- Này này! Mặt chị bẩn lắm! Không ngờ người phụ nữ này lại dán mặt vào áo mình, Lâm Phi vội vàng đẩy mặt cô ra. - Bà già này muốn ôm cậu mà cậu còn chê tôi bẩn! Chó con nhà cậu, tôi còn không ghét bỏ mùi máu tanh nồng nặc trên người cậu đâu đấy, cẩn thận bà già này cho nổ chết trứng nhà cậu! Diệp Tử Huyên nói. Lâm Phi không nói nên lời, cái bà điên này vẫn thích nổ trứng của người khác, thật không có chút thay đổi nào. - Đừng nói chuyện khác nữa, vừa rồi em đến văn phòng của chị, tên Trần Khải Luân kia có phải anh đẹp trai yêu thầm chị bảy tám năm đó không? Lâm Phi cố nén cười. Diệp Tử Huyên đắc ý nghiêng đầu: - Phải thì làm sao, bà già đây thích gã, cậu quản được sao? - Em cũng đâu có nói người ta không tốt, rất tốt là đằng khác ấy chứ. Chẳng trách chị lại bỏ nơi kiếm được nhiều tiền để đến đại học này dạy học, nhưng người ta nho nhã thế kia, không hợp với chị cho lắm. Lâm Phi nói. Diệp Tử Huyên không phục: - Trước mặt gã, bà già này cũng rất thục nữ đấy! Cậu không hiểu gì thì đừng có nói bừa! Quan hệ của chúng tôi đang dần xích lại rồi! - Nói bậy, hai người đều ngoài ba mươi rồi, quen biết nhau bảy tám năm rồi, bằng tuổi chị bây giờ người ta còn có con rồi mà hai người vẫn còn đang dần xích lại? Lâm Phi khinh thường. - Ranh con! Cậu thích rước tai vạ vào người đúng không! Diệp Tử Huyên không biết từ đâu móc ra mấy viên bi màu đen quẳng lên người Lâm Phi! Ánh mắt Lâm Phi đăm đăm, hét lớn: - Thiên Lôi bà, bà điên rồi? Bom mà bà tưởng là đậu chocolate à! Diệp Tử Huyên nhếch miệng cười, khuôn mặt đen lộ ra vài cái răng trắng, trông rất cổ quái. - Yên tâm đi, mấy cái này là thủy lôi bỏ túi, ném vào nước mới nổ tung, hù dọa cậu chút thôi. Diệp Tử Huyên nói xong, cất mấy viên bi đen vào túi. Lâm Phi dở khóc dở cười: - Chị làm cái này để làm gì? - Dưới nhà tôi có kẻ thích vùng vẫy trong bể bơi, âm thanh quá náo loạn, tôi định làm mấy món đồ chơi này, vứt trong bể bơi cho nó nổ, tránh việc bà già đây đang xem phim Hàn bị ảnh hưởng đến tâm tình. Diệp Tử Huyên nói. -… Lâm Phi hối hận mình vì mình đã hỏi vấn đề này. - Đúng rồi, Đao Đao, nghe Ái Oa nói cậu ở ẩn rồi, năm rồi có không biết bao nhiêu người tìm cậu đấy, sao tự dưng cậu lại tới tìm tôi thế này? Diệp Tử Huyên nói. Lâm Phi đang suy tư về cái bể bơi đáng thương kia, nghe Diệp Tử Huyên hỏi vậy, nói: - Thực ra em cũng không cố ý tránh mọi người, chỉ là muốn yên tĩnh một mình. Gần đây chuyện phiền toái bắt đầu tìm đến em rồi, em cũng không phải là người sợ việc, dù sao cũng bại lộ rồi, không có lý gì mà bạn cũ ở Lâm An lại không đến gặp, đúng chứ? - Coi như cậu đã nghĩ thông suốt rồi. Diệp Tử Huyên thở dài, vẻ thương cảm vỗ vỗ vai Lâm Phi: - Vốn dĩ cậu không nên nghĩ nhiều, đó chỉ là một lần ngoài ý muốn, không ai biết sẽ xảy ra chuyện đó. Các cậu đều là người bị hại, Ảnh Tử sẽ không trách cậu đâu. Ánh mắt Lâm Phi lóe lên tia đau đớn, miễn cưỡng cười cười: - Không nói những chuyện này nữa, chị đi rửa mặt đi, sắp thành người châu Phi rồi. Diệp Tử Huyên hét lên một tiếng, mau chóng chạy vào phòng bên cạnh rửa mặt. Hơn mười phút sau, người phụ nữ cùng Lâm Phi đi ra khỏi phòng thí nghiệm đã hoàn toàn khác trước. Một khuôn mặt đầy vẻ quyến rũ, chín chắn, mái tóc dài gợn sóng xõa vai, thân hình mảnh khảnh trong bộ đồ trắng, hiển nhiên là một giáo sư đại học hấp dẫn vô cùng. Lâm Phi đoán chừng khi Diệp Tử Huyên lên lớp giảng bài, những nam sinh kia ít nhiều đều không có tâm tư nghe giảng. Nhưng nếu muốn đụng tới nữ giáo sư này, e là ngày hôm sau của bọn họ, thịt trên người sẽ bị nổ tan tác. Hai người đi đến một quán cà phê trong trường học, mặc dù là chủ nhật nhưng do hôm nay là ngày kỉ niệm thành lập trường, người trong trường không ít nên các cửa hàng đều mở. Gọi hai tách cà phê, hai người ôn lại chuyện xảy ra gần hai năm qua. Biết Lâm Phi làm vệ sĩ và tài xế cho Tổng giám đốc Tô của Tập đoàn Khuynh Thành Quốc Tế, Diệp Tử Huyên cười tới ngã ngửa, run rẩy hết cả người. - Đao Đao, cậu đừng trêu chọc tôi được không! Cậu…tên chết bầm giết người này xem ra cũng rất thích hợp làm vệ sĩ đó, ha ha… Diệp Tử Huyên không nhịn được cười, hoàn toàn hủy hoại đi khí chất của nữ thần tài trí: - Cái cô Tô Ánh Tuyết kia tôi đã gặp qua, là sinh viên của trường này, nhưng đó là đại mỹ nữ của Khuynh Thành Quốc Tế đó, cậu xác định là cậu chạy đến đó làm không phải vì gương mặt của cô ta? Lâm Phi cười khổ: - Chị không cảm thấy….Tô Ánh Tuyết và cô ấy…rất giống sao? Diệp Tử Huyên sững sờ, sau một hồi suy nghĩ nói: - Cậu nói vậy…đúng thật là….về khí chất…rất giống. - Có lúc em cảm thấy có lẽ đây là số mệnh, có thể là vì em quá nhớ cô ấy….khi gặp Tô Ánh Tuyết, có cảm giác như mình đang nằm mơ vậy. Lâm Phi lắc đầu thở dài. - Đao Đao… - Chị đừng gọi em là Đao Đao nữa được không vậy, em là người lớn rồi! Lâm Phi có chút buồn bực. Diệp Tử Huyên vẻ khinh thường đưa tay nhéo má Lâm Phi: - Ít giả bộ người lớn trước mặt bà già này thôi! Khi tôi quen cậu không phải cậu vẫn chỉ là một thằng nhãi thôi sao! Còn chưa đủ lông đủ cánh nữa! Tôi gọi cậu là “ Đao Đao” là nể mặt cậu đấy! Lâm Phi sắp khóc rồi. Sớm biết thế này hắn đã không đến gặp bà chị này, quả thực là bị sỉ nhục đến khóc không ra nước mắt. Người mình không trị được không nhiều, bà điên này là một trong số đó. - Cậu nói gần đây có phiền toái, là chuyện gì, cần bà đây giúp cậu giải quyết không? Làm nổ trứng của ai? Diệp Tử Huyên vẻ mặt hưng phấn nói. Lâm Phi cũng không giấu diếm. Đây đều là chiến hữu có giao tình với hắn, nên hắn đã nói chuyện của Thanh Phong Đường, Mã gia, và ý định bồi dưỡng một vài thế lực bên trong Hạ Quốc cho Diệp Tử Huyên nghe. Sau khi nghe xong, Diệp Tử Huyên cau mày nói: - Mã gia này cũng bình thường thôi, mặc dù có tiền, nhưng dù sao thế lực ngầm cũng không có ảnh hưởng lớn lắm..nhưng Thanh Phong Đường…Hắc Long Hội sau lưng nó khá khó dây vào, Long Đầu, Long Thần Điện của ba tỉnh Giang, Tô, An lại càng thần bí hơn. - Nhưng nếu cậu thực sự muốn giết sạch bọn chúng cũng không khó, dù sao thực lực tuyệt đối của cậu vẫn còn đấy, lại còn mấy người chúng tôi đây, bọn chúng cũng không thể đấu lại được chúng ta. - Đúng rồi…cậu phong tỏa nội công của cậu, hiện tại thực lực còn mấy phần? Tôi cũng không rõ lắm. Lâm Phi nhấp hớp cà phê nói: - Nếu liều mạng…chắc còn được năm sáu phần. Diệp Tử Huyên mặt tối sầm lại, nhìn Lâm Phi như nhìn quái vật: - Cậu quả nhiên là kẻ biến thái, không còn nội công mà thực lực vẫn hơn một nửa, nhưng cũng đúng, trước đây cậu cũng không có nhiều cơ hội dùng đến nội công. - Em định sống yên ổn qua ngày, những chuyện đánh đánh giết giết này muốn giao cho người khác làm, bớt lo nghĩ. Mặc dù em có thể tìm được người rồi nhanh chóng huấn luyện ra một đám nhân viên có thể chiến đấu, nhưng dù sao thì đối phó với bang hội ngầm người đông thế mạnh, có chị trợ giúp sẽ nhanh hơn nhiều, chị nói xem. Lâm Phi cười nói. Diệp Tử Huyên vắt một chân lên, vẻ mặt đắc ý: - Đó là điều đương nhiên. Khi nào chuẩn bị xong xuôi hãy nói một tiếng với tôi, tôi cũng sớm không vừa mắt bọn Hắc Long Hội đó rồi, lôi kéo lũ gà mờ mở rộng ảnh hưởng, mấy giáo sư trường học này đều bị chúng mua rồi. - Nếu không phải gái già này sợ bại lộ thân phận thì đã cho nổ tung hang ổ của bọn chúng rồi. Hiện tại có cậu ở đây, e là nhà nước cũng mắt nhắm mắt mở, cho mấy quả đạn đến không thành vấn đề. Hai người phối hợp với nhau, trong lòng Lâm Phi cũng an tâm không ít. Xem ra thì bạn cũ nhiều năm vẫn tính tình vậy, thân thiết vô cùng. - Vốn dĩ thì, anh muốn thành ma, anh ta muốn thành phật, vậy thì không thể cùng nhau chơi đùa. Cùng một đám điên khùng coi mạng người như cỏ rác mới có thể có tiếng nói chung. Đang lúc hai người ôn lại chuyện cũ thì Tô Ánh Tuyết gọi điện tới, tức giận hỏi tại sao không thấy bóng dáng Lâm Phi đâu. Lâm Phi mới sực nhớ ra rằng sắp đến giờ biểu diễn văn nghệ, vội vàng tạm biệt Diệp Tử Huyên rồi rời khỏi. Diệp Tử Huyên muốn xem xem Lâm Phi và Tô Ánh Tuyết có quan hệ với nhau thế nào, nên nháy mắt nói cũng muốn theo đi. Mặt Lâm Phi cứng đờ, cũng không quản được bà điên này nên hắn cũng không thèm để ý, thích đi thì đi. Vừa hay để Diệp Tử Huyên dẫn đường luôn. Vội vàng đến phòng đại hội của trường, Lâm Phi không thấy bóng dáng Tô Ánh Tuyết đâu, cuối cùng cô nhắn tin nói mình đã ngồi trên ghế khách quý, bảo hắn tự mình giải quyết. Lâm Phi trợn tròn hai mắt, đối đãi với người đúng là không giống nhau, người nhà người biểu diễn văn nghệ như hắn chỉ có thể ngồi ở hàng ghế giữa nhìn lên. Nhưng Diệp Tử Huyên cứ lôi hắn lên hàng ghế khách quý ngồi, nói là muốn chào hỏi Tô Ánh Tuyết, sau này dễ nói chuyện. Lâm Phi bất đắc dĩ, đành để Diệp Tử Huyên kéo đến hàng ghế khách quý phía trên, tìm Tô Ánh Tuyết đang ngồi nói chuyện với mấy người áo mũ chỉnh tề.