 chương
1391 chương
63 chương
12 chương
87 chương
3 chương